(21)
Sắc mặt Thẩm Dạ xám ngoét, móng tay găm sâu vào trong lòng bàn tay cơ hồ đang rỉ máu, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ dáng ủy khuất vô hại.
Thẩm Dạ ngước đôi mắt ần ận nước của mình, nghẹn ngào nói.
“Vì sao lại nghi ngờ em làm những chuyện bẩn thỉu này, vì sao anh không tin em? Em không có làm cơ mà!”
Thuần Khanh nhếch môi, nụ cười bên môi trở nên nhạt nhòa, đáy lòng trở nên lạnh lẽo.
“Tốt nhất là giống như những gì cô nói khi nãy, nếu không tôi nhất định không để yên việc này đâu!”
Thẩm Dạ lau nước mắt vương trên mi, vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt liền dừng lại bên cửa, lóe qua tia kinh ngạc.
“Thuần Khanh, đây là…”
Thuần Khanh lờ như không nghe thấy lời nói của Thẩm Dạ, vội bước đến bắt lấy kẻ trộm nhỏ đang nghiêng đầu nghe lén, nhìn về phía chân trần của Ái Nhĩ, liền nghiêm giọng.
“Sao lại không mang dép vào, còn nữa, em muốn đứng đây nghe trộm cái gì?”
Ái Nhã bĩu môi, há miệng muốn phản bác, lại bị hắn ngang nhiên bế lên.
“Anh…thả em xuống.
”
“Không được, đi chân trần dễ nhiễm lạnh…”
Ái Nhĩ nhăn mày, cánh tay đẩy đẩy cổ Thuần Khanh, cả người lăn lộn trên vòng tay hắn.
“Không, em muốn đi xuống…còn…còn có người.
”
Cô lớn như thế này nhưng vẫn hở chút là bị ôm lên, thật xấu hổ muốn chết đi được!
“Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không anh đánh mông em.
”
Thuần Khanh nói xong, nhận thấy người trong lòng khẽ cứng ngắc, sau đó an tĩnh trở lại, liền mỉm cười hài lòng.
Thẩm Dạ chứng kiếm hết thảy mọi việc, nhìn thái độ ôn nhu của Thuần Khanh đối với cô gái kia, trong lòng liền nảy sinh đố kị cùng ghen ghét.
Vì cái gì? Vì cái gì chứ? Cô đã không còn là một con ma ốm yếu, cúng đã không còn lo lắng bản thâm không sống nổi qua ngày mai nữa, nhưng vì sao đến lúc Thẩm Dạ cô có được mọi thứ trong tay, Thuần Khanh lại thản nhiên xoay lưng rời bỏ cô như thế?
Rõ ràng cô mới là người Thuần Khanh yêu nhất, sao hắn có thể đối xử lãnh đạm với cô, nhưng lại ôn nhu với một người con gái khác, vì sao đó không phải là cô?
Thẩm dạ không cam lòng, hoàn toàn không cam lòng!
Mưu tính của cô, kế hoạch của cô, kể cả Thuần Khanh cũng đều phải nằm trong tay Thẩm Dạ!
“Thẩm…Thẩm Dạ…”
Ái Nhĩ từ trong người Thuần Khanh ló đầu ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thẩm dạ, biểu tình trên mặt ngưng trọng, mi tâm ẩn ẩn đau.
Thẩm Dạ ngạc nhiên nhìn Ái Nhĩ, trong một phút nghe nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Dạ lại chợt nhớ đến Ái Nhĩ đã chết, không phải vì khuôn mặt, mà là bởi ánh mắt nhìn cô.
Có sự thù địch, lại có chút e dè, giống như một khắc liếc mắt, con thỏ nhỏ kia liền có thể tấn công đến cô, nhưng sau một khắc kia, thỏ nhỏ vẫn là thỏ nhỏ, sợ hãi e dè, vĩnh viễn cũng không biết phản kháng, vĩnh viễn cũng chỉ là thức ăn dưới móng vuốt của sói xám.
Thẩm dạ không thể lí giải cảm giác quen thuộc kia như thế nào, cô ta tựa hồ sửng sốt một chút, chân không tự chủ mà lùi lại vài bước.
“Thẩm dạ, cô về đi.
”
Thuần Khanh không thèm để ý đến ánh mắt chăm chú quá mức của Thẩm Dạ, chỉ vỗ vỗ cái ót của Ái Nhĩ, hỏi.
“Có đói bụng chưa, ăn cơm tối được không?”
Ánh mắt Ái Nhĩ chuyển dời về phía Thuần Khanh, nhưng cơn đau tê dại trên đỉnh đầu từ lúc Thẩm Dạ xuất hiện vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, cô cuộn chặt tay, chỉ thỏ thẻ.
“Được.
” Sau đó uể oải áp mặt vào lồng ngực ấm áp của Thuần Khanh.
“Em không thể vào nhà anh một chút sao?”
Thẩm Dạ bày ra biểu tình khổ sở, nước mắt trượt dài xuống hai gò má.
Thuần Khanh cau mày, vô cùng không vui vì vị Thẩm dạ phá rối chuyện tốt, nhưng cũng không thể để cô ta cứ đứng mãi ngoài cổng, liền không hề vui vẻ nói.
“Tùy cô.
’
Thuần Khanh vứt Thẩm Dạ ngoài cổng, mặc kệ cô có muốn vào hay không, lại nghe tiếng của Ái Nhĩ hỏi.
“Thuần Khanh, dì Lễ cùng Tiểu Miêu đâu rồi? Em tìm nãy giờ mà không thấy họ.
”
Thuần Khanh xốc người Ái Nhĩ lên, không để cô bị tuột xuống, một tay xoa xoa tóc cô, thanh âm trầm thấp lại ấm áp vô cùng.
“Tiểu Miêu bỗng dưng bị tiêu chảy, dì Lễ đã đưa nó đến bác sĩ thú y thăm khám rồi, một chút nữa liền về.
”
“Ồ.
”
Hai hàng mi của Ái Nhĩ run run, cơ mặt trở nên cứng ngắc, da đầu giật bần bật từng đợt.
Cơ thể rã rời, đầu óc xoay tròn, đau, lại đau đầu…
Ting ting ting…
Điện thoại trong túi Thuần Khanh vang lên, hắn bèn đặt Ái Nhĩ xuống sô pha, sau đó ngồi xuống cạnh bên, nhấc máy nhận điện thoại.
“Alo.
”
“Hoắc tổng, không hay rồi, Tinh Hải có nội gián, tài liệu cơ mật của nội bộ công ty hiện đã bị lộ ra hết bên ngoài, chúng tôi đang chèn ép việc này xuống, nhưng giống như phía truyền thông có người đang giở trò, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.
”.