Ai Gia, Có Hỉ
Chương 33
Sau khi Thường Trữ rời đi, ta hơi hoảng hốt. Nàng nói
đã kể cho Hoàng đế để đi điều tra, từ hôm đó đến giờ, đã qua mấy ngày, Hoàng đế
có lẽ đã tra ra dấu vết gì đó. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ, ta nên làm nhất là
tự bảo vệ bản thân.
Nếu Hoàng đế tra ra, ta chỉ còn hai con đường có thể
đi, thứ nhất là liều chết không thừa nhận, mỗi lần bí mật gặp Bình Trữ hoàng
thúc và Thẩm Khinh Ngôn, ta đều một mình tới, bọn họ cũng thế. Nếu ta một mực
nói là không biết, bọn họ cũng chẳng làm gì được. Thứ hai là nói hết tất cả với
Hoàng đế, cũng nói là lúc trước ta bị bắt ép phải gia nhập quân mưu phản, sau
đó sẽ bí mật làm mật thám. Chỉ cần bọn họ có bất kỳ hành động gì, sẽ lập tức
báo cáo với Hoàng đế.
Thẩm Khinh Ngôn vô tình với ta, ta cũng không cần phải
lưu tình với hắn.
Ta cũng không có dã tâm, điều ta muốn cũng không
nhiều, chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng mà thôi. Cho nên, tất cả những gì
ảnh hưởng xấu tới ước muốn của ta, đều phải bị loại bỏ.
Hiện giờ đã nghĩ kỹ các con đường có thể đi, như vậy
ta chỉ cần xem Hoàng đế rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, rồi chọn lấy một con
đường thôi.
Qua mấy ngày nay, ta đã chuẩn bị thật tốt nếu bị bại
lộ, không ngờ mấy ngày này đều rất yên ả, Hoàng đễ mỗi ngày đều đến thỉnh an,
cũng nói không ít những chuyện trên bắc dưới nam, Hoàng đế vẫn cười nhẹ, không
có chút dấu hiệu nào là đã biết Thẩm Khinh Ngôn muốn làm phản. Dù sao Hoàng đế
nhi tử này từ trước đến giờ đều thâm trầm, hắn càng cười thì sau lưng lại càng
tàn khốc.
Gần đây, mỗi lần nói chuyện với Hoàng đế việc nhà việc
nước xong, đều dè dặt không nói gì cả, chỉ lo lỡ miệng nói ra gì đó bị Hoàng đế
bắt lấy. Có lẽ là do ta dè dặt, mà cũng có thể là Hoàng đế vẫn chưa tra được
gì, nên mỗi ngày cứ thế trôi qua.
Cho đến hôm Thẩm Khinh Ngôn thành hôn, kinh thành gió
êm sóng lặng xảy ra đại sự, là về vị thiên kim của Hồng thái uý kia. Nghe nói,
vị thiên kim của Hồng thái uý không chấp nhận hôn sự, muốn đào hôn. (trốn
khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc)
Như Ca kể lại rất sinh động: “… Vị kia tân
nương kia rất lợi hại, chẳng biết nàng ấy làm thế nào, bắt đệ đệ nàng ta làm
tân nương lên kiệu hoa. Đợi đến khi công tử Hồng gia bái đường thành thân ở
Thẩm gia xong, lúc hạ khăn hỉ xuống, mới phát hiện tân nương là một nam nhân.
Nghe nói, lúc đó mặt Thẩm Tướng cũng xanh mét.”
Ta đang cầm thủ lô (lò sưởi cầm
tay), nghe Như Ca kể xong, lại muốn nhìn sắc mặt Thẩm Khinh
Ngôn lúc đó xanh đến mức độ nào. Ta và hắn là thanh mai trúc mã nhiều năm như
vậy, mỗi lần gặp lại hắn đều có nụ cười nhạt, quạt lay động, có thể nói là tao
nhã cực kỳ.
Vị thiên kim Hồng thái uý đúng là rất có bản lĩnh.
Buổi tối dùng bữa xong, ta liền quay về tẩm cung, nói
là muốn nghỉ ngơi, bảo những người khác không được quấy nhiễu, rồi cho Như Vũ
cùng Như Họa đứng trông cửa ở bên ngoài trở về phòng các nàng ấy.
Ta ngồi xuống bàn trang điểm nhìn gương đồng rồi trang
điểm, cài ngay ngắn trâm gỗ Ninh Hằng tặng lên đầu, cũng thoa thêm chút phấn.
Tuy Ninh Hằng là nam hầu của ta, nhưng vì nguyên do Hoàng đế và tránh tai mắt
người khác, ta và chàng ước hẹn canh ba giờ Hợi gặp nhau, lúc đó ban đêm yên
tĩnh, đúng là thời điểm tốt để đi hẹn hò.
Sau khi uống hết nửa ấm Quân Sơn ngân châm trên bàn,
ta mới nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, một lát sau thì nghe thấy một tiếng vang
nhỏ, ta đẩy cửa sổ ra, Ninh Hằng nhảy vào. Chàng đóng cửa sổ lại, miệng cười
mắt cũng cười gọi ta “Quán Quán”.
Ta nở nụ cười vùi đầu vào lồng ngực chàng.
Nếu theo lời nói mấy người hay buôn chuyện, thì ta với
Ninh Hằng lúc này đúng là “yêu đương vụng trộm”. Dù sao tình này ta
trộm cũng thấy vui vẻ, ta cọ cọ mặt vào ngực Ninh Hằng, lại nắm nắm lấy tay
chàng, lại sờ sờ thắt lưng chàng.
Thân thể của đầu gỗ này sờ tới sờ lui cũng rất có tư
vị, nói là hai chữ ** cũng không đủ.
Ninh Hằng bắt lấy tay của ta, nói: “Sao tay lại
lạnh thế này?”
Ta nói: “Chắc là quỳ thuỷ sắp tới rồi…”
Ninh Hằng ngẩn người.
Ta ôm người chàng tiếp xúc thân mật thế này, nhưng nói
đến những chuyện của con gái, thì chung quy vẫn thấy ngượng ngùng, Ninh Hằng
nắm chặt tay ta, “Quỳ thủy… là gì?”
Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn, “Chàng không biết
sao?”
Hắn gật đầu.
Xem ra đầu gỗ này nói chưa từng tới lầu xanh không
phải là giả, đúng là không hiểu chút gì về chuyện nữ nhân hết, ta cười nói:
“Nữ nhân khoảng mười hai, mười ba tuổi sẽ bắt đầu có quỳ thủy, mỗi tháng
một lần, thời gian ước chừng bảy ngày, nhưng mà thời gian quỳ thuỷ của ta ngắn
hơn, khoảng bốn, năm ngày đã hết rồi.”
“Quỳ thủy như thế nào?”
Vấn đề này trả lời rõ ràng ra cũng hơi khó khăn, ta
trầm ngâm một lát, rồi nói: “… Cũng không khác máu là mấy.”
Chàng dường như có chút hoảng sợ, yên lặng nhìn ta một
lúc lâu, rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào mặt ta, “Trước khi quỳ thuỷ đến, tay
nàng sẽ lạnh? Sắc mặt có thể tái nhợt sao?”
Ta gật đầu, hình như từ nhỏ đã thế. Chàng đột nhiên
cầm lấy hai tay ta đưa lên trước ngực, sự ấm áp truyền tới tay, chàng cúi đầu
nói: “Từ giờ về sau ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
Đầu gỗ này lúc nào cũng dễ làm người khác cảm động, ta
kiễng chân, chạm vào môi chàng. Đã qua mấy lần thân mật, nên hiện giờ Ninh Hằng
đã khá thuần thục, ta vừa mới chạm tới, chàng đã cúi đầu xuống, miệng hơi mở
ra. Đợi tới lúc gặm cắn chán chê rồi, hai người mới tách ra.
Ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, ta gần như có thể nhìn
thấy mình qua đôi mắt trong suốt của chàng, ta khẽ cười một tiếng, lại đưa môi
lên chụt một cái. Rồi sau đó lôi kéo Ninh Hằng ngồi xuống ghế bành, rồi ra bàn
trang điểm cầm lấy hộp đựng đồ trang sức, nở nụ cười ngồi xuống cạnh Ninh Hằng,
dựa vào người chàng cực kỳ thân mật.
“Mấy ngày trước chàng tặng trâm gỗ cho ta, hôm
nay ta sẽ tặng cho chàng một thứ.” Ta mở hộp trang sức ra, lại nói:
“Ta không biết chàng thích gì, nhưng những đồ trong hộp này đều là vật
quan trọng nhất của ta, chàng tuỳ ý chọn một thứ đi.”
Ta vốn định chọn một đồ vật mới tặng cho Ninh Hằng để
thể hiện tâm ý, nhưng mà nghĩ kỹ lại, cảm thấy vẫn nên tặng đồ trân quý trong
hộp trang sức, để chàng tùy ý chọn, cũng để thể hiện thành ý của ta.
Không ngờ Ninh Hằng lại lấy ra túi hương Như ý từ
trong hộp trang sức, ta vừa nhìn thấy lập tức ngừng cười. Ta quả thật đã quên
không lấy đồ Thẩm Khinh Ngôn tặng để ra ngoài, Ninh Hằng nhẹ giọng nói:
“Túi hương này rất độc đáo.”
Ta cười hắc một tiếng, “Đúng thật.” Dừng lại
một chút, ta giả bộ lơ đãng lấy từ trong hộp ra một khối dương chi ngọc bội màu
xanh thanh thuý, nói: “Dương chi ngọc bội này là mẫu thân tặng ta, chi
bằng ta tặng chàng khối ngọc bội này đi. Mẫu thân ta nói người tới xin từ chỗ
phương trượng trong chùa miếu đấy, dùng làm bùa hộ mệnh. Nếu sau này có chiến
sự gì đấy, nó sẽ che chở cho chàng, ta cũng được an tâm.”
Ninh Hằng thả túi hương Như ý vào hộp, ta rốt cuộc
cũng thở phào. Hắn vui vẻ nhận lấy ngọc bội, lúc này trong lòng ta có chút áy
náy, mấy lần định mở miệng nói với hắn túi hương Như ý kia là Thẩm Khinh Ngôn
tặng ta, nhưng lời nói đến miệng lại bị ta nuốt xuống.
Ninh Hằng vui mừng ngậm lấy môi ta, cuối cùng lời định
nói cũng không nói ra.
Hôm sau, Hoàng đế đến thỉnh an, nhân tiện nói tới hôn
sự của Thẩm Tướng. Ta hỏi có tìm được thiên kim Hồng thái uý không, Hoàng đế
lắc đầu, lại nhìn ta thật lâu.
Ta bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, đành nói:
“Nếu tìm được tiểu thư Hồng gia, Thừa Văn cũng chớ làm khó Hồng gia.”
Hoàng đế nói: “Ta tất nhiên sẽ không làm khó Hồng
gia, nhưng mà chuyện đã thế này, hôn sự của Thẩm khanh lại phải lùi lại
rồi.”
Ta ngượng ngùng cười, “Không có tân nương, dĩ
nhiên là phải lùi lại rồi.”
Hoàng đế lại nhìn ta thật sâu, hắn đột nhiên nói:
“Dường như ta chưa từng nhìn thấy Quán Quán cài trâm gỗ.”
Ta lại ngượng ngùng cười, “Trước kia thiên vị
trâm ngọc, giờ mới phát hiện ra trâm gỗ cũng có cái tốt của trâm gỗ.”
Hoàng đế nói: “Trâm gỗ cũng không tồi, nhưng mà
mấy ngày sau là yên tiệc mùa đông, cài mộc trâm không phù hợp lắm.” Hoàng
đế cười rồi uống ngụm trà, nói: “Vương quân Bình quốc vẫn muốn gặp nàng,
mấy ngày nay, ta phát hiện ra vị Vương quân Bình quốc này đúng là người thú vị,
yên tiệc mùa đông, Quán Quán cũng nên kết giao với nàng ấy.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy Thừa Văn khen người khác,
ta cười nói: “Nghe nói vị Vương quân Bình quốc này thiên hương quốc sắc,
đẹp không gì sánh nổi, so với Thường Trữ, cũng là một chín một mười.”
Hoàng đế gật đầu, “Đúng là một mỹ nhân.”
Ta đột nhiên nhớ lại những lời này ta cũng đã nói với
Ninh Hằng, lúc ấy Ninh Hằng trả lời, Vương quân Bình quốc là một cô nương
“bốn có”. Ta thấy buồn cười, lúc này Hoàng đế lại nói: “Hoàng tỷ
có vẻ đẹp của Hoàng tỷ, Vương quân Bình quốc cũng có vẻ đẹp của Vương quân Bình
quốc.” Dừng lại một lát, Hoàng đế nhìn ta, nói: “Quán Quán cũng có vẻ
đẹp của Quán Quán.”
Ta bị sặc nước, lời này của Hoàng đế đúng là làm người
khác kinh hãi. Ta cười cười ha ha. Hoàng đế lại cười tủm tỉm nhìn ta, trong mắt
tràn đầy ý tứ sâu xa làm ta suy đi nghĩ lại lời này của hắn rốt cuộc là có ý
gì.
Hoàng đế nói: “Lần này Vương quân Bình quốc tới
thăm triều đình ta, ngoại trừ tới nhận thức vẻ phong thổ nhân tình của triều
đình ta, mà còn muốn chọn lấy một phu lang đem về.”
Ta sững sờ, “Nàng ấy không phải đã có mấy phu
lang rồi sao?”
Hoàng đế nói: “Như triều đình ta nam nhân không
chê có nhiều thiếp, nên nữ nhân Bình quốc cũng không ngại có nhiều phu
lang.”
“Ồ? Vậy Vương quân Bình quốc đã chọn được ai
chưa?”
“Nàng ấy thích nam nhân môi hồng răng trắng mày
thanh mắt đẹp.”
Môi hồng răng trắng… Mày thanh mắt đẹp… Ninh Hằng
lại khá phù hợp với điều kiện. Trong lòng ta căng thẳng, lo lắng nhỡ Vương quân
Bình quốc nhìn trúng Ninh Hằng, nhất thời cũng không biết phải nói gì,
“Thừa Văn cũng môi hồng răng trắng mày thanh mắt đẹp, rất phù hợp với điều
kiện của Vương quân Bình quốc. Chi bằng Thừa Văn giữ Vương quân Bình quốc lại
đi, Thừa Văn đến giờ vẫn chưa lập hậu, mặc dù Vương quân Bình quốc này phu lang
hơi nhiều, nhưng cũng chẳng sao, Thừa Văn bảo nàng ấy bỏ hết các phu lang là
được. Lấy Vương quân Bình quốc, là có được Bình quốc luôn.” Dừng lại một
chút, ta nói: “Văn võ bá quan lúc nào cũng giục ngươi nhanh thành hôn lập
hậu, nếu lấy Vương quân Bình quốc, ngươi cũng bớt đi không ít phiền não rồi.
Nhưng mà, muốn lấy nữ nhân dị quốc (nước khác) làm
hậu, có lẽ các đại thần cũng sẽ không đồng ý…”
Đang lúc ta tự hỏi phải làm sao để đám đại thần ngoan
cố kia đồng ý để Hoàng đế lấy Vương quân dị quốc làm hậu, thì Hoàng đế đã đứng
bật dậy, ta ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng đế mặt tối sầm.
“Việc này trẫm đều có suy tính, không nhọc Thái
hậu phiền lòng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!