Ai Gia, Có Hỉ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 20


Một Trung thu yến êm đẹp chỉ vì ta mà làm người ngã
ngựa đổ, ta mắt tròn xoe nhìn Ninh Hằng sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó
hoàn toàn mất đi ý thức, cho tới khi mở mắt ra, đã là đêm khuya ngày thứ hai.
Cạnh giường có Như Ca cùng Như Họa đang đứng, các nàng mặt mày ủ rũ, mí mắt
khép hờ.

Chắc là uống không ít nước hồ, yết hầu của ta thấy khô
khốc, ta nuốt nuốt nước miếng, mở miệng khàn khàn nói: “Giờ nào rồi?”

Ta nói một câu làm bừng tỉnh Như Ca cùng Như Họa, các
nàng hai người sắc mặt kích động, sau khi liếc nhìn nhau một cái, Như Họa vội
vội vàng vàng chạy ra ngoài, Như Ca rưng rưng nói: “Đã là giờ Sửu hai khắc
rồi, nương nương người rốt cuộc cũng tỉnh lại, người đã hôn mê suốt hai
ngày.”

Giây lát sau, rèm che vén lên, nhiều người chạy vội
tới bên giường ta, dẫn đầu là Hoàng đế cùng Thường Trữ, Thường Trữ cầm tay ta,
thấp giọng nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ta nhìn mắt Thường Trữ, nàng tóc tai hỗn độn, đôi mắt
còn có tơ máu, nghĩ đến ta hôn mê hai ngày Thường Trữ nhất định là rất lo lắng.
Ta lắc đầu.

Hoàng đế lúc này mở miệng nói: “Quách Thái y, bắt
mạch cho Thái hậu.”

Lúc này ta mới nhớ tới mục đích nhảy hồ, mắt nhịn
không được nhìn xuống bụng, Thường Trữ tay run lên, trong lòng ta mờ mờ ảo ảo
biết được kết quả rồi.

Quách Thái y sau khi bắt mạch cho ta, nói với Hoàng
đế: “Bẩm bệ hạ, Thái hậu thân thể đã không còn vấn đề gì, chỉ cần điều
dưỡng nhiều hơn một chút là được.”

Ta run giọng nói: “Hài tử của ai gia…”

Thường Trữ nắm chặt tay ta, nàng thấp giọng nói:
“Quán Quán, hài tử mất đi còn có thể có lại. Ngươi chớ thương tâm.”

Ta nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế. Hoàng đế
nhìn thật sâu vào mắt ta, nói: “Thái hậu nén bi thương.”

Trong lòng ta vui mừng, lúc này mới xác thực việc nhảy
hồ đã thành công. Ta cúi đầu, dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, trầm mặc một
lúc, ta khàn khàn cổ họng nói: “Các ngươi lui ra hết đi, ai gia muốn yên
lặng một mình.”

Thường Trữ thanh âm ôn nhu nói: “Quán Quán, tối
nay ta ngủ với ngươi.”

Ta lắc đầu, nói: “Thường Trữ, ngươi trở về
đi.”

Hoàng đế cũng nói: “Hoàng tỷ, ngươi mấy ngày chưa
chợp mắt, vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Thường Trữ nhìn ta, lại nhìn Hoàng đế, cuối cùng vẫn
đáp ứng. Ta lúc này trong lòng vạn phần áy náy, nếu Thường Trữ biết được đêm
Trung thu mấy việc này đều là ta tự biên tự diễn, chẳng biết nàng còn nguyện ý
nhận ta là tri kỷ nữa hay không.

Sau khi mọi người rời đi, ta nhìn cung điện trống
trơn, trong lòng lại thấy trống rỗng. Ta đột nhiên nhớ tới Ninh Hằng, lúc nhảy
hồ Ninh Hằng đã cứu ta, bất kể thế nào ta cũng cần phải tạ ơn hắn.

Vừa rồi cũng chẳng nhìn thấy hắn, chẳng biết có phải
Hoàng đế thấy oa nhi ta không còn, liền không để Ninh Hằng làm nam hầu của ta
nữa.

Ta nhẹ vuốt cánh môi khô ráo, trong đầu lại nhớ lại nụ
hôn trong hồ. Ninh Hằng đôi môi mềm mại ấm áp, so với đồ điểm tâm mỹ vị ngày
thường, đúng là quá hút hồn. Ta bỗng cảm thấy hai má khô nóng, như là có lửa
thiêu đốt.

Mấy ngày tiếp theo, người trong Phúc Cung đều rất cẩn
thận, toàn bộ những đồ đạc vật phẩm liên quan đến hài tử đều bị đem đi. Vì để
cho Hoàng đế tin tưởng, ta đành bày ra bộ dạng buồn bực không vui, mỗi ngày cứ
đúng giờ ngóng nhìn ra bầu trời bên ngoài, phần lớn thời gian là ngồi ngây
người.

Thường Trữ mỗi ngày đều đến gặp ta, Hoàng đế cũng mỗi
ngày đều đến thăm ta, Thái y cũng mỗi ngày đến bắt mạch, ngay cả Thẩm Khinh Ngôn
cũng đến đây một lần, chỉ duy nhất không thấy Ninh Hằng tới.

Ta cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi Nhạn Nhi:
“Sau hôm ta nhảy hồ, Ninh Hằng thế nào rồi?”

Nhạn Nhi nhỏ giọng nói với ta: “Ninh đại tướng
quân sau khi biết Thái hậu đẻ non, tự trách không thôi. Vài lần ta thấy Ninh
đại tướng quân đứng bồi hồi ngoài Phúc Cung, cũng không dám tiến vào.”

Ta ngạc nhiên, “Hắn tự trách cái gì?” Ta
nhảy hồ đẻ non, việc này can hệ gì với Ninh Hằng chứ, Ninh Hằng hắn có gì mà tự
trách?

Nhạn Nhi lại nói: “Ta đoán Ninh đại tướng quân
chắc đang nghĩ mình không bảo hộ Thái hậu chu toàn, cho nên tự trách không
thôi.”

Xem ra Ninh Hằng quả thật không biết oa nhi trong bụng
ta là giả, ta suy tư một lát, quyết định triệu Ninh Hằng đến. Ninh Hằng đã cứu ta
một lần, ta cũng phải hồi báo hắn một lần, không nên để cho hắn tự trách nữa.

Lúc Nhạn Nhi hỏi ta nguyên nhân triệu hồ, ta trầm
ngâm, cười nói: “Ai gia triệu hồi nam hầu cũng cần nguyên nhân sao?”
Dừng lại, ta chợt thấy không ổn, Ninh Hằng người này da mặt quá mỏng, ta lấy cớ
này triệu hắn, chắc chắn hắn còn phải xoay trái xoay phải nhăn nhó một hồi lâu
mới bằng lòng đến. Ta nói: “Như vậy đi, lần trước đã nói thay ngươi tìm
huynh trưởng, Ninh Hằng là nam tử, nói chuyện với các thị vệ cũng thuận tiện hơn.
Đợi Ninh Hằng tới cùng ngươi đi tìm người đi.”

Nhạn Nhi nói lời tạ ơn.

Ninh Hằng tới rất nhanh, cùng lắm mới chỉ một nén
nhang, Ninh Hằng đã xuất hiện ở Phúc Cung ta. Hắn quy củ hành lễ vấn an, vẫn
cúi đầu không chịu nhìn ta, ngay cả tự xưng cũng biến về “Vi thần” .

Ta nghe xong trong lòng thấy không vui, híp mắt nói:
“Ninh khanh còn nhớ lần trước ai gia đã nói qua muốn thay Nhạn Nhi tìm
huynh trưởng?”

Ninh Hằng nói: “Vi thần nhớ rõ.”

Hai chữ vi thần này thật làm người nghe căm tức, ta
thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi với Nhạn Nhi tới gặp tổng quản thị vệ nói
chuyện, để nàng tìm người.”

“Vi thần cẩn tuân ý chỉ của Thái hậu.”

Ninh Hằng lại biến về Ninh Hằng trên triều, ta nhìn
trái nhìn phải đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Trong lòng ta như có cái gì
tắc nghẹn, đành nhấp một ngụm trà đánh tan sự khác thường trong nội tâm, không
ngờ uống nước cũng bị sặc ho khan vài tiếng.

Nhạn Nhi vội vàng vỗ vỗ lưng ta, sau khi đỡ hơn, mới
phát hiện Ninh Hằng vẫn đang nhìn ta, trong mắt có tia loé sáng rồi chợt tắt,
tay áo phất phơ như vừa có chuyển động.

Tên đầu gỗ này lúc trong hồ hôn ta tích cực thế, hôm
nay ta sặc lại chẳng có phản ứng gì cả. Ta lạnh nhạt nhìn hắn, “Đã cẩn
tuân ý chỉ sao không nhanh đi làm đi, còn ở đây thất thần làm gì!”

Ninh Hằng cúi đầu nói: “Vi thần đi ngay.”

Tới tận lúc thắp đèn, Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi mới trở
về Phúc Cung. Nhạn Nhi ủ rũ, chắc là vẫn chưa tìm được huynh trưởng của nàng.
Ninh Hằng cũng rất quy củ tới bẩm báo:”Tất cả thị vệ trong cung Nhạn Nhi
cô nương đều đã xem qua, cũng không tìm được huynh trưởng của nàng.”

Kết quả như vậy cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhạn Nhi
muốn tìm huynh trưởng, chỉ dựa vào những gì còn sót lại trong trí nhớ, chẳng
khác nào mò kim đáy bể. Ta nhìn bộ dáng Nhạn Nhi rầu rĩ không vui, cũng không
nhẫn tâm nói ra, đành phải nói: “Nhạn Nhi, chỉ cần huynh trưởng của ngươi
ở trong cung, tất nhiên sẽ tìm được thôi.”

Nhạn Nhi yên lặng gật đầu.

Ninh Hằng mắt vẫn buông xuống, không dám nhìn ta như
trước. Ta híp mắt, hỏi: “Ninh khanh đã dùng bữa tối chưa?”

“Chưa.”

Ta thờ ơ nói: “Truyền lệnh xuống, Ninh khanh lưu
lại, những người khác đều lui ra, không cần hầu hạ.”

Ninh Hằng lúc này mới vội ngẩng đầu lên nhìn ta, ta
liếc mắt nhìn hắn, nói: “Làm sao vậy?”

Ninh Hằng mắt lại rủ xuống nói: “Không có
gì.”

Lát sau, đám cung nữ đem đồ ăn lên, trên bàn ăn bày
bảy, tám món ăn. Ta cầm đũa lên, gắp một miếng Bát bảo dã áp (hình
như là miếng thịt vịt bát bảo) đưa vào bát Ninh Hằng,
cười tủm tỉm nói: “Ngươi nếm thử đi, con vịt này vị không tồi đâu.”

Ninh Hằng thấp giọng đáp: “Tạ ơn Thái hậu.”

Ta cười dài nói: “Cảm tạ cái gì chứ? Ninh khanh
lần trước cứu ai gia ở trong hồ, là ai gia nên cảm tạ ngươi mới đúng.” Ta
buông đũa, thanh âm thản nhiên , “Ninh khanh đã nhiều ngày không đến Phúc
Cung, là đang tức giận ai gia không giữ được oa nhi sao?”

Ninh Hằng sững sờ, sắc mặt biến đổi, “Vi thần
không có.” Hắn giương mắt yên lặng nhìn ta, “Vi thần tuyệt đối không
có tư tưởng oán giận Thái hậu.”

“Ồ? Thế vì sao đã nhiều ngày không thấy ngươi tới
Phúc Cung? Chẳng lẽ là ai gia sinh non, Ninh khanh ngay lập tức không còn muốn
làm nam hầu của ai gia?” Ta một lần nhấc đũa lên, chậm rãi đưa đũa tới
đuôi cá tách da.

Ninh Hằng nói: “Vi thần không ý này, chỉ là mấy ngày
nay trong lòng thấy áy náy, nếu ngày ấy vi thần phát hiện Thái hậu rơi xuống hồ
sớm hơn, thì Thái hậu cũng sẽ không đẻ non.”

Ta gắp một miếng cá trắng mềm bỏ vào miệng, Ninh Hằng
lúc này lại nói: “Hơn nữa vi thần biết người trong lòng Thái hậu chính là
Thẩm Tướng, mấy ngày này, Thái hậu nhất định là muốn ở riêng với Thẩm Tướng
nhiều hơn, vi thần ở chỗ này, sợ sẽ làm phiền Thái hậu với Thẩm Tướng.”

Ta kinh ngạc, nhìn Ninh Hằng.

Ninh Hằng cay đắng nói: “Ánh mắt Thái hậu nhìn
Thẩm Tướng, cũng giống ánh mắt vi thần nhìn Thái hậu.”

Ta khụ khụ vài tiếng.

Ninh Hằng nhìn ta.

Ta nói: “Ai gia… bị xương cá mắc ở cổ
họng.” Nói xong, ta dốc sức ho khan, trong cổ họng cực kỳ không thoải mái.
Nhưng mà bất kể ta khụ thế nào, xương cá vẫn bám dính lấy cổ họng, sống chết
cũng không buông ra.

Ninh Hằng múc một muôi cơm lớn đưa tới trước miệng ta,
sốt ruột nói: “Mau mau nuốt vào.”

Ta nghe lời há miệng ra, ăn một miếng cơm lớn dùng sức
nuốt xuống, cảm giác có dị vật trong họng nhất thời tiêu tan. Ta mở to đôi mắt
đã mờ hơi nước, lúc này mới phát hiện Ninh Hằng đang nắm cằm ta, khoảng cách
quá gần.

Ta bỗng dưng nhớ lại nụ hôn ngày hôm đó.

Ninh Hằng nhìn chằm chằm môi ta, trong mắt có một tia
kỳ lạ, hai tai lại dần dần đỏ lên. Hắn vội vàng buông lỏng tay, liền nói:
“Vừa rồi Trí Viễn vì tình thế cấp bách, cho nên… cho nên…”

Ta vẫn rất thích nhìn đầu gỗ mặt đỏ, ta vui vẻ nói:
“Ừ? Không được tự xưng là vi thần? Hôm đó trong hồ, ngươi cũng là vì tình
thế cấp bách sao?”

Ninh Hằng người bỗng cứng đờ, mặt lập tức đỏ rực.

Nhìn đầu gỗ mặt đỏ như vậy, đùa thêm nữa lại nói ra
mấy câu làm mất vui cho xem, nên khoát tay, nói: “Thôi, ai gia cũng không
muốn tranh luận nữa. Tiếp tục dùng bữa đi.”

Ta nhìn con cá diếc trước mắt, trong lòng đã có bóng
ma, mỹ vị của cá diếc cũng chỉ là mỹ vị, chỉ tiếc là có nhiều xương quá. Ta bỏ
qua cá diếc, múc một bát súp, cúi đầu uống mấy ngụm, cho thông thông cổ họng.

Ta lại nhấc đũa, lúc chuẩn bị gắp món ăn khác, lại
nhìn thấy Ninh Hằng cầm đôi đũa mới, đang tách xương cá diếc, chỗ cá trắng mềm
đã được tách xương để riêng ra một đĩa khác.

Ta sững sờ, Ninh Hằng ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại
tiếp tục cúi đầu gỡ xương cá. Giây lát sau, Ninh Hằng ngừng tay, nói với ta:
“Thái hậu cứ yên tâm ăn đi.”

Trong lòng ta như có cái gì vừa nhẹ nhàng rung lên, so
với đôi môi của Ninh Hằng còn mềm mại hơn, trong mắt ta có ý cười, nhẹ nhàng
nói: “Ừ.”

Ban đêm Ninh Hằng ở lại Bắc Các của Phúc Cung, ta tắm
rửa xong, mặc đồ ngủ ngồi trước bàn trang điểm, gương như ý phản chiếu khuôn
mặt ta, cũng chẳng biết có phải vừa tắm xong, mà hai má lúc này như có hai đám
mây hồng ngưng tụ lại.

Ta mở cửa sổ, bầu trời bên ngoài đầy sao, trong đêm
tối, cũng chẳng biết tại sao ta lại nhớ tới cặp mắt Ninh Hằng, đôi đồng tử đen
láy, tuy không có phong thái như Thẩm Khinh Ngôn, nhưng lại giống như một ngôi
sao, sáng chói làm người khác không thể bỏ qua.

Ta áp tay lên hai má, trong lòng đột nhiên nói một
tiếng không xong rồi.

Rõ ràng ta muốn mượn lý do đẻ non quang minh chính đại
đuổi Ninh Hằng ra khỏi cung, nhưng hôm nay tự dưng lại sinh cảm giác không muốn
buông tay. Đúng là không ổn, thật sự không ổn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN