Ai Lừa Ai Lên Giường Ai - Chương 22: Vu oan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Ai Lừa Ai Lên Giường Ai


Chương 22: Vu oan


Phượng mẹ tức giận đến mức trên khuôn mặt được giữ gìn và trang điểm cẩn thận hiện lên chút hung dữ. Nhưng sau khi cầm tập tài liệu trên bàn lên thì rất nhanh trở thành kinh ngạc.

Cái này…

Lượng thông tin này có thể đánh sập được cả tập đoàn Liêu thị chứ đừng nói chỉ là một dự án Tinh Minh nhỏ bé.

Trong đầu Phượng mẹ lập tức gõ tạch tạch các phép tính, nghĩ làm sao để lợi dụng được triệt để số thông tin nóng bỏng tay mà bà đang cầm này. Cũng quên sạch sẽ luôn sự tức giận đối với Phượng Tâm vừa rồi.

Phượng Tâm không biết đến tính toán của Phượng mẹ, mà cô cũng không muốn quan tâm. Đối với cô, tình nghĩa với mẹ mình chỉ có một thứ duy nhất, đó là đã sinh cô ra.

Một tay cô vừa xoay vô lăng, tay còn lại nhét tai nghe vào tai.

“Tiến triển sao rồi?” Phượng Tâm lạnh nhạt hỏi người đầu dây bên kia: “Ừm, cứ làm theo kế hoạch, mua lại số cổ phần kia đi. Tìm thêm vài người có năng lực về quản lý bên bộ phận PR…. Được…”

Giang Trầm ngồi bên ghế lái phụ đưa khuôn mặt bình tĩnh nhìn cô.

Hắn đã cho người điều tra, cô đang điều hành một công ty. Công ty này vô cùng thần bí, lại không đứng tên cô nên anh đã rất vất vả mới biết được. Tuy đó chỉ là công ty vừa mới thành lập được hơn một tháng nhưng lại có mức đột phá vô cùng lớn cộng thêm lượng thu nhập trong một tháng cao ngang ngửa với một tập đoàn nhỏ.

Anh thật sự ngạc nhiên về năng lực của cô. Nhưng hơn cả ngạc nhiên là thắc mắc, đó là tại sao đến bây giờ cô mới làm?

Phượng Tâm nói chuyện xong thì tắt máy: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Chúng ta đi đâu?” Anh đành tìm một đề tài.

“Tới công ty giải trí Hoa Nghị.” Cô không mặn không nhạt đáp.

Giang Trần ừm một tiếng rồi không nói gì nữa. Phượng Tâm cũng không chủ động nói chuyện. Không khí trong xe liền trở nên im lặng nhưng lại rất hoà hợp…

Phượng Tâm đi cùng với một người đàn ông tới  ông ty.

Tin tức này như  vũ bão lan truyền rất nhanh khắp công ty. Mọi người đều “tình cờ” đi ngang qua hành lang gặp phải hai người.

Để tránh quá nhiều ánh mắt soi mói, cô quyết định đi cầu thang bộ.

Đến ngã rẽ cầu thang cô lại gặp Lâm Tiểu Noãn đang đi xuống với tốc độ hơi nhanh, có vẻ là đang chạy.

Sau đó không hiểu sao cô ta hét một tiếng rồi theo đà mà té. Mắt thấy hai tay Lâm Tiểu Noãn đang đưa ra phía trước, nhìn kỹ thì thấy miệng cô ta nhếch lên một độ cong.

Cái này là giả vờ để hãm hại bổn cô nương đúng không? Thâm tâm Phượng Tâm gào thét. Cũng quá lợi hại rồi.

Giang Trầm đi phía sau, tay vừa đưa ra muốn ôm cô tránh sang một bên thì Phượng Tâm đã nhanh tay lẹ mắt nghiêng người, cũng tiện tay kéo Giang Trầm theo.

Lâm Tiểu Noãn hiển nhiên không ngờ được rằng Phượng Tâm lại có thể nhanh chóng tránh được như vậy. Cô ta theo đà ngã xuống, lăn vài vòng xuống cầu thang, lúc lăn còn không quên hiệu ứng “hét lên thảm thiết” để kêu gọi người khác đến.

Phượng Tâm nhìn một màn này liền nhướng mày.

Thật là…

Đã cố tình đi cầu thang bộ rồi mà vẫn có nghiệp chướng tự mình đưa tới cửa.

Mắt thấy người đến càng lúc càng đông, Lâm Tiểu Noãn đang nằm trên đất mới chật vật ngồi dậy, vành mắt đỏ hoe nhìn lên: “Tâm Tâm, tại sao cậu lại…?”

Câu nói cắt nửa không nói hết, lại làm cho người ta nghe ra được ẩn ý khác.

Đây chẳng phải là muốn đổ lên đầu cô tội đẩy ngã cô ta à?

“Tôi làm sao?” Phượng Tâm khoanh tay trước ngực, bộ dạng như đang xem kịch.

“Mình có đắc tội gì với cậu đâu? Anh Hàn Trì thích mình đâu phải là lỗi của mình. Mình cũng đã cố gắng tránh né hết mức có thể rồi, sao cậu vẫn oán hận mình?” Vừa nói, Lâm Tiểu Noãn vừa rưng rưng cố kiềm nén không rơi nước mắt, một bộ dáng mềm yếu khiến người ta muốn che chở.

“Đánh ghen sao?”

“Có vẻ là Phượng Tâm yêu đơn phương…”

“Lại hận Lâm Tiểu Noãn mà đẩy ngã cô ấy…”

“Thật quá đáng!”

“Đúng là lòng dạ hiểm độc.”

Tiếng xì xầm to nhỏ lọt vào tai. Phượng Tâm vân  không hề mảy may đến, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Noãn vẫn đang ngồi trên đất.

“Muốn vu oan cho người khác thì cũng phải xem mình có bản lĩnh đó hay không đã. Biết gì đây không? Camera chuyên dụng để đối phó với các nàng bạch liên hoa đấy.” Cô chỉ vào liếc cúc áo của mình, cười lạnh.

***

Na: thay mặt cháu cảm ơn các cô chú đã chúc mừng cháu ra đời nhé <3

Như đã nói thì mình vừa sinh em bé nên hạn chế động tới máy tính/điện thoại, vì vậy không ra chương mới thường xuyên được. Mong mọi người thông cảm và không quên truyện nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN