Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ


Chương 30


Lúc tôi quay trở lại thực tại cũng đã tầm nửa đêm, không rõ
là mấy giờ nữa. THì ra vừa rồi trong vòng hồi tưởng miên man tôi đã thiếp đi
lúc nào không hay. Tôi bị đám người đó đánh thức, họ uống nhiều, hát ca nhảy
múa mệt rồi, bay giờ lại đề nghị đi leo núi Lô Gia nửa đêm. Tôi kiên quyết từ

chối lời mời của họ, tôi vẫn thường nhớ tới cậu bạn uống say lần bám mặt đất để
đi mà cứ ngỡ dựa vào tường. Tôi không dám hình dung đám người đông như vậy trèo
lên nền nhà trông sẽ ra sao
Đám người điên loạn đi rồi, chỉ còn lại tôi và Ngô Vũ Phi,.
Tôi lén xem mấy giờ, lúc nãy cứ hồi tưởng hoài không biết đến thời gian nữa.
Trên mặt di động hiển thị đã 1 giờ sáng, còn có một cuộc gọi nhỡ, may mà không
phải của mẹ tôi, đều là của cô gái số 24 hàng 7 đó

Tôi cùng Ngô Vũ Phi về thẳng khách sạn, trên đường lẽ ra tôi
rất muốn gợi cho cô ấy nhớ lại những ngày tháng đó, nhưng nhìn bộ mặt sầu não của
cô ấy, tôi lại không hỏi nữa. Lúc vào phong, cô ấy nói với tôi một câu: “Cậu
còn nhớ đã nói sẽ đồng ý làm cho tớ ba việc không?”

“Ừ,nhớ” – Tôi trả lời

Đó là hôm tốt nghiệp khi tiễn cô ấy lên tàu. Tôi đã nhiều lần
từ chối yêu cầu vô lý muốn tôi đi cùng cô ấy đến Bắc Kinh theo đuổi con đường
nghệ thuật, nhưng hôm đó Phi đứng ở sân ga ôm lấy tôi và khóc, khóc đến nỗi mặt
đỏ bừng lên, nhất định không chịu lên tàu. Trong lúc không biết ứng phó thế
nào, tôi chợt nhớ ra nguyên tắc” không làm trái đạo nghĩa giang hồ” của Trương
Vô Kỵ năm xưa, liền đồng ý sau này làm ba việc vì cô ấy

“Có gì cậu cứ nói ?” – Tôi hỏi

Vũ Phi xua tay: “Hôm nay uống nhiều, không nhớ ra được, ngày
mai nói tiếp vậy”

Sau một đêm nghỉ ngơi, Ngô Vũ Phi lấy lại được phong đọ,
sáng sớm đã đến tìm tôi. Vừa trông thấy tôi, cô ấy đã nói “Chào nhóc” rồi bắt
tôi lôi hết đồng hồ và di động ra nhất loạt chỉnh lại thành năm 2001, sau đó
quay đầu khẽ nói: “mấy ngày này cậu cứ coi như mình đang học đại học, muốn điên
thế nào thì điên, muốn chơi thế nào thì chơi nhé

Cô ấy nói một cách nhẹ nhõm, cứ như thể mình là Einstain vĩ
đại vậy. . Einstain phát minh ra thuyết tương đối cũng không đến mức tùy ý thay
đổi nhịp thời gian như thế. Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên vẫn cái tính khí ngang ngược
ấy

Thế nhưng một người trước giờ nhút nhát như tôi vẫn nhẹ
nhàng đáp :”Ừ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN