Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích


Chương 10


Trên nấm mộ nhỏ, bó hoa hồng trắng nhẹ nhàng tỏa hương thơm ngát len lỏi đi vào khứu giác, Băng Thanh hốt hoảng đưa đôi mắt nhòe lệ nhìn qua. Bó hoa này….

Từng bông hoa còn rất tươi chứng tỏ người viếng mộ cũng vừa mới đến, xung quanh mộ những cụm hồng nhung cũng được bàn tay khéo léo nào đó cắt tỉa rất đẹp mắt…

Băng Thanh thực sự kinh hãi, lần cuối cùng cô đến thăm Băng Nghi cách đây 2 tháng, lúc đó hồng nhung chuẩn bị nở hoa nên cô không dám cắt tỉa, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Băng Thanh lần nữa cứng đờ hoàn toàn khi trông thấy lư hương cũng được cắm rất trật tự, có thượng hạ đông tây, rõ ràng đây không phải là người thường, rốt cuộc là ai? Có thể nào là bố mẹ hoặc một người bà con của cô chăng?

Cô lảo đảo đứng dậy, cố gắng lau đi nước mắt đang chực rơi xuống, trong bóng tối những giọt lệ của cô lấp lánh như sương đêm… Nở một nụ cười gượng gạo Băng Thanh thôi không nghĩ tới sự thay đổi của ngôi mộ nữa, cô hướng tầm mắt nhìn về Băng Nghi, cất giọng trầm buồn: “Băng Nghi ngủ ngon nhé, chị sẽ tới thăm em sau.”

Băng Thanh bước đi, cả thân hình bị nhấn chìm trong bóng tối, trên không trung những vạt sương trắng mờ mờ kết lại tạo thành dáng người thiếu nữ với mái tóc dài buông xõa đang nở nụ cười tuyệt đẹp….

***

Trở về nhà là lúc kim đồng hồ chỉ 7h 30phút Băng Thanh mệt mỏi đẩy cửa bước vào.

Phòng khách ngập tràn ánh sáng, bố đang ngồi đọc báo thỉnh thoảng lại ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường trước mắt. Băng Thanh cảm thấy chua xót vô cùng…

“Thưa bố, con đã về.”

Nghe thấy tiếng nói, bố ngẩng đầu nhìn cô khuôn mặt cương nghị giãn ra sau đó im lặng bỏ vào phòng, Băng Thanh đứng như trời trồng, cảm giác này biết nói sao đây? Là bố chưa chịu tha thứ cho cô sao?

Khẽ lắc đầu Băng Thanh trút hơi thở dài rồi cũng bước về phòng trong sự ăn năn vô tận. Nếu cô nói sự thật bố sẽ tha thứ cho cô chứ?

Ngả đầu lên chiếc giường ấm áp Băng Thanh mệt mỏi khép mi chìm vào giấc ngủ mộng mị…

Sáng hôm sau, Băng Thanh như một cái máy được lập trình sẵn vừa tờ mờ sáng đã xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.

Xem nào… Hôm nay cô nên nấu món gì đây? Ngày hôm trước nguyên khay trứng luộc và rau luộc ập hẳn lên đầu cô, để xem hôm nay hắn có trò đùa gì thú vị không nhỉ?

Khẽ ngâm nga vài câu hát đồng dao Băng Thanh nở nụ cười khoái trá, cầm con dao nhọn trong tay cô nham hiểm cất lời giọng điệu sặc mùi thuốc nổ, “Cùng lắm thì tôi chết, cậu chết thế là hòa”

Vì thế cô nàng nào đó rất vui vẻ cười, miệng rộng ngoác tận mang tai, cảm giác làm việc xấu cũng không tệ nhỉ.

“Băng Thanh con nấu đồ ăn sáng cho ai thế?”

Nghe tiếng nói truyền tới Băng Thanh giật mình suýt cắt trúng tay. Không phải chứ? Sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?

“Mẹ à, nhất định phải nấu cho ai mới được sao? Con đói bụng nên muốn ăn thôi.” Cô nàng nào đó nói dối không chớp mắt, “Với lại con sợ phiền mẹ nên tự nấu cho nhanh”

Mẹ nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, thản nhiên thốt lên bất ngờ, “Không phải bữa sáng con ăn ở căng-tin sao?”

Mồ hôi ai đó tuôn ra, nói năng ngày càng lộn xộn:

“A không phải, là… là con chán đồ ăn ở đó nên muốn thay đổi khẩu vị thôi mà…”

Lời nói là thế nhưng trong lòng Băng Thanh lại không ngừng cầu xin, mẹ ơi hãy tin con đi mà!!!

Mẹ cô chậc lưỡi: “Băng Thanh à, thay vì làm diễn viên con nên cố gắng học hành cho tốt đi.”

Băng Thanh rùng mình, thầm hỏi mắt mẹ ăn gì mà tinh như thế?

Ngay lúc Băng Thanh không biết nói gì để lấp liếm sự thật thì tiếng chuông điện thoại chợt đổ, cô như chết đuối với được cọc, vội vội vàng vàng lôi điện thoại ra không thèm nhìn tên đã gấp rút ấn nút nghe, động tác không khác gì vừa bị bắt quả tang khiến mẹ ở bên nín cười đến nhăn nhó cả mặt mày…

“Alô.” Băng Thanh phớt lờ luôn bà mẹ thân yêu.

“Băng Thanh đấy à, cậu ổn rồi chứ?” Đầu dây bên kia vừa nghe Băng Thanh cất tiếng đã ân cần hỏi han.

“Uyển Linh đấy à, cậu đang mong tớ không ổn chứ gì?” Cô mỉm cười trêu chọc.

“Con bé này, biết đùa như thế hẳn là khỏe rồi.”

“Ừ, nhờ phước của bạn học Uyển Linh mà Băng Thanh đột nhiên thấy khỏe như uống phải thuốc tăng lực ấy…”

“Thôi đi cô nương, bữa nào rảnh tôi với cô đi cà phê nhé, tôi có anh chàng này đẹp trai lắm cơ.” Giọng nói hào hứng cất lên không che dấu được sự vui mừng.

“Đẹp trai cũng không phải của cậu đâu mà lo, bớt mơ mộng viển vông lại đi.”

Ào! Một gáo nước lạnh đổ xuống. Uyển Linh tím mặt, tiếng kèn kẹt ở kẽ răng phát ra khiến Băng Thanh kinh hãi, vội vàng phân giải ngay tức khắc, nếu cô không làm vậy e rằng hôm nay sẽ bị cô bạn ấy rào trước đón sau ăn vạ cho mà xem, Băng Thanh hít sâu một hơi, nịnh nọt mở lời: “À ý tớ là những tên đẹp trai thì rất tầm thường sao xứng với Uyển Linh nhà tớ được chứ.”

Cô thề, đây là lời nói dối thứ hai trắng trợn nhất trong ngày!

“Thôi đi đồ nịnh bợ, tớ phải đi làm đây, gặp cậu sau nhé!” Uyển Linh vui vẻ dập máy.

Kẻ ngốc cũng biết nhất định người đầu dây kia đã bay lên chín tầng mây ngao du cùng Ngọc Hoàng rồi, huống gì Băng Thanh chơi với Uyển Linh từ nhỏ, tâm tư của người ta cô còn không hiểu sao?

Băng Thanh cười toe toét nghĩ đến gương mặt ngố tàu cùng hành động ôm má của Uyển Linh đúng là không nhịn nổi…

“Băng Thanh à, mẹ ngửi thấy mùi khét rồi đấy.”

Nụ cười trên môi Băng Thanh chợt cứng lại, theo phản xạ chạy đến tắt bếp ngay lập tức, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cả đít nồi. Ôi món trứng rán tỏi của cô, không thể cứu vãn được nữa rồi!!!

Sau khi xử lý xong món trứng cháy, Băng Thanh vội bỏ thức ăn vào hộp rồi mang đi. Nụ cười trên môi càng lúc càng nham hiểm..

Vừa mới bước chân ra khỏi nhà điện thoại lại réo, xốc lại chiếc balô Băng Thanh bắt máy: “Alo”

“….” Đáp lại cô chỉ là sự im lặng lạ thường.

“Alo! Alo!”- Băng Thanh gắt lên. Cái quái gì đây? Gọi sao không trả lời?

“Cô bé, hình như em đã khỏe rồi.” Tiếng nói trầm thấp vang lên mang nét mê hoặc, táo bạo.

Giọng nói này… Băng Thanh ngỡ mình đang nghe nhầm, vội nhìn lại dãy số xa lạ sau đó không tự chủ được mà đưa tay lên ngoáy tai. Hành động này nếu ai để ý nhất định sẽ bật cười, quả đúng như thế, cách Băng Thanh vài mét, tiếng cười đột nhiên cất lên mang sự thích thú không hề che đậy.

“Em còn đó không?”

“Tôi khỏe, mà không khỏe cũng chẳng cần anh quan tâm. Bye.”

Băng Thanh tắt luôn máy, vẻ mặt cực kì không vui.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mới sáng bảnh mắt ra đã gặp phải chuyện động trời này? Chuyện này thật khiến người ta đau tim!!

“Bíp bíp!!!”

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, Băng Thanh quay phắt lại nhìn chiếc xe tai hại. Làm gì thế? Đường đâu có tắc, bấm còi inh ỏi để chuốc bệnh khiếm thính cho người ta à?

Nhưng nhìn kĩ thì…

Cánh cửa hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp ló ra.

Băng Thanh kinh ngạc, nhất thời kích động mắt muốn rớt luôn ra ngoài…

Má ơi, sét đánh giữa trời quang.

“Băng Thanh” Người kia cất tiếng gọi không quên kèm theo cái nháy mắt gợi tình.

“Thiên… Thiên… Anh…” Băng Thanh lẩm bẩm, mắt dán chặt lên chiếc BMW không ngừng thán phục. Chúa ơi, đây là dòng xe mới ra cách đây vài tuần cô chỉ được trông thấy trên TV, hôm nay tận mắt chứng kiến thế này có mơ cô cũng không ngờ được.

“Làm gì mà ngạc nhiên thế? Lên đi!” Thiên Anh thản nhiên đáp.

“Cậu… cậu… tớ… tớ…” – Băng Thanh lắp bắp hệt như con ngốc đứng ngây như phỗng giữa lòng đường…

“Tôi thấy xấu hổ dùm cô đấy, cô định làm trò hề đến bao giờ nữa?” Thiên Anh nhếch mép nhìn Băng Thanh không chớp.

Cô nàng nào đó lĩnh ngộ rất kịp thời, không cần quan tâm chiếc xe nó sang trọng như thế nào nữa vội mở cửa ngồi vào trong, động tác dứt khoát xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không gian bên trong xe làm Băng Thanh choáng ngợp tập hai, cố gắng để không thét lên rằng cô không nằm mơ. Ôi cảm giác này sao mà sung sướng quá đi!!! Đây không phải hãng xe tầm thường đâu, BMW là BMW đó, dòng xe hot nhất thế giới với nội thất sang trọng tinh tế đến từng đường nét…

Băng Thanh đưa mắt khẽ đánh giá những điều vừa trông thấy, buồng lái được thiết kế rất tinh tế làm tôn lên tư thế người lái, ghế ngồi được bọc da cao cấp, cô thầm đoán ít nhất nó cũng ngang ngửa với một ngôi nhà. Ngoài ra cửa kính được thiết kế rất bền vững là loại kính cường lực dùng búa đập cũng không vỡ… Tất cả làm một kẻ mù ôtô như Băng Thanh cũng trở nên kinh hãi bởi không có một ngôn từ nào diễn tả hết sự đặc biệt của chiếc xe này…

Mải đánh giá chiếc xe mà Băng Thanh quên mất sự hiện diện của nhân vật chính. Cô đờ đẫn nhìn người lái xe bao nhiêu câu hỏi cố kìm nén để không bật ra khỏi cuống họng…

“Nói đi.”

Băng Thanh ngẩn người, cô gái này có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?

“Nhà cô giàu thật đấy.” – Băng Thanh cất lời thán phục, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn đối phương.

Thiên Anh chỉ mỉm cười. Cô gái này thật là… Chợt cô đáy mắt dừng ở lại hộp cơm trong tay Băng Thanh, chất giọng trong trẻo khẽ cất lên:

“Đó là…”

Theo tầm nhìn của Thiên Anh, Băng Thanh cúi xuống nhìn hộp cơm trong tay, nói khẽ:

“À, là cơm hộp cho Đình Luân”

Ánh mắt người nào đó hơi tối lại, đôi môi nhếch lạnh lùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN