Ai Là Kẻ Thứ Ba - Chương 16: Không còn lưu luyến chồng, cảm giác thật nhẹ nhõm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Ai Là Kẻ Thứ Ba


Chương 16: Không còn lưu luyến chồng, cảm giác thật nhẹ nhõm


Tên: Mã Lợi

Tuổi: Ba mươi

Nghề nghiệp: trí thức cao cấp ở doanh nghiệp nước ngoài.

Tình trạng: văn hóa đại học, kết hôn tám năm, luôn làm việc cho doanh nghiệp nước ngoài.

Tôi không biết mình có được nhiều người thích không. Nhưng Andy nói quả không sai, ấn tượng đầu tiên mà tôi thường tạo ra cho người khác là vô cùng dịu dàng, thanh nhã. Trong lòng anh ấy, tôi cũng là một phụ nữ rất đáng được yêu. Tôi tin rằng anh ấy đối với tôi thật lòng. Chính vì thật lòng, tôi mới không thể cự tuyệt chuyện sẽ xảy ra, cũng giống như một cơn hồng thủy từ nơi xa ào tới.

Nhật kí tác giả:

Mã Lợi viết email cho tôi, tâm sự rằng cô đang rất đau đầu về vấn đề ngoại tình của cô ấy. Trong thư cô ấy viết rõ: tôi thường đọc những bài báo về chuyện tình cảm trên quý báo, biết được phóng viên các anh nghiên cứu về đề tài này rất kĩ. Giờ đây tôi vô tình rơi vào chuyện tình cảm khó xử. Tôi kể thật chuyện của tôi cho anh, hy vọng anh góp ý giúp tôi.

Dưới đây là nội dung một số email của cô ấy:

Andy hơn tôi mười mấy tuổi, rất già dặn nhưng cũng rất tháo vát, có tài. Hoạt động của công ty chúng tôi ở nước ngoài hầu như đều do anh ấy thu xếp. Anh ấy rất thông minh, lại là một thiên tài ngoại ngữ, còn là phiên dịch cho ông chủ chúng tôi. Tất nhiên duyên phận giữa con người vẫn con người không thể dựa vào những thứ bên ngoài để xác định. Có thể do chúng tôi đều thuộc nhóm máu B. Tóm lại chúng tôi rất hợp nhau. Anh ấy đối với tôi rất tốt, rất hiểu tôi. Có lúc thậm chí tôi có cảm giác giữa chúng tôi có cảm ứng tâm lý. Chẳng hạn như có một lần, chúng tôi cùng đi uống cà phê. Trước đây anh ấy không hề biết tôi thích uống gì. Khi anh ấy hỏi tôi định gọi đồ uống gì, chưa kịp đợi tôi trả lời, anh ấy đã nói luôn: trà chanh lạnh. Quả đúng như vậy, mọi người tới tiệm cà phê thường thích uống cà phê, nhưng tôi lại thích uống trà chanh, đặc biệt là loại thêm đá. Anh ấy tuy không biết rõ sở thích của tôi nhưng lại đoán đúng. Anh ấy như thể chui trong bụng tôi vậy.

Anh ấy định cư ở nước ngoài khá lâu, chưa kết hôn, nhưng luôn có bạn gái. Sau khi anh ấy về nước, chúng tôi bắt đầu quan hệ thân mật. Có lúc một ngày viết thư cho nhau tới hơn mười bức email. Ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại quốc tế cho tôi. Lần nào nói cũng hơn một tiếng đồng hồ. Tôi biết như vậy không tốt nhưng không tài nào cự tuyệt được khát khao trong lòng. Anh ấy nói rằng coi tôi như hồng nhan tri kỉ. Có lúc tôi muốn cự tuyệt anh ấy nhưng cũng rất quan tâm tới anh ấy. Cứ nhớ tới anh ấy, tim tôi lại đập rất mạnh, cảm giác còn xúc động hơn hồi mới yêu. Mỗi ngày tôi đều sống trong mâu thuẫn giằng xé, có lúc cả đêm không ngủ được vì tôi phát giác thấy mình càng ngày càng nhung nhớ anh ấy.

Mâu thuẫn lớn nhất là một ngày đầu tháng chín, Andy gọi điện cho tôi nói tháng tới sẽ quay lại thăm tôi. Tôi không biết tới lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, lòng cồn cào không chịu nổi, vừa háo hức, vừa căng thẳng, vừa muốn chạy trốn. Tôi vừa không muốn phá vỡ gia đình hiện có, vừa không tài nào khống chế được nhu cầu kì lạ trong nội tâm. Đối với một người phụ nữ truyền thống như tôi, việc bị dày vò như vậy khiến tôi mất ăn mất ngủ hàng ngày. Tôi biết mình và chồng mình rất hợp nhau, cũng rất yêu thương nhau. Tôi rất sợ làm chuyện không phải với anh ấy nên cuối cùng đã gắng hết dũng cảm, hẹn chồng đi uống cà phê tại một tiệm sang trọng. Một mặt tôi muốn tìm được cảm giác như khi ở bên Andy từ chồng mình, một mặt cũng hy vọng anh ấy phát hiện ra điều gì đó không ổn để nhắc nhở tôi, để tôi hoàn toàn dẹp bỏ những vương vấn kia.

Nhưng kết quả cuộc trò chuyện lại tệ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Chồng tôi lại vui mừng nói với tôi rằng tuy thời gian qua tôi không quan tâm tới anh ấy như trước kia, nhưng anh ấy thấy thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng thở phào được. Tôi thấy rất thất vọng, càng thấy khổ sở hơn. Cũng chính vì thái độ của anh ấy, tình cảm của tôi đối với Andy càng khó mất, mãi luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi thấy chồng mình thật lạ, nên hỏi anh ấy rằng: “Chả lẽ, từ trước đến giờ, em gây áp lực lớn cho anh đến thế sao?” Anh ấy đáp, “Đúng thế, trước đây mỗi lần nhận được điện thoại của em, anh đều rất sợ. Tôi cứ hỏi anh ấy từ khi nào anh có cảm giác bị khống chế, bị đè nén như vậy.”

Tôi nghĩ có thể do tôi đòi hỏi về chuyện tình cảm quá cao nhưng anh ấy chỉ cần chút đỉnh. Đương nhiên anh ấy cũng chỉ có thể cho tôi chút đỉnh. Trước đây anh ấy cũng luôn nói rằng tôi yêu cầu anh ấy quá cao, nhưng không ngờ áp lực của tôi gây ra cho anh ấy lại lớn đến vậy. Do thời gian gần đây, tôi dồn phần lớn thời gian và tinh thần vào người khác nên anh ấy lại thấy thoải mái. Lẽ nào như vậy mới bình thường sao? Nếu tôi không tiếp tục qua lại với Andy, lẽ nào phải quay lại tình trạng trước kia? Tôi thật sự không biết phải ra sao. Mong sao tôi có thể lí trí một chút nhưng sự thật tôi lại là một người phụ nữ quá cảm tính. Mấy ngày trước, Andy như đọc thấy vẻ bất an của tôi, cũng nói rằng tôi hẵng mặc kệ anh ấy đi. Anh ấy chỉ cần tôi vui vẻ là được. Anh ấy không muốn gây cho tôi bất kì điều gì không vui nhưng trên thực tế tôi lại không làm được. Tư tưởng tôi giờ đây chính là nếu tôi buông anh ấy, như thể buông cả thế giới. Nếu như vậy tôi lập tức nảy sinh ý tưởng xuất gia đi tu cho xong.

Thực ra, tôi và Andy cho tới giờ chỉ là bạn rất tốt, có lẽ hơn bạn bè bình thường một chút. Nếu tôi là một người phụ nữ cởi mở hơn, có thể điều này cũng không được coi là gì ghê gớm. Nhưng từ nhỏ tới lớn, tôi đều hưởng nền giáo dục tư tưởng truyền thống. Vì thế với biết bao khó khăn như vậy, có lẽ đây là cú sốc tình cảm đầu tiên mà tôi phải đối mặt. Có thể không ai tin nhưng cho tới giờ, tôi và Andy vẫn chưa có quan hệ thân mật quá mức, cũng chưa từng thực sự quan hệ xác thịt. Chúng tôi chỉ dắt tay nhau, yêu mơ màng như tụi học sinh cấp ba. Nhưng anh ấy nói tháng mười này muốn quay về thăm tôi. Tôi nói anh ấy sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, viết thư được rồi. Hôm qua anh ấy không gọi điện. Điện thoại quốc tế quá đắt, tôi cũng không muốn nợ anh ấy quá nhiều. Có lúc tôi nhớ anh ấy, nên chủ động gọi anh ấy. Tiền điện thoại mỗi phút hết mười hai đồng, nhưng tôi không thấy xót. Chấp nhận Andy thì tôi vĩnh viễn có lỗi với chồng. Nhưng từ chối Andy, tôi thấy mình chả thà đi làm ni cô còn hơn. Tôi thực sự bị tình cảm dày vò tới tiều tụy. Tôi không biết phải làm sao?

5. Người vợ thông minh đấu với kẻ thứ ba: viết thư cho tình nhân của chồng

Tình yêu của người tình chính là xỏ chân mình vào chiếc giầy hôn nhân của người khác, dù chưa chắc đã vừa chân. Đau hay không chỉ có mình biết.

MM xinh đẹp!

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên công khai bức thư này mới phải. Vì chuyện này không chỉ liên quan đến một người vợ, một người phụ nữ như tôi, mà còn liên quan tới tất cả những người vợ và những người phụ nữ khác. Nói rộng hơn đó là vấn đề ổn định xã hội. Nói ở hạn hẹp, đó là vấn đề hạnh phúc gia đình và con cái trưởng thành. Xin cô hãy kiên nhẫn đọc hết lá thư của tôi, cứ coi như để cứu với cô khi linh hồn lạc lối bởi mê đắm vì yêu. Cô cũng không cần phải cám ơn tôi. Bất cứ người vợ có lương tâm nào cũng sẽ làm như tôi cả.

Từ bạn chat thành người tình.

Từ lâu tôi đã biết cô và chồng tôi là bạn bè qua mạng. Bạn trên mạng cũng không sao. Tôi cứ ngỡ rằng đó là một hiện tượng rất bình thường. Bất kể đàn ông hay đàn bà, không chỉ có nhu cầu cần một quan hệ hôn nhân mà còn cần một tình bạn khác giới tri kỉ ngoài hôn nhân. Tôi cứ ngỡ rằng giữa đàn ông và đàn bà còn có một dạng tình hữu nghị trong sáng như thể Lỗ Tấn với Tiêu Hồng. Danh nhân nổi tiếng sánh với hồng nhan tri kỉ.

Nhưng trong cuộc sống của rất nhiều cặp vợ chồng tối lửa tắt đèn có nhau tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Là một phụ nữ bình thường, trái tim tôi cũng đủ rộng lượng. Chí ít, tôi cũng tự thấy như vậy. MM, lẽ nào cô không phải nghĩ vậy? Nếu cô và chồng tôi là bạn trên mạng gắn bó, rồi trở thành tri kỉ, cô cũng sẽ như tôi, coi tôi là bạn thân thiết không? Các người lấy danh nghĩa bạn chat qua lại với nhau hơn một năm qua. Tôi chưa bao giờ hỏi chồng tôi về chuyện này, hoặc cũng chưa bao giờ công khai lên cơn thịnh nộ hoặc thị uy. Đó không phải là phong cách của tôi.

Nhưng MM này, thật không ngờ cô đã phụ mất nguyện vọng tốt đẹp của tôi, biến lòng khoan dung của tôi trở nên mềm yếu, biến sự tin cậy của tôi thành ích kỷ. Cô thấy rằng mình có bản lĩnh để bắt tôi bỏ nghề vợ sao? Các người nhắn tin cho nhau, gặp mặt ăn cơm, thuê khách sạn chung chạ. Cô chân thành cũng được, chồng tôi hồ đồ cũng được. Nhưng nếu cô là tôi, cô làm sao có thể trở thành tôi đây? Cô chỉ trở thành người tình trong bóng tối của chồng tôi mà thôi.

MM, tôi không phải trách cô, cũng không phải ghen ăn tức ở với cô. Mà dẫu có coi là ghen đi nữa, cô cũng không thể giành qua tôi được. Tại sao lại nói như vậy? Vì tôi có căn cứ thực tế. Tôi yêu anh ấy đã hai mươi lăm năm, con trai con gái đề huề. Hai mươi lăm năm, đời một con người liệu có bao nhiêu cái hai mươi lăm năm tươi đẹp? Tính từ năm hai mươi tuổi, e rằng cũng chỉ có một lần. Giữa chúng tôi có quá nhiều lịch sử và kí ức khó có thể cắt rời. Còn cô, cô mới ở bên anh ấy được mấy hôm? Đã muốn lật tôi sao? Mà cứ cho là muốn lật đổ tôi đi nữa, cũng không phải là chuyện nhất thời mà làm được. Tôi còn có thể đầy tự tin nói cho cô biết rằng, chẳng qua anh ấy còn lưu luyến thể xác cô mà thôi. Đó không phải là tình cảm thực sự.

Dù cho quan hệ giữa hai người đã như cá gặp nước, cô cũng không thể trở thành tôi, vì cô không thể cam tâm tình nguyện nuôi con, thu vén gia đình, chăm sóc người già vì anh ấy, làm người phụ nữ luôn âm thầm dâng hiến sau anh ấy. Anh ấy thành công rồi, còn tôi không có gì cả. Hoặc ví dụ như anh ấy là một loài thực vật quý hiếm, còn tôi chỉ là lớp đất bón phân khiến nó ngát hương. Cô có cam tâm tình nguyện trở thành lớp đất phân bón cho anh ấy không? E rằng không thể. Cô chỉ muốn sự lãng mạn và hương thơm của hoa hồng. Điều đó đồng nghĩa với việc biến anh ấy thành một đống phân bò. Có đàn ông nào muốn trở thành phân bò hay không? Hãy tin tôi đi, khi đàn ông nghe thấy người khác nói rằng mình như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu, nếu anh ta không tức suốt đời cũng sẽ tuyệt thực mất một tuần.

Anh ấy là một người đàn ông rất trọng chủ nghĩa đàn ông. Người vợ như thể cốt nhục của anh ấy. Cô có cam tâm tình nguyện là cốt nhục của anh ấy không? Tôi biết cô không thể. Thứ cô theo đuổi là nam nữ bình đẳng. Thứ tôi theo đuổi là chồng sang vợ hạnh phúc. Hai quan niệm hoàn toàn khác nhau. Anh ấy muốn tôi làm mặt trăng. Còn tôi ngoan ngoãn đợi màn đêm có anh ấy chiếu sáng. Nhưng cô lại muốn trở thành mặt trời của thế gian này, soi rọi tất cả đàn ông. Thế nên tôi đoán chắc, các người tương ái nhưng không tương thân. Anh ấy là giám đốc một bộ phận lớn, đi có xe rước, nói có thư kí, ăn uống vào khách sạn, đi săn ra thảo nguyên. Nhưng cô có từng nghĩ tới chưa, người đàn ông hoàn hảo này vào hai mươi năm trước cũng là một thứ hàng phế phẩm, tay trắng. Đó là do tôi phát hiện được anh ấy, sau khi dần dần đẽo gọt mới trở thành sản phẩm tinh xảo như hôm nay. Sản phẩm này trong hai mươi năm qua khiến tôi đã mất bao nhiêu tình yêu, lời dặn dò và mồ hôi? Để không liên lụy tới anh ấy, tôi đã bỏ cả cơ hội học chuyên sâu. Nếu cô có thể như tôi, sẵn sàng vứt bỏ vì anh ấy, thì cô hẵng kiên trì tình yêu của mình.

Cô hiểu anh ấy được bao nhiêu?

Dưới đây là một số bí mật cá nhân của anh ấy mà cô không biết. Tôi xin giới thiệu với cô, đỡ sau này cô trách tôi không nói thật. Thứ nhất, anh ấy không giàu có như cô tưởng tượng tuy bề ngoài luôn sẵn sàng chi tiền cho cô rộng rãi. Nửa đêm về nhà, anh ấy thường than vắn thở dài, xót tiền nên thường mất ngủ. (Ghi chú: do tôi âm thầm quan sát được.) Thứ hai, anh ấy cũng không oai phong như cô tưởng tượng dù anh ấy giờ rất quan tâm tới cô, nhưng đó cũng là giả bộ cho cô xem mà thôi. Chẳng được bao lâu cũng sẽ bong lớp keo dán mặt nạ, lộ nguyên hình cho mà coi. Chúng tôi lấy nhau bấy nhiêu năm qua, tất cả tất thối nếu tôi không giặt, anh ấy vẫn lộn ngược lại đi tiếp. Đến khi mặt trái tất bẩn rồi, những thứ bẩn ở mặt kia cũng rơi ra hết. Nếu cô có thể chịu đựng được nửa tháng anh ấy mới rửa chân một lần thì cô cứ vui vẻ mà yêu anh ấy. Cô nghĩ xem, một người đàn ông có thói quen khoe mẽ nhưng tật xấu phô bày trước vợ, anh ta có cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của cô không?

Thứ ba, anh ấy hoàn toàn không có tính khí đáng yêu như cô tưởng tượng. Thức ăn mặn, anh ấy cũng không thích. Thức ăn nhạt, anh ấy cũng chê không ngon miệng. Cô lại không phải là đầu bếp khách sạn năm sao. Đối với một người đàn ông ăn uống luôn bắt bẻ chọn lựa, chưa tới một tuần, cô sẽ thấy ngán tới cổ. Thứ tư, anh ấy khi ngủ thích ngáy và nghiến răng, đặc biệt là ngáy rất to như máy phát điện. Nếu cô không có năng lực phòng chống, tốt nhất phải tránh xa anh ấy. Nếu không màng nhĩ của cô sẽ bị rách mất, khiến cô bị thương tật suốt đời, không gì bù đắp nổi. Trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, cô phải điều độ một tuần chỉ một lần, mà thậm chí còn lực bất tòng tâm. Bác sĩ nói anh ấy có triệu chứng của bệnh tiền liệt tuyến nhẹ. Nói không chừng sau này anh ấy có thể trở thành người đàn ông bất lực thực sự. Tới lúc đó, cô gần như là một ni cô có gia đình. Cô có thể chịu đựng nổi cảnh một phụ nữ trẻ không có đời sống tình dục không?

MM, tôi biết dù mình có giành giật thế nào cũng không giành nổi cô. Cô mới hai mươi tuổi, cái gì cũng có, từ nhan sắc, thân hình, còn tôi đã bốn mươi rồi. Nếu so sánh, con gái hai mươi như một quả bóng vậy, lôi cuốn biết bao ngôi sao quốc tế lao theo giành giật. Khán giả ngồi dưới là đàn ông toàn thế giới. Còn tôi như thể viên than chỉ đủ hâm nóng một ấm nước cho người khác và chỉ có người đàn ông có kinh tế kém cỏi mới hỏi tới.

MM, tôi không oán cô yêu chồng tôi nhưng tôi muốn trò chuyện riêng với cô về việc anh ấy có thật lòng yêu cô hay không. Trước khi cô quyết định sống vì anh ấy, cô hãy hỏi rõ anh ấy những câu sau. Nếu câu trả lời đều là khẳng định, tôi sẽ li hôn, tác hợp cho hai người và thật lòng chúc cho hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long. Nếu câu trả lời là phủ định, xin cô hãy suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có gia đình, tôi sẽ hỏi anh ấy một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – anh yêu em nhiều đến vậy, tại sao mỗi lần em nhắc tới chuyện li hôn giữa anh và vợ anh, anh lại lôi ra đủ lí do để thoái thác? Tại sao mỗi lần nhắc tới, anh cứ né tránh úp mở? Nếu anh yêu em, anh phải cho em một danh phận đàng hoàng, không thể để em trở thành một người tình trong bóng tối không dám nhìn mặt trời thế này. Thế nên không phải anh yêu em. Anh chỉ yêu khuôn mặt xinh đẹp và thân hình bốc lửa của em mà thôi.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông có vợ, tôi sẽ hỏi anh ấy một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – anh yêu em nhiều đến vậy, tại sao những ngày người thân đoàn tụ, anh lại cùng vợ con anh quây quần với cha mẹ, vứt em lại một mình? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rằng, em là người anh yêu nhất. Nhưng mỗi lần em cô đơn đứng trước cửa sổ nhớ về anh, thì anh đang ở đâu? Em không thể hiểu nổi, muốn gọi cho anh ngay lập tức. Nhưng vì hình tượng của anh, em chỉ có thể làm một con chim nhỏ bị giam cầm. Em yêu tới mức đau buồn và u uất. Anh có yêu em không? Nếu như yêu, tại sao anh không nhận thấy em không vui vẻ? Anh hoàn toàn không yêu em. Mà dẫu có yêu đi nữa, em chẳng qua chỉ là một thứ bù đắp trong những mệt mỏi về hôn nhân của anh, một thứ tình cảm trống rỗng, chứ không phải là người phụ nữ mà anh muốn trọn đời cận kề.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh đã yêu em đến vậy, tại sao khi em có thai, anh không vui sướng điên cuồng, mà lại ủ rũ trầm ngâm rất lâu. Rồi nói không biết bao lần về áp lực sự nghiệp của anh, về người vợ như hắc xoa của anh. Nhưng thật ra anh chỉ có một mục đích là bắt em đi bệnh viện phá đứa nhỏ. Nếu anh yêu em đến vậy, sao nỡ để em nằm trên bàn phẫu thuật lạnh giá, nhìn em và đứa con phải xa rời nhau? Thế nên anh không hề yêu em. Dẫu có yêu, cũng chỉ là yêu cái khoái cảm khi hai cơ thể hòa tan vào nhau.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh yêu em, khi em đang nằm trên bàn phẫu thuật, trong cơn đau vò xé tim gan, tại sao anh không cận kề bên em, không thể xin nghỉ phép, nấu cho em một bát canh gà hầm? Anh không có, hoàn toàn không có. Thế nên anh không hề yêu em, chí ít cũng không yêu em như yêu vợ anh. Không phải em ghen. Em cũng là đàn bà. Những chuyện này đều vì giúp anh vui sướng, còn em lại ngập trong đau khổ. Anh yêu em, chỉ cần anh vui vẻ, dẫu em có thịt nát xương tan, em cũng cam lòng. Anh vui sướng, em dẫu đau khổ một chút cũng có nghĩa lí gì? Nhưng em không hiểu, khi em đang chịu đựng đau khổ, anh không có cả lòng thông cảm sơ đẳng nhất. Thời gian đó, anh chỉ gọi điện thoại cho em bảy lần, như vậy cũng đủ nghĩa khí lắm rồi, kêu em chú ý cái này, chú ý cái kia, muốn ăn gì thì mua. Nhưng anh không có ở đây, em có ăn nổi không? Dù sao em cũng là một bà mẹ một nửa, nhưng lại không được chút vui sướng của một bà mẹ. Vì em đã tự tay giết chết con mình. Em đã quá hồ đồ.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần rằng – nếu anh yêu em đến vậy, sao anh không hiểu cho sự cô độc và khát khao trong lòng em? Tình cảm sâu sắc tới mức con người phải cô độc nhưng kẻ đó là em, chứ không phải anh. Anh mãi mãi luôn có nhiều chuyện quan trọng hơn em cần phải làm. Khi anh hết bận rồi, trái tim em cũng mệt rồi.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần không cam tâm rằng – chỉ làm người tình trong bóng tối của anh, em từng nghĩ tới tất cả những ngày tháng quang minh chính đại rực rỡ ánh sáng mà vợ anh từng có. Em muốn cùng bạn bè anh uống rượu, đánh bài, nhắn tin, tán phét, đi khiêu vũ… Em muốn xuất hiện trong ngày sinh nhật của mẹ anh với vai chính hoặc vai trò con dâu, không ngại phải dọn bàn sau bữa ăn, em cũng cam tâm tình nguyện.

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ, tôi sẽ hỏi anh ta một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần tự hỏi lòng rằng – nếu anh thật lòng yêu em, sao anh lại có thể nhẫn tâm vứt em một mình trong căn nhà trống trải, lạnh lẽo ôm màn đêm, cô đơn nghe tiếng mưa đêm? Nếu anh thật lòng yêu em, sao anh nỡ để em trằn trọc khó ngủ trong nỗi cô đơn, nỡ để em lẻ bóng một mình, như phượng hoàng mất đôi?

Em thấy anh không yêu em. Thật sự không yêu em. Vậy việc gì em phải làm người tình của anh. Em không oán trách anh. Nhưng em nghĩ, yêu một con người, yêu tới hoàn cảnh này của em, cũng gọi là yêu sao? Cũng gọi là có được gì? Em đã sai ngay từ khi bắt đầu. Anh không thể trở thành người mà em muốn có. Anh có vợ, có con. Niềm vui chung mà các người có luôn nhiều hơn so với nhân vật “kẻ thứ ba” của em. Mặc dù em có quá nhiều nỗi nhớ và niềm vui mà rất nhiều người khác không tài nào lí giải nổi. Mặc dù em vẫn yêu anh nhiều như thế. Nhưng anh vẫn không thể nào chia sẻ tất cả niềm vui và đau khổ của anh với em. Anh và em có quá nhiều bí mật mà vợ anh không tài nào biết được. Nhưng anh và vợ anh cũng có quá nhiều bí mật không thể để em cùng chia sẻ.

Anh nói với em rằng cuộc hôn nhân của anh bất hạnh, vợ anh hung hãn. Em thực sự ngỡ rằng chị ấy là dạng phụ nữ như thể “sư tử Hà Đông”, khi ở bên anh luôn miệng chửi mắng. Nên em thương hại cho một người đàn ông bất hạnh như anh, đã dùng tất cả tình cảm dịu dàng bù đắp cho anh, như chất keo dính chữa trị vết thương trên người anh. Khi anh kể về những mệt mỏi trong công việc, em chính là cái thùng rác cho anh xả stress. Khi anh cần sự dịu dàng của em, em chính là nước. Khi anh khát khao hưng phấn, em chính là đóa hoa lãng mạn. Nhưng khi em cần anh thì sao? Ngoài nỗi cô đơn vô hình, những nhung nhớ không nói nổi thành lời, sự chờ đợi vô vọng, những thề thốt yêu đương giả tạo, còn gì nữa đây?

Thế nên, sau 623 ngày làm người tình bí mật của anh, cuối cùng em cũng hiểu ra được một đạo lí chưa hề rõ trước kia là – không nên dẫm đôi chân tình yêu vào chiếc giày hôn nhân của người khác. Dù cho chiếc giày đó có vừa chân đi nữa, huống hồ em chưa bao giờ đi đôi giày nào anh tặng cho em. Tình yêu cần sự hi sinh, nhưng cũng cần được báo đáp. Nếu không thời gian lâu dần, anh sẽ thấy mình bị người anh yêu thương coi thường, thế nên lại cãi vã, lại giận hờn. Biết bao nhiêu đôi chia ly chẳng phải thời gian đầu cũng cương quyết yêu nhau, bất chấp tất cả như anh với em sao?

Nếu tôi là người tình của một người đàn ông đã có vợ – mà việc gì tôi phải làm nhân tình của một người đã có vợ? Trừ phi đó là những kẻ thiểu năng, vứt bỏ hết trai đẹp có thân thế rõ ràng trong thiên hạ, không thèm yêu. Việc gì phải lao đầu yêu vào cha của một đứa bé gái? Việc gì phải lao vào yêu chồng của người ta?

MM, trước khi cô chính thức chuẩn bị hất đổ vị trí của tôi, tôi đưa ra tình thế trên cho cô tham khảo.

Đánh giá: dùng ánh mắt thưởng thức nhìn lại người đàn ông cô yêu.

Đàn ông trong mắt người đang yêu luôn toàn mỹ, dù đối phương có dáng người không cao, người ngoài nhìn đều thấy không đẹp. Nhưng trong mắt người đang yêu, gã khờ đen thùi lùi cũng là hoàng tử, dù anh ta có nghèo không một xu dính túi cũng không sao. Nếu gã khờ chỉ có mỗi tình yêu thì dù còn một xu cuối cùng, anh ta cũng chịu nhịn đói để dùng đồng tiền đó mua một bông hoa cho nàng hoặc tạo nên một bất ngờ không thể đoán nổi. Thế nên gã khờ trong mắt người đang yêu chính là một con rồng chưa bay, thề suốt đời không lấy ai khác ngoài anh ta, nguyện bên nhau trọn đời dù nghèo mạt kiếp.

Nhưng tình yêu như vậy phần lớn không nghĩ tới thực tế. Cuối cùng không nhờ cha mẹ đòn roi quát mắng thì cũng tự tan rã. Vì trong giai đoạn đang yêu, mọi thứ trong mắt nhau vẫn luôn tốt đẹp. Những tật xấu mà các bà vợ thường mắc phải là: nói nhiều, luôn ghi nhớ mọi chuyện vặt vãnh. Khi chồng gạt tàn thuốc lung tung, vợ luôn theo sát sau lưng mắng mỏ: Anh là đồ con lợn, vừa ăn vừa bậy ra nhà luôn sao? Khi chồng vừa tháo tất, vợ đã nhấc lên kêu ầm: Anh muốn làm chết người hay sao? Khi mẹ chồng tới chơi, vợ sẽ không ngừng than khổ bên tai chồng. Những chuyện mắm muối dưa cà trong cuộc sống, bát đũa lẽ nào không có lúc va chạm xô lệch? Quan trọng là phải học cách khoan dung và nhịn nhường. Nếu xảy ra chuyện, nếu không chủ động tìm ra nhược điểm từ mình và cách thức sửa chữa, lại không ngừng kêu ca, kết quả sẽ là không giải quyết được vấn đề. Trái lại chỉ làm người đàn ông thêm chán nản, phản cảm, tăng mâu thuẫn vốn có lên nhiều lần. Một gia đình vốn đầy mật ngọt sẽ rất dễ bị thiêu rụi nếu cô quá tính toán không nhường. Điều này cũng tạo nên tâm lý phản nghịch trong lòng người đàn ông. Nếu cứ mặc cho chúng tiếp tục phát triển, rất có khả năng tạo nên sự rạn nứt tình cảm.

Có thể thấy rõ, phần lớn cặp vợ chồng trục trặc với nhau thực ra không có mâu thuẫn gì lớn, chủ yếu là những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng cũng chính vì những chuyện nhỏ nhặt đó, nếu vợ chồng xử lí không khéo sẽ tích tiểu thành đại, trở thành hung thủ sát hại tình cảm vợ chồng tới mức gia đình tan vỡ, những ngọt ngào ân ái đều bay biến. Thế nên người đàn bà hạnh phúc phần lớn đều hiểu lợi ích của việc “ngoan ngoãn”. Thả con săn sắt bắt con cá rô, coi nhẹ những nhược điểm của đàn ông, chỉ nhìn vào tương lai của họ, hoặc coi những nhược điểm đó là phong cách độc đáo và đặc điểm của anh ấy. Vì đàn ông cũng giống như trang phục, có kiểu dáng đủ loại Cô cũng không ngại coi người đàn ông mà mình lấy là một bộ trang phục theo kiểu đặc biệt. Áo gió có cái đẹp của áo gió, đồ veston có nét phong độ của veston. Coi áo gió là veston, nếu cô chấp nhận thì có gì không được? Học cách sống qua ngày với các ưu điểm của chồng. Như vậy tất cả các ngày của cô chỉ có niềm vui và thỏa mãn.

Đừng ghen ăn tức ở với mẹ chồng, không đòi chủ nghĩa nữ quyền, cùng mẹ chồng yêu chung một người đàn ông, có thể tạo nên liên minh tình yêu, đoàn kết một lòng, trong ngoài hợp tác. Nếu phát hiện chồng có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, dẫu cô có định treo cổ tự tử trăm lần cũng không có tác dụng bằng mẹ chồng rơi nước mắt một lần. Không tin, cô cứ thử đi. Chiêu này linh nghiệm nhất. Nếu dùng con mắt soi mói nhìn đàn ông, dẫu anh ta có toàn mỹ nhất cũng trở nên lốm đốm. Hãy dùng con mắt thưởng thức nhìn đàn ông, dẫu anh ta có đầy vết nhăn cũng được coi là toàn thân sáng chói.

Người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất ơi, cô thích nghe đàn ông khen cô đẹp. Vậy tại sao cô không thể nói thêm một câu với đàn ông rằng: Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà em từng gặp. Hoặc có thể câu nói của cô sẽ thực sự tạo nên một người đàn ông tuyệt nhất thế giới. Chẳng phải người ta thường nói đàn ông có hai cuộc đời sao. Một lần khi sinh ra và một lần khi yêu. Lần thứ hai rất quan trọng khi tạo ra một người đàn ông thành công. Hãy dùng con mắt thưởng thức để đối đãi với người đàn ông cô yêu. Hãy tin tôi đi, anh ấy sẽ không để cô thất vọng đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN