Ai Gia, Có Hỉ
Chương 45
Ninh Hằng quay lại cạnh giường, trong tay hắn đang cầm
thứ gì đó, ta nhìn kỹ lại, là một thanh phi đao, dài ước chừng một tấc, ở tận
cùng chuôi đao còn khắc hình lá liễu. Ninh Hằng nói: “Ta vừa mới phát hiện
ở chỗ cửa sổ, nếu ta đoán không lầm, thì cái này bị rơi ra từ bóng đen Quán
Quán nhìn thấy. Bóng đen kia có lẽ nghe thấy tiếng kêu của Quán Quán nên nhảy
từ cửa sổ bỏ trốn, chắc là quá vội vã, nên phi đao này bị rơi xuống.”
Ta cầm lấy phi đao, chạm vào hình lá liễu khắc ở chuôi
đao, nói: “Phi đao này được làm thật tinh xảo, ta hiếm khi đến trọ ở khách
điếm, không ngờ vừa vào đã gặp đạo tặc, cũng may đồ gì quý giá ta đều để bên
người.”
Lúc này mặt Nhạn Nhi biến sắc, vội vàng cầm lấy phi
đao trong tay ta, nàng xem trái xem phải, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch,
nàng run run nói: “Thanh phi đao này tên là Liễu Diệp đao, lai lịch không
nhỏ, là của Xuân Phong lâu.”
“Xuân Phong lâu, tên này đặt cũng có mấy phần
phong nhã, chẳng lẽ người ở đó chuyên ra ngoài làm hái hoa tặc sao?”
Nhạn Nhi lắc đầu, nàng nói: “Xuân Phong lâu
chuyên làm… sát thủ.”
Ta sững sờ.
Vẻ mặt Nhạn Nhi đã bình tĩnh lại, nàng chậm rãi nói:
“Xuân Phong lâu người trong giang hồ ai ai cũng biết, có thể nói là sát
thủ đệ nhất lâu. Ký hiệu để nhận biết Xuân Phong lâu là Liễu Diệp đao, sở dĩ gọi
Xuân Phong lâu, chính là vì bọn họ giết người đạt đến cảnh giới như mộc xuân
phong (tắm gió xuân). Chỉ cần
đưa đủ bạc, bọn họ sẽ giết người. Cho đến nay, Xuân Phong lâu chưa bao giờ thất
bại.”
Nghe Nhạn Nhi nói xong, trong lòng ta càng nghĩ càng thấy
sợ, ta run run nói: “Người vừa rồi là người Xuân Phong lâu sao?”
Nhạn Nhi gật đầu, “Chỉ có người của Xuân Phong
lâu mới có Liễu Diệp đao.”
Ninh Hằng nói: “Rốt cuộc là người nào đã bỏ tiền
ra để mời sát thủ? Quán Quán, trước đây nàng đã đắc tội với ai?”
Ta lắc đầu. Lúc ta làm Thái hậu đúng là đắc tội không
ít người, nhưng rời khỏi Hoàng cung, người biết chuyện cũng không có nhiều, chỉ
có hai người Nhạn Nhi và Thường Trữ. Hôm mùng một tết ta để Như Ca Như Họa tặng
lễ vật cho Thường Trữ, bên trong còn có một bức thư báo tin ta còn sống, theo
trí tuệ của Thường Trữ, nhất định có thể đoán ra. Thường Trữ sẽ không hại ta,
mà hiện giờ Ninh Hằng đang ở cạnh ta, Nhạn Nhi cũng sẽ không hại ta, cũng chẳng
có lý do gì để hại ta, như vậy rốt cuộc là ai thuê sát thủ đến?
Ta nghĩ ngợi, ngạc nhiên nói: “Nhạn Nhi muội nói
người của Xuân Phong lâu đều là sát thủ, đến nay chưa từng thất bại. Nhưng mà
vừa rồi bóng đen kia, ta không cảm nhận được sát khí. Mà nếu hắn thật là sát
thủ Xuân Phong lâu, sao lại ngốc đến mức Liễu Diệp đao mà cũng làm rơi?”
Ninh Hằng nói: “Quán Quán nói có lý.”
“Nhưng mà Liễu Diệp đao này…” Nhạn Nhi do
dự nói.
Ba người chúng ta nhìn nhau, chuyện hôm xuất cung đã
rất ly kỳ rồi, hiện giờ lại thêm Xuân Phong lâu, càng rắc rối phức tạp, làm
người khác phải đau đầu. Ba người nghĩ cả nửa buổi cũng chẳng ra được kết luận
gì, cuối cùng đành quay trở về phòng riêng ngủ tiếp, điều dưỡng tinh thần cho
tốt ngày mai lại nghị luận.
Lúc Ninh Hằng rời đi, ánh mắt kiên định nhìn ta, nói:
“Quán Quán đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Ta vốn tưởng rằng Ninh Hằng chỉ tuỳ ý nói, nên ta cũng
thuận theo ý hắn gật đầu. Không ngờ hôm sau tỉnh lại, phát hiện Ninh Hằng đứng
cạnh cửa phòng ta, xem chừng là cả đêm không chợp mắt, tơ máu hằn lên trong mắt
cũng nhìn thấy được.
Ta kinh ngạc nói: “Ninh Hằng?”
Hắn cười với ta: “Quán Quán, chào.”
Ta nhìn hắn, nói: “Ngươi… cả đêm không
ngủ?”
Ninh Hằng lắp bắp nói: “Ta… ta không ngủ
được… nên mới đi dạo xung quanh một chút.”
Haizz, bất luận là trước khi mất trí nhớ hay sau khi
mất trí nhớ, đầu gỗ này đều không có khả năng nói dối. Nhưng nhìn bộ dáng lắp
bắp của hắn, trong lòng ta lại thấy thật cảm động. Rõ ràng đã bảo hắn đừng đối
tốt với ta, mà đêm qua vẫn đứng cả đêm trông cửa.
Đầu gỗ như vậy, tâm ta căn bản không thể cứng rắn nổi.
Ta buông tiếng thở dài, “Ninh Hằng, ngươi đúng là
đầu gỗ.”
.
Ta vốn định ăn điểm tâm sáng xong thì lên đường, nhưng
Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi lại đồng thanh phản đối. Ninh Hằng nói chân ta bị
thương chưa khỏi hẳn nên không được xuất phát, Nhạn Nhi thì nói muốn ở lại trấn
Thuý Vy để truy tìm manh mối Xuân Phong lâu.
Ta nghĩ thầm bị người ta đuổi giết mà không chạy đi
lại còn đuổi theo truy tìm, Nhạn Nhi đúng là thú vị. Ở lại thêm mấy ngày cũng
được, dù sao chúng ta cũng không vội, Hoàng đế bên kia cũng không có tin tức
gì, hiện giờ người cần phòng bị chính là sát thủ quái dị kia, người ta bảo
tránh cướp cũng tránh không được, để mỗi ngày đều phải lo lắng không bằng thuận
theo tự nhiên. Cho nên, ta vui vẻ đáp ứng.
Nhạn Nhi ăn điểm tâm xong thì rời khỏi khách điếm,
chân ta có thương tích nên không tiện ra ngoài, Ninh Hằng lại khăng khăng muốn
ở cạnh, ta không lay chuyển được hắn, đành phải gọi một bình trà, mấy đĩa đồ
ăn, tìm vị trí tốt nhất trong khách điếm ngồi cùng Ninh Hằng nhàn nhã nhìn
người đi tới đi lui, để giết thời gian. Thật ra ta định về phòng nghỉ ngơi, tối
qua lúc đầu bị Ninh Hằng làm nhiễu loạn tâm tư, khó khăn lắm mới ngủ được thì
bị sát thủ Xuân Phong lâu làm cho tỉnh lại, hiện giờ ta ngồi ngáp liên tục. Chỉ
có điều, nếu ta trở về phòng, thì Ninh Hằng sẽ lại như đầu gỗ đứng ngoài trông
cửa cho ta.
Tận đáy lòng ta không muốn nhìn thấy Ninh Hằng vất vả
vì ta như thế, nên mới chọn ngồi chỗ này ngắm cảnh nhìn vật nhìn… đầu gỗ. Vẻ
ngoài Ninh Hằng càng nhìn ta càng thấy vừa ý, đôi mày kiếm mắt sáng, nhìn một
cánh môi mềm mại, vai rộng eo nhỏ mông vừa đẹp, tùy ý sờ bất cứ chỗ nào cũng
thấy mất hồn. Lúc ban đầu ta thích Thẩm Khinh Ngôn, mà hiện giờ chẳng hiểu vì
nguyên nhân gì, cảm thấy đầu gỗ càng nhìn càng không thể kìm lòng được phải
nhìn tiếp, dường như có nhìn cả đời cũng chẳng thấy phiền chán.
Ta giật mình, hai chữ cả đời như đánh thức ta. Nghiệp
chướng đúng là nghiệp chướng, tuy đầu gỗ sau khi mất trí nhớ rất tốt, nhưng ta
phải kiềm chế! Kiềm chế! Ta nhắm mắt lại tự nói: Đầu gỗ sẽ bắt ta hồi cung…
Đầu gỗ sẽ bắt ta hồi cung… Đầu gỗ sẽ bắt ta hồi cung…
Lúc mở mắt ra, ta lại càng thấy hoảng sợ, Ninh Hằng
đột nhiên đến gần sát ta, “Quán Quán, nàng thấy mệt sao? Không thì về
phòng nghỉ ngơi đi?”
Ta nói nhanh “Không buồn ngủ”, trưng ra vẻ
mặt lạnh lùng quay đầu đi, ánh mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Trên bầu trời
thỉnh thoảng có đàn chim bay về phương nam, trên cây cũng lặng lẽ thêm mấy phần
xanh, xem ra mùa xuân đang đến, vạn vật sắp được sống lại rồi.
Cảnh sắc đẹp làm tâm tình ta cũng trở nên khoan khoái
dễ chịu, ta xoay đầu lại, định rót chén trà, thì thấy một nam nhân lưng đeo
trường kiếm đi về phía ta, ánh mắt hắn nhìn ta rồi quét qua Ninh Hằng, cuối
cùng dừng lại trên người ta.
Ta thấy kinh ngạc. Ninh Hằng nâng mắt nhìn qua, mày
khẽ nhíu lại. Hắn hỏi: “Quán Quán, nàng biết hắn?”
Ta lắc đầu. Trong kinh thành, ta có kết giao vài bằng
hữu, nhưng ngoài kinh thành thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu thực sự có
người nhận ra ta, thì khẳng định là địch chứ không phải là bạn.
Nam nhân kia đi thẳng đến chỗ ta, ta căng thẳng, Ninh
Hằng vỗ vỗ tay ta, ý bảo không phải sợ, ta thấy Ninh Hằng bình tĩnh như thế,
nên cũng yên tâm, cầm chén trà lên chậm rãi thưởng thức.
Có Ninh Hằng ở đây, đánh không lại thì chạy là được.
Nam nhân kia đặt trường kiếm xuống, ngồi xuống ghế gỗ
đối diện ta, sau đó chắp tay, nói: “Cô nương không ngại ngồi chung
chứ?”
Ta nghĩ thầm người này cực kỳ vô lễ, ngồi xuống rồi
mới hỏi, ta liếc xung quanh, bàn trống còn rất nhiều, sao lại muốn ngồi chung
với ta? Ta thấy không vui, lúc này Ninh Hằng đã thay ta cự tuyệt: “Có
ngại.”
Nam nhân kia liếc mắt nhìn Ninh Hằng, đáp lời
“Ồ”, sau đó gọi tiểu nhị đến, “Đem một bình Hoa điêu (rượu
hoa điêu: đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu
Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), bốn lạng thịt bò, vài
món ăn đến.” Hắn quay sang ta ngả ngớn cười, “Cô nương, ta mời nàng
uống rượu, coi như đáp lễ.”
Ta đánh giá nam nhân trước mắt, vẻ ngoài cũng không
tồi, lông mày thanh mắt đẹp, đứng giữa đám người thì đúng là hạc giữa bầy gà,
nhưng mà bộ dáng thì ba lăng nhăng. Theo kinh nghiệm Thường Trữ chỉ dạy, gặp
loại nam nhân này, càng nói cứng thì hắn lại xem là lời yêu thương, biện pháp
tốt nhất là coi như nhìn không thấy tai không nghe.
Ninh Hằng ở phương diện này cũng nhất trí với ta, hắn
bày ra khuôn mặt lạnh lùng rồi không nói thêm gì nữa.
Ta hiếm khi thấy Ninh Hằng mặt lạnh lùng, cho nên lúc
này vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên, lại nhìn nhiều thêm vài lần, nhìn nhiều đến
mức tai Ninh Hằng cũng đỏ lên, càng nhìn lòng ta lại càng thấy ngứa ngáy. Ta nở
nụ cười, nói: “Đầu gỗ, ngươi muốn uống rượu sao? Ta mời ngươi uống.”
Ninh Hằng nghiêm trang nói: “Chân nàng đang bị
thương, không được uống rượu.”
Lúc này, tiểu nhị đem đồ ăn nam nhân kia gọi lên, nam
nhân kia ăn hai ba miếng thịt bò, uống một ngụm rượu Hoa điêu xong, cười tủm
tỉm nhìn ta, nói: “Tại hạ Liên Dận, không biết phương danh (tên) cô
nương?”
Ta nói: “Họ cô tên nương.”
Liên Dận sững sờ, lập tức cười nói: “Tên rất
hay.”
Ta miễn cưỡng nói: “Ta không ngại ngươi có thể
gọi ta là a nương.” (a nương: mẹ)
Liên Dận uống thêm ngụm rượu, nói: “Cô nương thật
thú vị.” Hắn uống thêm chén nữa, ánh mắt lại dừng trên mặt ta, “Cô
nương, vẻ ngoài người thật giống nương tử chưa xuất giá của ta.”
Ta sờ mặt mình, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ mặt ta
đúng là khuôn mặt “nương tử chưa xuất giá” sao?
Ninh Hằng đen mặt, dùng sức đặt đũa xuống rầm một
tiếng. Tức giận nói: “Ngươi đừng có nói bậy, nàng mới là nương tử chưa
xuất giá của ta.”
Lúc này Liên Dận lại dùng ánh mắt dò xét gian phu dâm
phụ nhìn ta và Ninh Hằng, làm ta suýt nữa thì đập đầu vào tường, cứ làm như ta
đã làm chuyện có lỗi với hắn không bằng. Ta nhớ lại thật lâu trước đây Thẩm
Khinh Ngôn nói với ta ——
“Giang gia nói Quốc công lúc còn sống từng đến
Giang Nam, trùng hợp gặp chủ nhân Giang gia, cũng coi trọng bảo kiếm mang bên
người của chủ nhân Giang gia, Quốc công yêu thích kiếm vô cùng nên đã đánh cược
với chủ nhân Giang gia, nếu thắng bảo kiếm sẽ thuộc về Quốc công, nếu thua sẽ
hứa với chủ nhân Giang gia một chuyện. Kết quả Quốc công thua, chủ nhân Giang
gia nói muốn kết thông gia với Quốc công, đợi trưởng nữ Tô gia đến tuổi cập kê,
thì đó là ngày Giang gia tới cửa cầu thân.”
Ta híp mắt nhìn Liên Dận trước mặt, trâm ngọc cài trên
tóc là bạch ngọc thượng hạng, chất liệu trên quần áo không cần sờ cũng biết là
cực phẩm, trên người cũng có khí chất công tử nhà giàu, còn cầm theo một thanh
trường kiếm.
Chẳng lẽ Liên Dận là người nhà Giang gia? Lần này đến
đây là để đòi nợ sao?
Ta vẻ mặt bình tĩnh đánh giá lại Liên Dận, nghĩ thầm
kể cả có đến đòi nợ, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận mình là Tô Cán. Hơn nữa,
Giang gia chắc cũng không thần thông quảng đại như vậy, ta không được tự làm
mình rối loạn.
Ta giả bộ tức giận nói: “Vị đại hiệp này chẳng lẽ
mới từ Tần lâu sở quán (kỹ viện) đi ra sao? Sao có thể vừa gặp đã nói lời ngả
ngớn thế được?” Ta đứng dậy, “Đầu gỗ, chúng ta quay về phòng.”
Ninh Hằng đỡ ta lên lầu, sau khi về phòng lòng ta tràn
đầy tâm sự.
Qua một lúc lâu, Ninh Hằng đứng bật dậy, nói: “Ta
đi giết Liên Dận.” Ta hoảng sợ, vội vàng kéo tay Ninh Hằng lại. Hắn nhìn
ta nói: “Hắn làm Quán Quán phiền não, ta sẽ đi giết hắn.”
Ta vội nói: “Hắn không làm ta phiền não.”
“Nhưng Quán Quán từ lúc gặp Liên Dận, mày vẫn
nhăn lại. Nàng nhíu mày, ta sẽ không thấy thoải mái. Hơn nữa vừa rồi hắn còn
nói xằng nói bậy.” Ninh Hằng xoa lông mày ta cho giãn ra, mang theo sự ấm
áp, trong lòng ta cũng thấy ấm áp theo.
Ta hỏi: “Đầu gỗ, nếu ta thật sự là nương tử chưa
xuất giá của Liên Dận, thì làm sao bây giờ?”
Ninh Hằng sắc mặt lạnh lùng, “Đoạt nàng
lại.”
Ta lại hỏi: “Nhưng ta với hắn đã có lời ước hẹn
từ cha mẹ…”
Ninh Hằng bỗng dưng ôm lấy ta, “Quán Quán, ta
thích nàng.”
Đột nhiên ôm lấy làm ta giật mình, cảm giác quen thuộc
lại lần nữa trỗi dậy, ta biết mình phải đẩy Ninh Hằng ra, nhưng là ta không làm
được. Ta sợ Ninh Hằng sẽ nhớ lại chuyện trước kia, nhưng lại tham lam sự ấm áp
Ninh Hằng mang lại.
Mâu thuẫn làm ta bị xao động, hiện giờ ta thật sự
không biết phải làm sao mới tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!