(10)
“Thuần Khanh đâu? Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ sao tôi lại không thấy anh ấy? Anh ấy không đến đây sao?”
“Tôi đã gọi điện thoại cho hắn ta, nhưng được báo là bận.
Có lẽ vài ngày nữa cũng không thể đến.”
“Sao lại có thể như vậy? Thuần Khanh sao có thể vì những việc bận kia mà bỏ quên tôi được, mau, anh mau gọi điện thoại nói với Thuần Khanh là bệnh của tôi đang trở nặng, kêu anh ấy đến đây, nhanh lên.”
Tiểu Tuân đưa tay vào túi áo, nhìn qua ánh mắt điên cuồng của cô ta, trong lòng chợt dấy lên sợ hãi.
Thẩm Dạ ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt đã có chút huyết sắc, rõ ràng sức khỏe ổn định.
Vành mắt Thẩm Dạ khẽ híp lại, nụ cười bên khóe môi thật méo mó, cả người cô ta tỏa ra một loại khí chất điên cuồng đến đáng sợ, như một con quỷ hút máu người đang trút đi vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng đã cất công đeo vào, chính ngay lúc này, niềm sung sướng bệnh h.oạn khi tước đoạt mạng sống của người khác mới chính là bộ mặt thật của Thẩm Dạ.
Thâm hiểm, xảo trá, máu lạnh…
“Tôi không thể gọi được, hơn nữa có nói như thế Thuần Khanh cũng chưa chắc sẽ đến, hắn ta cũng đã xem qua hồ sơ bệnh án của cô, biết được cô không còn vấn đề gì nữa mới rời đi…”
Cho nên, nếu anh ta tiếp tục nói dối, Thuần Khanh cũng sẽ lười để tin.
Tay cầm gối đầu của Thẩm Dạ run rẩy, cô ta trừng mắt với Tiểu Tuân, bàn tay vặn xoắn chiếc gối một cách thảm thương rồi quăng mạnh về phía Tiểu Tuân, quát lên.
“Tôi bảo anh gọi, nhất định phải gọi cho Thuần Khanh, mặc kệ anh dùng cách nào cũng phải mang Thuần Khanh đến đây cho tôi!”
Tiểu Tuân nghiêng người né đi, chiếc gối kia liền một đường sượt qua người anh ta, đập vào cửa phòng rồi rơi xuống đất.
Tiểu Tuân bình thản bước đến gần Thẩm Dạ, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Tôi là bác sĩ chữa trị cho cô, không phải là người hầu cho cô, nếu muốn gọi Thuần Khanh…”
Tiểu Tuân đặt điện thoại vào tay Thẩm dạ, trịnh trọng tuyên bố.
“Điện thoại trong tay cô, cứ tự nhiên mà gọi.”
Nói xong, Tiểu Tuân liền cầm lấy khay thuốc rời khỏi phòng, khi vừa khép cửa lại, thanh âm rống giận cùng tiếng đổ vỡ trong phòng liền vang lên.
Tiểu Tuân tựa vào thành cửa, thu hết những lời nói khó nghe kia vào lòng, bật cười tự giễu chính mình.
Anh đang làm cái quái gì thế này?
Nhận một số tiền thật lớn, sau đó đem một thiên thần nhỏ giế.t chết, lại hồi sinh một con quỷ biết hút máu người ư?
Có thấy hối hận không, có thấy cắn rứt không? Lương tâm của anh đâu rồi, y đức của một người bác sĩ bị vài đồng tiền kia mua đứt rồi hay sao?
Hóa ra tấm lòng lương y của anh lại rẻ mạt như vậy!
Tiểu Tuân cúi thấp đầu, đáy mắt dần dần đen lại.
Anh sai rồi, anh đã cứu sai người rồi!
[………]
Mộ viên vắng lạnh tiêu điều, Thuần Khanh dốc cả chai rượu vào miệng, ho khù khụ vài tiếng, sau đó hắn ngả đầu bên phần mộ của Ái Nhĩ, bật khóc.
“Ái Nhĩ, tôi sai rồi…”
“Ái Nhĩ, làm sao bây giờ đây, tôi…thật nhớ em.”
Con người, chính là khó hiểu đến như vậy, lúc mất đi mới cảm thấy trân trọng, lúc bỏ lỡ mới biết hối tiếc.
Khi tất cả đã muộn màng, lời hối lỗi trở thành trò đùa của con nít, không đáng giá, cũng chẳng đáng tin.
Bàn tay Thuần Khanh vuốt ve tấm ảnh của Ái Nhĩ, bả vai run rẩy dữ dội, miệng không ngừng lầm bầm như một kẻ điên loạn.
Hắn sờ lên ngực mình, nơi đó tim vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không biết từ lúc nào, lại trở nên đau đớn đến như vậy.
“Tim tôi…rất đau, rất đau…”
Như bị người ta cần dao, tàn nhẫn đâm thẳng vào, sau đó giày xéo đục khoét trong tim, máu cứ như thế rỉ ra không ngừng nghỉ, và rồi máu thịt trong tim bị lấy mất, lỗ hổng kia lại không có cách nào bù đắp được.
Thuần Khanh loạng choạng đứng lên, nghiêng ngả chạy khỏi mộ viên.
Mưa bắt đầu rơi lác đác, vạt áo Thuần Khanh thấm ướt, hắn chạy được một lúc liền mất đà ngã khụy xuống.
“Ái Nhĩ.”
Hắn gào lên tên của cô, điên cuồng, thống khổ, hai tay vùi chà vào mặt đường, rách da chảy máu.
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ…”
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, tóc Thuần Khanh bị giội ướt liền rũ xuống vành tai, che đi tầm mắt đỏ ửng, hắn cứ ngồi lặng thinh như một pho tượng, không động đậy, chỉ có hai hàng nước mắt mặn chát hòa với vô số giọt mưa mới chứng thực một điều, hắn chưa chết, hắn…vẫn đang khóc.
Thuần Khanh nhìn dòng đường phía trước, tròng mắt tĩnh lặng, giọng nói mỏng manh hòa vào làn mưa như sắp tan biến.
“Ái Nhĩ, em ở dưới đó có cô đơn không? Tôi…tôi có thể xuống đó với em được không?”.