Ai Gia, Có Hỉ - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 29


Sau khi uống thuốc toàn thân đổ mồ hôi, cảm thấy cả
người dính dính, đúng là không thoải mái, nên bảo Như Ca Như Họa chuẩn bị nước
ấm tắm rửa. Tắm rửa xong xuôi, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, bừng
bừng sức sống.

Tinh thần thoải mái, ta nhớ tới Ninh Hằng, hắn đã chăm
sóc ta cả một đêm, về tình về ý, ta cũng nên thật tâm cảm tạ hắn. Ta trầm ngâm
một lát, vậy thì mở một bữa tiệc nhỏ đi. Ta bệnh nặng vừa khỏi, đồ ăn mặn cũng
không được ăn nhiều, nghĩ một lúc, bảo Như Ca cùng Như Họa đi nấu mấy món chay,
rồi sai Nhạn Nhi xuống núi tới các hộ nông mua mấy hũ rượu nếp, mọi việc xong
xuôi, ta bảo Như Vũ cùng Như Thi đi mời Ninh Hằng đến đại sảnh.

Hiện giờ đã là tháng chạp (tháng
12 âm lịch), trong núi khá lạnh, ta cầm một cái lô (lò
sưởi) nhỏ, trên bàn cũng có vài cái tiểu hoả lô(bếp
lò) đắp bằng bùn đỏ, vài món
chay thanh đạm, hai chén rượu nhỏ, đúng là quá tuyệt.

Ninh Hằng ngồi xuống cạnh ta, ta cười nói: “Đêm
qua đa tạ Trí Viễn, tiệc này coi như tạ lễ.”

Ninh Hằng nói: “Thái hậu không cần khách
khí.”

Ta cực kỳ khách sáo nói: “Nên thế nên thế.” Ninh
Hằng ánh mắt chợt loé, ta nâng chén rượu, lại nói: “Ai gia kính ngươi một
ly”. Lúc ta định nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, Ninh Hằng lại cầm lấy
tay ta, nói: “Thái hậu bệnh nặng mới khỏi, không nên uống rượu.”

Ta nhìn bàn tay hắn đang cầm chặt tay ta, nhíu mày, cố
tình kéo dài âm cuối, “Hửm?”

Ninh Hằng lập tức rút tay về, hai tai của hắn lại bắt
đầu phiếm hồng, đã hơn một tháng ta không được thấy bộ dáng này của Ninh Hằng,
nay nhìn thấy, tự dưng thấy rất vui vẻ, ta chuyển người, nghiêng về phía trước
đem chén rượu chạm vào môi hắn, “Vậy… Trí Viễn thay ta uống là
được.”

Sắc mặt của Ninh Hằng đúng như ta dự đoán, đỏ, so với
bếp lò đắp bằng bùn đỏ còn đỏ hơn.

Ta cười nhẹ nói: “Nếu Trí Viễn không uống, thì ai
gia uống vậy.”

Ta định rút tay về, Ninh Hằng đã há miệng ngậm lấy
viền chén, ta hơi hơi nâng tay, một ly rượu nếp đã uống hết. Ta hỏi:
“Hương vị thế nào?”

“Rất… Ngọt.”

Ta cười một tiếng, cầm đũa gắp dưa xanh rang đường,
sau khi nuốt vào trong bụng, ta mới miễn cưỡng hỏi: “Trí Viễn từ Bình Quốc
trở về có gặp chuyện gì thú vị không?”

Ninh Hằng lắc đầu, nói: “Không có.”

“Hay là ngươi đầu gỗ chẳng chú ý cái gì
hết.”

Ninh Hằng sửng sốt, nhìn ta, nói: “Trí Viễn lần
này đi là làm công vụ, tất nhiên là không có chuyện thú vị gì xảy ra cả.”

Ta thở dài: “Nếu các thần tử của Đại Vinh đồng
giống ngươi thì tốt, chỉ tiếc trong lu gạo đã có mấy khối phân chuột rồi. Thôi,
không đề cập nữa không lại mất hứng.” Ta chống cằm, không chút để ý nói:
“Nghe nói quân vương Bình Quốc bề ngoài trời sinh chim sa cá lặn, hoa
nhường nguyệt thẹn, có thật không?”

Ninh Hằng đáp ta: “Trí Viễn chưa từng lưu ý, cũng
không biết có phải là thật hay không.”

Xem ra tên đầu gỗ này trong đầu chỉ có mỗi công vụ, ở
chung với đại mỹ nhân của Bình Quốc hơn một tháng, còn chưa từng lưu ý tới diện
mạo người ta. Nhưng mà, ta cũng chẳng biết đầu bị sao, cố tình hỏi: “Vậy
người cũng đã gặp qua quân vương Bình Quốc rồi, ngươi cảm thấy bộ dáng quân
vương Bình Quốc thế nào?”

Ninh Hằng nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói luôn:
“Bộ dáng quân vương Bình Quốc cũng giống các cô nương ở vương triều Đại
Vinh ta.”

“Ồ? ! Nói thế là sao?”

Ninh Hằng nói: “Mồm mắt tai mũi đều có.”

Nếu lúc này ta đang uống trà, chắc chắn không chút do
dự phun sạch, “Tức là Trí Viễn đã gặp qua một cô nương bốn không không mắt
không mũi không mồm không tai?”

“Chưa gặp.”

Ta cảm thấy cần phải dẫn dắt nhận thức đang tiềm ẩn
bên trong của tên đầu gỗ này ra ngoài ánh sáng, nghĩ là làm ta lấy mỹ nhân đẹp
nhất ở Đại Vinh ra làm ví dụ, “Đệ nhất mỹ nhân của Đại Vinh chúng ta là
ai?”

Ninh Hằng nhìn nhìn ta, “… Thái hậu?”

Được rồi, lời này của hắn bất luận là thật hay là giả,
lúc này hư vinh làm ta rất vui vẻ, ta khụ khụ, “Câu này của Trí Viễn để
Thường Trữ nghe được làm sao mà chịu nổi?”

“Thường Trữ công chúa cũng là một cô nương bốn
có.”

Ta ngẩn người, một lúc lâu mới nhớ ra “bốn có” của
Ninh Hằng là ngược lại “bốn không” vừa rồi ta nói, ta dở khóc dở
cười, trong đầu chỉ cảm thấy tên đầu gỗ này thật là thú vị.

Ta trêu ghẹo hắn: “Trí Viễn ngày thường không
tồi, tuy lần này tới Bình Quốc phơi nắng có đen đi một chút, nhưng cũng phù hợp
với điều kiện chọn lang quân của quân vương Bình Quốc, sao nàng ta lại không
đem ngươi nhét vào hậu cung của mình?”

Ninh Hằng buông đũa, nghiêm trang nói: “Trí Viễn
là nam hầu của Thái hậu, quân vương của Bình quốc có một trăm lá gan, cũng
không dám tranh với Thái hậu.”

Lời này nói ra là đúng lý hợp tình, ta thở dài:
“Trí Viễn thật sự nguyện ý làm nam hầu của ai gia sao? Ngươi cũng biết Đại
Vinh khác với Bình Quốc, nam hầu giống như kĩ nam vậy, bị người đời nhạo báng.
Những năm gần đây ngươi đã vì Đại Vinh lập không ít công lao hiển hách, ai gia
thật sự không muốn vì việc nam hầu mà huỷ đi tiền đồ của ngươi.”

Ta đối với Thẩm Khinh Ngôn không đành lòng, thì đối
với Ninh Hằng sao lại không có.

Ta biết Ninh Hằng là người của Hoàng đế, nhưng xét đến
cùng, Ninh Hằng cũng là người không hiểu rõ mọi chuyện. Trước đến giờ hắn vẫn
nghĩ rằng trong bụng ta thật sự có oa nhi, thật sự vì hắn chăm sóc không chu
toàn mới bị rơi xuống nước, mới làm mất oa nhi.

Mọi chuyện trong cung đều rối rắm phức tạp, ngoại trừ
Hoàng đế, những người còn lại đều là quân cờ. Tâm tư của Ninh Hằng so với Thẩm
Khinh Ngôn thì đơn giản nhiều, vũng nước đục ngầu này, ta thật lòng không muốn
cuốn hắn vào.

Không đợi hắn trả lời, ta đã nghiêm mặt nói: “Trí
Viễn, mặc kệ ngươi thật tình thích ta cũng được, giả bộ thích ta cũng thế, ta
đều không muốn biết. Lúc trước ngươi nguyện ý làm nam hầu của ta, nhất định là
bệ hạ bày mưu đặt kế. Oa nhi trong bụng ta, cho tới giờ cũng chưa từng tồn tại,
tất cả đều là giả. Ngay cả lần trước nhảy hồ, cũng là ta cố ý, chuyện đó ngươi
không cần áy náy nữa. Đợi tới sau khi về cung, ngươi đi nói với bệ hạ một tiếng
hoặc là ta mở miệng với bệ hạ cũng được, tóm lại ngươi cách ta xa một chút. Ta
nhất định là một Thái hậu tiếng xấu muôn đời, ngươi nhất định là một tướng quân
lưu danh muôn đời, không được chỉ vì ta mà làm hỏng tiền đồ của ngươi.”

Ninh Hằng vẻ mặt biến đổi, ánh mắt lảng tránh, cũng
chẳng biết những lời này của ta hắn nghe thấm được bao nhiêu, qua một lúc lâu,
hắn vẻ mặt chán nản thất vọng nói với ta: “Thái hậu là vì… Thẩm
Tướng?”

Ta sửng sốt.

Hắn chua chát nói: “Trí Viễn sớm đã biết Thái hậu
thích Thẩm Tướng, đêm qua Thái hậu không biết đã gọi bao nhiêu lần…”

Ta biến sắc, thanh âm đột nhiên cao vút, “Im
miệng.”

Ta lúc này vạn lần cũng không muốn nhắc tới Thẩm Khinh
Ngôn, Thẩm Khinh Ngôn ba chữ này không thua một con dao nhọn, cứ nhắc đến một
lần là dao lại đâm vào lòng ta một lần, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.

“Thái hậu thích Thẩm Tướng, sao lại không dám đối
mặt?”

Ninh Hằng hai mắt sáng quắc nhìn ta, ta nhớ lại những
lời Thẩm Khinh Ngôn đã nói đêm đó, ta biết ta đang trốn tránh, không muốn hồi
tưởng lại những gì đã nghe đêm đó, cũng không muốn nghĩ sâu, lại càng không muốn
đối mặt với sự thật máu chảy đầm đìa.

Đoạn tình cảm bị tổn thương này, ta không biết phải
tĩnh dưỡng bao lâu đây.

Nhưng mà Ninh Hằng lại kéo ta về thực tế, ta lúc này
thật sự không thể trốn tránh được nữa, chỉ đành phải đối mặt.

Ta buông mắt xuống, cả đại sảnh tĩnh lặng, tĩnh lặng
tới mức nghe được cả tiếng hít thở. Qua một lúc lâu, ta mới nâng mắt, hỏi:
“Trí Viễn đã từng nghe qua Thôi hương chưa?”

Đêm hôm đó, Thôi hương chính là nghi hoặc lớn nhất của
ta.

Ninh Hằng ngẩn người, gật đầu nói: “Ở sa mạc Tây
Vực có một loại hoa, mười năm mới nở một lần, cực vì trân quý, Thôi hương mà
Thái hậu nói chính là được luyện ra từ hoa này.”

“Có tác dụng gì?”

Ninh Hằng nói: “Người nếu ngửi lâu, sẽ mất đi ý
thức, sẽ nói ra hết những bí mật trong lòng.”

Ta thật sự chưa từng nghĩ qua, loại hương trân quý như
vậy Thẩm Khinh Ngôn lại dùng lên người ta tới hai lần, ta lại càng không ngờ,
Thẩm Khinh Ngôn chưa bao giờ tin tưởng ta. Ngoại trừ hắn, trong đầu ta còn bí
mật gì nữa chứ?

Về chứng cứ huyết mạch hoàng gia, ta thật sự không
biết ở đâu. Nhưng trước mặt Hoàng đế, ta chỉ có thể làm bộ là mình biết, bằng
không một ngày nào đó, chắc chắn sẽ bị chết oan uổng.

Ta đem lòng thương mến Thẩm Khinh Ngôn tính ra cũng đã
mười mấy năm rồi, ta vốn tưởng rằng hắn đối với ta ít nhiều cũng có sự thương
tiếc, nhưng lại không ngờ rằng…

“Thái hậu, tại sao lại hỏi cái này?”

Ta lắc đầu, không muốn mở miệng nữa. Ta đưa tay giật
lại chén rượu trước mặt Ninh Hằng, rót rượu nếp ra uống một hơi cạn sạch. Ninh
Hằng muốn ngăn ta lại, lại bị đẩy ra.

“Thái hậu…”

Ta ném lò sưởi trong tay, ôm lấy bình rượu nếp trên
bàn, “Ta đêm nay muốn uống rượu, ngươi đừng cản ta. Bằng không…” Ta
ngẩng đầu nhìn Ninh Hằng, hắn ân cần dào dạt nhìn ta, ta cũng chẳng biết bị
sao, hai mắt đỏ lên, “Bằng không ta khóc cho ngươi xem.”

Ta vừa nói dứt lời, một giọt nước mắt to như hạt đậu
rơi xuống.

Ta hai mắt đẫm lệ mông lung, Ninh Hằng luống cuống,
tay chân cũng chẳng biết phải để đâu, ta không nhìn hắn nữa, ôm lấy vò rượu tu
một mạch, ục ục như tiếng nước chảy, cũng chẳng nhớ ra là không nên uống quá
nhanh, nên bị sặc.

Ta nặng nề khụ khụ vài tiếng, Ninh Hằng vội vàng vỗ vỗ
lưng ta, rót một chén trà.

Ta đẩy ra, “Ta muốn uống rượu.”

Ninh Hằng cúi đầu nói: “Người vừa rồi đã uống
không ít.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Ta muốn uống.”

“Thái hậu, người say rồi.”

Ta tức giận nói: “Nói bậy, rượu nếp làm sao say
được!”

Ninh Hằng dịu dàng nói: “Đưa cốc cho ta, đừng
uống nữa.”

Ta ôm bình rượu thật chặt, cứ như đang ôm kỳ trân dị
bảo, có chết cũng phải ôm, “Không đưa, chết cũng không đưa.” Ta nâng
bình rượu lên, ngửa cổ uống một hớp lớn, đột nhiên, chỉ thấy trong tay trống
rỗng, bình rượu đã bị Ninh Hằng đoạt đi.

“Thật sự không được uống nữa.”

“Không được ra lệnh cho ta! Ninh Hằng, trả cho
ta.” Ta đưa tay muốn đoạt lại, không ngờ vừa đứng thẳng người, lại lảo
đảo, cả người ngã về phía bàn ăn, Ninh Hằng hoảng sợ vội vàng kéo ta lại, ta
lại nghiêng trở về, cả người bổ nhào về phía Ninh Hằng.

Ninh Hằng vì bảo vệ ta, cả người ngã xuống đất, ta nằm
trên người Ninh Hằng, thừa dịp Ninh Hằng không chú ý đoạt lại bình rượu.

Ta cười ha ha: “Rượu là của ta, ngươi không đoạt
được đâu.”

Ninh Hằng mặt đỏ bừng nhìn ta, im lặng không nói gì.

Chẳng biết có phải say hay không, ta mở miệng hỏi:
“Trí Viễn, ngươi thật sự thích ta?”

Ninh Hằng nhìn ta, trong mắt dần dần có sự nhu hoà dịu
dàng, hắn nói: “Ừ.”

“Cả đời làm nam hầu của ta, cũng không sao?”

Hắn lại “Ừ” một tiếng.

“Nếu một ngày ta với bệ hạ ngươi chỉ được chọn
một người, ngươi sẽ lựa chọn ta chứ?”

Ninh Hằng biến sắc, ta cười nói: “Thôi vấn đề này
không cần ngươi đáp nữa, ta biết đáp án của ngươi rồi. Ngươi là trung thần, tất
nhiên là sẽ chọn Hoàng đế. Ta cũng không nên làm khó ngươi.”

Ta chớp mắt mấy cái, lại hỏi: “Trí Viễn, ngươi
thật sự thích ta?”

“Thật sự.”

Ta cười tủm tỉm nói: “Trí Viễn, ta không thích
Thẩm Khinh Ngôn.”

Ta ôm lấy bình rượu, lại uống một ngụm, Ninh Hằng bất
đắc dĩ nói: “Rượu nhiều hại thân…”

Ta cúi người, hôn lên môi hắn, từng giọt rượu tràn vào
miệng hắn, mang theo hương rượu trên môi, vẫn mềm mại như trong ấn tượng của
ta, ta nói năng không rõ: “Trí Viễn, từ hôm nay ta sẽ bắt đầu thử thích
ngươi, ngươi đừng phụ ta đấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN