Ai Lừa Ai Lên Giường Ai - Chương 1: Quay về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
417


Ai Lừa Ai Lên Giường Ai


Chương 1: Quay về


Lời đầu của tác giả: Mình tên là Huyền nhưng các độc giả của mình đã quen gọi mình là Na (viết tắt trong Namida). Chắc ai đã đọc truyện của mình thì đều không lạ gì gu truyện của mình là truyện SẮC – yếu tố người lớn (H). Vậy nên mình khuyên ai chưa đủ tuổi hoặc chưa sẵn sàng tâm lý để đọc những loại truyện như thế này thì không nên dấn thân vào. Bởi vì nó sẽ giết chết sự trong sáng của bạn đấy.

Truyện trùng sinh có môt vài yếu tố dựa trên một câu chuyện có thật!

(Truyện Sủng)

******

“Bắt lấy cô ta.”

“Nhanh lên.”

Bằng Bằng…

Xoẹt…

Tiếng người đuổi theo phía sau càng lúc càng gần, Phượng Tâm sợ hãi quẹo sang một góc khuất, trốn ở đó.

“Nhanh tìm con nhỏ đó. Mày tìm bên này, bọn mày theo tao.”

Phượng Tâm nín thở, cố gắng không làm ra tiếng động theo bản năng lùi lại phía sau. Không ngờ lại giẫm phải một cành cây khô, tạo ra tiếng gãy vang giòn. Rắc – Tiếng động lập tức thu hút bọn người kia quay lại. Cô không chút do dự mà xoay người chạy trốn.

Máu trên người cô đỏ thẫm cả chiếc váy màu xanh nhạt, chân đất vì chạy trên đá mà cũng rách nát đến rướm máu. Phượng Tâm cố gắng cắn chặt răng mà chạy về phía trước.

Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này?Rốt cuộc thì cô đã đắc tội với ai đến mức muốn giết chết cơ chứ? Cô không muốn chết.

Vì bị mất máu lại phải dùng sức vận động quá lâu nên thể lực cô yếu dần, xung quanh hoang vắng, có gào khản cả cổ cũng không có ai.

Bằng…

Viên đạn bắn ngay bắp chân khiến cô ngã xuống. Một khắc sau liền bị người đuổi theo túm lấy tóc mà kéo lên.

Phượng Tâm đau đớn nhăn mặt.

Người đàn ông đang kéo tóc cô trợn mắt hung dữ: “Muốn chạy à? Vào tay tao rồi thì chạy không thoát đâu. Bọn mày, trói nó lại, dẫn về.”

Phượng Tâm mơ mơ hồ hồ bị đưa quay lại căn nhà cũ cách đó không xa, bị ném lên trên đất như bịch cát. Sau đó là một giọng nói tràn đầy khinh bỉ vang lên: “Ha. Không ngờ lại có ngày này đúng không?”

Cô nhìn lên người đang ngồi trên ghế trước mặt mình, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ: “Lâm Tiểu Noãn?”

Người phụ nữ được gọi là Lâm Tiểu Noãn kia đứng dậy bước tới trước mặt cô, dùng mũi giày cao gót nhọn hoắt của mình nâng cằm cô lên: “Phượng Tâm. Giờ thì mày thành ra thế này rồi, mày còn có gì mà ra vẻ với tao nữa? Hả?” Cô ta dùng sức đá vào cằm cô một cái đau điếng.

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Đáy mắt Phượng Tâm đến giờ vẫn chưa hết kinh hoàng vì hình ảnh trước mắt. Đây là người chị em tốt mà cô đã toàn tâm toàn ý coi trọng sao?

“Tại sao à? Tại vì mày sinh ra đã có tất cả, tại vì mày đã cướp đi mọi thứ. Mày khiến tao giống như một trò hề, lúc nào cũng lấy tao ra để nâng cao giá trị của mày. Không phải sao?” Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta dâng lên trào phúng.

Phải! Là Phượng Tâm đã cướp đi tất cả của cô ta. Vốn dĩ cô mới chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Phượng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được người ta xu nịnh nâng niu. Vậy mà năm cô ta bốn tuổi, Phượng gia liền phát hiện con gái bị tráo đổi. Tìm ra được Phượng đại tiểu thư thật sự thì cô ta liên bị trả về nhà họ Lâm nghèo nàn, rách nát.  Còn cô thì sao? Sung sướng, kẻ hầu người hạ. Công bằng ở đâu chứ? Rõ ràng những thứ đó đáng lẽ đều là của cô ta.

“Xử lý đi.” Lâm Tiểu Noãn nhìn cô, nở ra nụ cười đắc ý đến mãn nguyện.

Đoàng một tiếng – Phượng Tâm ngã gục. Thân thể mềm nhũn, đầu óc quay cuồng rồi mất hẳn ý thức.

****

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Phượng Tâm hơi nhíu mày rồi mở mắt ra.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu hắt vào phòng, rọi trên khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô.

Phượng Tâm đưa năm ngón tay lên che mắt.

Cô chưa chết? Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.

Nhớ lại cái chết mới vừa rồi của mình… cô vẫn nhớ nụ cười đắc ý lúc cô sắp chết đó.

“Tâm Tâm, cậu dậy chưa? Tớ mang một chút cháo cho cậu ăn sáng nhé?” Giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài truyền vào.

Lâm Tiểu Noãn?

“Vào đi.” Phượng Tâm khô khốc mở miệng.

Đi vào là một cô gái dáng dấp mềm mại như nước. Cô ta mặc một bộ váy liền thân ở nhà màu trắng, trên tay bưng bát cháo còn đang bốc hơi nóng.

Đây chính là người đã giết cô – trong đầu Phượng Tâm xẹt qua.

Thấy cô gái ngồi trên giường nhìn mình chăm chú không nói gì, Lâm Tiểu Noãn hơi khó hiểu đi về phía giường, múc lên một thìa cháo thổi: “Nào Phượng Tâm, nếu cậu không khoẻ thì để tớ đút cho cậu nhé.”

“…” không động đậy.

“Cậu giận tớ sao?” Lâm Tiểu Noãn biểu hiện áy náy, cúi mặt xuống: “Mình xin lỗi, hôm qua không cẩn thận suýt ngã xuống nước mới liên luỵ tới cậu. Cậu cũng biết là tớ không biết bơi mà, không thể xuống cứu cậu được nên cậu mới ngâm nước lâu, ốm thành ra thế này.” Khoé mắt cô ta ẩm ướt, có vẻ như ẩn nhẫn đến mức sắp khóc tới nơi.

“Không trách cậu, tớ hơi mệt. Cậu đặt lên bàn đi, tớ ăn sau.” Phượng Tâm đẩy thìa cháo ra, khoé miệng cong cong nói.

“Được rồi. Tớ để đây, cậu nhớ ăn rồi uống thuốc nhé.” Nói xong cô ta đi ra ngoài, đáy mắt loé lên một cái.

Lúc này Phượng Tâm mới đứng dậy, cầm lấy điện thoại. Ngày hai mươi tháng tám năm xxxx. Tự cấu vào đùi một cái, đau đến khóc thét lên. Cô thật sự sống lại ở sáu năm về trước.

Phượng Tâm bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền cảm thấy toàn thân nhức mỏi không có sức lực mà ngã xuống. Lần theo trí nhớ, hôm nay là ngày, buổi tối còn có dạ tiệc giao lưu giới thương nhân. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

Nhìn bát cháo trên bàn, trong lòng thầm cười lạnh. Người mà kiếp trước cô coi như người thân kia lại muốn hãm hại cô, sáu năm trước chính vì ăn bát cháo này nên cô liền hôn mê, không kịp thời gian nộp luận văn tốt nghiệp quan trọng, cuối cùng còn bị Lâm Tiểu Noãn lấy cắp rồi nộp dưới tên của cô ta.

Phượng Tâm cầm lấy bát cháo đổ đi, lại nghĩ đến cơ thể ốm yếu này, chính là hôm qua cô vừa bị cô ta đẩy xuống nước. Năm đó sao cô có thể ngu ngốc không nhận ra được như vậy? Xem ra… Lâm Tiểu Noãn nhất định phải hại chết cô mới được.

Vậy để xem ai mới là người cười cuối cùng.

Một lúc lâu sau lại có tiếng gõ cửa, không thấy ai trả lời, cửa phòng mở ra, Lâm Tiểu Noãn đứng ở bên ngoài nhìn thấy cô nằm yên trên giường liền nhẹ nhàng đi vào. Nhìn tới bát cháo đã hết sạch trên bàn, hơi thở người nằm trên giường điều hoà đều đặn chứng tỏ đã ngủ sâu, cánh môi cô ta liền nhếch lên. Cắm USB vào máy tính của Phượng Tâm để trên bàn, sau đó sao chép lại. Làm xong, cô ta đứng dậy nhìn vào người đang nằm hôn mê trên giường.

“Phượng Tâm, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, cướp đoạt hết những thứ của mày.” Cô ta đứng đó nhìn Phượng Tâm rồi nhỏ giọng nói: “Hừ, mày tưởng mày là con ruột của Phượng gia thì tất cả mọi thứ đều là của mày sao? Nằm mơ đi, của tao, là của tao hết. Đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Phượng Tâm. Sau đó rời khỏi.

Cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt đang khép kín của Phượng Tâm liền mở ra.

Cô loáng thoáng nghe được giọng của Lâm Tiểu Noãn từ bên ngoài vọng vào: “Dạ bác Phượng, con gọi Tâm Tâm dậy rồi. Vâng ạ. Tâm Tâm đang ăn sáng. Con tới trường trước rồi Tâm Tâm ăn sáng xong sẽ tới sau ạ. Vâng. Con dặn bạn ấy rồi…” sau đó lại là tiếng khởi động xe.

Phượng Tâm đứng sau tấm rèm cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc xe của Lâm Tiểu Noãn rời đi, nhếch miệng lên, phát ra giọng nói lạnh lẽo: “Loại người không máu mủ ruột già gì với nhà họ Phượng như cô, lấy tư cách gì mà đòi cướp đoạt từ tay tôi?”

Chúng ta cứ từ từ rồi xem, cuộc chơi này ai là quân cờ, ai là người giữ cờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN