Ai Khuynh Tẫn Nhất Thế Phương Hoa
Chương 1: Nam nhân bế nguyệt tu hoa
Nữ tử trong gương nghiến chặt răng, ánh mắt mờ sương, bàn tay giấu trong áo gấm bấm chặt vào da thịt.
Phía sau là một người áo xanh mặt thon nhỏ, thanh tú tuyệt mỹ, dường như không thấy ánh mắt ngập nước phẫn hận đang buông xuống của nữ tử, chiếc lược ngọc trên tay vẫn chải đều đặn. Bàn tay trắng nõn mềm mại, khớp xương thanh mảnh, không nhanh không chậm giúp nữ tử búi tóc đen.
Hơi cúi người xuống, chiếc cằm mịn màng của y gác trên bờ vai gầy của nữ tử, “Phu nhân, thế này được chưa?”
Mắt y ẩn tình, nhìn nữ tử cười ấm áp.
“Bẩn!”
Đánh lên bàn tay của nam tử đang ôm mình, tơ máu vằn lên mắt nữ tử, bẩn! Bẩn!
Nàng gào thét, loạng choạng lao ra khỏi phòng, nhưng chưa kịp chạy xa đã có mấy tên thị vệ đeo đao bắt trở về.
Nam tử chau mày thon, mắt ánh lên vẻ thương xót, thấy y từ từ tiến lại gần, nữ tử mặc áo gấm hoa liên tục muốn trốn, lại bị thị vệ hai bên giữ chặt cổ tay.
Không màng đến sự ghét bỏ sâu sắc của nữ tử, y ôm chặt lấy cơ thể đang giãy dụa, phất tay cho thị vệ lui.
Rất bẩn! Rất bẩn! Nữ tử khóc đến xé ruột xé gan.
Những nắm tay trút xuống như mưa, sự bi thương trong mắt nam tử càng sâu thêm, “Phu nhân, đừng náo loạn.”
Mấy tháng trước, bọn họ vốn là một cặp vợ chồng ân ái, tình chàng ý thiếp khiến người khác ghen tị.
Mấy tháng trước, người đó vốn là một đế vương tu chí, vì nước vì dân suy nghĩ cho thiên hạ.
Nay, cảnh còn người mất.
“Hôm nay ta vào cung.” Nam tử để lại một câu nói, ánh mắt thê lương quay người rời đi.
Mỹ nhân ngồi đơn độc trên đầu giường, ánh mắt ngây dại suy sụp gào khóc.
“Phu nhân.” Thị nữ dè dặt, thấy chung quanh không có người mới móc từ trong tay áo ra một vật.
Nữ tử ghìm cơn nức nở, nhận tín vật, mở cuộn giấy ra, đọc xong hồi lâu vẫn không nói một tiếng.
Đường nét cứng cáp hùng hồn, là chữ viết của một nam tử, chỉ có một chữ, cực kỳ vô tình.
Giết.
Cuối cùng đã hạ lệnh giết rồi.
Mà thôi, mà thôi, nữ tử rủ mắt, làm gì còn con đường nào khác?
Người hắn muốn giết là chồng của nàng, là người nổi danh khắp thiên hạ đó! Ha ha…
Thị nữ không biết đã ra ngoài từ bao giờ, nữ tử đầu giường cười nhạt, thứ gì đó ấm áp trào ra khỏi mắt nàng, lăn xuống khóe miệng, mùi vị tanh mặn. Rỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ váy lụa thượng đẳng.
***
Dân gian đồn đại, công tử Đổng gia có vẻ ngoài như thần tiên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt mày hút hồn, môi hồng răng trắng làm xao xuyến lòng người. Đổng Hiền mê hoặc Ai Đế, ba hồn bảy vía của nhà vua đều theo y.
Đương kim thánh thượng mặc kệ quần thần ngăn cản, đưa công tử Đổng gia vào cung. Ngày ngày ân sủng, đêm đêm ngôn hoan, không màng triều chính, ban thẳng quyền cao chức trọng cho vị công tử kia.
Một người làm quan cả họ được nhờ, cha thăng làm Quang Lộc đại phu, em gái phong Chiêu Nghi, vợ cùng vào cung.
Dân chúng cười nhạo, cắt tay áo chỉ vì giấc ngủ ngon của y.
Mối tình cắt tay áo dành để gọi một người, là chồng của nàng, là nam sủng duy nhất khiến Hán Ai Đế bỏ mặc hậu cung mỹ nhân – Đổng Hiền.
***
Trên chiếc cầu nhỏ vắt ngang qua sông, nữ tử tóc đen buộc cao mặc nam trang, nàng ngước nhìn chàng trai trước mắt, làm bộ trêu chọc: Cô nương, có muốn gả cho tiểu sinh làm vợ không?
Ha ha ha, nói xong nàng cười lớn không dứt, nam tử quả thực không biết làm sao.
Nàng đúng là, y lắc đầu cười.
Hì hì, nữ tử lè lưỡi đùa giỡn.
Mấy ngày sau, y cưới nàng. Thân thích láng giềng đều bảo là Kim Đồng Ngọc Nữ, giống như tiên nhân.
Một năm sau, y cau mày thanh, nàng vẫn không biết, vẫn cười rạng rỡ ửng hồng như trước.
Nét cười của nàng ngập tràn sự vô tư, việc đời khó lường, y chỉ hận mình đã chậm một bước.
Mưa rào đổ xuống, y chưa về.
Trời mưa năm ngày, y năm ngày không về.
Thế này đâu chỉ chậm một bước!
Người khác nói tướng công của nàng bị đế vương triệu vào cung, nàng không tin.
Trắng đêm đội mưa chỉ chờ một lời giải thích của chàng, chỉ một câu, nàng sẽ cam tâm tình nguyện giả câm giả điếc cả đời.
Thế nhưng, mưa trút ào ạt, đứng trước phủ đợi đã lâu không thấy bóng người.
Nàng ngất đi một đêm mới tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng của y.
Mọi người khuyên giải, không vì lớn cũng phải vì bé!
Nói như thế, nhưng nàng biết thai nhi trong bụng khó mà giữ được.
Nàng không mở miệng, hệt như rối gỗ, có điều đã chịu ăn uống. Biết nàng hiểu chuyện rồi, mọi người trong phủ cũng yên lòng.
Năm ngày ân sủng, năm ngày sau trở về.
Sắc mặt y hồng hào, nhìn là biết ở trong cung có người hầu hạ chu đáo.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi!”
Tỳ nữ vội vàng, vừa thấy nam tử vào cửa đã thông báo.
Gương mặt cứng nhắc của nàng rốt cuộc hiện ra ý cười.
Phu nhân! Y vào phòng, cũng như trước đây gọi nàng, nhưng trong mắt nàng, vẻ mặt dịu dàng của dĩ vãng đã thay đổi.
Vừa ra khỏi cung, đã có người báo cho y phu nhân ốm liệt giường suýt nữa mất mạng, an dưỡng mãi thai nhi trong bụng mới vất vả giữ lại được.
Y chưa thay quần áo đã đi thẳng đến hậu viện, một lòng chỉ nghĩ đến thê tử kết tóc của mình.
Sắc mặt nàng tái nhợt, ngồi trên giường lạnh lùng nhìn y.
Đáy lòng y lạnh buốt.
Chậm rồi, nàng cười khẩy, ngửa đầu uống chén thuốc đặc sệt. Máu tươi thoáng chốc đã loang đầy giường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!