Ai Nói Nữ Phụ Độc Ác? - Tuổi thanh xuân của chúng ta (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Ai Nói Nữ Phụ Độc Ác?


Tuổi thanh xuân của chúng ta (2)



Quyển 1: Tuổi thanh xuân của chúng ta

Chương 2: Về nước

Máy bay rẽ đôi bầu trời lao về phía trước, cuốn những gợn mây trên đường đi, tạo ra những vệt trắng dài chạy dọc theo thân. Vừa khéo chỗ ngồi của Hạ Anh lại ngay sát cửa sổ, khiến cô có thể thưởng thức trọn vẹn khung cảnh bên ngoài. Dường như kể cả khi trước mắt là bầu trời rộng lớn, cũng không thể chứa hết nỗi lòng của Hạ Anh lúc này.

Để có được cơ hội trở về, không biết cô đã mất bao nhiêu thời gian để thuyết phục cha mẹ. Có lúc tưởng rằng không thể lay chuyển được họ, bất ngờ thay, ngày cô nhận bằng tốt nghiệp trung học cũng là lúc cha mẹ gật đầu đồng ý. Thì ra đây chính là món quà mừng tốt nghiệp mà cha mẹ cô muốn dành cho con gái mình.

Hành lý đã sẵn sàng, vé máy bay đã đặt, ngay cả bạn đồng hành cũng đã có. Họ đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần đợi cô bước lên máy bay trở về mà thôi. Trước khi đi, cha mẹ còn lưu luyến dặn dò: “Nếu ở đó không tốt, con hãy quay lại đây!’’ Hạ Anh nhìn thấy ánh nước trong mắt mẹ, sống mũi cay cay, cô gật đầu với họ: “Con hứa.’’

Vì một mối tình đơn phương nhiều năm, ngay cả cơ hội để thổ lộ cũng không có. Lần này cô trở về, chỉ muốn cho bản thân mình một cơ hội để làm hết sức mình. Nếu kết quả vẫn như trước, người cô yêu mến chỉ xem cô là bạn. Thì cô cũng chẳng trách bản thân rằng cô đã không thử, chỉ có thể trách giữa hai người duyên không đủ sâu.

Hạ Anh dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, ngả người ra sau ghế tựa, đưa mắt nhìn về phía bạn đồng hành của mình. Mái tóc ngắn đen tuyền, xoăn thành từng lọn nhỏ, rủ qua vành tai trắng hồng, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đậm nét Á Đông bên dưới. Cô ấy đang rất tập trung, ánh mắt chưa từng rời khỏi tài liệu trước mặt, chốc chốc đôi môi hồng lại mím chặt, khẽ thì thầm điều gì đó.

Trong số những người bạn ngoại quốc, có thể nói cô ấy chính là người bạn thân thiết nhất của Hạ Anh. Không điều gì mà cô không kể với cô ấy, kể cả tình cảm giấu kín nhiều năm qua với An Đông.

Hạ Anh liếc mắt về phía trang tài liệu dày đặc chữ, đưa tay ra hiệu gọi người tiếp viên vừa đi ngang qua: “Xin lỗi, có thể lấy giúp tôi một ít thức ăn nhẹ được không?’’Tiếp viên mỉm cười chuyên nghiệp: “Xin cô chờ một chút!” Rồi xoay người trở về khoang sau chuẩn bị thức ăn.

Dường như hành động của Hạ Anh khiến cô ấy phân tâm, cô gái đặt tài liệu xuống, đưa tay lên xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ, lên tiếng hỏi Hạ Anh: “Cậu đói sao?’’

Hạ Anh nhanh tay đoạt lấy sấp tài liệu trước khi cô gái kịp chạm vào chúng lần nữa, lắc đầu trả lời: “Là cho cậu, từ lúc lên máy bay đến giờ cậu đã ăn gì đâu?’’

Nhìn thấy hành động kiên quyết của Hạ Anh, cô gái đành bất lực nhún vai, ý bảo tùy cậu vậy. Hạ Anh mỉm cười thu tài liệu vào cặp da để bên cạnh, bắt đầu lôi kéo sự chú ý của cô gái: “Tư Nguyệt, cậu thật sự muốn về nước sao? Chẳng phải cậu đã nói có chết cũng không về mà! Đừng vì tớ…’’

Tư Nguyệt ngắt lời Hạ Anh trước khi cô lại mở đầu bài ca bất hủ: “Này Hạ Anh, cậu đừng như thế nữa có được không? Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ trở về là vì bản thân mình, không phải vì ai khác. Còn chuyện giữa chúng ta là trùng hợp thôi! Nếu tớ phải sống chúng với bọn họ dưới một mái nhà mới là có chuyện đó.’’

Âm điệu tức giận trong lời nói của Lâm Tư Nguyệt và ý tứ lẩn tránh trong ánh mắt hoàn toàn trái ngược nhau. Nói dối không chớp mắt là một trong những thói quen của Lâm Tư Nguyệt, cũng không biết là tốt hay xấu.

Nhưng đối với Hạ Anh mà nói, hành động này của Lâm Tư Nguyệt rất đáng yêu, cô phì cười trêu chọc: “Được rồi, không cần phải cuống lên như thế, tớ biết rồi. Mà cậu đừng có mãi làm việc như thế, ăn chút gì đi!’’

Hạ Anh vừa nói xong, thì thức ăn nhẹ cũng được mang lên, bốn lát sanwich được bài trí đẹp mắt trên dĩa tròn, một ít salad ăn kèm và nước trái cây. Màu sắc tươi mát vừa nhìn đã kích thích cảm giác thèm ăn! Hạ Anh hài lòng với dịch vụ của chuyến bay, đúng là không phí tiền khi chọn khoang thương gia mà.

Lâm Tư Nguyệt cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô cầm dao nĩa bắt đầu thưởng thức món ăn của mình. Lâm Tư Nguyệt chính là ‘bản cô nương’ đã xuyên không vào tiểu thuyết ‘Tuổi thanh xuân của chúng ta’. Trong thế giới này, Lâm Tư Nguyệt chính là người qua đường nhỏ bé chỉ xuất hiện vài chương trong tiểu thuyết. Nhưng thân phận của người qua đường này cũng không thể xem thường.

Lâm Tư Nguyệt, bạn thân nhất của Hạ Anh khi nữ phụ định cư ở nước ngoài. Tuy là đồng hương với Hạ Anh nhưng từ nhỏ Lâm Lâm Tư Nguyệt đã sống ở đây, cùng với người dì ruột là Trương Quân Ninh. Tại sao Lâm Tư Nguyệt không ở cùng cha mẹ, mà lại sống ở nước ngoài với dì thì là cả một câu chuyện dài.

Nhà họ Lâm vốn là thế gia hào môn có gốc gác ở thủ đô, bao đời đều lấy nghiệp nhà binh để truyền thừa, chưa từng có ngoại lệ. Cha của Lâm Tư Nguyệt là con trai út trong nhà, từ bé đã được nuông chiều. Tính cách lại cương trực không thích bị lệ thuộc, ông chưa bao giờ muốn nối nghiệp gia đình. Sau khi gặp mẹ cô thì càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với Lâm gia, dọn ra ngoài sống, kết hôn với mẹ cô.

Mẹ cô chỉ là một cô gái bình thường, là giáo viên dạy mầm non, gia cảnh cũng không có gì nổi bật. Hôn nhân của hai người bị Lâm gia hết mực phản đối, ngay cả ông bà ngoại cô cũng nghĩ rằng mối tình này sẽ chẳng có kết cục đẹp.

Nhưng cha mẹ cô vẫn kiên quyết lấy nhau, âu cũng là định mệnh giữa hai người. Sau đó, cha cô từ hai bàn tay trắng đã gầy dựng lên một công ty của riêng mình. Từ một công ty nhỏ, rồi dần dần mở rộng thị phần, phát triển việc làm ăn, cuộc sống có thể nói là thỏai mái.

Lâu dần, người nhà họ Lâm cũng không còn quá gay gắt với cha mẹ cô nữa. Dù sao thì cha cô vẫn mang họ Lâm, là tiểu thiếu gia được yêu thương nhất Lâm gia. Nhưng ông nội cô lại không muốn cha cô làm kinh doanh, theo tư tưởng của ông, chỉ có thứ lừa lọc điên đảo mới sống tốt được trong cái nghề này.

Tư tưởng cổ hủ đã ăn sâu, không thể một sớm một chiều mà thay đổi được. Dù không gay gắt nhưng cũng chưa từng cho cha mẹ cô sắc mặt tốt. Ngày lễ tết cha mẹ cô đến chúc mừng đều bị lạnh nhạt bỏ qua. Tuy tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng người đó vẫn là ông nội cô. Thế nên mọi phép tắc cha mẹ cô đều giữ trọn, một chút cũng không lơ là.

Năm Lâm Tư Nguyệt lên tám, trong tiệc mừng thọ 60 của ông nội, có người nhắc lại chuyện xưa chế giễu xuất thân của mẹ cô. Mẹ cô chỉ là một người phụ nữ, dù có nhẫn nhịn cũng không thể chịu được những lời nhục nhã đó. Ngay khi bà định rời khỏi bữa tiệc, thì cha cô lại lên tiếng bênh vực, khiến người kia tức giận đỏ mắt, càng sỉ vả cha mẹ cô nặng lời hơn.

Trong buổi tiệc có nhiều nhân vật quan trọng, nhà họ Lâm không muốn làm lớn chuyện, đã cho người ra khuyên nhũ đôi bên hòa giải. Nhưng người đàn bà kia nhất định không chịu buông tha, còn lớn tiếng mắng cả cô là thứ ti tiện. Cha cô nhẫn không được, ra tay tát bà ta một cái, sau đó xoay người dẫn mẹ con cô rời đi.

Nhưng lần trở về này lại xảy ra thảm kịch, chiếc xe chở cả nhà cô gặp tai nạn giao thông. Người lái xe và cha mẹ cô đều chết, chỉ còn lại duy nhất mình Lâm Tư Nguyệt còn sống.

Từ đó, Lâm Tư Nguyệt nảy sinh tâm lý thù hận Lâm gia, có chết cũng không muốn nhận tổ quy tông nữa. Sau khi tai nạn xảy ra, Trương Quân Ninh, cũng là dì của Lâm Tư Nguyệt, bán công ty lại cho người nhà họ Lâm, rồi đưa cả ông bà ngoại và cô ra nước ngoài sinh sống. Một chút cũng không muốn dây dưa với đám người tàn nhẫn kia.

Nhưng ông nội của cô lại hối hận, sự việc cãi vã ngày hôm đó, ông cũng không hề biết, sau khi cha mẹ cô qua đời mới được kể lại mọi chuyện. Lúc này hối hận cũng đã muộn, cha mẹ cô đã không còn, ngay cả cô cũng không muốn nhìn mặt người nhà họ Lâm. Lúc cô xuyên đến, thì Lâm Tư Nguyệt và Hạ Anh đã trở thành bạn tốt, thân thiết như chị em ruột thịt, cũng là lợi thế không cầu gì hơn của cô.

Một năm qua ở bên cạnh, quan sát và tìm hiểu con người Hạ Anh, Lâm Tư Nguyệt cảm thấy quyết định ban đầu của mình là đúng đắn. Chỉ có nữ phụ mới là chân lý, nữ chính là ai, cô không biết, mau xê ra đi! Một cô gái được nuôi dạy rất tốt, dịu dàng xinh đẹp tựa một đóa phù dung. Không bon chen hay tị nạnh, thích một cuộc sống yên bình, càng nghĩ càng hợp gu.

Chuyến bay trở về kéo dài mười mấy tiếng, khiến cả thể xác và tinh thần của hai cô gái đều mệt mỏi. Nhưng khi vừa đặt chân xuống sân bay, dường như Hạ Anh vừa được tiếp thêm năng lượng. Bước chân thoăn thoắt đi về phía trước, muốn nhanh chóng hoàn thành thủ tục để ra ngoài.

Lâm Tư Nguyệt cau mày, niềm vui của Hạ Anh cô có thể hiểu, nhưng mà nhiệm vụ của cô là tác hợp cho An Đông và Tĩnh Giao. Đồng nghĩa với việc khiến Hạ Anh đau khổ, vừa nghĩ đến đó thôi là cô đã quặn ruột: “Hạ Anh, giữ hình tượng. Nếu không còn chưa tỏ tình được thì đối phương đã bị sự hăng hái của cậu dọa sợ rồi.’’

Hạ Anh ngẩn người sau khi nghe được lời nhắc nhở của Lâm Tư Nguyệt, nhấc chiếc valy ra khỏi băng truyền, hỏi Lâm Tư Nguyệt: “Rõ ràng như vậy sao?’’ Cô không thể không gật đầu, kéo hành lý của mình đặt lên xe đẩy, điện thoại trong túi áo rung liên hồi, báo hiệu có tin nhắn đến. Lâm Tư Nguyệt kéo khóa túi áo, trượt mở màn hình, rồi thông báo với Hạ Anh: “Tài xế đến rồi!’’

Hạ Anh xoa xoa hai má, bình ổn lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tư Nguyệt: “An Đông cũng nói sẽ đến đón tớ…’’ Lâm Tư Nguyệt biết chuyện này sẽ xảy ra, đây chính là thời khắc quan trọng nhất của chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ kia. Không chỉ có An Đông đến, mà ngay cả hai người bạn thân thiết nhất của cậu ta cũng đến, Tĩnh Giao và Tĩnh Ngôn.

Lần đầu tiên Tĩnh Giao và Hạ Anh gặp mặt, Hạ Anh trong nguyên tác đã cảm thấy cô gái Tĩnh Giao này thích An Đông. Nhưng nhìn biểu hiện của An Đông thì dường như cậu ta lại không hề phát giác. Lúc đó, Hạ Anh còn vui mừng vì mình đã trở về kịp lúc, nếu không cô đã hối hận. Chẳng qua khi đó Hạ Anh cũng không ngờ, quyết định trở về của cô, phải trả một cái giá đắt như vậy.

“Tớ đi với cậu, sau này chúng ta học chung một lớp, tớ cũng muốn kết thêm bạn!’’ Lâm Tư Nguyệt đẩy chiếc xe hành lý, Hạ Anh nghe thế cũng đi theo, thuận tay giúp cô một chút.

Hai cô gái đi về phía cổng số 3, khi cửa kính vừa mở ra, Lâm Tư Nguyệt đã nhìn thấy người tài xế mà dì Trương đã nói. Những ngón tay đặt trên thanh đẩy của xe hàng siết chặt, hơi run rẩy một chút. Nhưng chủ nhân của nó đã kiềm chế rất tốt, ít nhất thì chỉ có một mình Lâm Tư Nguyệt biết Hạ Anh đang kích động.

Người ta nói, không phải người nhà không vào chung cửa, không phải oan gia không gặp được nhau. Cách chỗ người tài xế đứng cầm bảng hiệu ghi tên cô không xa. Có ba thiếu niên đang trò chuyện, hình như chàng trai đeo kính vừa trêu chọc gì đó, khiến cô gái duy nhất trong ba người nổi cáu, đá cậu ta một cái.

Nhưng chàng trai không hề để ý, nụ cười vẫn nở trên môi, khi ánh mắt lướt qua chỗ Lâm Tư Nguyệt và Hạ Anh, thì nụ cười hơi cứng lại một chút, sau đó càng rạng rỡ hơn. Cậu ta bước ngang qua hai người kia, đi nhanh về phía này, giọng điệu có chút không chắc chắn: “Hạ Anh! Là cậu thật sao?’’

Hạ Anh kiềm nén kích động, khoanh tay trước ngực giả vờ tức giận: “Thế cậu nghĩ là ai?’’ Người đang nói chuyện với Hạ Anh có lẽ là nam chính An Đông. Qủa thật rất có tác phong của một nam chính học đường, mái tóc đen được cắt gọn, đôi mắt đẹp ẩn sau cặp kính. Vóc người cao ráo lại hơi gầy, vẻ ngoài thư sinh nhưng không hề tạo cảm giác yếu ớt, cả người lấp lánh hai chữ ‘nam thần’. Người như vậy, Hạ Anh thích cũng là chuyện đương nhiên!

An Đông đã đến bên cạnh Hạ Anh từ lúc nào, vui vẻ dỗ dành cô, còn đoạt luôn xe hàng trong tay hai cô gái, đẩy luôn về phía hai người đằng sau. Vừa đi, An Đông vừa chào hỏi cô: “Chào cậu, tớ là An Đông, chắc cậu là Lâm Tư Nguyệt. Hạ Anh đã kể rất nhiều về cậu. Hy vọng chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!’’

Lâm Tư Nguyệt gật đầu thay lời chào: “Chào cậu, tôi là Lâm Tư Nguyệt, tôi cũng hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành bạn!’’ Phải, phải, nhất định phải trở thành bạn tốt, vì cô còn phải kéo Hạ Anh đáng yêu của mình quay đầu, không thể để cô ấy kết thúc trong bi thương như thế được.

Lúc này, cô mới đưa mắt nhìn về phía hai người còn lại, cô gái khi nãy đã xoay người lại, để lộ ra khuôn mặt trắng mịn, nhuận hồng. Cặp mắt to linh hoạt dưới rèm mi dày, mái tóc thẳng cột cao trông rất khỏe khắn. Hai cánh tay bắt tréo sau lưng, hơi ngả người về phía trước trêu đùa An Đông: “Thấy người đẹp là quên mất chúng tớ. An Đông cậu có còn là An Đông mà tớ biết không?’’

Dù giọng nói rất vui vẻ, nhưng Lâm Tư Nguyệt lại cảm thấy có một sự khó chịu thoảng qua. Nhưng An Đông vẫn không biết, đẩy xe hàng qua một bên, để lộ ra cô và Hạ Anh đứng phía sau: “Để mình giới thiệu, đây là Hạ Anh và Lâm Tư Nguyệt. Còn đây là Tĩnh Giao và Tĩnh Ngôn, họ là hai chị em song sinh đấy.’’

Hạ Anh nghiêng mình chào họ, tự giới thiệu: “Mình là Hạ Anh, rất vui được gặp mọi người.’’ Lâm Tư Nguyệt cũng hơi cúi người bên cạnh: “Còn mình là Lâm Tư Nguyệt, sau này mong mọi người giúp đỡ.’’ Không có gì lạ với cách ứng xử khác nhau giữa hai cô gái với ba người họ.

Hình như lời chào có phần trịnh trọng của hai cô đã khiến chị em Tĩnh Giao bối rối, họ vội đứng thẳng người, cúi người đáp lễ: “Không, không, là chúng mình thất lễ. Mình là Tĩnh Giao, còn đây là em trai mình Tĩnh Ngôn.’’

Dù sống ở nước ngoài, nhưng Hạ Anh và Lâm Tư Nguyệt vẫn được dạy dỗ theo chuẩn mực một quý cô nên có. Ngôi trường bọn họ theo học, cũng là trường nội trú hàng đầu đất nước. Nếu Hạ Anh có thể thoải mái với An Đông vì hai người là bạn từ nhỏ, nhưng với Tĩnh Giao và Tĩnh Ngôn thì lại là lần đầu gặp mặt, mọi nghi lễ đều không nên bỏ qua.

May mắn là Hạ Anh đã giản lược một số thứ để phù hợp với cách sống ở quê nhà. Nhưng cốt cách một quý cô dịu dàng đã ăn sâu vào máu thịt cô gái, khiến mỗi hành động của cô đều khiến người khác cảm thấy tao nhã đến kỳ lạ.

Lâm Tư Nguyệt vốn dĩ không quan tâm đến mấy thứ lễ tiết này lắm, nhưng không phải Tĩnh Ngôn vì tính cách này của Hạ Anh mới thầm mến cô ấy sao. Vậy nếu có thêm một người như thế nữa, sẽ khiến cậu ta phân tán lực chú ý, không thể chỉ để tâm đến mình Hạ Anh.

Đúng như Lâm Tư Nguyệt đã đoán, ánh mắt Tĩnh Ngôn nhìn hai người có chút khác lạ, nhưng cũng không tập trung vào mình Hạ Anh, Lâm Tư Nguyệt thầm thở phào một cái. Trước khi năm người bọn họ kịp lên tiếng, thì người tài xế chờ đã lâu lúc này mới bước đến: “Xin lỗi vì đã làm phiền, Lâm tiểu thư, tôi là tài xế do Trương phu nhân sắp xếp.’’

Cũng thật khó cho ông ấy, phải chờ đợi để bọn họ thực hiện xong màn chào hỏi mở đầu này. Lâm Tư Nguyệt cảm thấy rất vui khi người tài xế xuất hiện đúng lúc: “Ồ, thật xin lỗi, là do tôi mải mê nói chuyện. Hành lý của chúng tôi ở đây, làm phiền chú đưa ra xe trước, chúng tôi sẽ ra ngay.’’ Người tài xế vui vẻ nhận lời, bước đến đón lấy xe đẩy từ tay An Đông rồi kéo đi.

Sau đó, cô mới xoay người sang hỏi Hạ Anh: “Hạ Anh, cậu định về nhà nghỉ ngơi trước hay là đi cùng An Đông đến An gia chào hỏi hai bác trước?’’

Hạ Anh nghĩ đến bản thân ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng, dù có tắm rửa qua nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Tốt nhất là về nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau tinh thần khỏe khắn đến thăm An gia vẫn không muộn.

Hạ Anh áy náy nhìn ba người bạn: “Xin lỗi các cậu, để các cậu đi một chuyến vô ích rồi, nhưng hiện giờ tớ hơi mệt, vài hôm nữa nhất định tớ sẽ sang tận nhà chào hỏi hai bác, có được không?’’

Mục đích ban đầu của ba người họ là đón Hạ Anh về nhà họ An gặp cha mẹ An Đông, vì hai nhà An, Hạ vốn là chỗ thân thiết. Cha mẹ An Đông sớm đã coi con gái nhà họ Hạ như con gái mình mà đối đãi. Lần này, nghe tin Hạ Anh về nước khiến họ rất vui mừng, nếu không có Lâm Tư Nguyệt cùng trở về có lẽ Hạ Anh đã giống như nguyên tác đến nhà họ An làm khách rồi.

Ba người họ cũng không thể miễn cưỡng Hạ Anh, cười xòa bảo không sao. Rồi cùng nhau tiễn hai cô ra tận xe, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Hạ Anh, cậu nhất định phải nhớ đấy! Cha mẹ tớ rất mong cậu sang. Nếu được đưa cả Lâm Tư Nguyệt theo nữa, cậu ấy vừa về nước, nên ra ngoài thăm thú nhiều hơn.’’ Hạ Anh gật đầu đồng ý, vẫy tay chào ba người.

Chiếc xe dần lăn bánh, trong khi Hạ Anh chìm đắm trong niềm vui không kể siết. Thì Lâm Tư Nguyệt lại trầm tư suy nghĩ, rõ ràng An Đông cũng có hảo cảm với Hạ Anh, cha mẹ hai bên cũng thân thiết như thế. Tất cả mọi chi tiết đều chỉ rõ Hạ Anh là nữ chính ngay từ đầu, nhưng vì sao giữa đường lại đổi cái xoạch như thế.

Còn nhiệm vụ của hệ thống là tác hợp An Đông và Tĩnh Giao, vì sao phải tác hợp, hai người họ vốn là nam nữ chính, đến với nhau là chuyện sớm hay muộn.

Bỗng nhiên, hệ thống một năm này trừ lúc cô gọi mới xuất hiện, lại đột ngột lên tiếng: [Tinh, tinh, tinh. Chúc mừng người chơi đã tìm ra điểm đáng nghi trong kịch bản!!! Thưởng khuyến khích 100 điểm!]

Lâm Tư Nguyệt mở to mắt, cô đến thế giới này được một năm, ngoại trừ làm quen với thân phận mới và tìm hiểu nữ phụ, vì chưa chính thức làm nhiệm vụ nên chưa nhận được một điểm nào cả. Hôm nay vừa gặp nam nữ chính, đặt vài nghi vấn lại có được 100 điểm? Hệ thống này biết trêu người sao!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN