Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Chương 21
Chính điều băn khoăn đó dắt tôi đến vô số các câu hỏi cụ thể
và khó lý giải hơn. Chuyện của cậu ấy và Ngô Vũ Phi sao rồi? Họ chia tay rồi
sao, hay là vẫn chưa thành đôi? Có thực là Ngô Vũ Phi vẫn còn độc thân không? Lẽ
nào cô ấy vẫn còn thích…
Trong đầu tôi rất hỗn loạn…
…
Cũng tại lúc nãy uống nhiều rượu quá. Tôi đi sấp chút nước
lên đầu rồi gọi cô phục vụ mang tới một cốc Côca-cola, vừa uống vừa miên man
suy nghĩ:
Khả năng thứ nhất là hai người họ vừa đến Bắc Kinh đã mỗi
người một ngả, Quý Ngân Xuyên đã biến mất trước mặt Ngô Vũ Phi, giống như đã biến
mất trước mắt tôi vậy. Nhưng nếu vậy thì câu đầu tiên khi Vũ Phi gặp tôi phải
là: “Sao Quý Ngân Xuyên không đến?”. Ít ra là đã lâu vậy rồi cũng phải hỏi thăm
tình hình của Quý Ngân Xuyên chứ.
Khả năng thứ hai là sau khi họ đến Bắc Kinh thì bắt đầu yêu
nhau. Sau đó,… phần giữa bỏ qua một vài chi tiết, kết quả thì chỉ có hai khả
năng. Nếu còn bên nhau thì chắc chắn không thể… Vậy thì là chia tay rồi? Nếu
nói vậy thì cũng có vẻ có lý. Sau khi chia tay, Vũ Phi rất đau lòng bởi thế
hoàn toàn không muốn nhắc tới cậu ta, cho nên tối nay mới uống nhiều như vậy.
Tôi hiểu tại sao từ lúc vừa xuống tàu, tôi luôn có cảm giác
bất an, hơn thế không dám trực tiếp hỏi Vũ Phi vì sao Ngân Xuyên lại biệt tăm
biệt tích như vậy, điều tôi sợ chính là kiểu kết thúc đó.
Thế nhưng ngay lập tức tôi đã nghĩ đến khả năng thứ 3, khả
năng làm tôi sốt sắn hơn cả. Cũng bởi tôi học giỏi toán nên trước mỗi sự việc
thường cố nghĩ ra một vài khả năng. Tôi luôn sợ phải đặt ra giả thiết thế này,
nhưng không thể nào ngắt được mạch suy tưởng của mình, ý nghĩ đó càng lúc càng
mạnh mẽ…
Có lẽ nào Ngân Xuyên gặp tai nạn? Phải chăng cậu ấy gặp phải
sự cố nào đó? Đã 3 năm rồi không có một chút tin tức gì về cậu ấy, bây giờ
Xuyên cũng không đến buổi họp lớp này, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra với cậu
ta, Ngô Vũ Phi biết nhưng không dám nói với tôi, một mình âm thầm chịu đựng đau
khổ?
…
“Cậu này lại định lén đào ngũ đấy à!” – Một cậu bạn từ nhà vệ
sinh đi ra nhìn thấy tôi.
Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu với cậu ta: “Xuỵt!”
Nhưng cậu ấy chẳng thèm mở to mắt nhìn tôi đã lôi tôi vào
trong phòng, tôi đang định phản khán, cậu ta đã hô to: “Nào, mọi người mau tới
đây, có kẻ chống cự bị bắt đây!”
Lập tức có một cậu từ trong phòng lao vội ra với dáng đi như
Khiêu Ương Ca, chính là Ương Ca với kiểu tiến hai bước lùi một bước, cậu ta nói
miệng nồng nặc men rượu: “Đâu? Ở đâu?” Nói rồi hùng hổ xông ra tóm tôi vào.
Cuộc tửu chiến gần như đã kết thúc, chỉ còn một vài người vì
thù hằn xưa mà có xích mích chút ít. Đương nhiên “thù hằn” là một từ nghĩa xấu,
dùng để chỉ những người có tình cảm sâu sắc, sâu đến mức không phân biệt rõ được
mức độ bạn thù, nếu Quý Ngân Xuyên ở đây, ba đứa dân ký túc chúng tôi chắc cũng
đang tranh cãi nảy lửa.
Sau đó một vài cậu uống quá chén bắt đầu lẩm bẩm như Đường
Tăng, một vài người bắt đầu huyên thuyên.
Có bạn nước mắt đầm đìa ngồi nhớ lại những năm tháng đã qua
và nhắc lại đợt tập quân sự của chúng tôi năm đó, về tuổi trẻ của chúng tôi; rồi
quá khích nắm tay cô bạn học không chịu buông ra, bộc bạch hết sức chân tình:
“Ôi, tớ thầm yêu cậu đã bao nhiêu năm rồi…”
Một vài người khác lại sôi nổi bàn về những chuyện mang tính
thời sự hơn, đặc biệt là những tên giỏi IT, chủ đề không gì khác ngoài Linux,
J2EE…
Một nhóm khác là điển hình anh hùng lao động của các vùng miền
cả nước đang bàn về tương lai. Chủ đề của họ cao thâm hơn nhiều. Không nói về Cục
Dự trữ liên bang Mĩ thì cũng là chỉ số Down-Jones.
…
Trước mắt tôi xuất hiện vô số vị Đường Tăng, hồi trước tôi
thường chê mẹ tôi nhiều lời, hôm nay nghĩ lại tôi thấy nghe mẹ tào lao còn hạnh
phúc hơn. Đợi sau khi về Thượng Hải, tôi nhất định sẽ giúp mẹ tổ chức bữa tiệc
sinh nhật, tạo cơ hội cho mẹ nói thoải mái. Cho đến kiếp sau tôi cũng vẫn nhớ
ngày mồng 4 tháng 5 là sinh nhật bà.
Mặc cho các vị Đường Tăng đang thao thao bất tuyệt, tôi vẫn
muốn trốn trong dòng hồi ức của mình, từ từ hồi tưởng lại cô gái hát “Mình là
Ngô Vũ Phi, mình đến từ Trương Gia Thới” và anh chàng Quý Ngân Xuyên bất cần đời,
chỉ biết ngủ và làm thơ. Ký ức đó vẫn còn rất sâu sắc, dường như có thể chạm tới,
sờ tới được nhưng lại chỉ là ảo tưởng. Họ cười, hát với tôi nhưng tôi chỉ nghe
thấy tiếng ồn ào của đám đông quanh mình.
Những lúc khó chịu thường có cảm giác thời gian trôi qua thật
chậm chạp. Không biết phải mất bao lâu, cuối cùng cũng đến tiết mục tiếp theo:
hát karaoke. Nhà hàng này kiêm một chuỗi dịch vụ ăn uống giải trí, chúng tôi
chuyển sang một phòng hát karaoke. Tôi ngồi cạnh Vũ Phi, hai đứa im lặng nghe
nhạc, không ai nói gì.
Sau khi uống vài ly rượu, tôi lấy hết dũng khí hỏi cô ấy câu
tôi muốn hỏi nhất: “Sao Quý Ngân xuyên không tới?”
Cuối cùng cũng nói ra được câu này, trong lòng tôi thấy nhẹ
nhàng hơn nhiều.
“Sao cơ? Quý gì?”
“Quý Ngân Xuyên đó, chẳng phải cậu ta cũng ở Bắc Kinh sao?
Lâu lắm tớ không liên lạc với câu ấy rồi”.
“Tớ không nhớ ra người này. A! đến bài của tớ rồi…”
Cô ấy cầm micro và bắt đầu ngân nga, vẫn là bài hát “Trời
đêm” đó:
Lúc bé thơ, thời tôi vẫn còn sớm nắng chiều mưa, bà ngoại
thường hát cho tôi nghe.
Những chiều hè, bài dân ca vỗ về tôi. Bài ca đó thế này…
Tôi nhận thấy Phi đang cố tình lẩn tránh vấn đề, nhưng cô ấy
sao có thể quên Quý Ngân Xuyên được. Cho dù cô ấy quên hết cả thế giới này, cả
thế giới lãng quên cậu ta, không nhớ nổi một tên thích ngủ nướng, thích chơi
bóng rổ, thích chạy nhảy thỏa thích trên sân cỏ, nhưng Ngô Vũ Phi, vì cớ gì cậu
lại không nhớ ra cậu ấy? Mình với cậu trở thành bạn thân cũng qua Quý Ngân
Xuyên, lẽ nào cậu đã quên buổi dạ hội lần đầu tiên chúng ta làm quen?
Đám đông nhảy múa theo tiếng nhạc, tôi lẩn mình trong bóng tối,
trong tiếng ồn ã, cảm giác như mình đang trốn trong nơi sâu thẳm của vũ trụ và
thời gian, một nơi rất an toàn để tôi có thể yên tâm trở lại với hồi ức của
riêng mình. Hồn tôi như lìa khỏi xác, trở lại những năm tháng tuổi trẻ lông bông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!