Ai Gia, Có Hỉ - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 55


Hôn sự của ta và đầu gỗ quyết định là ngày mùng mười
tháng sau, đúng lúc hoa đào tháng ba nở, đến thời điểm đó mà được làm tân nương
tử thì quá tuyệt vời. Cách thành thân khoảng hai mươi ngày, ta vạch từng vạch
để tính ngày, cảm thấy ngày trôi qua thật chậm.

Đầu gỗ cũng có cùng cảm nhận, mỗi ngày lúc cùng ta ăn
cơm, đều nói thêm một câu: “Quán Quán, còn mười chín ngày nữa…”
“Quán Quán, còn mười tám ngày…” “Quán Quán, còn mười bảy
ngày…”

Đến ngày mùng một tháng ba, giá y (*áo
cưới*) may gấp gáp cũng đã được đưa tới, vải dệt màu đỏ lóng
lánh, kỹ thuật thêu tinh xảo vô song, đẹp đến mức làm ta khó dời mắt đi được.

Ta khẽ vuốt lên giá y, trong tim nhu hoà như ánh trăng
chiếu xuống bên ngoài kia.

Chỉ có điều mọi chuyện tiến hành quá mức thuận lời,
nên làm ta thấy hơi bất an. Tới gần ngày kết hôn, Giang Hằng đột nhiên nói với
ta: “Quán Quán, hôm nay phụ thân đã nói với ta hôn ước của chúng ta trước
kia.”

Trong lòng ta kinh hoảng, mặt không chút thay đổi nhìn
Giang Hằng, giả bộ bình tĩnh nói: “Ừ?”

Giang Hằng nói: “Lần trước lúc ở Sơn Trân lâu
nàng nhìn thấy Tứ đệ thì vẻ mặt biến đổi, lúc đầu ta cho rằng nàng và Tứ đệ có
vấn đề gì đó. Đến giờ mới hiểu hoá ra lúc đó nàng coi hắn là vị hôn phu của
nàng.” Hắn nói rất khẽ, “Tuy ta không nhớ được những chuyện trước
kia, nhưng hôm nay lúc nghe phụ thân nói chuyện đánh cược năm đó, ta đã biết
được thân phận trước kia của nàng.”

Khi nghe hết nửa câu sau ta mới nhẹ nhàng thở ra, ta
hỏi: “Chàng đã biết hết rồi?”

Giang Hằng gật đầu.

“Thân phận trước kia của chàng cũng đã
biết?”

Giang Hằng nói: “Ta chỉ hỏi thăm sơ qua cùng phán
đoán thì cũng đoán được.”

Trong lòng ta nghĩ Ninh Hằng biến thành Giang Hằng,
quả thật không giống nhau. Ta buông mắt xuống, lại nói: “Chàng còn biết gì
nữa?”

“Nàng và Thường Trữ công chúa là tri kỷ, tình cảm
vô cùng tốt. Còn…” Đầu gỗ đặt tay lên bàn tay ta, hắn chậm rãi nắm chặt
lại, “Nhạn Nhi nói ta biết, Hoàng đế thích nàng, mà ta lại đem nàng giao
cho Hoàng đế.”

Trong lòng rung lên, nâng mắt nhìn Giang Hằng.

Hắn nắm tay ta thật chặt, “Quán Quán, ta không
biết trước kia ta đã làm nàng đau lòng thế nào. Mà hiện giờ ta cam đoan với
nàng, chuyện như vậy sẽ không có một lần nữa.”

Ta định rút tay về, nhưng đầu gỗ lại không chịu buông
tay, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khẩn trương, “Quán Quán…”

Ta nói: “Nếu chàng đã nghĩ thế, thì chàng sẽ làm
thế nào?”

Đầu gỗ không cần suy nghĩ đã trả lời: “Bảo vệ
Quán Quán, không để Hoàng đế cướp đi.”

Ta nhíu mày, “Thật không?”

Đầu gỗ nghiêm túc gật đầu, “Thật, ta chưa bao giờ
lừa Quán Quán.”

Không biết vì sao, rõ ràng đầu gỗ đã gật đầu cam đoan,
nhưng trong lòng ta vẫn bất an như trước. Ta nhìn vẻ mặt kiên định của hắn,
nghĩ thầm có lẽ đợi thành thân sau ta sẽ không còn bất an.

Mùng bốn tháng ba, ở Giang Nam có một trận mưa nhỏ.
Qua một cơn mưa Giang Nam được tẩy rửa lại càng đẹp như tranh như hoạ, ta ngồi
trong phòng ngột ngạt đến phát hoảng, Giang Hằng lại đi ra ngoài làm việc, ta
nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng phái người đến Tống phủ gọi Nhạn Nhi tới.

Nhạn Nhi tới rất nhanh, ta vừa mới thay xiêm y xong,
nàng đã bước chân vào phòng ta. Nhạn Nhi cười vui vẻ gọi ta “Đại
tẩu”, ta nhìn nàng, nói: “Ta thật sự buồn đến phát hoảng, muội cùng
ta đi ra ngoài đi, được không?”

Nhạn Nhi cười cười nói: “Đại tẩu đã phân phó,
Nhạn Nhi tất nhiên là không dám không theo.”

Đến Giang Nam lâu như vậy, ngoại trừ lần trước cùng
đầu gỗ du ngoạn một ngày bên ngoài, thì ta vẫn chưa tinh tế thưởng thức phong
cảnh Giang Nam, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, có thể du ngoạn Giang Nam.

Ta và Nhạn Nhi không ngồi kiệu, mà tự cầm ô trúc bước
ra khỏi Giang phủ. Du ngoạn ước chừng một canh giờ, ta cũng thấy hơi mệt, Nhạn
Nhi đề nghị đến tiệm trà gần đó nghỉ một lúc.

Tiệm trà người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Sau khi
ngồi xuống, ánh mắt ta nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một phu nhân
tay trái ôm bé gái, tay phải dắt bé trai, bụng cũng hơi nhô ra. Nhạn Nhi khẽ
cười nói: “Đại tẩu xem bé trai này chắc tầm một hai tuổi, mà bé gái vẫn
đang quấn tã lót, bụng lại còn nhô lên, theo muội ấy, phu nhân này khẳng định
đêm nào cũng là đêm xuân.”

Ta nói: “Nhạn Nhi muội sau khi thành thân, nói
mấy lời này lại rất thuận miệng.”

Nhạn Nhi mặt không chút biến đổi nói: “Đại tẩu
với đại ca dọc đường đi đều cùng phòng, chẳng lẽ lúc đó không phải là đêm nào
cũng là đêm xuân sao? Theo thể lực của đại ca cùng sự săn sóc với đại tẩu, đại
tẩu trong chuyện phòng the nhất định là như cá gặp nước.”

Ta nghĩ thầm Nhạn Nhi lúc chưa thành thân thì một chữ
cũng không nói đến chuyện phòng the, vừa thành thân thì trái một câu đêm xuân
phải một câu chuyện phòng the. Người sau khi thành thân đúng là bất đồng.

Lúc này Nhạn Nhi nháy mắt với ta, rất ái muội nói:
“Đại tẩu, tẩu với đại ca một đêm bao nhiêu lần?”

Ta suýt nữa thì phun sạch nước trà trong miệng ra, ta
ho khụ khụ, nói: “Nhạn Nhi, nhỏ giọng chút.”

Nhạn Nhi nháy mắt mấy cái, nói: “Ôi dào, đại tẩu
đừng ngượng ngùng, mọi người đều là người đã qua chuyện phòng the. Muội đoán
nhé, ba lần? Bốn lần? Năm lần? Sáu lần? Bảy lần?”

Ta rất tò mò: “Liên Dận một đêm có thể mấy
lần?”

“Hai ba lần.” Nhạn Nhi rót cho ta một chén
trà, lại nói: “Đại tẩu, tẩu nói cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không nói
cho người khác biết.”

Ta nhìn Nhạn Nhi, trong lòng nghĩ nếu bị Nhạn Nhi biết
ta và đầu gỗ cùng phòng lâu như vậy nhưng chuyện gì cũng chưa phát sinh, thì
ngoài miệng nàng ta không nói gì, nhưng trong đầu nhất định sẽ cười nhạo ta.

Ta ra vẻ thần bí nói: “Muội đoán bao nhiêu?”

Nhạn Nhi duỗi năm ngón tay, ta híp mắt cười, cầm chén
trà chậm rãi nhấp một ngụm. Nhạn Nhi khẽ hô: “Đại ca đúng là có bản
lãnh.”

Ta chỉ cười mà không nói.

Lúc này, chợt có một tiểu cô nương buộc hai búi tóc
hai bên đi tới trước mặt, ánh mắt to tròn nhìn Nhạn Nhi, lại nhìn ta, giọng nói
lanh lảnh: “Người là Tô cô nương sao?”

Ta hơi sửng sốt, kinh ngạc nói “Đúng” .

Trong lòng bàn tay tiểu cô nương có một khối ngọc bội,
nàng đưa tới trước mặt ta, “Vừa rồi có một vị phu nhân nhờ ta đưa cho cô,
nói là cố nhân tới thăm.” (*Cố nhân: người xưa*)

Cố nhân…

Trong lòng ta rung lên, nhận lấy ngọc bội trong tay
tiểu cô nương. Nhạn Nhi ngạc nhiên nói: “Đại tẩu, là vị cố nhân ấy?”

Ta cẩn thận nhìn miếng ngọc bội trong tay, trong suốt,
màu xanh ngọc quý hiếm, mặt trái có khắc một chữ “Quán”. Vẻ mặt ta
biến đổi, vội vàng hỏi tiểu cô nương trước mắt, “Vị phu nhân kia hiện đang
ở đâu?”

Tiểu cô nương nói: “Ở sương phòng lầu hai trong
Vân Dung các phía đối diện.”

Ta cho tiểu cô nương một chuỗi đồng tiền, lại nói
“Cám ơn”. Nhạn Nhi lúc này lại hỏi: “Đại tẩu, là cố nhân từ
trong cung?”

Ta hạ giọng nói: “Là Thường Trữ. Nhạn Nhi, muội
về trước đi, ta đi gặp Thường Trữ.”

Nhạn Nhi lại nói: “Đại tẩu, muội ở đây chờ tẩu.
Một mình muội về phủ, đại ca nhất định sẽ lo lắng.”

Ta vội vã đi gặp Thường Trữ, nên cũng không cự tuyệt.
Ta nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, vội vàng chạy sang Vân Dung các ở đối
diện. Trong lòng thật sự sốt ruột, Thường Trữ tháng bảy có hỉ mạch, giờ là đầu
tháng ba, nàng mang bụng to ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam, lúc này Thường Trữ
tới gặp ta, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

Ta vào sương phòng, vừa nhìn thấy Thường Trữ sắc mặt
yếu ớt tái nhợt, hai mắt ta lập tức đỏ lên, cúi đầu gọi: “Thường
Trữ.”

Thường Trữ hai mắt cũng đỏ lên, trong đôi mắt đẹp nước
mắt vòng quanh, “Quán Quán.”

Ta chạy nhanh về phía trước, Thường Trữ cầm chặt tay
ta, rưng rưng nói: “Quán Quán, ngươi sao lại ngốc như vậy. Ngươi không
thích Thừa Văn ta sẽ thay ngươi chống đỡ. Ngươi không biết đấy thôi, lúc ta
nghe tin Phúc Cung bị cháy xong, linh hồn nhỏ bé của ta suýt nữa thì bay
mất.”

Ta nghe Thường Trữ nói như vậy, nước mắt lại rớt xuống
ào ào, “Thường Trữ, ta xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.”

Hai người ôm nhau khóc rất lâu, đến khi nha hoàn phía
sau Thường Trữ mở miệng nói: “Công chúa đừng khóc nữa, tiếp tục khóc nữa
sẽ động thai khí mất.” Ta nghe nha hoàn nói xong, mới dứt khoát dừng khóc,
nói: “Đúng rồi, Thường Trữ, ngươi không được khóc. Ngươi là người đang có
thai, không được khóc cùng ta.”

Thường Trữ lấy khăn tay lau khoé mắt, vẻ mặt phức tạp.

Ta lại nói: “Sao ngươi lại đến Giang Nam?”
Ta nhìn bụng nàng, nhíu nhíu mày, “Phò mã đâu?”

Vẻ mặt Thường Trữ ảm đạm, nhưng nháy mắt sau nàng lại
cười nói: “Gầy đây ở phủ công chúa buồn đến phát hoảng nên muốn đi chơi
đâu đó… Ta vừa đến Giang Nam, đã nghe người ta nói đại công tử Giang gia mất
tích nhiều năm nay đã trở về, ngay sau đó lại nghe người ta nói Giang gia đại
công tử sắp kết hôn, ta lập tức nghĩ tới ngươi.”

Chơi đâu đó… Cuối cùng lại đến Giang Nam. Khoảng
cách từ kinh thành đến Giang Nam đâu phải chỉ hơn ngàn dặm? Thường Trữ nói là
đến Giang Nam. Nàng ấy nhất định có tâm sự, ta đoán tám chín phần trên mười là
liên quan đến Phò mã. Tính tình Thường Trữ ta biết, nàng ấy đã không muốn nói, thì
có dùng dao cũng không cạy được miệng của nàng. Mà ta cũng không muốn chọc vào
tâm tư của nàng, thuận theo lời của nàng ấy mà nói: “Lập tức đã nghĩ tới
ta? Sao lại thế?”

Thường Trữ nói: “Lúc trước ta sớm đã nghi ngờ
Nhạn Nhi bên cạnh ngươi, lập tức sai người đi tra, kết quả tra ra nàng ấy là
tam tiểu thư Giang gia. Về sau ta lại nghe ngươi nói Nhạn Nhi muốn tìm huynh
trưởng gì đó, lại thêm ta đã nghe qua về Giang gia, nên biết được người nàng ấy
muốn tìm là đại công tử Giang gia. Sau đó, ta thấy nàng ấy đối xử với Ninh Hằng
không bình thường, lại cẩn thận quan sát tướng mạo hai người bọn họ, cũng thấy
khuôn mặt có vài phần tương tự, tiếp theo thì đoán ra Ninh Hằng chính là đại
công tử Giang gia. Ban đầu ta cho rằng đây là chuyện nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ
là chuyện nói cho vui thôi. Không ngờ về sau lại phát sinh chuyện như
vậy…” Nàng sờ bụng, lại nói: “Sau khi ngươi đốt cung, Ninh Hằng
cũng mất tích, ta nghĩ các ngươi nhất định là cùng nhau đi khỏi kinh
thành.”

Thường Trữ đúng là thông tuệ, ta cảm thán mình đúng là
không bằng.

“Quán Quán, Ninh Hằng hắn đối xử với ngươi tốt
chứ?”

Ta mỉm cười nói: “Rất tốt.”

Thường Trữ véo má ta, nàng cười nói: “Lúc ở trong
cung ta đã nhìn ra Ninh Hằng coi ngươi là bảo vật, ngươi gả cho Ninh Hằng, ta
còn yên tâm hơn so với bất kỳ ai. Ngươi xem xem, ngươi bị Ninh Hằng chăm cho
mập mạp mũm mĩm, sắc mặt cũng hồng hào. Trước kia hình như ta chưa từng thấy vẻ
mặt toả sáng của ngươi thế này.”

Ta sờ mặt mình, “Thật không?”

Thường Trữ gật đầu nói: “Đúng vậy, xem ra ngươi
rời khỏi Hoàng cung là đúng. Chỉ có điều…” Trên khuôn mặt nàng có thêm
vẻ ưu sầu, ta nhỏ giọng hỏi: “Chỉ có điều gì?”

Thường Trữ hỏi: “Nghe nói ngày thành thân của
ngươi với Ninh Hằng định là ngày mùng mười tháng ba?”

Ta đáp “Ừ”.

Thường Trữ thở dài: “Quán Quán, nếu ta đã biết
ngươi ở đây, như vậy Thừa Văn chắc cũng đã biết rồi.”

Cả người ta run lên, trong đầu chợt có một màu đen bao
phủ, ta mím môi, nói: “Hiện giờ toàn bộ vương triều Đại Vinh đều biết Thái
hậu đã hoăng thệ.” (*hoăng thệ: chết*)

“Quán Quán, ngươi đừng vội khẩn trương.”
Thường Trữ vỗ vỗ tay ta, “Ta thật sự không ngờ Thừa Văn lại có tình cảm
sâu nặng với ngươi, hôm đó, lúc thị về nghênh ra hai cỗ thi thể bị đốt thành
tro từ Phúc Cung ra, hai mắt Thừa Văn đỏ lên. Từ lúc Thừa Văn còn nhỏ đến giờ,
ta chưa từng thấy hắn thất thố như vậy, đến ngay cả lúc tiên đế băng hà hắn
cũng không như thế. Sau đó hắn bỏ qua lời can ngăn của mọi người, đưa thi thể
của ‘ngươi’ vào trong cung điện hắn. Không ai biết rốt cuộc hắn làm gì trong
điện, ta sợ Thừa Văn sẽ làm chuyện điên rồ nên xông vào trong, Quán Quán, ngươi
có biết ta nhìn thấy gì không?”

Thường Trữ run lên nhè nhẹ, “Thừa Văn ôm thi thể
ngồi trên mặt đất lạnh băng khóc như một đứa bé. Lúc đó ta mới nhớ ra Thừa Văn
vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Quán Quán, tuy ta có lòng giúp ngươi,
nhưng Thừa Văn là đệ đệ ruột của ta, ta thật sự không đành lòng nhìn hắn chật
vật cùng đau khổ như thế. Cho nên, ta đã nói cho Thừa Văn.”

Ta nhỏ giọng nói: “Thường Trữ, ta không trách
ngươi. Việc này ta cũng có chỗ sai.” Vừa nghĩ đến Hoàng đế ôm thi thể của
‘ta’ khóc không ngừng, trong lòng ta dâng lên áy náy. Ta từ nhỏ đã nhìn Thừa
Văn lớn lên, đã đối xử với hắn như đệ đệ mình. Tình yêu nam nữ, ta chưa bao giờ
nghĩ tới, càng không ngờ Thừa Văn lại có tình với ta.

“Quán Quán, ta không muốn ngươi khổ sở, nhưng mà
ta cũng không muốn Thừa Văn khổ sở, da thịt trong lòng bàn tay cũng là da
thịt.” Thường Trữ khẽ than một tiếng, “Ngươi cũng biết tính Thừa Văn,
phàm là những gì hắn muốn hắn sẽ kiên quyết không buông tay. Cách mùng mười
tháng ba còn có vài ngày, Quán Quán ngươi sớm thành thân cùng Ninh Hằng đi,
cũng để Thừa Văn hết hy vọng.”

“… Ừ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không ít người đoán
là tiểu Hoàng đế ~~

Nhưng lại là Thường Trữ ~~

Tiểu Hoàng đế sẽ lên sân khấu thôi ~~~

o(╯□╰)o mỗi lần sắp viết đến
kết cục, ta cuối cùng lại luyến tiếc mỗi nhân vật trong truyện, cũng may mỗi
lần viết xong một truyện, lại có thêm một truyện mới, có chờ mong mới ~~~

Truyện tiếp theo sẽ viết về Thường Trữ và Phò mã ~~~

Đợi truyện này kết thúc xong, sẽ viết ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN