Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Chương 26
trên đầu Quý Ngân Xuyên, cả hội trường chỉ còn chỗ cậu ta là sáng rõ, rồi cậu ấy
bắt đầu hát.
Đây đúng là một bài hát buồn..
Tâm trạng của em thường bay bổng
Muốn bay bổng khắp chốn
Mong chớp lấy một chút an ủi
Em thường thích quanh quẩn giữa đám đông
Em sợ nhất cảm giác cô đơn
Con tim em mong manh thế, vừa chạm khẽ đã vỡ
Chỉ sợ làn gió thổi
Em muốn có nhiều người bên cạnh
Em sơ nhất bóng đêm đen mỗi ngày
Nhưng rồi trời vẫn tối và ngừoi vẫn sẽ đi
Không ai có thể ở mãi mãi bên một người
Và cảm giác cô đơn, ai cũng phải đối mặt
Sự kiệt quệ không chỉ có hai đứa mình cảm thấy
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Em có muốn tìm một người ở bên cạnh
Niềm vui, nỗi buồn của em chỉ có anh hiểu thấu
Hãy để anh lại được cùng em sánh bước trên đường đời
Tôi im lặng ngồi trong bóng tối lắng nghe chú hổ con Quý
Ngân Xuyên giúp tôi thực hiện mơ ước bấy lâu nay của mình. Kì thực từ lúc nhỏ,
tôi đã tưởng tượng sẽ có một ngày tôi hát cho người con gái tôi yêu nghe bài
hát mà tôi muốn hát cho cô ấy nghe nhất. Nhưng bài hát này tôi nghĩ rất hợp với
để hát cho Ngô Vũ Phi nghe. Mặc dù co ấy luôn là tiêu điểm của đám đông, nhưng
tôi biết chắc chắn Phi rất sợ cô đơn, bởi thế Phi thường quanh quẩn chỗ đông
người, muốn có được sự an ủi. Khán giả phía dưới im lặng lắng nghe Quý Ngân
Xuyên biểu diễn, giọng hát có thoáng chút non nớt. Không ai biết, có một người
khác đang trốn trong bóng tối, cũng đang khe khẽ hát, nhưng cậu ta không hát bằng
miệng mà hát bằng trái tim
…
Tiết mục thứ hai tôi chăm chú xem chính là vở kịch đó, lúc
xem bản thân tôi thì thấy khó hiểu, nhưng cả hội trường chốc chốc lại rộ lên tiếng
cười và tiếng vỗ tay cổ vũ. Thực ta tôi nửa vui sướng nửa thấy bức rứt. Vui thì
thấy mọi người đều thích vở kịch và dường như đều hiểu, còn bức rứt vì chỉ có
mình tôi xem không hiểu. Cuối cùng tôi cũng hiểu những bài thơ hàm súc, bức
tranh trừu tượng hay bộ phiim đầy ý nghĩa được sáng tác như thế nào, xem ra
cũng giống như tôi đều trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bản thân không biết gì là OK
rồi
Vở kịch là cao trào của buổi dạ hội. Sau tràng pháo tay
không dứt, Ngô Vũ Phi bước lên sân khấu giới thiệu: “Sau đây là chương trình cuối
cùng của buổi dạ hội hôm nay – bốc thăm giải thưởng lớn của năm mới, xin mời
các bạn lấy tấm vé vào cửa của mình ra, vâng trên mỗi tấm vé đều có một con số,
tiếp theo đây tôi xin bốc giải ba, đó là XXX, giải nhì là YYY…”
Tôi trước giờ không đặt hi vọng vào những trò bốc thăm trúng
thưởng thế này, bởi tôi giỏi tóan, quy luật xác suất chỉ cho tôi thấy những thứ
dưới 5 % đều là xác suất nhỏ, có thể bỏ qua không tính. Tôi đếm lướt qua số người
trong hội trường, ước tính xác suất trúng thưởng chưa đến 1 %
Quý Ngân Xuyên hát xong rời sân khấu liền đến ngồi cạnh tôi,
cậu ta hỏi: “Sao cậu không xem số vé trên tay?”
“Chẳng cần xem, kiến thức toán học chỉ cho mình rằng tuyệt đối
không có khả năng trúng giải” – Tôi nói
Trên sân khấu, Ngô Vũ Phi vẫn tiếp tục: “Tiếp theo, chúng ta
sẽ bốc thăm giải nhất, giải thưởng lớn nhất của đêm hội hôm nay , để tôi xem
nhé,giải nhất là 19800726”
Sao tôi thấy con số đó quen quen, nghĩ lại đây chẳng phải là
sinh nhật của tôi hay sao? Lúc nãy trước khi bắt đầu, Phi có đưa cho tôi và Quý
Ngân Xuyên mỗi người một vé vào cửa, tôi từ chối không nhận :”Tớ là đạo diễn,
ai dám chặn cửa tớ chứ, không cần đâu”…Sau đó cô ấy vẫn nhét vào tay tôi và
nói: “Tớ cố chọn ra đấy, số vé là ngày sinh nhật của cậu, giữ làm kĩ niệm cũng
được mà”.
Tôi liếc nhìn Quý Ngân Xuyên, trong bóng tối tôi biết cậu ấy
đang cười, chỉ thấy hàm răng trắng trắng trông rất gian. Tôi khẽ hỏi: “Thế này
chẳng phải là gian lận sao, nếu bị phát hiện thì chẳng ra làm sao cả”
Quý Ngân Xuyên khoe hàm răng trắng đáp lại : “Bọn mình vất vả
lâu rồi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm, lấy chút phần thưởng thì có là gì ?”
Tôi định cãi lại: “Đành rằng là thế, nhưng không thể lừa
khán giả như thế này được”
“Được rồi, trên thế gian này có một số qui tắc phải tuân
theo, nhưng có một số cái thì nên được cải tiến, cậu nghĩ xem, bọn mình đã bạn
rộn với đêm hội này bao nhiêu ngày rồi, không có công lao thì cũng đã khổ công
vì nó”
Tôi công nhạn Ngân Xuyên linh hoạt hơn tôi, cậu ta nói đúng
, chúng tôi đã lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, có lĩnh chút thưởng thì cũng công bằng,
chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Thế là tôi đứng lên, tay bụm miệng tỏ vẻ ngạc nhiên
nói liên tiếp mấy câu: “là tôi sai? Thật không thể tưởng tượng nổi”. Sau đó tôi
chạy lên sân khấu giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trước khi lên tôi còn kịp
thấy nụ cười ngụ ý “xác suất tóan học “ của Quý Ngân Xuyên
Vừa lên sân khấu, đứng trước đông đảo khán giả , mặt đỏ bừng
lên. Phần thưởng cho giải nhất là phiếu ăn miễn phí trị giá 300 tệ tại cửa hàng
lẩu Anh Hùng Tam Quốc cùng một cuốn truyện tranh. Vừa nhìn đã bước giải thưởng
này chuẩn bị hòan toàn theo chủ ý của Ngô Vũ Phi, bởi vì cuốn truyện tranh là
cuốn truyện cô ấy muốn mua lúc đi dạo trên đường với Quý Ngân Xuyên nhưng lại
chê nó đắt. Tôi nhận giải thưởng, sau đó mấy người trúng giải cùng chụp ảnh với
Ngô Vũ Phi. Tôi chỉ nhớ Ngô Vũ Phi và tôi đứng rất sát nhau, cô ấy khẽ nói vào
tai tôi: “Cậu đừng có vui sướng quá, lẩu cho cậu còn truyện tranh phải cho tớ..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!