Ai Mới Là Siêu Quậy - Chương 17: Tai nạn và kì tích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Ai Mới Là Siêu Quậy


Chương 17: Tai nạn và kì tích



Sau hôm đó , mọi chuyện lại trở nên bình thường, đâu lại vào đó, HA RA . Han Yu và Ken,Ngọc Linh tuyên bố với toàn trường là đang quen nhau. Họ đến trường cùng nhau, lại đi chơi cùng nhau như trước, họ vẫn thường xuyên cãi nhau .Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc ở đó nhưng….đó chỉ là nếu ..nếu như không có chuyện đó xảy ra.

-NÈ, đi bar đi, tự nhiên nhớ hùi xưa quá à – Ngọc Linh nhanh nhảu nói khi cả đám đang đi bộ trên vỉa hè.

-Xưa cái đầu mày í, mới đi hôm kia xong – Ngọc BĂng nhanh nhảu nói lại.

-Thì tao phải phóng đại tí chớ –Ngọc Linh bĩu bĩu môi khoác tay Ken.

-Phóng cái đầu mày í – Ngọc BĂng đốp lại, lè lưỡi cười nham nhở.

-Ơ, cái con này.. – Ngọc Linh đang định nói lại thì điện thoại reo.

-À lố – Ngọc Linh nói.

-Linh hả. Duy nè – Tiếng Duy vang trong máy, vì đây là điện thoại xịn nên âm lượng hơi lớn, KEN đang đi bên cạnh có thể nghe được.

-Ờ, có gì không z – Ngọc Linh liếc liếc sang Ken, đang mặt hầm hầm bên kia, mặc dù quen nhau cũng đã được 1 thời gian nhưng Ken cứ ghen giữa cô với Duy hoài.

-Duy đang ở bar nè, Linh rãnh không tới đây chơi – Duy nói xen lẫn cả tiếng nhạc nền đang bập bùng chứng tỏ Duy đang ở bar thật.

-Ờ ờ, được á, Linh tới liền. – Linh tươi cười nói, đang thèm đi bar thì tự nhiên có người gọi điện rủ đi nên đồng ý liền =>chưa kịp nghĩ hậu quả, cô là người vô tâm mà.

Sau khi Linh đã cúp máy rồi thì KEN vẫn giữ nguyên khuôn mặt hầm hầm¸không thèm cười, rút tay ra khỏi tay Ngọc Linh làm cô nàng cười tủm tỉm, cô biết Ken đang ghen, không hiểu sao từ trước đến giờ cô rất thích nhìn gương mặt Ken khi ghen.

Lúc đó, Han Yu với HA RA mới thì thầm đại loại như là “giận nhau nữa rồi” hoặc là cá cược xem họ sẽ giận nhau đến bao giờ.

-Sao zậy- Ngọc Linh nhanh nhảu túm lại tay chuẩn bị cho màn năn nỉ.

-Không sao trăng gì hết á, lo mà chạy tới bar với cái thằng kia đi – Ken nhăn nhăn mặt, nhìn con nít lắm luôn nên Ngọc Linh mới cười làm anh chàng tức quá dùng dằng giựt tay ra đi ngang qua đường.

Thế là cả đám còn lại đứng cười bảo Ngọc Linh rượt theo, Ngọc Linh cũng cười lại rồi quay người chạy theo.

Bên kia đường , 1 chiếc xe hơi láng bóng đang đậu cách đó không xa cũng từ từ lăn bánh.

-Đây là 1 cơ hội tốt đây. Ngọc Linh, vĩnh biệt ngươi, hahahahaha – Tiếng cười mang rợ phát ra từ trong xe.

-Ken à , KEN – ngọc Linh chạy theo nhưng Ken không dừng bước, anh vẫn còn giận lắm, vì nGọc Linh nên anh đã bỏ bớt cái tật lăng nhăng ai dè, Ngọc Linh thì vẫn ham chơi , hám zai như trước.

-Ken – Ngọc Linh kêu lại nhưng anh cứ đi nên cô nàng bĩu môi đứng nghĩ “mệt” mặc dù chạy chưa được 2 phút.

-Nè, không đứng lại ta giận thiệt đấy nha – Ngọc Linh lại áp dụng dùng chiêu cũ nhưng luôn hiệu quả, người lười vận động như cô mà kêu cô chạy thì…thôi rồi.

Nhưng không thấy động tĩnh gì từ KEn nên cô lai tiếp tục la lớn:

-NÈ. Không giỡn đâu nhé .

Brừm …..tiếng động cơ xe làm cô quay lại theo quán tính nhưng có lẽ đã quá muộn, chiếc xe cách cô không xa và đang chạy với tốc độ kinh hoàng , Ken cũng giật mình quay lại, cả đám Ngọc BĂng đang đứng bên kia đường cũng “đứng hình” vì ham nói chuyện nên họ không để ý nguy hiểm đang rình rập Ngọc Linh, tất cả họ đều biết, bây giờ có làm sao cũng không kịp khi chiếc xe lao quá nhanh.

Ngọc Linh lúc này không biết làm gì ngoài đứng nhìn người lái, nhưng chiếc xe lao nhanh nên cô không nhìn rõ mặt chỉ thấy nụ cười nham hiểm đang ngự trị trên môi đó mà thôi mà thôi.Đây chắc chắn là 1 vụ sắp đặt vì đây là 1 con đường khá vắng mà tụi nó thường xuyên đi bộ về qua đây (tg: sắp chết mà suy nghĩ được nhiều nhỉ, sao không chạy đi, ngu thế).

Ngọc Linh nhắm mắt lại suy nghĩ cho đến khi cô không còn cảm nhận được gì nữa ngoài sự đau đớn, cô chìm dần vào vô thức.

Chiếc xe lao đi như sợ sẽ bị tóm lại. Cả đám nó chạy ùa đến, hàng loạt các cú điện thoại được gọi đi.

**************************************************************

+++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bệnh viện hôm nay thật khác lạ. Hàng loạt chiếc BMW dừng trước cổng, y tá , bác sĩ từ bệnh viện tràn ra , gấp gáp chạy đến chiếc xe đầu tiên, vừa dừng cái két… trước cổng, trên xe 1 cô gái máu chảy đầm đìa gương mặt nhợt nhạt, tràn ra từ đầu, từ tay của cô, bên cạnh là 1 anh chàng dính đầy máu, nếu ai không biết thì chắc cũng tưởng rằng Ken cũng bị tai nạn, gương mặt anh thất thần nhìn Ngọc Linh đôi mắt cô đang nhắm nghiền, không còn ánh lên long lanh cười đùa tinh nghịch nữa, tim anh như…ngừng đập.

Ha Ra, Ngọc Băng lặng lẽ chạy theo xe vừa đẩy vừa khóc vừa la tên Ngọc Linh, còn Han Yu và Devil cũng chỉ biết an ủi Ken,là con trai họ không thể khóc cũng không thể tỏ ra yếu đuối, mặc dù trong lòng họ cũng đau lắm, họ biết Ken đang rất hối hận vì nếu không tại anh thì Ngọc Linh đâu có như vậy.

-Xin lỗi, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật, mọi người phải ở ngoài chờ – Y ta ngăn đám bọn nó lại.

Cửa phòng đã đóng được 6 tiếng. Chỉ 6 tiếng thôi ,trước kia đối với họ 6 tiếng chỉ là 1 thời gian ngắn không đủ để họ chơi nữa, vậy mà giờ đây 6 tiếng như 6 thế kỉ, KEN im lặng , ai cũng chỉ im lặng , nước mắt họ lặng lẽ rơi, Ken cũng vậy.

Giờ đây anh mới cảm nhận được Ngọc Linh quan trọng với anh chừng nào, ngày trước anh không thích Ngọc Linh cho lắm, vì cô luôn trêu chọc anh cái chuyện “tiếng anh” nhưng bây giờ anh đã biết ghen, ghen với cái người tên Duy kia, nhờ đó mà anh dần dần nhận ra tình cảm của mình rồi thế nhưng tại sao hạnh phúc chưa được bao lâu thì chuyện này lại xảy ra chứ???.

-Ting – Tiếng động báo hiệu cho ca phẫu thuật đã xong .

Cả đám ùa đến, bác sĩ tháo găng tay ra nhìn họ với cặp mắt mệt mỏi sau nhiều giờ tập trung căng thẳng.

-Bác sĩ, cô ấy..thế nào – Ken hỏi, giọng hơi ngập ngừng hình ảnh Ngọc Linh ngã xuống máu chảy lên láng trên mặt đường có lẽ vẫn đang ám ảnh anh.

-Ngọc Linh, có sao không, nói nhanh đi bác sĩ – Ngọc Băng hấp tấp đôi mắt cô đang đỏ hoe.

-Mọi người bình tĩnh , cô ấy mất máu rất nhiều nhưng cũng may là cô ấy đã được đưa đến kịp thời nên đã qua giai đoạn nguy hiểm.

-Phù…

Tiếng thở ra tràn đầy, xua tan âu lo trong lòng những người ở đây.

-Nhưng ….có lẽ…sẽ để lại di chứng – Bác sĩ nói, trong lòng hơi sợ hãi , ông biết những người trẻ đang đứng ở đây ai ai cũng có thế lực, ông không muốn mất việc sớm.

-Cái gì cơ, ông nói….- Ken hỏi lại, tim đập liên hồi, giờ đây anh không còn tâm trí để gấy sự nữa.

-Bác sĩ à – Ha Ra hỏi ,cô như muốn ngất đi sau câu nói vừa rồi của ông bác sĩ, Ngọc Linh là người bạn nhí nhảnh, hồn nhiên mà cô luôn xem như người trong nhà vậy thế mà giờ đây.

-Có lẽ cánh tay bên trái của cô ấy đã chạm mạnh vào mặt đường nên…có lẽ ..tôi đã cố gắng hết sức…. – Ông bác sĩ ngừng lại thay cho câu trả lời.

Ken lặng người , anh không biết phải làm gì bây giờ, chắc chắn Ngọc Linh sẽ rất sốc khi nghe chuyện này.

-Thôi được rồi, vậy chúng tôi vào thăm được chưa – HAN YU hỏi khi thấy không khí lúc này, anh cũng đang rất buồn, khi Ha Ra ra đi Ngọc Linh đã động viên anh rất nhiều, cô ấy là người bạn tốt mà anh luôn trân trọng.

-Được rồi nhưng phải giữ trật tự để bệnh nhân nghỉ ngơi, hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định được lúc nào cô ấy sẽ tỉnh lại nên mọi người cứ giữ bình tĩnh – Ông bác sĩ rời khỏi nơi đứng đưa tay lên lau mồ hôi, thầm rủa những cô y tá với mấy ông bác sĩ kia giám đẩy ông ra trước….

Không khí như lắng động lại, cả đám tụi nó không ai nói được gì đã 5 ngày rồi Ngọc Linh vẫn chưa tỉnh lại . Tụi nó xin nghĩ học ở trường để có thêm thời gian chăm sóc cho Ngọc Linh, sau 5 ngày điều tra tụi nó đã kiếm được 1 số manh mối. Chắc chắn rằng Ngọc Linh bị hại do cố ý, chiếc xe đâm cô ấy được xác định chạy về hướng trường học mà tụi nó vừa đi khỏi. Cánh tay của Ngọc Linh hiện tại bác sĩ nói không còn cách nào để hồi phục. Trong thời gian nằm viện cả lớp cá biệt có đến thăm , Mai Ly có ở lại hỏi thăm với Ngọc BĂng nhưng rồi cũng về nhà vì ở lại cũng chẵng giúp được gì . Chuyện Ngọc Linh bị tai nạn chỉ có trong lớp biết, ngay cả Duy còn không được cho biết. Cô còn chuyển lời dùm Ái Mỹ (học sinh mới chuyển đến vào chương 12 đó) là do bận nên không tới thăm được , nhắc đến Ái Mỹ ,Ngọc Băng mới nhớ, ánh mắt mà Ái Mỹ nhìn cô rất khác, nó mang theo sự ghê sợ và quen thuộc, đã vậy hôm nay còn viện cớ bận không đến thăm Ngọc Linh…

-Ưm…- Tiếng cựa quậy làm KEN đang thiếp cũng phải giật mình.

-NÈ, Ngọc Linh, Ngọc Linh tỉnh rồi .. – Ken cười mừng rỡ, nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua.

Cá đám đang nằm thiêm thiếp bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy, nửa tỉnh nữa mơ, đi gọi bác sĩ…

Sau 15 phút nhộn nhịp cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài nhường lại không khí riêng tư cho đám bọn nó, Ken nhanh chóng chạy lại đỡ Ngọc Linh dậy,

-Giờ mới chịu tỉnh hả , mày làm tao lo lắm biết không– Ngọc Băng hỏi có chút bông đùa.

-Không tỉnh bộ muốn tao nằm lun à – Ngọc Linh nói lại, cười cợt, thật ra lúc nãy khi đám tụi nó ra ngoài bác sĩ đã nói qua tình trạng hiện tại của cô , kể cả dụ cánh tay của cô…tuy có hơi buồn thật nhưng mọi chuyện dù sao cũng qua rồi, dù khóc cũng vậy thôi, thế thì để theo tự nhiên vậy, cô không muốn mình yếu đuối như vậy.

-Ăn nói bậy bạ – Ken cốc nhẹ vào đầu Ngọc Linh, ,mấy ngày rồi anh mới thấy lại cái nụ cười tinh nghịch ấy , thấy lại gương mặt đầy sự sống.

-NÈ, đau nha – Ngọc Linh nũng nịu(tg: bộ chị quên luôn cái chuyện vì sao chị lại nằm đấy rồi à).

-Mà…(ngừng lại lấy hơi).. tụi bây cứ bình thường đi ,đừng đóng kịch giả tạo nữa, tao biết hết rồi,có cánh tay thôi mà nhầm nhò gì, dù sao tao vẫn còn tay phải mà – Ngọc Linh nói còn nở thêm nụ cười gượng.

-Ngọc Linh nè, mày đừng buồn nha ,thế nào cũng có cách mà – Ngọc BĂng an ủi nhìn nụ cười của Ngọc Linh mà cảm thấy chua xót.

-Ừm – Ngọc Linh gật đầu, không gian im lặng, ai cũng muốn suy nghĩ nhiều điều đang đợi tụi nó mà.

-À, Lee Na, Lee NA sẽ cứu được Ngọc Linh – HA RA reo lên nước mắt chỉ chực rơi, mấy ngày nay cô lên mạng xem đủ cách chữa lành cánh tay cho Ngọc Linh thế mà lại quên đi chị LEe NA, đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

-Chị Lee NA ??? – Ngọc BĂng thắc mắc, Lee NA chính là người đã giảm béo cho HA RA mà HA RA thường kể mà????

-Đúng, Lee Na sẽ cứu được cánh tay của mi đấy Ngọc Linh, trước kia chị ấy từng nói với ta là chị ấy học khoa chỉnh hình, cô ấy có thể nối xương lại mặc dù điều nay ngay cả bác sĩ cũng làm không được đó – Ha Ra nói, lòng cô sướng rơn , bỗng nhiên nhớ tới bà chị Lee Na kia làm cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn khi nhìn Ngọc Linh đang nằm trên giường vậy.

-Thật, thật sao , vậy là có hi vọng rồi – Ngọc Băng mừng rỡ nói, mém xíu nữa là cô nhảy tưng tưng lên luôn rùi.

Ngọc Linh thì chỉ ngạc nhiên không nói gì, cô không muốn hi vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng nhiều.

-Vậy giờ cô Lee Na đó đâu, làm sao để liên lạc được với cô ấy – Ken bồn chồn hỏi, lòng anh nhén lên tia hi vọng, không biết bằng cách nào nhưng chắc chắn anh sẽ tìm cách chữa trị cho Ngọc Linh.

-Cô ấy đang ở Hàn Quốc, tôi vẫn còn số điện thoại của cô ấy đây. – HA rA nói, vừa nói vừa rút điện thoại ra.

-Vậy thì mau liên lạc đi – Ngọc Băng và Devil cùng đồng thanh nói, rồi họ nhìn nhau ngượng ngùng “có trùng hợp z hông”.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

2 ngày sau…

– Chị LEE NA – Ha rA hét hết cỡ khi thấy 1 cô nàng mặc chiếc áo khoác da, váy đen sang trọng đeo kính râm, gương mặt đang nhăn nhó đi ra từ sân bay.

-A, HA Ra – Lee Na mừng rỡ khi thấy cô bé dễ thương từng ở với cô 1 thời gian đang vẫy tay gọi mình.

-Lâu rồi không gặp nhớ cưng quá – Lee Na cười cười ôm chầm lấy Ha Ra, và không chú ý rằng cô đang đứng 1 cạnh anh chàng nhìn cô từ đầu tới chân nãy giờ.

-Hì , em cũng vậy – Ha Ra đáp lại cái ôm của Lee Na cười khì khì.

-Nè, đủ rồi phải không, mới không gặp nhau 1 thời gian thôi có cần vậy không – Han Yu đút tay vô túi nhớ lại ngày Ha RA từ Hàn Quốc về gặp anh cũng không vui mừng như vậy.

Hai ngừơi liền thả nhau ra, Lee Na săm soi anh chàng từ đầu tới chân mỉm cười nói.

-Cậu là Han Yu đây sao , trong cũng đựơc trai đấy – Lee NA nói, trong lòng cô cũng rất hài lòng khi con bé Ha Ra đã chọn được 1 người yêu nó thật lòng (chị này biết được là nhờ câu nói ghen tuông lúc nãy).

-Tất nhiên, chị tên Lee Na đúng không, cám ơn chị đã chăm sóc cho “bạn gái” tôi tại Hàn– Han Yu cố tình nhấn mạnh hai chữ bạn gái như cô ấy là của riêng mình.

– Ồ không cần khách sáo đâu – Lee Na cười cười.

-Thôi thôi, vẫn còn nhiều thời gian cho 2 người nói chuỵên mà, bạn em đang chờ chị ở bệnh vịên đấy chị Lee Na – Ha Ra nói khi thấy thái độ bất thường của Han Yu, chắc chàng ghen đây mà, nghĩ mà cô mát cả lòng, hé hé.

Thế là sau đấy 3 người họ đến bệnh viện, trong khi Han YU đang cậm cụi lái xe đằng trước thì đằng sau 2 người họ lại hàn huyên tâm sự rần rần, làm anh cảm thấy ghen tị với cả bà chị Lee NA nên đành suy nghĩ vẫn vơ chuỵện khác để tự trấn an lòng mình nêu không chắc anh sẽ suy nghĩ đến vấn đề chị Lee NA là gay mất, hic.

-Ngọc Linh à, chị Lee NA đến rồi nè – Ha Ra la lớn, chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng.

Ken đang gọt trái cây cho Ngọc Linh thì Ha Ra kéo tay bà chị vào làm anh giật mình nên cắt trúng tay.

-Ay za – Ken nhăn nhó làm Devil với Ngọc Băng đang tính ra chào hỏi bà chị cũng gác qua 1 bên đến xem anh có sao không.

-Nè, đau không đã nói khỏi cắt rùi mà không chiệu nghe – Ngọc Linh quay qua Ken trách móc.

-Không nghe lời “vk” là vậy đó – Ngọc BĂng ám chỉ rồi cười khúc khích làm 2 nguời đỏ mặt.

-Xem ra bọn trẻ này phát triển “tư duy” sớm nhỉ – Lee Na cười bước tới làm Han Yu và Ha Ra đang đứng nhìn bộ phim sến như phim Hàn cũng phải đỏ mặt.

-Chào các em chị là Lee Na – Lee Na mỉm cười thân thiện.

-Ồ, chào chị, chị là LEe Na à, chị còn xinh hơn trí tưởng tượng của em– Ken hết nhăn nhó chuyển sang bắt chuyện nịnh nọt Lee NA(tg: cái tật không lo bỏ).

– Ờ, đúng rồi chị xinh lắm – Ngọc Linh nhấn mạnh câu làm Ken ngênh mặt(ấy đang ghen đấy mừ, khen người khác đẹp trước mặt người yêu, chậc chậc).

-Thôi, đi vào vấn đề chính đi chị Lee NA – Ha Ra đánh trống lảng giùm cả đám.

-Ờ ờ, đuợc rồi – Lee NA cười tiến tới Ngọc Linh.

-Ủa, chị đi khám bệnh mà sao không mang gì trong người hết vậy, túi thuốc cũng không có luôn– Devil ngạc nhiên hỏi.

-Tại chị chuẩn bị đi gấp quá nên không kịp chuẩn bị mang gì hết nên chị định về đây mua luôn – Lee Na đáp , đến ngồi cạnh NGọc Linh.

-Để xem nào, cánh tay của cô bé này. Em thử cố gắng nhấc lên xem nào – Lee Na nói tay nắn nắn cánh tay của Ngọc Linh (tg:đoạn này tg tự nghĩ, hé hé).

-Nhấc lên ạ – Ngọc Linh đáp với đôi mắt lung linh nhưng nó nhanh chóng vụt tắt, cô nhẹ lắc đầu.

-Ồ, xem ra tay em bị nặng hơn chị tưởng đấy, tai nạn gì mà ghê thế – Lee Na vừa nói vừa kéo tay Ngọc Linh ra rồi đẩy vào cứ như thế cho đến khi vừa ý rồi cô nhìn xung quanh như cần tìm thứ gì đó.

-Chị cần tìm thứ gì à – Ken hỏi khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lee Na.

-Ừm, bệnh án của cô bé này để ở đâu – Lee NA hỏi.

-Bệnh án của chỗ bác sĩ chứ ở đây làm gì có – Han Yu đáp lại (tự nhiên muốn đấu khẩu với bà Lee Na xem cỡ nào).

-Thế xíu nữa mấy em dẫn chị đi gặp bác sĩ nhá, chị cần xem lại bệnh án và sắp xếp lịch cho Ngọc Linh phẫu thuật.

-Phầu thuật ???? – Cả đám 6 đứa cùng đồng thanh, trong lòng mối đứa đang nhén lên từng tia hi vọng.

-Đúng, không phẫu thuật thì sao lành tay được – Lee Na ra vẻ nai tơ hỏi, cô cảm thấy buồn cười với đám này thật, chẵng lẽ 1 kẻ tài năng như cô lại không thể chửa nỗi cánh tay bị gãy sao mà lại tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy, khinh thường người quá đáng ( bà này tự sướng cũng ghê thiệt héng).

-Ơ, bác sĩ nói là cánh tay của em không lành lại được nữa mà chị – Ngọc Linh hỏi, nếu nói vậy là cánh tay của cô có thể hoạt động lại được,nó sẽ không còn bị tàn phế nữa, nó sẽ cử động được, lòng cô ánh lên niềm vui bất tận, cô nhìn Lee Na mong câu trả lời của cô.

-Bác sĩ khác, chị khác – Lee Na cười nhẹ, trả lời với cô bé dễ thương này, đừng nói là cách tay này có thể chữa trị cho dù chữa không được cô cũng tìm cách chữa cho được (cô vốn thích những cô cậu bé mới lớn còn vô tư non nớt mà)…(tg:nhầm người rồi chị ơi, bọn này mà vô tư non nớt cái gì, cáo già không đấy, hí hí).

-Woaaaa – Cả đám mừng rỡ khi nghe câu trả lời của Lee Na, hạnh phúc như bắt đầu lai với họ vậy, những cô gái thì rơm rớm nước mắt còn những chàng trai thì chỉ biết cười, kì tích đã xảy đến với họ…

Sau khi cám ơn và nũng nịu với chị Lee NA xong cả đám kéo bả đi ăn trả lại không gian riêng tư cho KEN và Ngọc Linh có lẽ bây giờ trong bệnh viện đang có 1 cặp tình nhân tay nắm nay, mắt nhìn mắt, môi cười hì hì, nhìn nhau, có gì không là do mọi người tự nghĩ nhé (tg trong sáng lắm, còn đang đi học mà).

Qua hôm sau cả bọn đi học hết, chứ mấy bữa nay nghĩ đã mất hết căn bản, trong bệnh viện đã có Lee NA chăm sóc cho Ngọc Linh nên tụi nó khỏi phải lo nữa có thể yên tâm đến trường và điều tra xem kẻ ngầm phá hoại bọn nó là ai ????

-Lần này mà tìm ra được đứa bày trò thì coi như dứa đó hết đường sống – Ken tức giận đặp xuống bàn làm hơn nửa lớp phải ngoái đầu lại nhìn.MỚi sáng sớm đang tính hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của Ngọc Linh thì nhìn mặt hầm hầm của Ken ẹp trai nhà ta là lo “nuốt nước miếng” chuồn thẳng ấy chứ.

-Thôi , kiềm chế đi mày dù sao tao cũng cho người điều tra rồi, theo thông tin thì chiếc xe đụng Ngọc Linh là của trường chúng ta, sẽ tra ra nhanh thôi – Ngọc Băng nói an ủi thằng bạn.

-Cách đó không xa cuộc trò chuyện đã lọt vào tai của 1 người….

Nhà kho sau trường :

-Chính cô cho người lái xe đụng Ngọc BĂng đúng không – Một giọng nữ vang lên đánh tan sự im lặng tại đó.

-Hahaha, Mai Ly à, vậy thì sao chứ, cô tưởng cô cao thượng lắm sao đừng tưởng tôi không biết người cô thích là ai – Cô ta gằn giọng cười hả hê nhìn Mai Ly – Đúng đó chính là Mai Ly cô bạn thân của Ngọc BĂng.

-Cô..cô…nhưng tôi…tôi vẫn chưa làm gì có lỗi với lương tâm của mình – Mai Ly tiếp tục nói lại.

-Chưa làm ư..thì bây giờ làm..chỉ có lợi cho cô thôi..Mai Ly à ….

Cuộc đối thoại ở đó được tiếp tục khoảng 15’ thì Mai Ly đi ra, trở về lớp với gương mặt đầy tội lỗi.

Chiều hôm đó,

-Alo, tôi nghe – Ngọc BĂng bắt máy, cô đang rất nóng lòng muốn biết kẻ làm ra mọi chuyện là ai, có thù hằn gì với mình.

-Chúng tôi đã biết chủ nhân của chiếc xe ngày hôm đó là…..

-Được rồi , anh có thể nhận số tiền còn lại – Ngọc Băng nói rồi nhanh chóng vứt điện thoại xuống giường và lao khỏi nhà cô không biết rằng đó chính là sai lầm của cô.

Chiếc xe mui trần đen lao vun vút trên đường, nó ngừng lại trước căn biệt thự to lớn.

-Không thể nào, chắc chắn đứng sau cô ta vẫn còn 1 người khác – Ngọc Băng thì thầm, cô nhất định tìm ra người đó và bước vào căn nhà.

Ngày hôm sau trong lớp học:

-Hôm nay Ngọc Băng nghĩ à – Devil hỏi.

-Ủa , tao tưởng mày phải biết chứ , tao có biết gì đâu – Ha Ra trả lời mắt ngơ ngác, nguyên cả ngày hôm nay không thấy Băng đi học.

-Hồi nãy tao qua rủ nó đi học nhưng không thấy ai ở nhà hết – Devil nói, trong lòng hơi lo lắng, gọi điện thoại thì không ai bắt máy.

-Chắc Băng zô thăm Ngọc Linh rồi, xíu tan học ghé qua xem thử – Ken.

-Nhưng trong bệnh viện có chị Lee Na rồi, Ngọc BĂng vào đó làm gì nữa – Ha Ra thắc mắc nhưng đã vào học, thôi thì để tan học vào viện vậy.

****************

-Cái gì, sang giờ Ngọc Băng không vào đây – Devil hốt hoảng làm cả đám 1 phen luống cuống.

-Ừ, bộ có chuyện gì sao ??? – Ngọc Linh hỏi, không phải chứ, sao cứ hết người này đến người khác gặp chuyện vậy.

-Từ hôm qua tới giờ không thấy Ngọc BĂng xuất hiện, rốt cuộc là đi đâu chứ – Devil co tay thành nấm đấm, nhất định đã có chuyện xảy ra.

È….È eeee (tiếng điện thoại rung nha ).

-Alo – Devil bắt máy.

-Thưa thiếu gia, cảnh sát vừa phát hiện chiếc xe của tiểu thuw Ngọc BĂng vừa lao xuống vực ở khúc quanh gần nhà cô ấy.

-Cái gì ??????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN