Ai Gia, Có Hỉ - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 49


Cứ theo tính tình đầu gỗ, nếu bắt ép hắn uống xuân
dược, chỉ sợ hắn cũng sẽ không hành động. Ta vắt óc suy nghĩ, đến nửa đêm vẫn
còn đang trầm tư suy nghĩ, cuối cùng ta nhịn không được đánh thức Ninh Hằng.

“Đầu gỗ, chàng ngủ chưa?”

Qua một lúc lâu, ta nghe thấy giọng nói Ninh Hằng vang
lên, “Quán Quán, làm sao vậy?”

Ta nhăn nhăn nhó nhó nói: “Nếu có một ngày chàng
bị người khác dạ xuân dược, vậy chàng sẽ làm gì?”

Ninh Hằng gần như là không chút do dự nói: “Tắm
nước lạnh?”

Ta lại nói: “Nếu… là loại xuân dược không tìm
người để giải quyết sẽ chảy máu thất khiếu(gồm
hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) mà
chết?”

Trong bóng đêm, ta nghe thấy tiếng cười của Ninh Hằng:
“Quán Quán, không có loại xuân dược này đâu, chỉ có người ý chí không cao
thôi, không có loại xuân dược nhất định phải tìm người để giải quyết.”
Ngừng một lát, Ninh Hằng lại nói: “Quán Quán không ngủ được?”

“Ừ, đêm nay hơi lạnh.” Ta sụt sịt mũi, lại
nói: “Phòng này hình như thoáng gió.”

Ninh Hằng khẽ nói: “Ta nghe đại phu nói… Thân
thể trong mấy ngày đó thường dễ bị cảm lạnh, ta đi bảo tiểu nhị ôm chăn bông
đến.”

Ta sửng sốt mãi mới phản ứng được nhận ra mấy ngày đó
Ninh Hằng nói chính là mấy ngày ta có quỳ thuỷ (hành
kinh), lúc này ta chợt cảm thấy Ninh Hằng đã thay đổi rất
nhiều, trước kia ngay cả quỳ thủy là gì Ninh Hằng còn chẳng biết, giờ lại nói
ra miệng thoải mái như thế. Ta vẫn đang cảm khái, thì nghe thấy tiếng Ninh Hằng
xuống giường, ta vội vàng ngồi dậy nói: “Đầu gỗ, đừng đi ra ngoài.”

Ta chỉ thuận miệng nói ra thế, mà thật ra cũng chẳng
thấy lạnh lắm. Hơn nữa, âm mưu của ta cũng không phải như thế. Ta lại nói:
“Ngủ đắp hai chăn bông nặng lắm…” Ta khụ khụ, “Thật ra hai
người ngủ cùng nhau ấm áp hơn.”

Ninh Hằng không nói gì.

Trong lòng ta có chút quẫn bách, chung quy cảm thấy
hôm nay mình cứ như kỹ nữ ép người lương thiện vậy. Thật ra ngẫm lại mình đúng
là sống không dễ dàng gì, đầu gỗ lúc nào cũng cố chấp đến kỳ lạ, chẳng biết đến
lúc nào hắn mới hết cố chấp đây.

Ta vừa định nói “Mà thôi”, thì Ninh Hằng lại
bước đến giường, thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh ta. Trong lòng ta vui vẻ, cho
rằng đầu gỗ đã nghĩ thông suốt rồi, ba chân bốn cẳng ôm chặt lấy Ninh Hằng.

Thân thể Ninh Hằng cực kỳ ấm áp, so với đắp mười chăn
bông còn ấm hơn.

Ta thỏa mãn nói: “Đầu gỗ, sau này ta đều ôm chàng
ngủ như vậy.”

Ninh Hằng đáp “Được” .

Hả? Chẳng lẽ quả thật đã thông suốt rồi? Ta thử nói: “Qua
mấy ngày nữa đến ngày đẹp, chúng ta thành thân đi.”

“… Quán Quán.” Giọng nói Ninh Hằng có vài
phần bất đắc dĩ.

Ta cũng thấy chán nản, đầu gỗ này xem ra vẫn chưa
thông suốt hoàn toàn. Ta hắt xì một cái, ôm chặt Ninh Hằng, nghĩ thầm xuân dược
vẫn phải dùng, nhưng mà tốt nhất là dùng trên người ta.

.

Hôm sau ta chọn thời điểm thích hợp sai Ninh Hằng ra
ngoài. Sau đó, ta lén lút đi tìm Liên Dận. Liên Dận tên này, xem tướng mạo hắn
cùng lời nói, hành động, ta khẳng định chắc chắn Liên Dận tuyệt đối là cao thủ
‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’, cho nên xuân dược chắc
cũng dùng không ít

(*Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất
triêm thân: Trích từ một bài thơ “Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ,
nghĩa là đi giữa vạn cây hoa mà một mảnh lá cây chẳng dính vào người, có thể
hiểu là đào hoa, lăng nhăng nhưng không chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào)

Quả nhiên, sau khi ta nói rõ ý đồ, hai mắt Liên Dận
sáng hẳn lên, vỗ vỗ ngực, nói: “Tỷ tỷ đúng là không tìm nhầm người, tỷ cần
bao nhiêu, đệ lập tức tìm về cho tỷ.”

Ta tò mò nói: “Đệ đi đâu tìm?”

Liên Dận giả bộ cao thâm khó lường nói: “Dược bán
trong những tiệm thuốc bình thường thì công hiệu không cao, nếu muốn tìm xuân
dược dục tiên dục tử (phiên phiến là sướng như thần tiên, sướng đến chết), thì
phải đến lầu xanh mua của các cô nương ở đó. Vừa hay đệ muốn đi lầu xanh, thuận
tiện mang ít về cho tỷ.”

Ta híp mắt, nghĩ thầm Liên Dận này đúng là hoa hoa
công tử, trước đó không lâu còn gọi Nhạn Nhi là nương tử, bây giờ lại muốn đi
lầu xanh tìm thú vui. Ta nhớ tới con trai thứ ba của Giang gia, nếu ta thực sự
gả cho một người như vậy, không bằng đập đầu vào tường luôn.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng có hiểu lầm. Đệ toàn tâm toàn ý
với Nhạn Nhi nương tử, đệ đến lầu xanh là để nghe ngóng tin tức. Tỷ tỷ cũng
biết đấy, lầu xanh là nơi tin tức linh thông nhất.” Liên Dận sờ sờ cằm,
“Nếu tỷ tỷ không tin lời ta nói, vậy thì cùng ta đi luôn.”

Ta hỏi: “Đi bao lâu?”

Liên Dận trầm ngâm một lát, “Không lâu đâu, nhiều
nhất là nửa canh giờ.”

Ta nghĩ thầm Ninh Hằng chắc phải một canh giờ nữa mới
về đến đây, ta đến lầu xanh rồi quay về cũng chưa đến một canh giờ, Ninh Hằng
nhất định không phát hiện gì. Mà thuận tiện đi mở rộng tầm mắt rồi hỏi cách
dùng xuân dược, cũng là một chuyện tốt. Ta lập tức thay nam trang, đi cùng Liên
Dận đến lầu xanh.

Đến lầu xanh, tú bà phe phẩy quạt tròn lắc eo nhỏ chạy
ra đón, “Ôi, hôm nay ngọn gió nào thổi thế này? Lại thổi cả Tống công tử
đến đây. Tống công tử đến một lần cũng đủ làm vẻ vang cả Tuý hoa lâu ta à nha,
Tống công tử lần này lại đến tìm Gia Lục Châu nhà ta sao?”

Ta nghe tú bà vừa mở miệng đã gọi Tống công tử, có
chút ngạc nhiên. Nhưng mà nghĩ một lát là ra, lăn lộn trên giang hồ tất nhiên
là phải dùng tên giả. Liên Dận này vừa nhìn đã biết là người lão luyện trên
giang hồ, chắc là dùng tên giả vô số lần.

Liên Dận đưa cho tú bà một thỏi bạc, cười nói:
“Thôi dì đúng là hiểu ý ta.”

Sau đó, Liên Dận rất thuộc đường tự mình đi vào một
gian phòng bên trong, ta cùng Liên Dận ngồi một lúc lâu, rồi nghe thấy tiếng
đinh đinh đang đang của ngọc bội, ngay sau đó một mỹ nhân mặc áo xanh lục tay
cầm khăn lụa dáng người thướt tha thản nhiên bước vào, hành lễ với Liên Dận.

“Tống công tử đã lâu rồi không tới, thiếp thật sự
là rất rất nhớ.”

Trong đầu ta âm thầm khỉnh bỉ Liên Dận một lượt, Liên
Dận ho khụ khụ mấy tiếng, nói: “Lục Châu, lần này ta tới là muốn hỏi nàng
mấy chuyện.”

Lục Châu ai oán nhìn Liên Dận, “Tống công tử mỗi
lần quay về đều hỏi ta công việc, tại sao không nghe thiếp hát một khúc? Thiếp
gần đây đã vì Tống công tử mà học một khúc mới…” Bỗng dưng, Lục Châu
dừng lại, ánh mắt nàng ta chuyển sang người ta, nàng nhìn ta từ trên xuống dưới
đánh giá một lúc lâu, đôi mắt đẹp rưng rưng, “Tống… Tống công tử đã tìm
được nương tử về, lần này tới cáo biệt thiếp sao?”

Ta mờ mịt chẳng hiểu gì cả, nghe thấy Lục Châu kia nói
với ta: “Giang tiểu thư, ta đã thề với trời, Tống công tử mỗi lần đến chỗ
ta đều rất quy củ, nhiều nhất chỉ uống chút rượu, từ trước đến giờ chưa từng qua
đêm ở lầu xanh…”

Ta khẽ giật mình.

“Nàng ấy không phải.” Liên Dận buông chén
trà, từ trong vạt áo lấy ra một thứ, nói: “Lục Châu nàng nhìn đi, cái này
có phải Liễu Diệp đao của Xuân Phong lâu nàng không?”

Vẻ mặt Lục Châu biến đổi, mới vừa rồi là mỹ nhân nũng
nịu, vẻ mặt lập tức thêm vài phần nghiêm túc, nàng sờ chuôi đao, ngón tay thon
dài chuyển động lên xuống, nàng ấy đột nhiên nói: “Không phải. Liễu Diệp
đao của Xuân Phong lâu chúng ta là độc nhất vô nhị, có ẩn dấu huyền cơ, người
bình thường tuyệt đối không thể nhái được. Tống công tử, người lấy đao giả này
ở đâu?”

Ta nghe xong, sững sờ nói: “Cô là sát thủ Xuân
Phong lâu?”

Lục Châu hất cằm lên, “Đúng vậy.”

Ta vừa định nói sao là sát thủ lại làm nữ nhân phong
trần, Lục Châu lại híp mắt, nói: “Biết nhiều bí mật, sẽ không sống
lâu.” Ta kéo miệng cười, nuốt luôn lời muốn nói vào bụng.

Liên Dận nói: “Gần đây có người giả mạo Xuân
Phong lâu các ngươi, lại còn hạ sát thủ với nương tử nhà ta.”

Lục Châu cười nhạo nói: “Tống công tử miệng chỉ
có nương tử, chẳng lẽ bị Tống bá phụ ép?”

Liên Dận thở dài: “Gia phụ liên tục ra lệnh, nếu
ta không tìm được nương tử đem về, ta cũng không cần quay về Tống gia
nữa.”

Lục châu lại nhìn Liễu Diệp đao trong tay, nàng nói:
“Cho ta hai ngày, ta tra ra sẽ lập tức nói cho ngươi biết.” Liên Dận
đáp “Đa tạ”, Lục Châu cất Liễu Diệp đao đi, lại nũng nịu nói:
“Tống công tử, chàng muốn nghe ta hát không?”

Liên Dận liếc nhìn ta, nói: “Tỷ tỷ của nương tử
ta có việc tìm nàng…”

Đôi mắt đẹp của Lục Châu dời đi, ta khụ khụ, nói:
“Lục Châu cô nương, ta muốn nhờ cô mua ít… xuân dược.” Liên Dận
cũng nói: “Xuân dược có dược hiệu mạnh một chút.”

Lục Châu lại nhíu mày nói: “Giang gia không phải
chỉ có một vị tiểu thư sao? Từ lúc nào thì…”

Liên Dận nói: “Kết nghĩa.”

Lục Châu hiểu ra, đôi mắt đẹp lại nhìn ta, sau đó cười
nhẹ nói: “Cô nương xưng hô thế nào?”

“Ta họ tô.”

“Tô cô nương, mời đi theo ta. Người đã là bằng
hữu của Tống công tử, ta cũng ưu ái hơn một chút.” Lục Châu phất tay khăn,
vừa lắc lắc eo thon nhỏ vừa dẫn ta đến gian phòng bên trong, trên bàn gỗ màu đỏ
sậm bày ra các loại bình sứ, “Tô cô nương tùy ý chọn đi.”

Ta thấy ngượng ngùng nói: “Có loại nào nhất định
phải cần người làm giải dược?”

Lục Châu trầm ngâm một lát, ngón tay ngọc thon dài chỉ
tới, “Loại này.”

Ta nói: “Cách dùng?”

Lục Châu nói: “Dùng để ăn, có thể pha vào nước,
có thể bỏ vào trong cơm canh, cũng có thể trực tiếp ăn vào.”

Ta cầm lên, hỏi: “Lục Châu cô nương lấy bao nhiêu
bạc?”

Lục Châu tới gần, thản nhiên cười nói: “Vừa rồi
ta chỉ nói giỡn thôi, Tô cô nương đã là bằng hữu của Tống công tử, ta sao dám
thu bạc của cô nương?”

Ta lấy ra một thỏi bạc từ trong túi tiền đặt lên bàn,
“Ta không quen hắn, Lục Châu cô nương không cần phải bán chữ tình cho
ta.” Dừng lại một chút, ta híp mắt hỏi: “Giang Nam có mấy Tống
gia?”

Lục Châu nhìn ta, duỗi ra một ngón tay ngọc.

Ta đáp “Đa tạ”, cất bình sứ rồi xoay người
rời đi. Vừa ra đến ngoài, Liên Dận cười tủm tỉm hỏi: “Tỷ tỷ đã mua được
chưa?”

Ta mặt cười như trong lòng không cười nói: “Mua
được rồi, chúng ta quay về đi.”

Vừa ra khỏi thanh lâu, Liên Dận rất ân cần che dù (che
ô) cho ta, “Tỷ tỷ thân kiều thịt quý, ánh mặt trời
sẽ làm hỏng làn da của tỷ tỷ…” Ta run run, mặt không có biểu tình gì
nhìn hắn, “Tống công tử, người quang minh chính đại sẽ không nói tiếng
lóng, ngươi rốt cuộc là có mưu đồ gì?”

Thân phận của Liên Dận không phải là ta chưa từng nghi
ngờ, hắn chắc chắn sẽ không có lý do gì mà đi theo chúng ta, hắn nhất định có
mưu đồ. Lúc trước ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng qua mấy ngày quan sát, ta đã
kết luận Liên Dận và Nhạn Nhi lúc trước đã quen nhau. Nhưng ta tuyệt đối không
ngờ, Nhạn Nhi lại là tiểu thư Giang gia, mà quan hệ giữa bọn họ đúng là như hắn
nói.

Hôm nay Liên Dận đưa ta đến thanh lâu đoán chừng cũng
có mưu đồ, chỉ có điều là gì thì ta không biết.

Liên Dận cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ đúng là người
thông minh. Thật không dám đấu diếm, đệ họ Tống, tên hai chữ Liên Dận, chính là
nhân sĩ Giang Nam, mấy năm trước gia phụ đã tìm cho đệ một hôn sự môn đăng hộ
đối, không ngờ sau đó tân nương tử lại bỏ trốn. Tân nương tử này bản lĩnh cũng
lớn, mặc cho ta lên trời xuống đất vẫn không thể tìm được tung tích của nàng.
Ta tạm thời đành để tân nương tử đi như thế, đợi nàng ấy chơi chán trở về nhà
lúc đó sẽ đến cửa đón về. Mấy tháng trước, ta chợt nhận được tin tức tân nương
tử, đồng thời cũng biết có người muốn mua tính mạng tân nương tử. Ta đành phải
đi ngàn dặm truy thê, bảo vệ nàng chu toàn. Nói đến đây, tỷ tỷ chắc cũng rõ tân
nương tử của đệ chính là Nhạn Nhi.”

Ta lạnh nhạt nói: “Ngươi nói tình cảm rất sâu
sắc, chỉ có điều ngay từ đầu lúc nhìn thấy ta lại ngộ nhận là Nhạn Nhi, tân
nương tử cũng có thể nhận lầm, Tống công tử thật có bản lĩnh.”

Liên Dận khụ khụ, nói: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, đệ
với Nhạn Nhi chưa từng gặp mặt.”

Ta hiểu ra, hoá ra là quan hệ thông gia giữa các gia
tộc.

Liên Dận lại nói: “Không biết tình hình của Giang
gia tỷ tỷ biết được bao nhiêu?”

“Hoàn toàn không biết.”

Liên Dận thở dài: “Hiện giờ nhạc phụ đại nhân ốm
đau nằm liệt giường, Giang gia lâm vào cảnh nguy khốn. Nếu Nhạn Nhi vẫn không
quay về, Giang gia chẳng biết sẽ biến thành dạng gì nữa. Đệ đã khuyên Nhạn Nhi,
nhưng mà Nhạn Nhi lại chỉ muốn ở cùng hai người. Hôm qua đệ nghe nói bệnh của
nhạc phụ lại nặng thêm, bất đắc dĩ đệ mới phải ra hạ sách này, tránh thoát khỏi
Nhạn Nhi đến nói rõ chi tiết với tỷ.”

Ta trầm ngâm một lát, hỏi: “Nói như thế, dọc
đường đi người bị đuổi giết thật ra là Nhạn Nhi?” Thấy Liên Dận gật đầu,
ta lại nói: “Là ai đã thuê người giết nàng ấy?”

Sắc mặt Liên Dận nghiêm túc lại, “Theo đệ biết,
là tam nương của Nhạn Nhi.”

Ta nghĩ thầm thê thiếp đánh nhau, nhẫn tâm như thế.
Cũng may ta đã sớm rời khỏi Hoàng cung, bằng không đến lúc đó ta ở cạnh Hoàng
đế, hậu cung mỹ nhân vô số, người thủ đoạn độc ác càng vô số. Ngày nào cũng
phải đấu với phi tần, sao mà bằng được cùng đầu gỗ gặm cắn miệng?

Nhớ tới đầu gỗ, lòng ta ấm áp hẳn. Ta cười tủm tỉm
nói: “Liên Dận, đệ muốn ta giúp đệ khuyên Nhạn Nhi quay về Giang gia cũng
được, nhưng từ nay về sau đệ sẽ nợ ta một nhân tình.”

Liên Dận vội hỏi: “Chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, lên
núi đao xuống biển lửa đệ cũng không chối từ.”

Ta nói: “Được, có lời này của đệ, ta nhất định sẽ
giúp.”

Nhạn Nhi biến thành Giang gia tiểu thư, có lẽ chuyện
năm xưa phụ thân hứa gả ta cho Giang gia, Nhạn Nhi cũng biết. Thật ra, ta không
rõ Nhạn Nhi có ý gì. Nếu lúc đến Giang Nam, Giang gia phái người đến bức hôn,
ta cũng không biết nên đối đáp thế nào. Mà Liên Dận coi như là người có uy tín
danh dự ở Giang Nam, để hắn nợ ta nhân tình, có lẽ sẽ phát huy công dụng trong
vướng mắc giữa ta và Giang gia.

.

Ta vốn định trở lại khách điếm rồi sẽ chất vấn Nhạn
Nhi vì sao phải giấu diếm thân phận, nhân tiện chắp tay dâng nàng ấy cho Liên
Dận, từ nay về sau ta và Ninh Hằng chàng chàng thiếp thiếp chỉ ước làm uyên
ương không muốn làm tiên.

Nhưng mà thế sự hay biến đổi, ta cùng Liên Dận vừa trở
lại khách điếm, khách điếm bừa bãi lộn xộn, bàn ghế nát gãy rơi đầy đất, chưởng
quầy tiểu nhị ôm nhau trốn ở góc phòng, cả người run rẩy không ngừng. Ta sững
sờ, cùng lắm chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, đã có sự biến đổi lớn nhường này. Ta
bước qua đống đổ vỡ trên đất, cùng Liên Dận đến trước mặt chưởng quầy, tiểu
nhị, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Chưởng quầy run run nói: “Vừa… vừa rồi có bảy
tám hắc y nhân, không… không nói gì đã rút kiếm đâm tới vị bằng hữu kia của
các vị, hiện tại… bọn họ vẫn còn ở trên…”

Lời nói chưởng quầy còn chưa dứt, chỉ thấy tay áo vung
lên, Liên Dận cả người đã vọt lên lầu. Trong đầu ta thầm kêu không ổn, nửa canh
giờ trước ta cùng Liên Dận đến thanh lâu, Ninh Hằng cũng ra ngoài, chỉ còn lại
một mình Nhạn Nhi. Bất luận sát thủ có phải là người Xuân Phong lâu hay không,
bọn họ đều vì Nhạn Nhi mà đến, hiện giờ Nhạn Nhi một mình đấu tám, không biết
chống đỡ được bao lâu.

Lúc này ta bất chấp tất cả, chạy thẳng lên lầu. Vừa
mới chạy được vài bước, phía sau chợt có người giữ lấy cổ tay ta, ta quay đầu
nhìn, Ninh Hằng cau mày nói: “Quán Quán, nàng ra ngoài trốn đi một lúc, ta
lên xem.”

Ninh Hằng nói làm ta bừng tỉnh, ta tay trói gà không
chặt, lên rồi cũng chỉ vướng víu. Còn không bằng tìm chỗ nào an toàn mà trốn,
để bọn họ có thể toàn lực ứng chiến. Trong lòng ta cân nhắc một lượt, lập tức
gật đầu nói: “Được. Đầu gỗ, chàng cẩn thận một chút.”

Ninh Hằng nắm chặt tay ta, “Ừ, Quán Quán nàng
cũng phải cẩn thận.”

Ta cười với Ninh Hằng, xoay người chạy ra khỏi khách
điếm. Ta đứng bên ngoài thật lâu, chờ mãi không thấy Ninh Hằng ra tìm, trong
lòng có chút lo lắng. Ta đang do dự có nên đi vào nhìn hay không, thì bỗng dưng
có người vỗ vai ta, “Tô cô nương.”

Ta khẽ giật mình, quay đầu nhìn, không ngờ là Lục
Châu.

Lục Châu cười khanh khách nói: “Tô cô nương, sao
Tống công tử không đi cùng cô?”

Ta nhíu mày nói: “Lúc quay về gặp sát thủ, cũng
chẳng biết có phải người Xuân Phong lâu các ngươi không…”

“Không có khả năng. Ta đã tra ra nơi làm giả Liễu
Diệp đao, người đuổi giết tiểu thư Giang gia, không phải Xuân Phong lâu chúng
ta. Mà là…”

Ta ngắt lời Lục Châu, “Trước không nói chuyện
này, sát thủ giả mạo Xuân Phong lâu vẫn còn trong khách điếm.”

Vẻ mặt Lục Châu biến đổi, không nói thêm gì chạy vào
trong khách điếm. Ta nghĩ thầm Lục Châu đã là sát thủ, võ công nhất định là tốt,
có thêm nàng ta, Ninh Hằng Liên Dận bọn họ cũng có thêm vài phần thắng, ta đi
vào ngó một chút chắc chẳng có vấn đề gì.

Nghĩ như thế, ta không chút do dự, chân bước gấp gáp
đi vào.

Ta vừa bước lên bậc, thì Ninh Hằng đã đi xuống. Ta
thấy hắn bình yên vô sự, nội tâm mới được thả lỏng. Ta túm ống tay áo Ninh
Hằng, hỏi: “Đã giải quyết xong rồi?”

Ninh Hằng khẽ nói: “Ừ, đều giải quyết xong rồi.
Nhưng Nhạn Nhi bị thương.”

Ta nghe thấy Nhạn Nhi bị thương, vội vàng nói:
“Ta lên xem.”

Ninh Hằng cấm lấy tay ta, “Trên kia khắp nơi là
thi thể, rất lộn xộn, nàng nhìn thấy sợ sẽ không chịu nổi. Nhạn Nhi chỉ bị
thương nhẹ không có gì đáng ngại. Đợi lát nữa bọn họ sẽ xuống, chúng ta ở dưới
chờ một chút.”

Ta biết Ninh Hằng chỉ vì tốt cho ta, nên cũng không
muốn trái ý hắn, gật đầu đáp “Được” .

Ninh Hằng nhìn ta nói: “Quán Quán vì sao đột
nhiên mặc nam trang?”

Ta nhớ lại hôm nay đi tới thanh lâu làm chuyện như
vậy, mặt hồng lên, ta khụ khụ, cười gượng nói: “Ta mặc nam trang có đẹp
không?”

Ninh Hằng khẽ cười nói: “Quán Quán mặc gì cũng
đẹp.”

Ta giận dữ liếc hắn, “Mặc cái này không được sao?
Chàng còn hỏi vì sao để làm gì?”

Ninh Hằng cười cười, đúng là không hỏi tới nữa.

Ước chừng qua một khắc, Liên Dận đỡ Nhạn Nhi xuống, ta
đang định hỏi Nhạn Nhi bị thương ở chỗ nào, thì Nhạn Nhi vẻ mặt áy náy cầm lấy
tay ta, hai mắt rưng rưng nói: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi, lúc trước muội đã lừa
gạt tỷ, muội không phải cố ý giấu diếm muội là tiểu thư Giang gia.”

Ta vỗ tay nàng, nói: “Ta không trách muội, giang
hồ hiểm ác, muội giấu diếm thân phận cũng là việc nên làm.”

Nhạn Nhi sụt sịt, bắt đầu kể lại từ ngày nàng ấy đào
hôn. Sau nửa canh giờ, ta nghe xong cũng hiểu ra đại khái. Nương (mẹ) của Nhạn
Nhi vì lúc trước phải để tang con trai thương tâm quá độ, nên mấy năm nay đều
khóa ở trong phòng ăn chay niệm phật không muốn quản chuyện Giang gia nữa, mà
Nhạn Nhi lại là tiểu thư duy nhất của Giang gia, Nhị nương Tam nương của Nhạn
Nhi từ trước đến giờ đều không thích nàng, hận không thể sớm nhổ bỏ cái đinh
trong mắt này. Lúc Nhạn Nhi biết mình phải gả cho một người chưa từng gặp mặt,
thì cực kỳ không muốn, lại thêm Nhị nương Tam nương lúc nào cũng nhằm vào nàng,
nên nàng nhất thời xúc động đào hôn. Nhạn Nhi không ngờ Nhị nương Tam nương lại
phái người đuổi giết nàng, nàng đang chạy thì được Bình Trữ thân vương cứu…

Những chuyện sau đó Nhạn Nhi nói rất mơ hồ, ta biết
nàng ấy dè chừng Liên Dận, dù sao nàng ấy không nói ta cũng biết, bởi vì Nhạn
Nhi được Bình Trữ thân vương cứu, cho nên mới có cảnh ta bị bắt đi giữa chùa
miếu kia.

Ta hỏi: “Sát thủ lần đầu chúng ta gặp ở Kinh
thành cũng vì muội mà đến?”

Nhạn Nhi gật đầu, sợ hãi nhìn ta liếc mắt một cái, lại
nói: “Muội sợ tỷ tỷ biết được sát thủ là vì muội mà đến sẽ không muốn để
muội theo hai người nữa… Cho nên… Cho nên đâm lao phải theo lao để tỷ tỷ
lầm tưởng sát thủ vì tỷ mà đến.”

Liên Dận nói: “Chuyện sát thủ Xuân Phong lâu, vừa
rồi Lục Châu đã giải thích với đệ. Gần đây có người giả mạo sát thủ Xuân phong
lâu, không ngờ Tam nương của Nhạn Nhi nương tử lại tìm tới Xuân Phong lâu giả,
vì thế mới có chuyện hôm nay. Về phần sát thủ giả Xuân Phong lâu, tỷ tỷ không
cần phải lo lắng, có người giả mạo Xuân Phong lâu, Xuân Phong lâu sẽ tự ra tay
giải quyết.”

Nhạn Nhi lại nói: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội
không nên lừa gạt tỷ.”

Cảm giác bị người ta lừa gạt tuy rất khó chịu, nhưng
thái độ Nhạn Nhi coi như thành khẩn mà trước kia coi như đã cứu ta một mạng, ta
cũng không muốn làm người tính toán chi li, nói: “Lần sau không được làm
thế nữa.”

Liên Dận nháy mắt với ta, ta khụ khụ, “Nhạn Nhi,
muội cũng nên quay về Giang gia rồi.”

Nhạn Nhi lại liếc nhìn Ninh Hằng, nàng nói: “Tỷ
tỷ cùng Trữ đại ca hiếm khi tới Giang Nam, chi bằng đến nhà muội ở đi. Tỷ tỷ
thu nhận muội lâu như vậy mà lại có ân tình với muội, bất luận nói thế nào,
muội cũng tên tận lực làm chủ nhà để báo đáp ân tình tỷ tỷ.”

Ta mỉm cười nói: “Cũng được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN