Ai Gia, Có Hỉ - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 17


Ta không ngờ lại gặp Thẩm Khinh Ngôn ở đây, dù sao gặp
Thẩm Khinh Ngôn còn hơn là gặp những người khác, ta nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Thẩm Tướng, sao ngươi lại tới đây?”

Thẩm Khinh Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, mỉm cười với
ta nói: “Thái hậu có biết đêm mùng mười tháng sau kia xảy ra chuyện gì
không?”

Ta sửng sốt, “Ngươi đã điều tra ra?”

Thẩm Khinh Ngôn nói: “Cảnh Chi đã điều tra ra
chút manh mối.” Dứt lời, hắn đi tới trước bàn thờ, cúi người lấy ra một
nén hương, nói với ta: “Hương này, nhìn kỹ xem?”

Ta nheo mắt, “Có vấn đề sao?”

Thẩm Khinh Ngôn gật đầu nói: “Đúng là, Cảnh Chi
sai người xem kỹ hương này, phát hiện nó không giống hương bình thường. Cứ thắp
lên nén hương này, thì không quá nửa canh giờ, chắc chắn xảy ra tình trạng hôn
mê.” Dừng lại, hắn lại nói tiếp: “Đêm mùng mười tháng sáu kia, Thái
hậu ngửi mùi hương này nên bị hôn mê, Cảnh Chi lúc ấy tưởng Thái hậu bị say
rượu nên không suy nghĩ nhiều, liền để Như Thi cùng Như Họa đỡ Thái hậu hồi
cung. Ninh Hằng nói hôm đó cùng Thái hậu ở trong xe ngựa…” Hắn liếc mắt
nhìn ta một cái, rồi lạnh nhạt nói: “đã lợi dụng Thái hậu , theo Cảnh Chi
điều tra, lúc Thái hậu trên đường hồi cung, Ninh Hằng đang ở quán trà uống trà,
có ông chủ quán trà có thể làm chứng. Oa nhi trong bụng Thái hậu có lẽ là có
khi ở trong cung.”

Tuy rằng ta sớm đã biết Thẩm Khinh Ngôn đối ta không
có tình cảm gì, nhưng lần này hắn lại bình tĩnh bàn luận oa nhi trong bụng ta
lúc nào thì có, ta thấy thâm tâm lạnh đi. Ta nhìn hắn, hỏi: “Thẩm Tướng
còn tra ra gì nữa?”

Thẩm Khinh Ngôn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Bệ
hạ đối với Cảnh Chi đã có nghi ngờ, nay lại ngờ vực vô căn cứ quan hệ giữa Cảnh
Chi với Thái hậu.”

Hoàng đế lúc này đúng là đã nghi ngờ ta với Thẩm Khinh
Ngôn, nên mới bất cứ giá nào cũng đưa Ninh Hằng tới cạnh ta. Ninh Hằng cũng chỉ
danh nghĩa là nam hầu, thực chất là tới giám thị.

Thẩm Khinh Ngôn đột nhiên tới gần ta, hắn nói nhỏ:
“Hoa Bình tướng quân nguyện góp sức tương trợ.”

Ta biến sắc, “Hoa Bình tướng quân? Người bảo thủ
đấy sao?”

“Đúng vậy.”

Ta nói: “Thẩm Tướng mồm mép thực tốt.” Hoa
Bình tướng quân là người bảo thủ rất trung thành tận tâm với Hoàng gia, tâm tư
đối với Hoàng đế là nhật nguyệt chứng giám, nay lại nguyện ý gia nhập đội quân
mưu phản, Thẩm Khinh Ngôn đúng là lợi hại.

Thẩm Khinh Ngôn nói: “Hoa Bình tướng quân cũng
giống với Cảnh Chi, chỉ nguyện trung thành với Hoàng thượng chân chính.”

Ta hơi sửng sốt, “Ngươi làm cách nào để Hoa Bình
tướng quân tin rằng đương kim Thánh Thượng không phải là bệ hạ chân
chính?” Tô gia diệt môn, người biết được chân tướng có thể làm chứng chỉ
có một mình ta. Mà ta cũng chẳng biết vật chứng chứng minh bị giấu ở chỗ nào
nữa.

“Muốn tạo chứng cứ giả cũng không khó.”

“Hoa Bình tướng quân tin sao?”

Thẩm Khinh Ngôn gật đầu, cười nhẹ: “Bằng không
sao hắn lại nguyện ý xuất binh tương trợ? Nay chỉ còn bên Bình Trữ Vương gia
kia, nếu Bình Trữ Vương gia có thể khuyên bảo hai vị Vương gia khác cùng mưu
phản, thì ngày bức cung (bức Hoàng thượng thoái vị) sắp tới
rồi.”

Bỗng dưng, Thẩm Khinh Ngôn nhìn ống tay áo của ta,
nói: “Thái hậu trong tay áo đang giấu gì kia?”

Ta từ trong tay áo lấy ra một nén hương, cười nói:
“Vừa rồi ai gia tưởng là Trí Viễn, nên quýnh lên nhét luôn vào trong tay
áo.”

Thẩm Khinh Ngôn trầm mặc, nói: “Thái hậu, Cảnh
Chi có một lời, không biết có nên nói hay không.”

Ta nói: “Cứ nói.”

Thẩm Khinh Ngôn nói: “Đại sự sắp tới, tư tình nhi
nữ mong rằng Thái hậu tạm thời bỏ qua.” Ta sửng sốt, hắn lại nói:
“Huống hồ Ninh Hằng lại là người của bệ hạ, với Thái hậu là vạn vạn lần
không có khả năng.”

Ta nhíu mày nói: “Ai gia đối với Trí Viễn không
hề có ý niệm khác trong đầu.”

Thẩm Khinh Ngôn nhẹ giọng nói: “Thế thì
tốt.”

Ta ra khỏi từ đường, mới đi được bảy tám bước, đã thấy
Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi, còn có mấy tỳ nữ Tô phủ, chắc là thời gian đi nhà xí
của ta hơi dài, nên mới làm bọn họ chú ý.

Ta làm bộ chẳng có chuyện gì, mỉm cười nói: “Kết
quả luận bàn thế nào?”

Nhạn Nhi nói: “Ninh đại tướng quân kiếm pháp rất
cao, Nhạn Nhi thua tâm phục khẩu phục.”

Ta liếc mắt nhìn Ninh Hằng một cái, Ninh Hằng thản
nhiên nói: “Bên người Thái hậu đúng là ngọa hổ tàng long.”

Ta cười cười, nói: “Nhạn Nhi, Ninh đại tướng quân
đang khen ngươi kìa, còn không tạ ơn tướng quân.”

Nhạn Nhi nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Ninh Hằng, đỏ
mặt, nhỏ giọng nói: “Tạ ơn Ninh đại tướng quân khích lệ.”

Từ chỗ Thẩm Khinh Ngôn biết được chân tướng, ta cũng
cần ở lại Tô phủ nữa. Ta thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tính đi phủ công chúa
trò chuyện với Thường Trữ.

Phủ của Thường Trữ công chúa đúng là xa hoa, Thường
Trữ yêu nhất chính là những đồ vật lóng lánh ánh vàng, Ngự Sử đài từng dâng
không ít tấu chương, tố cáo Thường Trữ không đúng, mà lúc ấy ta còn buông rèm
chấp chính, gặp mấy tấu chương như vậy thì đau đầu không dứt, chỉ đành một bên
khuyên Thường Trữ bớt phóng túng một chút, một bên coi như không nhìn thấy mấy
tấu chương đấy. Nay Hoàng đế chấp chính, một chút giả bộ cũng không làm, trực
tiếp phê duyệt nói: Công chúa một nước, tất nhiên là phải như thế.

Sau khi Thường Trữ có thai, Hoàng đế phái rất nhiều
thị vệ tới phủ công chúa, lúc này một con ruồi muốn bay vào cũng thấy khó khăn.
Xe ngựa dừng trước phủ công chúa, Thường Trữ cũng chẳng biết nhận được tin tức
ta muốn đến phủ công chúa lúc nào, mà đã sớm đứng ở cửa nghênh giá, lúc này
đứng bên cạnh Thường Trữ là Phò mã. Phò mã với Thường Trữ đứng rất gần nhau,
Thường Trữ cười nhẹ, so với vẻ cười gượng mấy ngày trước, thì ý cười trong mắt
là thật hơn.

Không thể không nói, Thường Trữ mắt chọn người đúng là
quá tốt. Nàng chọn Phò mã thật sự rất tuấn mỹ, tất cả những lang quân bên người
Thường Trữ có đứng sắp hàng cũng chẳng ai bằng được Phò mã. Đứng cùng Thường
Trữ một chỗ, quả nhiên là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Trách sao Thường
Trữ lúc trước không thèm để ý tới phản đối của mọi người mà kiên quyết kết
duyên với Phò mã.

Nay Phò mã đối với Thường Trữ cũng không tồi, phía trước
phía sau đều chiếu cố rất thoả đáng, hai người cực kỳ ân ái. Ta nhìn cũng thấy
vui mừng, Thường Trữ cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai. (thời
kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn tới)

Nhạn Nhi đỡ ta ngồi xuống vị trí chủ thượng ở đại
sảnh, ta uống một ngụm trà, trêu ghẹo nói: “Thường Trữ, ngươi với Phò mã
tình cảm thật tốt.”

Thường Trữ cười nói: “Quán Quán, ta thấy ngươi
với Ninh Hằng tình cảm cũng không tồi. Hai người dính nhau như kẹo đường, mỗi
lần ta gặp ngươi, lúc nào cũng thấy Ninh Hằng ở đấy.”

Ta suýt nữa thì bị sặc, may là lúc này nam nhân đều ra
ngoài hết, bằng không Ninh Hằng nghe thấy, khuôn mặt kia chẳng biết đã hồng tới
dạng nào rồi. Ta nói: “Thường Trữ ngươi đừng có nói giỡn nữa.”

Thường Trữ nhấc lấy miếng bánh hạt sen cắn một miếng,
cười nói: “Quán Quán, ngươi khi nào mới để ta gặp lang quân giấu trong Tô
phủ đây?”

Ta híp mắt, “Cái này không vội.” Lời này nói
ra ta không muốn nghĩ tiếp nữa, nên nói chuyển đề tài. Ta liếc mắt nhìn bụng
Thường Trữ, lại liếc mắt nhìn xuống bụng mình, cảm khái nói: “Thường Trữ,
oa nhi trong bụng ngươi được mấy tháng rồi?”

Thường Trữ lấy khăn ra lau tay, “Hai tháng.”

“Ngươi hai tháng so với ta ba tháng, bụng lại lớn
hơn.”

Thường Trữ xem xét bụng của ta, nói: “Chắc là
tình trạng thai nhi của ngươi không giống ta. Ta nghe Thái y nói, có những phu
nhân tới năm sáu tháng mới lộ bụng bầu.”

Ta hỏi Thường Trữ: “Ngươi sau khi có hỉ mạch,
thích ăn chua hay là ăn cay?”

Thường Trữ “ô” một tiếng, “Hình như là
cay, gần đây chỉ thích ăn cải trắng ướp cay.”

Ta cười: “Nghe nói thích ăn cay sinh nữ nhi, xem
ra oa nhi trong bụng ngươi là nữ rồi.”

Thường Trữ mắt sáng rực lên, “Quán Quán ngươi lần
trước không phải nói ngươi thích ăn chua sao, chẳng lẽ là nam oa nhi? Như thế
đúng là không tồi, đợi hài tử sinh ra, chúng ta cho bọn chúng đính hôn
luôn.”

Ta che miệng cười nói: “Thường Trữ, đêm ba mươi
vẫn chưa phải là tết nha. Nếu ngươi sinh nam oa nhi, ta sinh cũng là nam oa
nhi, thì biết làm thế nào?”

Thường Trữ lơ đễnh nói: “Hài tử nếu thích nhau,
thì cho thành hài tử đoạn tay áo có sao đâu?” (đoạn
tay áo chi phích: tình yêu nam với nam)

Xem ra hài tử Lý gia đều thích đoạn tay áo, Hoàng đế
như thế, Thường Trữ cũng chẳng phản đối. Ta cũng chẳng thấy có vấn đề gì, đã
làm cha mẹ, ta cũng chẳng hy vọng xa vời hài tử của ta tương lai có thể phong
hầu bái tướng làm rạng rỡ tổ tông, chỉ mong hài tử sống thật thoải mái, mọi
chuyện đều thuận lợi, chỉ cầu cả đời không đau khổ, như thế là được rồi.

Ta nói chuyện phiếm với Thường Trữ một hồi lâu, thì tỳ
nữ của Thường Trữ bưng vào một bát thuốc đen như mực, Thường Trữ vừa nhìn thấy,
lập tức nhíu mày, ta cười nói: “Đây là thuốc dưỡng thai?”

Thường Trữ gật đầu, thanh âm mệt mỏi nói: “Thuốc
dưỡng thai này đắng kinh khủng, nếu không phải ăn cùng với mứt hoa quả, ta uống
một ngụm chắc chắn sẽ phun ra bằng hết.”

Thường Trữ từ nhỏ đã sợ đắng, đối với nàng lúc uống
thuốc là mặt nhăn mày nhíu, ta thì uống mãi cũng thành thói quen, ta nói:
“Uống nhiều sẽ không thấy đắng. Ta uống cũng được một thời gian rồi.”
Dừng lại, ta lại nói: “Thường Trữ, ta chỉ cho ngươi một cách. Lúc ngươi
uống thuốc dưỡng thai, cứ coi như nó là nước nho đi, thì sau đó, ngươi sẽ không
thấy đắng lắm.”

Thường Trữ thở dài: “Nói thì dễ, chứ lúc làm thì
đúng là thống khổ.”

Ta thấy thế, nói luôn: “Ta với ngươi cùng uống
đi, sáng nay vội xuất cung, quên uống thuốc dưỡng thai. Dù sao thuốc dưỡng thai
nào mà chẳng giống nhau. Có người cùng uống, uống vào cũng dễ thở hơn.”

Thường Trữ đáp ứng sai người làm thêm một chén thuốc
dưỡng thai nữa mang vào.

Thường Trữ nói: “Quán Quán, có ngươi làm tri kỉ,
cuộc đời này của ta đúng là không vô ích.”

Ta cười nói: “Mấy lời nghiêm trọng này, chúng ta
lúc nào lại thành khách sáo thế.” Ta đến giờ vẫn nhớ rõ, lúc năm mười ba
tuổi ấy, sốt cao không hạ, là Thường Trữ canh giữ bên giường, sợ thái phi hạ
độc trong thuốc, nên lần nào trước khi ta uống thuốc Thường Trữ nhất quyết phải
tự mình thử qua đã. Từ lúc đó trở đi, ta đã nghĩ, Thường Trữ đối đãi với ta như
thế, tương lai ta nhất định phải báo đáp nàng.

Thường Trữ cười cười, bưng chén thuốc lên uống một
ngụm, khuôn mặt nhăn nhó. Nàng nhíu mày nhìn ta, khổ sở nói: “Đúng là quá
đắng.”

Ta cười hắc một tiếng, “Chúng ta cùng uống, xem
ai uống xong trước.” Dứt lời, ta nâng chén thuốc trong tay lên uống một
ngụm lớn, thuốc vừa vào trong miệng, ta run run.

Vị thuốc dưỡng thai này sao lại không giống với thuốc
ta thường uống?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN