Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích


Chương 19


Dạ tiệc xa hoa.

Toạ lạc ở trung tâm thành phố, khách sạn Tour là điểm đến mà giới thượng lưu yêu thích nhất. Càng náo nhiệt hơn, đêm nay lại là thời khắc ông trùm đá quý- Hoàng Thiên Bảo đứng ra tổ chức. Theo giới truyền thông, đây cũng là dịp để tập đoàn đá quý lớn thứ 2 quốc gia – DreamMain kết giao hữu nghị với các công ty lớn nhỏ khác. Nhưng chẳng ai biết một điều rằng đây là mánh khóe mà Hoàng Thiên Bảo bày ra để thỏa mãn tham vọng sáp nhập những công ty lớn nhỏ khác vào DreamMain. Cho nên để mọi thứ “đầu xuôi đuôi lọt” đã đến lúc Hoàng Thiên Ân nên xuất đầu lộ diện rồi!

Không khí phiêu đãng, mùi rượu vang Pháp tinh khiết tỏa ngát hương thơm, khiến người ta chưa uống đã say. Khắp hội trường là những gam màu sặc sỡ của những quý ông quý bà quyền cao chức trọng nổi bật trong những bộ trang phục đắt tiền. Tiếng cười nói nghe ra như tiếng khiêu chiến lẫn nhau, nụ cười trên môi giả tạo được che đậy cực kỳ tinh tế…

Ở một góc khuất khác, ánh sáng chiếu từng chùm ôm trọn người con trai mang vẻ phong thần tuấn lãng khiến vạn vật lu mờ, vẻ ảo mộng đó thu hút mọi ánh nhìn của bao cô gái, có cô không nhịn được cố ý tới gần nhưng đều bị vẻ mặt lạnh băng kia cự tuyệt…

Người con trai nắm chặt chiếc điện thoại trong tay cơ hồ đứng ngồi không yên. Không hiểu sao hắn luôn có một dự cảm chẳng lành. Nếu không phải Hoàng Thiên Bảo triệu tập hắn về sớm thì sẽ không để cô ngốc ấy lại một mình ở phòng y tế rồi. Nhưng mà… cuộc gọi lúc nãy tại sao vừa mới đổ một hồi chuông đã tắt? Là cô ấy có việc cần tìm hắn sao? Hay cô ấy đã xảy ra chuyện? Càng nghĩ càng không hiểu nổi, càng nghĩ lòng càng nóng như lửa đốt. Cô bé ngốc đó, không sao thật chứ…

“Thiên Ân, con chuẩn bị xong chưa?”

Hoàng Thiên Bảo từ trong cánh gà bước lại, nụ cười trên môi nồng đậm, dưới ánh đèn nét xảo quyệt không thể che dấu được…

“Tôi chẳng phải đã có ông lo rồi sao? Người bố vĩ đại của tôi” Từng câu lạnh lùng tuôn ra dường như chẳng hề có sự kiêng dè với đối phương…

Hoàng Thiên Bảo mặc dù rất giận, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của DreamMain không thể để thằng nghịch tử này dọa cho phát tức được. Cho nên sau khi dặn dò vài câu rồi bỏ đi trong trạng thái tay nắm chặt, từng đường gân xanh nổi lên chằng chịt làm vẻ tàn độc trong đôi mắt thêm phần quỷ dị hơn…

Thiên Ân nhếch môi cười khinh bỉ, hắn thản nhiên vắt chéo chân ngồi thưởng thức ly rượu vang trong tay, hơi men chếnh choáng làm người ta thêm mê say. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nụ hôn với cô bé ấy chợt bật cười thành tiếng. Mặc dù trong mắt cô ấy hắn bây giờ là kẻ vô sỉ nhưng tước đoạt được nụ hôn đầu của cô ấy như thế cảm giác thành tựu này quả thực không tệ nhỉ…

Khi nghĩ về cô ngốc trái tim hắn trở nên rạo rực hẳn, nhưng cảm giác này rất khác với mọi ngày, là sao nhỉ…

Nghĩ đến cuộc gọi bất thường ấy, hắn lại cảm thấy “lành ít dữ nhiều”, cô ngốc ấy chưa về nhà sao?

Có điều gì ấy đang thôi thúc hắn không ngừng,bắt buộc hắn làm theo… hắn cũng không rõ nữa…

***

Bầu trời sẩm tối mang theo hơi lạnh lan tỏa cả không gian rợn ngợp, Băng Thanh bây giờ như một cái lá nhỏ giữa dòng nước xoáy không biết sẽ đi về đâu, không biết sẽ phải làm gì tiếp theo, đầu óc cô càng trở nên trống rỗng mơ hồ. Ký ức của 14 năm trước lại ùa về choán hết tâm trí cô khiến Băng Thanh không còn sức để gào khóc nữa, cứ để mặc hắn lôi đi không thương tiếc. Bàn tay to của hắn xếch ngược mái tóc cô lên tha hồ lôi kéo… Đến một hành lang kín gió hắn thả cô ra…

Bầu trời bây giờ tối đen như mực, hơn nữa chỗ này ánh sáng cũng không thể lọt vào được, hẳn người này rất quen thuộc địa điểm này mới thông thạo đến vậy.

Nhưng Băng Thanh đâu còn tâm trí gì để nghĩ đến hắn là ai nữa, chỉ thấy cơ thể lạnh buốt, bao nhiêu sức lực cô đã gào khóc cả rồi, càng hi vọng bao nhiêu càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Rồi cô sẽ chết ở chỗ này đúng không? Rồi cô sẽ bị người ta tìm thấy trong tình trạng kinh tởm nhất…

Băng Thanh hoảng loạn, không ngừng cầu xin người đàn ông lạ mặt, “Xin ông hãy buông tha cho tôi, chúng ta không thù không oán, ông cần bao nhiêu tiền tôi có thể cho ông…”

Hắn im lặng, bàn tay to cởi chiếc khẩu trang ra nhưng vì trời quá tối Băng Thanh chẳng thể nào nhìn rõ dung mạo của hắn ta, chỉ cảm thấy mùi vị thuốc lá rất khó ngửi trên người hắn ta, hơn nữa…

“Á”

Băng Thanh hét lớn. Một cảm giác ghê rợn bắt đầu xâm chiếm cơ thể làm cô phát nôn. Hắn giữ chặt lấy tay cô, cái miệng hôi hám không ngừng rà soát lên khuôn mặt trắng nõn của cô, từ từ trượt xuống xương quai xanh tinh tế tha hồ mà hưởng thụ mùi vị thiếu nữ ngây ngất, sau đó hắn chuyển hướng nhằm tới đôi môi đỏ mọng của cô…

Trong cơn hoảng loạn Băng Thanh giãy dụa, cắn môi hắn thật mạnh, mùi máu tanh nồng xộc vào cánh mũi khiến Băng Thanh tỉnh táo rất nhiều. Dồn hết sức cô hét lớn, “Có ai không cứu tôi với!!!”

Dẫu biết bây giờ chẳng còn một bóng người, họa chăng thì chỉ có bác bảo vệ hay lui tới, nhưng giờ này có lẽ bác ấy đã trở về nhà ăn tối hơn nữa nơi đây cách phòng bảo vệ khá xa còn phải leo đến tầng 5, cứ cho là may mắn lúc bác ấy lên đây thì thân thể này cũng đã vấy bẩn rồi, lúc đó cô còn tư cách gì để sống đây…

“Bốp”

Một cái tát như trời giáng bay thẳng lên má cô, ánh mắt hằn lên từng vệt máu, Băng Thanh tóm lấy tay hắn đưa lên miệng không ngừng cắn xé…

“Chát!!!”

Thêm một tát nữa Băng Thanh ngã lăn ra sàn. Toàn bộ sức lực đều cạn kiệt, cô nhắm chặt mắt lại…

“Con đĩ dâm loạn này” – Hắn rít lên, thanh âm khàn đục ngập tràn dục vọng vì phải kìm nén quá lâu…

Băng Thanh lồm cồm bò dậy còn chưa kịp đứng đã bị hắn đẩy ngã lăn ra sàn. Cơ thể đàn ông to lớn đè hẳn lên người cô. Từng kêu cứu hoàn toàn trở nên thừa thải, Băng Thanh nín lặng chờ đợi những điều nhục nhã nhất xảy ra với mình…

“Ai đấy?”

Đột nhiên có tiếng nói truyền tới. Là giọng nói của bác bảo vệ. Có lẽ bác ấy đi tuần tra vừa hay qua đây lại nghe tiếng động. Băng Thanh chưa kịp mừng đã bị hắn xé luôn chiếc áo trên người thành từng mảnh nhanh chóng nhét vào miệng cô. Tiếng nấc, tiếng hét, tiếng lòng bị kìm lại, Băng Thanh đau đớn đến tuyệt vọng.

“Có ai ở đây không?”

Tiếng nói lần nữa được cất lên, tiếng truyền của từng bước chân cũng ngày một đến gần, hắn ôm cô về ép về góc tường sâu hun hút. Băng Thanh muốn giãy dụa nhưng chẳng thể đấu lại được sức vóc to lớn của hắn. Rất muốn bác bảo vệ tiến thêm một bước nữa. Nhưng. Tất cả chỉ là ảo tưởng của cô. Bác bảo vệ sau khi nghe tiếng chuông điện thoại đổ đã bỏ đi nhanh chóng. Thì ra đến trời xanh còn muốn tuyệt đi đường sống của cô. Băng Thanh thực sự muốn cười, muốn cười thật to…

***

Chiếc BMW lao nhanh như xé tan màn đêm yên tĩnh. Bỏ ngoài tai tiếng hò hét của ông bố yêu quý cùng đám vệ sĩ ăn hại, Thiên Ân nhấn ga băng qua mọi con đường. Hắn cũng không rõ bản thân mình đang làm gì, nhưng hắn biết đây là một loại bản năng, bản năng này rất khó để chối từ…

“Két”

Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe phanh gấp trước cổng trường Thanh Du, Thiên Ân mở cửa lao nhanh ra như một cơn lốc. Vừa bước vào cổng trường đã bị hàng rào bảo vệ chặn lại kịp thời.

“Chết tiệt”

Hắn chửi thề một câu. Bất chấp tất cả trèo luôn hàng rào nhảy vào trong…

Hoàng Thiên Ân chạy đi như một cơn gió, sợ rằng chỉ chậm một giây tất cả sẽ muộn màng….

Khó khăn lắm mới leo đến tầng 5, mồ hôi tuôn ra như suối, ướt đẫm cả bờ vai rộng lớn, ánh mắt hắn như có lửa đốt, trong đêm đen rực sáng như những vì sao.

Khuôn mặt phong thần tuấn lãng bị mồ hôi phủ xuống che lấp đi nét tàn khốc đang hiện hữu qua từng nét mặt.

Mũi giày vừa chạm cửa, đột nhiên hắn trông thấy một chồng tài liệu nằm ngổn ngang trên sàn. Đây chẳng phải là tài liệu của cô ngốc đó sao? Trong lòng hắn khẽ nổi một hồi khẩn trương, hắn nhanh chóng lao vút đi… Trong đêm tối, cơ thể hắn như đốm sáng rực rỡ tỏa ra từng ánh hào quang lấp lánh…

***

“Ưm…”

Băng Thanh chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn ta bất ngờ xâm chiếm, mùi hôi hám khiến cô muốn nôn, nhưng còn gì để nôn đây, Băng Thanh thực sự đã bất lực. Miệng vừa được hắn ta giải thoát chưa kịp thở đã bị hắn hung hăng gặm nhấm. Trời ơi, cảm giác này ngoài hai chữ buồn nôn ra còn kinh tởm đến phát nôn.

Hắn như một con mãnh thú lao đến con mồi là cô tha hồ thưởng thức những gì tinh túy nhất, cơ thể xinh đẹp hiện ra trong đêm tối, mặc dù trời rất tối nhưng vẻ đẹp của cô như được thắp sáng khiến hắn ta nuốt từng hồi nước bọt hận không thể đem cô hòa tan ngay lập tức. Nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn cảm thụ cô từ từ, nghiền nát từng chút một, rồi sẽ đem cô từ địa ngục trở về thiên đàng. Cảm giác khoái lạc này sẽ là một kỉ niệm khó phai trong lòng hắn. Hơn nữa, đây chính là thiếu nữ trinh trắng, thành tựu này so với mọi thứ trên đời có gì sánh bằng…

Băng Thanh khóc đến độ bất tỉnh, ý thức mơ hồ, cô phản kháng trong vô lực, từng tiếng nấc bị kìm chặt trong cuống họng….

***

Sương xuống. Đêm đen. Gió gào. Mây phủ.

Thiên Ân cứ chạy như một kẻ điên nói đúng hơn là hắn đang điên. Nếu người đó có mệnh hệ gì, hắn sẽ phải sống như thế nào đây? Là tại hắn, hắn đã dọa cô bé sợ đến phát ngốc. Mọi tội lỗi đều là do hắn gây ra…

Thiên Ân hét lên một tiếng, âm thanh vang vọng cả tòa nhà chọc trời, đáp lại hắn chỉ là tiếng gió gào thét qua từng tán cây. Hình như trời sắp mưa…

Hắn đột nhiên giật mình, chân hắn như va phải thứ gì đó… ánh mắt sắc bén, hắn vội vàng cúi xuống. Là một chiếc balô!!

Hắn khẽ cúi cầm lên. Là đồ của cô ngốc đó, đôi mắt dáo dác nhìn quanh không ngừng tìm kiếm. Hắn có dự cảm chắc chắn cô bé đó đã xảy chuyện rồi. Chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn lại chạy đi…

Tòa nhà rộng lớn, hắn không tin hắn không tìm thấy cô, nếu cô ấy xảy ra chuyện cả đời này chắc chắn hắn sẽ sống trong đau khổ, nhất định thế…

***

“Á, buông ra buông ra tên khốn… Đừng chạm vào người tôi…” Băng Thanh giật bắn mình nhìn bàn tay hắn không hề yên phận tha hồ di chuyển trên người cô.

Dường như hắn chẳng còn nghe được gì nữa, chỉ biết làm theo bản năng, chỉ biết quỳ gối trước dục vọng. Bàn tay thô bạo tha hồ cảm nhận bầu ngực xuân tình mềm mại của cô…

Băng Thanh giãy dụa thật muốn giết chết hắn ta ngay tức khắc… Nhưng càng giãy dụa bao nhiêu lại càng làm hắn hưng phấn bấy nhiêu, bản năng chinh phục ngay cả ngu muội đi cũng trỗi dậy nhanh chóng…

Hắn dùng một tay bóp miệng Băng Thanh lại, tay kia tha hồ mơn trớn là da mịn màng của cô…

Băng Thanh thừa dịp cắn cánh tay bẩn thỉu kia một cái, hắn đau đớn không tự chủ mà hét lên một tiếng.

“Con đàn bà khốn nạn!!!” Hắn gầm lên, sau đó giáng một bạt tai xuống mặt Băng Thanh, cô quay cuồng đến mụ mẫm, ý thức mơ hồ, cả cơ thể mềm nhũn đi. Băng Thanh chính thức chìm sâu vào mộng mị. Trước lúc mất hết giác quan cô chỉ nghe tiếng hét đau đớn của tên biến thái, sau đó có một chiếc áo ấm áp phủ lên người cô, lại có vòng tay chắc khỏe ôm chặt cô vào lòng… Cùng tiếng nói xin lỗi không ngừng văng vẳng bên tai. Là ai? Cô rất muốn mở mắt ra để nhìn… nhưng thực sự không thể nào chiến thắng được cơn mê man tràn về…

Lời tác giả: Có ai vừa ý với tình tiết này không? Chắc đã dọa mọi người sắp rớt tim rồi đúng không. hehe… ^^

Đấy chỉ là một trong số những bi kịch mà nữ chính phải trải qua thôi. 72 kiếp nạn, qua được hết là qua đời luôn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Chúc cả nhà buổi tối thật vui vẻ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN