(31)
Bánh xe dừng lại, Tần Dụ xoay mặt nhìn Ái Nhĩ, con ngươi lóe qua một tia cảm xúc kì lạ.
“Tôi chỉ là thấy anh rất quen, chỉ muốn hỏi anh một chút, không có ý gì khác.”
Tần Dụ nhìn nụ cười xấu hổ của cô, cả ánh mắt vừa mang theo sung sướng đã vội pha lẫn thất vọng không thể che giấu nổi kia, trong lòng y chợt sinh ra một chút khó chịu.
Cô gái này thật sự quên y? Chỉ mới có hai ngày, cô ta liền như thế quên y, hơn nữa lại còn đang dùng cách thức cũ rích này tiếp cận y.
Tần Dụ nheo mắt, có chút không chịu được khi nhìn thấy nét hồn nhiên khoác lên người của cô gái này vội biến mất, lại không biết từ khi nào liền bị một tầng âm u khó dò bao phủ lại.
Kín đến mức Tần Dụ không nhìn thấu được.
Tần Dụ nhíu mày, xác nhận người con gái này không hề khác với người đã tặng kẹo cho y vào mấy hôm trước, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn.
Cô gái này thay đổi quá nhiều, không chỉ về cách ăn nói, mà còn là cả tâm tư lẫn khí chất đều thay đổi một cách chóng mặt, nếu nói lúc nãy khi hắn nhìn thấy cô đi cùng Trịnh Minh Hạo, những suy đoán xuất hiện khi đó cho cùng cũng chỉ là dưới mắt nhìn của y bừa bãi đoán một chút, nhưng bây giờ lại khác, khi Tần Dụ gặp cô ngay trước mắt mình, y lại càng khẳng định tính xác thực trong những lời nhận xét dành cho người này là hoàn toàn đúng.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy, nếu không, không thể có loại chuyện thoắt cái nói thay đổi liền thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai như thế, nhưng đến cuối cùng, là nguyên nhân gì khiến cô gái này thay đổi, y cũng không thể quản đến.
Chỉ có ánh mắt trong veo cùng viên kẹo sữa ngọt ngào của ngày ấy, chúng cứ khiến y không thể quên được hình ảnh của người con gái này.
Ái Nhĩ cảm nhận được ánh mắt dò xét vô cùng mạnh mẽ của Tần Dụ, không khỏi nghi ngờ lùi bước.
Nắm tay Ái Nhĩ siết chặt, cô tự mắng bản thân mình quá hấp tấp, cứ như vậy mà đường đột hỏi người khác, trong khi việc nhận ra người quen hay không quen của cô đều hoàn toàn dựa vào trực giác chưa biết đúng sai của mình.
Ái Nhĩ cười gượng hai tiếng, giọng nói trở nên ngập ngừng.
“Tôi xin lỗi…là tôi nhận nhầm…”
Ái Nhĩ thu lại nụ cười, nhìn y ngồi trên xe lăn vẫn không chịu đoái hoài đến lời nói của mình, ánh mắt kia lúc dời khỏi người cô, lại mang theo một đường liếc đầy thâm ý.
Lưng Ái Nhĩ khẽ run lên, vừa xoay người muốn bỏ đi, cánh tay liền bị bắt lấy.
Lòng bàn tay Tần Dụ vô tình chạm đúng vết thương trên tay của Ái Nhĩ, y thoáng sửng sốt, ngay lập tức liền buông tay ra, nét mặt lại quay về bộ dáng lạnh lùng như lúc ban đầu.
“Chúng ta từng gặp nhau, không tính là quen, nhưng lúc đó cô đã tặng cho tôi một món quà.”
Ái Nhĩ hơi bất ngờ, nghe được giọng nói trầm ấm của Tần Dụ, trong một thoáng đó, đầu Ái Nhĩ liền hiện lên một số hình ảnh trắng đen kì lạ, rồi cứ như thế biến mất không dấu vết.
“Một món quà?!”
Tần Dụ gật đầu, thong thả thêm một câu sau.
“Ừm, thoạt nhìn thì nó không có giá trị một chút nào.”
Một loại kẹo bình dân đến không thể bình dị hơn, đến bất cứ đứa trẻ con nào sống trong thành phố Z đều có thể mua được.
bởi vì chúng thật sự rẻ, rẻ vô cùng.
Nhưng đó, lại là món quà xuất phát từ chân tâm, không mang theo mưu cầu hay ý muốn về bất cứ lợi ích khác nào từ y.
Vị ngọt ngấy do đường hóa học làm ra của viên kẹo kia, chầm chậm tan trong miệng y, lại trở thành mỹ vị nhân gian đáng giá nghìn vàng.
Ái Nhĩ sờ sờ vành tai của mình, hành động này lọt vào mắt Tần Dụ, đáy mắt của hắn chợt xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Y biết, cô gái này đang cảm thấy không mái khi đứng cạnh y, sở dĩ y đoán được ý nghĩa của hành động này là vì lúc trước từng có một người cũng làm những hành động hết sức kì quặc này mỗi khi chạm phải những thứ mình không thích.
Như một con nhím nhỏ, khi nó cảm thấy nguy hiểm đang rình rập xung quanh, liền vội vã dựng lớp gai cứng rắn kia lên, chống chọi lại hết tất cả bão tố đang quay quanh mình.
Cả hai dường như không tìm được đề tài chung, một người chìm vào suy nghĩ riêng của mình, một người vừa muốn hỏi lại e dè không dám tiến lên.
Tần Dụ lúc này cũng đã tự lay tỉnh bản thân, dù gì trên đời này có rất nhiều người đều sử dụng động tác lúc nãy, đây cũng chỉ là do y tự suy diễn lung tung, không hề có căn cứ, lại càng không chính xác.
“Nếu không còn việc gì để hỏi, vậy tôi đi trước đây.”
Tần Dụ một tay nâng chồng hồ sơ lên, cố giữ để chúng không bị nhăn, một tay xoay bánh của xe lăn, nhưng vẫn là tình huống cũ, y chưa kịp đi thì người phía sau đã vội vã lên tiếng.
“Tôi là Trịnh Ái Nhĩ, xin hỏi tên của anh là…?”
Giọng vang của Ái Nhĩ không lớn, nhưng khi lọt vào tai Tần Dụ, cơ thể y liền chấn động dữ dội, cả bàn tay cũng run rẩy không ngừng, tệp hồ sơ như thế liền vội rơi lả tả xuống sàn.
Ái Nhĩ, cô ta là Ái Nhĩ !
_______
Giải thích một chút, Ái Nhĩ không bị đổi tên khi Hoắc Thuần Khanh thu dưỡng chính là vì ngay từ lúc hắn ta mua cô, cô cũng đã có cái tên này trước rồi, Hoắc Thuần Khanh vì thế cũng không thay đổi.
Còn về phần Tần Dụ gọi Ái Nhĩ là Tiểu Ái, đó là do cách gọi riêng biệt của y thôi, vậy nhe !
Like đi, mai bão chap cho.