Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Chương 16
Vừa vào phòng mình, một cảm giác thân thuộc gần gũi lại trào
dâng trong tôi. Đây là căn phòng giam giữ tôi hơn mười năm qua, ngồi nhà giam
mà cũng nảy sinh ra tình cảm. Nơi đây cũng được dọn dẹp gọn ghẽ, xem ra mẹ vẫn
không quên chăm sóc cho cái tổ nhỏ của tôi.
Tôi mở ngăn kéo, lôi ra mười quyển sách, ngoài bìa đều là
“Hán ngữ cao cấp”, “Hóa học cấp 3” nhưng thực ra bên trong là “Tiếu ngạo giang
hồ”, “Ỷ thiên đồ long ký”. Sau đó tôi móc các tờ tiền giấu trong mỗi bìa sách
(bởi công tác cất giấu của tôi rất cầu kỳ nên việc lấy chúng cũng không dễ dàng
gì). Lấy ra xong, tôi đếm qua vẫn thấy thiếu 100 tệ. Tôi vội lật lại các quyển
sách, có vẻ như thời gian không còn nhiều vì đã mất đến 15 phút rồi. Nhưng càng
vội càng dễ xảy ra sự cố. Tờ tiền cuối cùng đó như cố ý trốn tránh tôi, tìm mãi
vẫn không thấy.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một quyển nhật ký nhỏ liền mở ra
xem, có đều kỳ lạ là bên trong không phải chữ của tôi. Tôi nhìn kỹ lại, thì ra
là nhật ký của mẹ, cuốn nhật ký mẹ viết cho tôi lúc nhỏ. Tôi đặt riêng nó sang
một bên để lúc sau đọc tiếp, rồi tiếp tục tìm.
Mười phút trôi qua, cuối cùng tôi cũng tìm ra tờ 100 tệ đó.
Tôi lại bỏ chút thời gian sắp xếp các quyển sách về nguyên trạng, rồi nhìn đi
nhìn lại xem còn để lại dấu vết gì không. Sau một hồi bày bừa, cuối cùng tôi thở
dài nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, vội nhắn tin kêu Ngân Xuyên lên đón tôi.
Đúng lúc đó, điều khó tin nhất đã xảy ra. Tôi vừa ấn gửi tin
nhắn đi đã nghe thấy tiếng động cửa. Tôi nghĩ Ngân Xuyên không thể nào lại có
thần giao cách cảm với mình nên vội vã nấp vào phòng. Sao lại thế được! Không
thể nào là bố mẹ tôi về nhà được, nếu vậy thì Ngân Xuyên đã gọi điện báo động
cho tôi, hơn thế bình thường bố mẹ tôi 10 giờ mới về, thời gian tôi nghỉ hè hay
nghỉ đông ở nhà, mỗi lần đi mua đồ ăn, bố mẹ đều đi mua rất lâu, mà bây giờ mới
có 9 giờ 30 phút thôi.
Hay là trộm?! Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ đó, tôi thấy
căng thẳng đến toát cả mồ hôi hột, vội tìm quanh phòng một cây gậy thủ sẵn thế
phòng thủ.
Mấy giây lúc đó trôi qua thật chậm, tôi căng thẳng nghe
ngóng, tập trung cao độ…
Sau khi mở cửa, có tiếng bố mẹ vọng lại, chứng tỏ không phải
là trộm, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại căng thẳng trở lại. Quý Ngân
Xuyên và Ngô Vũ Phi thật là, đánh động ở tận đâu rồi.
Đợi một lúc tôi mới nhận được tin nhắn của Quý Ngân Xuyên:
“Báo động cấp 1, báo động cấp 1! Vừa nãy có hai người trông
giống bố mẹ cậu đi lên trên, nhưng Vũ Phi không tin, tranh cãi hồi lâu với tớ,
còn cá một bữa đi nhà hàng Hàn Quốc. Đúng hay không đúng thì cũng nhanh nhanh
trả lời, tớ đang đợi đi ăn món Hàn Quốc đây”.
Tôi bị họ làm tức điên lên rồi, giờ này hãy còn cá cược món
Hàn Quốc được thì tôi thật phục họ quá. Tôi nhắn tin trả lời:
“Là bố mẹ tớ đấy. Nhưng các cậu xem bây giờ tớ phải làm thế
nào? Xem ra từ giờ đến tối trước khi bố mẹ đi dạo tớ không ra khỏi nhà được rồi.
Nhưng mà các cậu cũng không được đi ăn đâu đấy, sẵn sàng đợi lệnh để lên ứng cứu
đó”.
Cảm thấy vẫn chưa hết bực, tôi nhắn tiếp:
“Các cậu nhất định phải ở chỗ xích đu đấy. Chừng nào mình
còn bị nhốt thì các cậu cứ ở đó mà chơi xích đu. Tớ đang đứng ở cửa sổ đây này.
Ai mà đi, tớ sẽ cầm tiền đi ăn mảnh đó”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!