Ai Gia, Có Hỉ
Chương 59
Lúc ta tỉnh lại bên tai nghe thấy tiếng xe ngựa
lộc cộc lộc cộc, ta lập tức kinh hoảng mở to hai mắt. Vừa mở mắt ra
đã doạ ta suýt nữa nhảy dựng đụng phải trần xe ngựa, lúc này một
khuôn mặt đang cười tủm tỉm nhìn ta phát hoảng, không phải ai khác mà
chính là Hoàng đế, người làm ta lo lắng căng thẳng bấy lâu nay.
Trong nháy mắt mặt ta biến thành trắng bệch.
Hoàng đế ngồi thẳng lưng, cười tủm tỉm nói: “Ta
vừa mới nghĩ nàng sắp tỉnh lại, thì ngay lập tức nàng mở mắt ra,
thật là kỳ diệu.”
Đã lâu không gặp Hoàng đế, hắn gầy đi không ít,
giọng nói biến đổi đôi chút, cũng cao hơn rất nhiều. Từ trước đến giờ
ta vẫn coi Hoàng đế là đệ đệ mà đối xử, lúc này thấy hắn như thế,
nói trong lòng không khó chịu là giả dối, nhưng sợ hãi khẩn trương cũng
là thật. Ta giả bộ bình tĩnh ngồi dậy, ánh mắt Hoàng đế vẫn chưa từng rời
khỏi ta, trong lòng ta tính toán, đi thẳng vào vấn đề: “Thừa Văn,
ngươi…”
Hoàng đế xoay xoay nhẫn ngọc ở ngón cái, ngắt
lời ta, “Vừa rồi dùng thuốc làm nàng hôn mê là bất đắc dĩ, lần
đầu đi cướp người có chút không thành thạo.”
Lời ta định nói bị nghẹn trong cổ họng nhất
thời không nói ra được.
Hoàng đế vén rèm nhìn ra cảnh sắc bên ngoài,
“Phong cảnh Giang Nam đẹp vô cùng, trách sao Quán Quán lại lưu luyến
như thế. Dù sao cũng chỉ đến thế…” Hoàng đế buông rèm, trong mắt
tràn đầy ý cười nhìn ta, “Quán Quán chơi đùa bên ngoài mấy tháng
rồi, những gì muốn chơi cũng đã chơi đủ, đã đến lúc theo ta về
cung.”
Ta nói: “Toàn bộ vương triều Đại Vinh đều biết
Thái hậu đã hoăng thệ.”
Hoàng đế xoa cằm, “Ồ, Quán Quán muốn lấy thân
phận gì để hồi cung? Ta đều có thể đáp ứng nàng.”
Ta nhìn chằm chằm hắn, “Giang thiếu phu
nhân.”
Sắc mặt Hoàng đế lập tức biến đen, “Ngoại
trừ cái đó.”
Ta buồn bã nói: “Thừa Văn, ta vẫn chỉ coi
ngươi là đệ đệ thông thường, không có tình ý gì cả.”
“Nhưng ta có.” Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm
sâu lắng, hắn cố chấp nói: “Ta thích nàng, nàng là Giang thiếu phu
nhân cũng được, Ninh phu nhân cũng thế, nàng phải ở lại bên cạnh
ta.”
Ta nhíu mày, vẻ mặt Hoàng đế lại mềm mỏng,
“Quán Quán, không có nàng ở Hoàng cung đêm đêm ta đều không ngủ
được, cứ sống ở trong cung không tốt sao? Nàng muốn gió được gió muốn mưa
được mưa, cho dù là muốn nam hầu ta cũng đáp ứng nàng. Cho nên, theo ta
hồi cung, được không?”
Ta mím môi nói: “Ta chỉ muốn một mình Giang
Hằng.”
“Không được.”
Ta liếc mắt nhìn cửa xe ngựa, trong đầu đang suy
nghĩ hậu quả nhảy xuống, Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Nếu nàng dám
nhảy xuống xe ngựa, ta lập tức hạ chỉ bắt Giang gia.”
Ta run run thu lại ánh mắt, trong lòng nhẩm tính
thời gian, vừa rồi Hoàng đế kéo rèm lên bầu trời bên ngoài tờ mờ
sáng, lúc ta vào hỉ phòng là khoảng giờ Tuất, có lẽ ta đã ngủ
khoảng bốn canh giờ. Bốn canh giờ nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn
cũng không ngắn, tân nương không thấy đâu, đầu gỗ cùng Giang gia chắc chắn sẽ
đi tìm, mà đầu gỗ có lẽ cũng đoán được là ai bắt cóc ta.
Chỉ có điều vấn đề là, trong thiên hạ này ai
dám tranh cướp người với Hoàng đế? Cho dù đầu gỗ dám, nhưng đắc tội
với Hoàng đế hậu quả rất nặng nề, thật sự là tiến lùi đều không
được. Hiện giờ biện pháp tốt nhất là ta dùng tình cảm để cảm động
hoặc nói lý lẽ làm Hoàng đế động tâm, làm cho Hoàng đế thả ta trở về
cũng không truy cứu tội đầu gỗ, từ nay về sau ta cùng đầu gỗ ở Giang Nam
song túc song tê, thật sự mỹ mãn.
(*Song túc song tê: túc là ở chung
một nơ, tê: cùng nhau bay lượn, dùng để so sánh những đôi năm nữ yêu
nhau không thể xa cách mà như hình với bóng*)
Ta và Hoàng đế đã sống với nhau nhiều năm như
vậy, tính tình của hắn ta tất nhiên biết rõ. Tuy có lúc hắn rất cố
chấp, nhưng từ trước đến giờ đều không miễn cưỡng ta. Đợi một thời
gian, hắn nhất định sẽ chấp nhận làm theo ý ta.
Vì vậy, ta im lặng ngồi trong xe ngựa không nói
chuyện nữa, Hoàng đế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hai người đều tĩnh lặng.
Ngày tiếp theo, ta nói với Hoàng đế: “Thật ra
ngươi cũng không thích ta, thứ ngươi muốn là chứng cớ trên người
ta.”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Lúc trước đã từng
muốn, hiện giờ ta lại không muốn nữa. Ngươi có cũng được mà không có
cũng thế, là thật hay là giả cũng được, bất luận thế nào Hoàng đế Đại
Vinh chỉ có mình ta.”
Khí chất Hoàng đế quả thật ta không học được,
ta thở dài: “Thừa Văn, thật ra…”
Hắn nhìn ta.
Ta lại thở dài: “Không có gì.”
Hoàng đế cười tủm tỉm nói: “Quán Quán muốn nói
gì?”
“Ta có một bí mật muốn nói với ngươi, nhưng
trước khi nói ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện, quân vô hí
ngôn.” (*vua không nói chơi*)
Hoàng đế vẫn cười tủm tỉm , “Mấy tháng không
gặp Quán Quán, tính trẻ con của Quán Quán vẫn chưa mất đi, nàng biết
rõ là không thể.”
Ta đã sớm biết sẽ bị Hoàng đế nhìn thấu, cho nên
cũng không thấy thất vọng, nhếch môi cười, nói: “Mới trước đây
Thừa Văn cũng thường nói như vậy với ta, bức ta đáp ứng không ít
chuyện.”
Hoàng đế híp mắt, “Quán Quán, ta không muốn
nghe những chuyện không có liên quan.”
Ta thấy Hoàng đế có chút tức giận thì lập tức dừng
lại, nhỏ giọng nói: “Ta nói với ngươi là được chứ gì.” Hoàng
đế lại khôi phục nụ cười, ta nói: “Cho dù ngươi nói không muốn chứng
cớ, nhưng ta biết, sau khi đăng cơ ngày ngày đêm đêm đều thấy bất an,
đáy lòng ngươi chung quy vẫn còn khúc mắc. Mà khúc mắc này chỉ có
ta mới giải được…”
Hoàng đế nhìn ta chăm chú, ánh mắt thâm sâu đầy phức
tạp.
Ta cúi đầu nói: “Phụ thân ta đúng là đã để
lại chứng cớ cho ta, mới gần đây ta mới biết được. Nhưng mà ta đã
tiêu huỷ chứng cớ rồi, Thừa Văn, ngươi chính là chân mệnh thiên tử của
Đại Vinh.”
Chứng cớ đúng là có tồn tại, năm đó sau khi đính
hôn phụ thân viết một bức thư hôn ước gửi cho Giang Hằng trong đó có
giấu huyền cơ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm quan sát rất lâu mới
hiểu ra điều phụ thân để ta, theo bức thư ta tìm được chứng cớ và
chứng nhân.
Chứng nhân đã nằm trong mồ, chứng cớ ta cũng không
xem, mà lập tức thiêu huỷ.
Thật ra Thừa Văn có phải là Hoàng đế chân chính hay
không, đều không can hệ đến ta. Hắn là một Hoàng đế tốt, đây mới là điều
quan trọng nhất. Để cho hắn an tâm, tính toán của ta mới thành được.
Trên mặt Hoàng đế không có biểu hiện vui mừng gì,
hắn lạnh nhạt nói: “Quán Quán hiện tại có nói hết với ta, ta cũng
sẽ không thả nàng.”
Trong lòng ta chán nản. Nói bí mật này cho Thừa
Văn nghe, ta đã khẳng định hắn không thích ta, nên cũng dùng bí mật
này để Thừa Văn an tâm rồi thả ta về nhà.
“Quán Quán, ta cũng có một bí mật muốn nói
nàng nghe…” Hoàng đế đột nhiên nói: “Thật ra…” Ta yên
lặng lắng nghe, hắn lại cười tủm tỉm nhìn ta, ta chờ rất lâu, hắn mới nói:
“Không có gì.”
Khoé miệng ta giật giật, Hoàng đế nói: “Nếu
nàng đáp ứng với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho nàng.”
Ta không để ý đến hắn nữa, bắt đầu nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ năm… xe ngựa vẫn
rong ruổi về phía Kinh thành, trên đường đi ta dùng đủ mọi cách, dùng
tình cảm không động, nói lý cũng không nghe, mặt Hoàng đế vẫn không
thay đổi ngồi uống trà, không hề có ý định buông tay.
Ta bắt đầu thấy sốt ruột, trong đầu cực kỳ nhớ đầu
gỗ, thế nên liên tiếp vài đêm đều mơ về đầu gỗ. Cũng không biết Hoàng đế
do thám thấy cảnh mộng của ta hay không, mà mỗi lần tỉnh lại đều
nhìn thấy khuôn mặt hắc ám lạnh lùng của Hoàng đế đang nhìn ta.
Ta lấy tình để làm cảm động, dùng lý lẽ để
nói rõ ràng hình như càng không có hiệu lực.
Ngày thứ mười, xe ngựa sử vào đến Kinh thành rồi
chạy thẳng vào Hoàng cung, ta lo lắng đứng ngồi không yên, Hoàng đế chỉ
nhìn ta mà không nói chuyện, ta nói với Hoàng đế: “Ta không muốn
ở trong Hoàng cung, ta đến chỗ Thường Trữ ở.”
Hoàng đế không có chút phản ứng nào tiếp tục
uống trà, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Lúc này ta mới phát hiện trước mặt Hoàng đế
ta căn bản không có khả năng đấu tranh, chỉ có thể tùy ý để Hoàng đế đưa
ta vào cung, sau đó ở lại trong tẩm cung hắn.
Hoàng đế cho vài cung nữ thái giám mới tới hầu
hạ ta, nghe nói các vị đại thần trong triều biết được Hoàng đế bấy
lâu nay không gần nữ sắc đột nhiên đưa một vị cô nương hồi cung thì
cực kỳ vui mừng, không quan tâm đến gia thế, tướng mạo hay tính tình,
chỉ mong Hoàng đế thành thân ngay lập tức, mọi người đều sự Hoàng
đế là đoạn tụ. (*đoạn tụ: boy love*)
Những lời này đều là do cung nữ Nhược Xuyên
hầu hạ ta nói ra, lúc ta nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi.
Nhược Xuyên hâm mộ: “Bệ hạ lần đầu tiên
đối xử tốt với nữ tử đấy, cô nương đúng là có phúc khí tốt.”
Phúc khí tốt cái đầu ấy! Không nói đến chuyện
ta trước kia là Thái hậu, chỉ riêng trong lòng ta đã thấy khó chấp
nhận được rồi, nếu thật sự bị Hoàng đế cưỡng ép, đối với ta mà
nói chính là không theo luân thường đạo lý, không tuân theo tam tòng
tức đức.
Lúc Hoàng đế cùng ăn tối với ta, ta không còn
tâm trạng để ăn nữa, cầm đũa gẩy gẩy bát cơm đặt trên bàn. Trong
lòng thấy sầu khổ, thì một chút thèm ăn cũng không có. Hoàng đế bảo
Ngự trù (*nhà bếp trong cung*) đổi
món ăn vài lần, mà ta chúng quy vẫn ăn không nổi. Ta nhìn Hoàng đế,
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Quán Quán, cả đời này nàng phải ở cùng
ta.”
Ban đêm lúc đi ngủ, ta vẫn không chịu để Hoàng
đế nằm cùng giường, mà nằm lên ghế quý phi mới đặt thêm đằng sau
tấm bình phong. Đến nửa đêm, ta nghĩ đã nửa tháng không được gặp đầu
gỗ, mũi cay cay, nhỏ giọng nức nở vài tiếng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta nghe thấy Nhược Xuyên
nói Hoàng đế nổi trận lôi đình ở Ngự thư phòng, đám cung nữ hầu hạ
đều kinh hoảng.
Bữa trưa, Hoàng đế vẫn giống mọi hôm đến dùng
bữa trưa cùng ta, sau đó vẻ mặt bình thản hắn nói: “Giang Hằng
hiện giờ đang ở trong thiên lao.”
“Cạch” một tiếng, chén trà trong tay ta
rơi xuống, vỡ tan dưới đất. Hoàng đế vẫn bình tĩnh nói: “Lần
đầu tiên Giang Hằng vì nàng chống lại ý ta.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại nói: “Hoàng tỷ
lần đầu tiên mắng ta vì nàng.”
Hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, “Ta
cướp được nàng, nhưng tất cả mọi người đều không tán đồng.” Ta
đang định mở miệng, thì hắn lại thản nhiên phân phó: “Nhược Xuyên,
hầu hạ Tô cô nương cho tốt.”
Sau khi Hoàng đế rời đi, trong lòng ta vừa lo
lắng lại hoảng sợ, lo lắng về thái độ của Hoàng đế hiện giờ, hoảng
sợ là vì đầu gỗ đang ở trong thiên lao. Hoàng đế không nỡ mạnh tay với
ta, nhưng với đầu gỗ thì chưa chắc đã không mạnh tay.
Ta suy nghĩ cẩn thận, thấy việc khẩn cấp cần
làm trước mắt là đến thiên lao gặp mặt đầu gỗ.
Hoàng đế nhất định sẽ không đồng ý để ta đi gặp
đầu gỗ, cho nên ta không thể đi một cách quang minh chính đại. Nhưng nếu
muốn vào thiên lao, lệnh bài của Hoàng đế bắt buộc phải có. Ngay lúc ta
còn đang buồn rầu nghĩ cách phải làm sao mới lấy được lệnh bài
thông hài trên người Hoàng đế, thì Thường Trữ tiến cung.
Thời gian Thường Trữ về đến Kinh thành chậm hơn
ta nửa tháng, vừa về đến nơi ta đã nghe nói nàng ôm đau nằm trên
giường, ta muốn đến thăm nàng ấy, mà Hoàng đế lại không cho phép. Ta nghĩ
đại khái Thừa Văn biết chuyện gì đó mà ta không biết, mà chuyện ta không
biết khẳng định là có liên quan đến phò mã. Hiện giờ được gặp lại
Thường Trữ, khuôn mặt trang điểm cẩn thận cũng khó che được sự tiều
tuỵ, ta biết Thường Trữ không vui nếu ta can thiệp vào chuyện nhà
nàng, nhưng mà ta không nhẫn nhịn được.
Ta hỏi: “Thường Trữ, oa nhi trong bụng ngươi là
của Phò mã hay của nam hầu?”
Thường Trữ cười cười, “Không biết.”
Ta nghiêm túc nói: “Ngươi có biết.”
“Quán Quán, ta không muốn nói.”
Ta thở dài, “Tính ra, ngươi với Phò mã đã
thành thân ba năm rồi, ba năm này, ta biết ngươi không hạnh phúc. Ngươi
yêu Phò mã yêu quá cực khổ rồi, ta nhìn ra được, ngươi buồn ta cũng
thấy buồn. Thường Trữ, cũng như vài ngày trước ngươi nói với ta lúc
còn ở Giang gia, hơn bất kỳ ai ta muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc.” Ta
cầm tay Thường Trữ, “Thường Trữ, ngươi xứng đáng có được một nam nhân
tốt.”
Thường Trữ cũng nói: “Phu quân của ngươi còn ở
trong thiên lao kìa, ngươi vẫn còn tâm tư quản chuyện của ta cơ à.” Lúc này
nàng ấy lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài bằng ngọc, còn nói với ta: “Đây
là lệnh bài vào thiên lao. Cũng là mấy ngày trước ta mới biết Giang Hằng bị
Thừa Văn nhốt vào thiên lao, ngươi đừng quá lo lắng, lúc ta mới tiến cung đã
đến gặp Thừa Văn, chung quy hắn vẫn rất thương ngươi, cứ theo tính tình Thừa
Văn, hắn nhất định sẽ không làm gì Giang Hằng đâu.”
Nàng vỗ vỗ tay ta, “Quán Quán, chuyện giữa ta với
Phò mã ta sẽ xử lý tốt, ta sẽ không để chính mình không hạnh phúc. Ngươi không
phải lo lắng đâu.”
Thường Trữ đã nói như thế, ta cũng an tâm.
Sau khi Thường Trữ rời đi, ta lập tức rời khỏi tẩm
cung Hoàng đế chạy tới thiên lao. Ta vốn nghĩ cung nữ sẽ chặn ta lại, không ngờ
đi đường vô cùng thuận lợi, không một ai tới ngăn cản ta.
Ta giơ lệnh bài Thường Trữ cho, bước vào thiên lao.
Đầu lĩnh thiên lao đưa ta đến phòng giam Giang Hằng,
hắn mở khóa, yên lặng lui sang ra ngoài. Ta vừa nhìn thấy Giang Hằng, cũng
không cần cố kỵ có người ngoài, mắt đỏ lên nhào vào người hắn.
Giang Hằng hơi kháng cự, “Quán Quán, người ta bẩn
lắm.”
“Thiếp không ngại.” Đột nhiên nghĩ đến gì
đó, ta vội vàng lui về phía sau, mở to hai mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới,
“Bệ hạ có truy cứu chàng thất trách không? Bệ hạ đã nói gì với
chàng?”
Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn
đọng lại trên má, khẽ nói: “Không có, Quán Quán đừng lo lắng.”
Ta nói: “Thiếp sao có thể không lo lắng
được!”
Hắn sờ đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Quán Quán, qua một
thời gian nữa, ta sẽ đưa nàng xuất cung.”
Ta hơi sững sờ, “Thật không?”
Hắn gật đầu, bàn tay dừng lại trên mặt ta, nhẹ nhàng
chạm vào, “Thời gian này nàng phải chăm sóc mình thật tốt, gầy như vậy, ta
sẽ đau lòng.”
Ta hỏi: “Chàng định đưa thiếp xuất cung bằng cách
nào?”
Giang Hằng trầm mặc một lúc, rồi nói: “Quán Quán,
hãy tin ta.”
Ta nhìn chàng thật lâu, rồi mới gật đầu nói:
“Được, thiếp tin chàng.”
Đầu gỗ có chỗ khác thường không phải ta không nhận ra,
chỉ có điều đầu gỗ đã không muốn nói. Chàng đã không muốn nói, ta cũng sẽ không
ép chàng. Chàng đã nhớ lại những chuyện trước kia, cũng nguyện ý vì ta mà chống
lại Hoàng đế chàng vẫn nguyện trung thành, tâm tư chàng đều đặt ở chỗ ta, chàng
sẽ chỉ làm những chuyện tốt với ta thôi.
Sau khi trở lại tẩm cung, đã là lúc mặt trời lặn,
Hoàng đế ngồi cạnh bàn phê duyệt tấu chương, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân
của ta nên ta vừa vào cửa hắn đã nâng mắt lên nhìn.
“Truyền thiện.” (*Truyền
cơm*)
Ta đứng yên ở cửa, nhất thời không biết nên vào hay
không. Lúc này Hoàng đế có vẻ hơi mất kiên nhẫn, hắn buông tấu chương trong tay
xuống bàn, giọng điệu lộ ra sự không thoải mái, “Còn không mau lại
đây?”
Ta nuốt nước miếng, ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế. Cung
nữ dọn tấu chương, mang bàn ăn lên, từng đĩa cao lương mỹ vị được cung nữ nối
tiếp nhau bưng vào, bày ra bàn xong xuôi lại nối đuôi nhau đi ra, lại còn rất
cẩn thận đóng cửa lại cho Hoàng đế.
Trong điện chỉ còn lại hai người ta và Hoàng đế, Hoàng
đế nhìn ta, “Dùng bữa đi.”
Ta cúi đầu yên lặng dùng bữa, Hoàng đế cũng yên lặng
dùng bữa. Hoàng đế không nói chuyện, ta cũng không nói, trong điện cực kỳ an
tĩnh. Ta biết Hoàng đế đã biết chuyện ta đến thăm Giang Hằng, hiện giờ hắn
không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất định là thấy không vui.
Ngay lúc ta đang suy xét tâm tình của Hoàng đế, thì
Hoàng đế bỗng dưng cạch một tiếng đặt bát đũa xuống, trong lòng ta kinh hoảng,
mặt không chút biểu hiện nhìn Hoàng đế.
“Quán Quán, nàng có biết Đại Vinh đã bao lâu
không có chiến sự?”
Ta nghĩ cẩn thận, “Mấy năm gần đây vẫn đều quốc
thái dân an.”
Hoàng đế gật đầu, nghiêm túc nói: “Gần đây biên
cương có chiến sự.”
Ta hơi sững sờ.
Hoàng đế lại nói: “Bình quốc hạ chiến thư với Đại
Vinh chúng ta, nhất quyết muốn phân trên dưới. À, đúng rồi, người lĩnh quân
chính là thanh mai trúc mã của Quán Quán, Thẩm Khinh Ngôn.”
Đã lâu không nghe thấy tên Thẩm Khinh Ngôn, không ngờ
lại nghe được từ miệng Hoàng đế với cách thức như vậy.
Hoàng đế cười tủm tỉm nói: “Ninh khanh tuy thất
trách, nhưng ta đã quyết định cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội. Lần này để
Ninh khanh lĩnh binh đi nghênh chiến đi.”
Ta hoảng sợ, gần như không cầm nổi đôi đũa trong tay.
Chiến trường hung hiểm, chỉ cần hơi không chú ý là sinh tử trong nháy mắt. Đầu
gỗ đã nhiều năm không làm soái lĩnh, lần này cứ thế mang binh đi ứng chiến…
Ta bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi ở trong
thiên lao, ta hỏi: “Nếu Giang Hằng khải hoàn, Thừa Văn có phải đã nguyện ý
quên mọi chuyện trước kia?”
Hoàng đế gật đầu.
Ta nói: “Thừa Văn, ta chưa bao giờ cầu xin ngươi,
lần này…”
Vẻ mặt Hoàng đế biến thành lãnh đạm, “Không
được.”
“Ta…”
“Quán Quán, ta sẽ không để nàng đi theo Ninh
khanh.”
Sao Hoàng đế chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ
của ta thế này? Ta vội nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
Hoàng đế híp mắt nói: “Quán Quán đừng vội, đến
lúc đó nàng sẽ biết.”
Hoàng đế giam lỏng ta trong tẩm cung hắn, nửa bước
cũng không được ra, đến ngay cả Thường Trữ cũng không thể đến thăm ta. Thủ vệ
bên ngoài cung điện rất nghiêm ngặt, ta muốn chạy cũng chạy không được, ngay cả
muốn ngóng chút tin tức cũng không có khả năng.
Qua nửa tháng, tình trạng của ta vẫn như thế. Trong
lòng ta thật sự thấy buồn nản, ngay cả đến lúc ngủ, ta vẫn nằm trên ghế quý
phi, còn Hoàng đế nằm trên long ỷ cách đó ba thước, ta đắn đo nửa ngày, cuối
cùng mới mở gọi “Thừa Văn”.
Hoàng đế im lặng không nói gì.
Những lời ta định nói không muốn nuốt xuống nữa,
“Mười hai tuổi ta vào cung, tính ra đã sống trong Hoàng cung gần mười năm
rồi. Nhưng mà mười năm này ta không hề thấy vui vẻ, trước khi tiên đế băng hà,
ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ở Đông cung hầu hạ ngươi, trước sau không ai
thích ta, tất cả phi tần trong hậu cung đều coi ta là cái đinh trong mắt, ta
cực kỳ chú ý lời nói cử chỉ, chỉ sợ không cẩn thận bị người khác bắt lấy nhược
điểm. Về sau ngươi đăng cơ, ta làm Thái hậu, mà ta vẫn thấy kinh hồn bạt vía,
hai năm đầu ta chỉ sợ nhắm mắt lại đi ngủ thì sáng hôm sau không còn mở mắt ra
được nữa. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã mặc vào xiêm y Thái hậu, quy củ cùng
ngươi lên triều, ta không hiểu gì về chuyện triều chính, cho dù có buông rèm
chấp chính mấy năm ta vẫn như trước không hiểu chút nào, những điều ta nghe
được đều không hay ho, lúc nào cũng phải đề phòng những người muốn hại ta…
Thường Trữ xuất giá, ngươi cũng bắt đầu kiêng kị ta, ta ở trong cung thấy thật
tịch mịch, mỗi lần nhìn thấy chim chóc bay ra bên ngoài ta đều cực kỳ hâm mộ,
trong lòng ta không thấy vui vẻ, nhưng mà ngày nào ta cũng phải tỏ ra mình đang
rất vui vẻ. Thừa Văn, ta thấy thật khổ sở, chỉ cần một ngày sống trong Hoàng
cung thì ta không bao giờ có được hạnh phúc.”
Nói đến đây, Hoàng đế vẫn không mở miệng. Mũi ta bắt
đầu thấy cay cay, “Rồi về sau ngươi cùng thái y bắt tay giả bộ ta có hỉ
mạch… Ta biết ngươi có lý của ngươi, ta biết ngươi kiêng kị ta cũng kiêng kị
Thẩm Khinh Ngôn, lúc ấy ta đã nghĩ bất luận thế nào, vở diễn này ngươi muốn
diễn thế nào ta sẽ cùng diễn thế đó, ta chỉ muốn giữ được tính mạng mà thôi. Nhưng
mà về sau ta mới biết được Thẩm Khinh Ngôn tính kế mình, dường như ai cũng đang
tính kế ta, ta muốn kể khổ với Thường Trữ, nhưng Thường Trữ là hoàng tỷ của
ngươi, thời gian này nàng cùng Phò mã lại bất hòa, ta không muốn làm nàng ấy đã
buồn lại càng thêm phiền, chỉ có thể giữ kín trong lòng. Lần đầu ta cảm thấy
đau lòng như vậy, là Giang Hằng đã chữa được những tổn thương trong lòng ta. Ta
thích Giang Hằng, bởi vì hắn sẽ không tính kế ta, cho dù có hơi ngốc nhiều lúc
cũng hại ta tức đến nuốt không trôi cơm, nhưng ta vẫn thích hắn. Những người
trong cung đều có tâm kế sâu xa, Thẩm Khinh Ngôn cũng thế ngươi cũng thế mà
những cung nữ hầu hạ cũng vậy, chỉ có Giang Hằng toàn tâm toàn ý đối xử với ta.
Hắn có thể vì ta mà đi học âm luật, thứ hắn không am hiểu nhất, cũng cam nguyện
vì ta mà rời khỏi người thân vừa mới sum họp, còn có thể vì ta mà lao vào chỗ
chết không chút ngần ngừ. Giang Hằng như vậy, ta không thể buông tay cũng không
nguyện buông tay. Thừa Văn, trong lòng ta ngươi là người thân, giống như Thường
Trữ vậy, cho dù ngươi có tính kế ta, quấy phá ngày thành thân của ta, ta cũng
không hề trách ngươi.”
Hoàng đế vẫn không nói gì, nhưng ta biết những lời này
hắn đều nghe hiểu, chỉ là hắn không muốn nói ra. Cứ theo tính tình Thừa Văn,
qua vài ngày nữa có thể hắn sẽ nghĩ thông suốt. Ta im lặng một lúc lâu, nhắm
mắt không nói gì nữa.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ta vừa mở mắt đã nhìn thấy
Hoàng đế, trong mắt hắn có tơ máu có lẽ đêm qua ngủ không ngon, hắn nhìn ta,
“Quán Quán, nếu không có Thẩm Khinh Ngôn cũng không có Ninh Hằng, nàng có
lựa chọn ta không?”
Ta không cần suy nghĩ đã lập tức lắc đầu.
Án diệt môn Tô gia không luận đến Thẩm Khinh Ngôn có
tham dự hay không, thì tiên đế cũng ngầm đồng ý. Sự nghi kỵ của Hoàng đế, ở các
triều đại trước cũng không hiếm thấy, nhưng thân là người Tô gia bị diệt môn,
ta hận tiên đế cũng oán ông ta. Cũng may hoạ không theo đến đời sau, ta nghĩ
thoáng hơn một chút sẽ nhận ra được, ta chẳng hề oán Thừa Văn, nhưng muốn ta
lựa chọn chung sống cùng con trai kẻ thù diệt môn nhà ta thì ta chắc chắn không
làm được.
Hắn nhắm hai mắt lại, cả người ngả lên đệm ghế ở phía
sau, “Những lời nàng nói tối qua, cũng chỉ để cược sự nhẫn tâm của ta
thôi.”
Ta mím mím môi, hỏi: “Vậy… ta cược thắng
không?”
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: “Bình
quốc đại bại trước quân ta, tuy là thắng trận, nhưng lại mất đi một đại
tướng.” Hắn chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt như một đứa nhỏ đã làm sai chuyện
gì đó, “Quán Quán, Ninh khanh… đã chết trên sa trường.”
Trong nháy mắt đầu ta trở nên trống rỗng, ta run run
đứng lên, môi run đến không nói nên lời, “Ngươi… nói… nói… nói cái
gì?”
“Quán Quán, Ninh Hằng đã chết.”
Ninh Hằng… đã chết?
Không… không có khả năng! Trước đây không lâu đầu gỗ
còn nói sẽ đưa ta về nhà, chàng không thể chết được. Ta trừng mắt hung dữ nhìn
Hoàng đế, “Ngươi gạt ta!”
Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, ta nhìn thẳng
hắn, muốn từ trên mặt hắn tìm ra chút gì đó không bình thường, nhưng mà không
có, một điểm không bình thường cũng không có.
Bỗng dưng Hoàng đế nói: “Quán Quán, Ninh Hằng đã
chết, nàng hiện giờ chỉ còn lại ta.”
Ta đưa tay hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, tức
giận nói: “Cho dù người trên thế gian chết hết, ta cũng sẽ không thích
ngươi! Ta chỉ cần một mình đầu gỗ.”
Chén sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thuý. Ta
tự nói với mình phải tỉnh táo lại, đầu gỗ đã đáp ứng dẫn ta rời khỏi Hoàng
cung, chàng nhất định sẽ không nuốt lời.
Hoàng đế nói đầu gỗ đã chết, nhất định là gạt ta .
Ta hít sâu một hơi, nhìn Hoàng đế, nói: “Ta muốn
đến biên cương.”
Con ngươi đen láy của hắn càng thêm thâm trầm, qua một
lúc lâu, Hoàng đế vẫn không đáp lời ta, hắn chỉ yên lặng nhìn ta, mắt cũng
không chớp một lần.
Ta lặp lại câu trên một lần nữa.
Hắn cúi đầu, “Trẫm cầm lên được thì cũng buông
xuống được, người ta thua chính là nàng.” Dứt lời, chợt có một thái giám
tiến vào, Hoàng đế nói: “Ta đã sai người đem thi thể Ninh hằng đưa về
Giang gia, Tô Cán, sau khi nàng rời khỏi Kinh thành thì không cần trở về
nữa.”
Ta nói: “Cả đời này ta sẽ không bước vào kinh
thành nửa bước.”
Ta xoay người không chút do dự, đi theo thái giám ra
khỏi cung đầu cũng không quay lại, rời khỏi Hoàng cung đã vây hãm ta hai mươi
năm này. Trên đường quay về Giang gia, ta nhìn cảnh sắc không ngừng lui lại
phía sau, trong lòng nghĩ: Hoá ra Tô Cán ta sống lâu như vậy, cuối cùng vẫn
phải lẻ loi một mình, không có đầu gỗ, chẳng có một cái gì, cũng chỉ có một
mình ta.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn đến đây là
kết thúc… Tiếp theo là phiên ngoại…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!