Ai Gia, Có Hỉ - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 2


Hai chữ hỉ mạch, giống như tiếng sấm sau cơn mưa nổ
vang trong đầu ta. Ta kinh hoảng vỗ bàn, tức giận nói: “Hoang đường! Đúng
là hoang đường!”

Mấy tin đồn trong cung đúng là không chịu nổi, nhưng
trời biết đất biết, ta Tô Cán một thân trong trắng, thân thể tuyệt đối chưa
từng bị người khác nhúng chàm qua. Ta mười hai tuổi đã tiến cung, tiên đế thấy
ta tuổi còn nhỏ cũng không chạm qua ta, cho tới bây giờ thân phận Thái hậu tôn
quý, thiên hạ này làm gì có ai dám ngắt đoá hoa cúc vàng trong khuê phòng chứ.

Sắc mặt Hoàng đế cũng cực kỳ khó coi, ánh mắt dò xét
của hắn đảo qua người ta, rồi sau đó lại rơi xuống trên người Ngụy Thái y,
“Ái khanh, lời nói Quách Thái y là thật?”

Ngụy Thái y dập đầu không ngừng, “Từng chữ từng
chữ của vi thần đều là thật, tuyệt không dám khi quân.”

Quách Thái y quỳ xuống liền nói: “Vi thần nguyện
lấy đầu ra bảo đảm.”

Giọng điệu của bọn họ như chém đinh chặt sắt, ta vừa
nghe, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Khi mở mắt ra, đã ở bên trong tẩm cung, Như
Vũ thấy ta tỉnh lại, giọng nói kích động run run.

“Nương nương rốt cục đã tỉnh, vừa rồi người suýt
hù chết Như Vũ.”

Ta nâng tay, Như Vũ đỡ ta ngồi dậy, cũng để gối mềm
sau lưng ta, Như Ca cầm quạt quạt nhẹ, ta liếc thấy ánh mắt các nàng như đang
phiêu phiêu về nơi xa, ta xoa xoa thái dương, hỏi: “Thái y nói thế
nào?”

Như Ca đáp: “Bẩm nương nương, Quách Thái y nói
nương nương vừa rồi là bị động thai.”

Mấy lời này thật là hoang đường, ta lại xoa xoa thái
dương, “Các ngươi đã thấy có người nào nằm trên giường của ai gia
chưa?”

Như Ca cùng Như Vũ nói: “Chưa.”

Ta lại nói: “Vậy có thai là sao?”

Như Ca ngẩng đầu nhìn ta, “Nương nương, Như Ca
từng nghe qua một chuyện xưa…”

Như Ca là cung nữ chăm đọc sách nhất trong số bốn
người, ta gật đầu ý bảo nàng tiếp tục nói. Giọng nói Như Ca rất êm tai: “Ở
một nơi gọi là huyện An Lăng có một gia đình họ Trương, nhà có ba người. Sau đó
xảy ra chiến sự Nam Bắc, con trai duy nhất của Trương gia bị bắt đi phục dịch,
Trương gia chỉ còn lại Trương mẫu cùng con dâu Trương thị. Sau đó không lâu,
chiến trường truyền đến tin dữ, Trương lang quân chết trận ở sa trường. Nương
tử Trương thị quá bi thương, chỉ trong một đêm bạc trắng đầu, ban đêm nằm mộng,
nương tử Trương thị gặp được Trương lang quân, cá nước thân mật. Mấy ngày sau, nương
tử Trương thị có hỉ mạch.”

Ta lau mồ hôi lạnh, Như Ca nói: “Nương nương, có
khi thai này là hẹn ước trong mộng của người với tiên đế…”

Ta mướt hết mồ hôi. Ngày hôm nay toàn gặp phải chuyện
hoang đường thế này, ta mở miệng nói: “Không cần nói nữa.”

Như Ca có chút thất vọng đáp lời “Dạ”. Ta
thấy bộ dạng kia của nàng ta, thì biết trong đầu nàng ta chắc chắn có vô số
chuyện kỳ dị liên quan tới hỉ mạch. Nếu còn để cho nàng ta nói tiếp, có khi còn
nói hài tử trong bụng ta là thần tiên tái thế cũng nên.

Ý nghĩ này làm ta kinh ngạc, vô thức, ta cũng tự cho
rằng trong bụng có tồn tại hài nhi.

Lúc Hoàng thượng đến, ta vừa mới bắt đầu dùng bữa tối.
Trên bàn bày ra bốn năm món ăn, trong đó đều là thực phẩm giải nhiệt. Hoàng đế
nhíu mày: “Thái hậu có thai, sao có thể dùng mấy thứ đồ ăn này?”

Ta vừa nghe xong, trong lòng cảm xúc xoay chuyển.
Trước mặt người trong cung, ta cũng không muốn làm trái ý Hoàng đế, vì thế để
Như Ca đem mấy món ăn đó đi xuống, cũng để mấy cung nữ lui hết ra ngoài.

Hoàng đế nhi tử lúc này tới tìm ta, khẳng định là có
lời muốn nói.

Lần này ta có hỉ mạch, mặc kệ là thật hay là giả, đối
với Hoàng đế mà nói, là tổn hại tới thể diện Hoàng gia. Ta với Hoàng đế cũng
coi như có tình cảm, mười hai tuổi ta đã vào cung, tiên đế để ta chăm sóc thái
tử. Chớp mắt, nay đã qua tám năm. Ta tận mắt nhìn thấy một tiểu hài tử sau khi
đái dầm thì khóc nước mắt nước mũi đầm đìa trở thành Hoàng đế, tình cảm này
chắc chắn hắn cũng có trong lòng, nói vậy có nghĩa ta chắc chắn hắn sẽ khuyên
ta uống một chén Lạc tử thang. (thuốc phá thai)

Không ngờ ta đã đánh giá thấp tâm tư Hoàng đế, hắn bất
đắc dĩ nhìn ta, khẽ nói: “Quán Quán, bất kể phụ thân của thai nhi trong
bụng nàng là ai, ta cũng sẽ thay nàng bảo hộ.”

Quán Quán là tên của ta từ nhỏ, phụ thân và mẫu thân
lúc còn sống thường gọi ta như vậy. Ta cũng không biết làm sao Hoàng đế biết
tên ta lúc còn nhỏ, lúc xung quanh không có người, hắn gọi ta thân thiết như
vậy. Tuy rằng có chút sai trái, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng đế, thích gọi
thế nào thì gọi thế đấy đi. Ở chung với hắn những năm gần đây, ta cũng hiểu ra
quy luật, khi hắn gọi ta là Quán Quán, ta biết tâm tình hắn không tệ. Nếu hắn
gọi ta là Phù Cơ, khẳng định là gặp chuyện phiền lòng. Nếu gọi ta là Thái hậu
khẳng định là đang tức giận.

Qua nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng gọi ta một
tiếng mẫu hậu. Ta so với mẫu thân hắn, chắc hắn cũng không thể tiếp nhận nổi.

Ta thở dài, nói: “Bệ hạ…”

Hoàng đế nói: “Quán Quán không phải đã nhận lời
ta sao, lúc không có người, thì gọi tên của ta?”

“Thừa Văn.” Hoàng đế mỉm cười, ta lại nói
tiếp: “Hỉ mạch này của ta quả thật quá kỳ quái, ta cũng không ngại nói
thật ra, ta không có khả năng có hỉ mạch.”

Hoàng đế sửng sốt, hắn nói: “Ta tưởng… Thẩm
khanh.”

Lúc này đến phiên ta ngây người, Hoàng đế than nhẹ một
tiếng, “Quán Quán, lúc trên điện, ánh mắt nàng nhìn Thẩm khanh…”
Hoàng đế ngừng lại. Lòng ta kinh hãi, không ngờ Hoàng đế còn luyện được bản
lĩnh cách rèm nhìn mặt, tâm tư của ta chôn rất sâu, chẳng ngờ Hoàng đế lại nhìn
ra.

Ta nghiêm túc nói: “Mặc dù ta có tâm tư ngưỡng mộ
Thẩm tướng, nhưng một ngày là Thái hậu Đại Vinh, ta sẽ vì tiên đế mà thủ tiết.
Trong bụng … không phải của Thẩm tướng.”

Hoàng đế suy tư một lúc, lại nói: “Chẳng lẽ là
Ninh khanh?”

Ta lại lau mồ hôi lần nữa, “Thừa Văn nói cái
gì?”

Hoàng đế sờ sờ cằm, “Trong cung đồn đãi…”

Ta nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể
tin!”

Hoàng đế nhìn ta thật sâu, “Mặc kệ là ai, Quán
Quán, ta nhất định sẽ thay nàng bảo hộ cái thai.” Ngừng lại, hắn còn nói
thêm: “Bắt đầu từ ngày mai, Quán Quán nàng ở lại trong cung dưỡng thai.
Hiện nay trẫm đã có thể đảm đương được nhiều việc, việc triều đình, nàng đừng
lo lắng.”

Ta cười cười, “Làm phiền bệ hạ rồi.”

Tuy trên mặt ta đang cười, nhưng trong lòng lại lau mồ
hôi lạnh. Qua mấy năm, Hoàng đế trưởng thành rồi hơn nữa còn trưởng thành rất
nhanh, nay chỉ cần nói đôi ba câu đã làm ta đáp ứng không can thiệp vào chuyện
triều chính.

Hôm sau ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới
miễn cưỡng gọi một tiếng, bốn cung nữ lập tức tới hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
Ta hỏi luôn, “Bây giờ là giờ nào?”

Như Thi trả lời: “Bẩm nương nương, lâm triều vừa
mới chấm dứt.”

Ta cảm khái, tuy Hoàng đế làm ta không thể can thiệp
vào triều chính, trong lòng ta cũng thấy có chút bất mãn, nhưng ở phương diện
khác mà nói, ta cũng không phải dậy sớm. Cũng chẳng biết Hoàng đế chuẩn bị lý
do gì nói ta không đến, cũng không biết Thẩm tướng thấy ta vắng mặt sẽ nghĩ thế
nào.

Nhớ tới Thẩm tướng, lòng ta tự nhiên ấm áp thêm vài
phần, Thẩm tướng đối với ta, là phiền não hay là thuốc tiên đây. Ta lập tức bảo
Như Họa mang bức hoạ bên trong túi hương Như ý tới.

Túi Như ý, thật ra là một túi hương khảm ngọc thêu
tinh xảo.

Ta rất yêu quý bởi vì trong thọ yến của Thái hậu, Thẩm
tướng đã tặng thứ đó cho ta. Lúc ấy bên bờ ao sen, mùi thơm thoảng thoảng, ánh
trăng nhu hoà, từ vạt áo hắn lấy ra một túi hương Như ý, trong mắt tràn đầy ý
cười mà nói với ta: “Chúc nàng mọi chuyện như ý, từ nay về sau luôn tươi
cười.”

Từ lúc đó về sau, ta biết Thẩm tướng chính là tình
kiếp không thể tránh khỏi trong cuộc đời ta.

Ta nhẹ nhàng quơ quơ túi như ý trong tay, tiếng chuông
thanh thuý ở hai đầu dây buộc miệng túi vang lên, làm tâm tình ta cũng vui vẻ
hơn. Ta cười truyền lệnh gọi Như Họa, chẳng biết có phải vì có hỉ mạch hay
không, mà ta ăn thấy rất ngon miệng, đồ ăn trên bàn thoáng chốc đã trở thành hư
không.

Như Họa Như Ca Như Thi Như Vũ nhìn mà tròng mắt sắp
rớt ra ngoài.

Tới khi ta ăn no ngồi xoa bụng, thái giám Tào Võ tiến
vào bẩm báo Thẩm tướng cầu kiến bên ngoài. Tuy nữ quyến hậu cung không thể gặp
mặt ngoại thần, nhưng ta buông rèm chấp chính mấy năm qua, mấy quy củ này, ta
chưa bao giờ tuân thủ.

Nghe được hai chữ Thẩm tướng, trong lòng ta thấy vui
vẻ, lập tức hỏi: “Thẩm tướng đến đây bao lâu rồi?”

Tào Võ đáp: “Bẩm Thái hậu, một lúc sau khi lâm
triều xong Thẩm tướng tới đây, nghe nói Thái hậu đang dùng đồ ăn sáng, thì bảo
tiểu nhân đợi khi nào Thái hậu ăn xong hẵng bẩm báo.”

Ta nghe xong, trách cứ: “Về sau nếu Thẩm tướng
tới, ngươi lập tức vào thông báo.”

Như Họa Như Ca các nàng dù sao cũng đã theo ta nhiều
năm, cũng khôn khéo biết đối nhân xử thế. Tâm tư ta hướng về Thẩm tướng, các
nàng ít nhiều cũng đoán ra. Thấy Thẩm tướng muốn gặp, các nàng biết điều lui ra
ngoài.

Thật ra, các nàng lui hay không lui cũng chẳng sao, dù
sao ta cũng chỉ là phát hồ tình chỉ hồ lễ (phát
ra từ tình, dừng lại ở lễ nghĩa) với
Thẩm Tướng thôi, thật ra ngay cả ngón tay của Thẩm Tướng ta cũng chưa từng chạm
qua.

Thẩm Khinh Ngôn một thân triều phục, áo bào tím thắt
lưng vàng, vẫn anh tú như mọi hôm làm tim ta đập nhanh như hươu chạy. Ta cố làm
ra vẻ bình tĩnh nói: “Thẩm tướng tới đây có chuyện gì?”

Hắn khom vai cúi chào, tiếng nói vững vàng: “Vi
thần có tội.”

Ta sửng sốt.

Hắn lại nói: “Ngày mùng mười tháng sáu, Thái hậu tưởng
nhớ người đã khuất, say rượu tại Tô phủ, vi thần nhất thời không nhịn được,
cùng Thái hậu làm chuyện phạm thượng.”

Ta nhìn chằm chằm, Thẩm Khinh Ngôn quỳ xuống đất nói:
“Thỉnh Thái hậu giáng tội.”

Ta cuối cùng cũng hiểu ra, giờ khắc này cấp độ khiếp
sợ của ta so với việc nghe hỉ mạch ngày hôm qua còn cao hơn gấp vài lần, ta lắp
bắp nói: “Ngươi… ý của ngươi là… ta… ta… cùng ngươi…
ngươi…”

Thẩm Khinh Ngôn gật đầu thật mạnh.

Sắc mặt của ta trắng bệch. Việc này ta không biết nên
cao hứng hay là nên khủng hoảng, ta thật sự thật không ngờ ta lại hồ đồ như
thế. Ngày mùng mười tháng sáu, chính là ngày Tô gia diệt môn. Mỗi năm vào ngày
này, ta đều xuất cung tới Tô phủ thắp hương tưởng nhớ người nhà. Ta nhớ rõ hôm
đó có chút thương tâm, nên uống rượu. Sau đó bị say, trong mông mông lung lung
hình như nghe thấy có người gọi tên ta, không ngờ ta lại mượn rượu cùng Thẩm
tướng làm nên chuyện phong lưu.

Ta nhớ mang máng hôm sau tỉnh lại, ta đã ở tẩm cung
của mình, cả người đau nhức, hình như đúng tình trạng sau khi cá nước thân mật.

Ta khiếp sợ nói: “Ngươi…”

Thẩm Khinh Ngôn xấu hổ nói: “Thỉnh Thái hậu giáng
tội.”

Huyệt thái dương của ta đau nhức, “Thẩm tướng
trước tiên đứng lên đã, việc này ai gia cần cân nhắc lại.” Ta là bề trên
của Thẩm Khinh Ngôn, nếu như việc này truyền ra ngoài, con đường làm quan của
hắn chắc chắn vì việc này mà chấm dứt. Ta nhìn hắn, lại nhìn ánh nắng rực rỡ
bên ngoài, trong lòng cảm thấy chuyện này thật hư ảo.

Trong lúc vô tình lại một đêm xuân phong cùng Thẩm
Khinh Ngôn, hơn nữa cuối cùng còn làm ra…

Ta buông tiếng thở dài, Thẩm Khinh Ngôn đứng lên nói:
“Việc này là ta sai, ta nguyện ý dốc hết sức nhận mọi hậu quả.”

Bỗng dưng, ta nói: “Ngươi vừa mới nói nhất thời
không nhịn được?”

Thẩm Khinh Ngôn nói: “Nếu chưa từng phát sinh
chuyện Tô gia bị diệt môn, thê tử của ta hiện nay chính là trưởng nữ Tô gia Tô
Cán.”

“Ngươi nói là ngươi đối với ta…”

Hắn thoải mái nói: “Vi thần thật sự có tâm ngưỡng
mộ với Thái hậu.”

Lời
này quá bạo dạn làm ta khiếp sợ, ta thở ra một hơi, hai mắt trợn trắng, lại hôn
mê bất tỉnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN