Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 6: Phá giải lời nguyền
Thật khá! Y Y nhìn chằm chằm chu sa trên trán hoàng Thục phi, giống
như có thể nhìn thấy vô số cô gái lả lướt khiêu vũ dưới hoàng hôn lửa
đỏ, duyên dáng đến rực lửa ,xung quanh tràn ngập màu sắc, khiến người ta không kịp nhìn.
“Đừng nhìn! Nhắm hai mắt của ngươi lại, rồi mở.” Thanh âm ôn nhu ở
bên tai phiêu tán, giống như nhu phong buổi sáng sớm(cơn gió nhẹ buổi
sáng), thức tỉnh con người chìm trong ảo tưởng.
Bị thanh âm mê hoặc , nàng nghe lời nhắm lại mắt, ba giây sau chậm
rãi mở, chống lại ánh mắt của hoàng Thục phi, vẻ mặt không hờn giận, mà
trong tay nàng ta, đang ôm tiểu nãi oa Hoàng Thượng, bà vú chính là ngơ
ngác đứng ở một bên, trong mắt không có bất kỳ điểm nhìn nào, y như con
rối.
“Nhũ mẫu!” Nàng nắm góc áo bà vú.
“Ngươi” Kinh ngạc phát hiện nàng thức tỉnh, hoàng Thục phi giận tái
mặt, chung quanh trừ bỏ chính mình cùng hoàng nhi, tất cả cung nữ ,thị
vệ đều trúng chú thuật chính mình,“Rốt cuộc là cao nhân nơi nào, có thể
hay không ra mặt đi?”
Gió, như cũ mềm nhẹ thổi qua, âm thanh khe khẽ rung động, nào có nửa bóng người nào.
Y Y khẩn trương nhanh cầm lấy quần áo bà vú, nhìn chu sa nữ nhân đối
diện, khủng bố a, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ lâm vào yêu thuật cổ đại, xem ra về sau chính mình là chết cũng chưa biết được.
“Mẫu hậu, ngàn dặm hồn mị.” Thản nhiên mở miệng nhắc nhở, hai mắt
tiểu vương gia lúc này nảy sinh hứng thú, không nghĩ tới còn có người
đấu được mẫu hậu.
Nàng nếu không phải chính mình từ nhỏ thích đọc các bộ sách ảo thuật, cũng là đoán không ra trò này.
Ngàn dặm hồn mị? Loại ma thuật thất truyền hơn một trăm năm, là người phương nào lợi hại như thế?
“Người đem Hoàng Thượng trả lại cho ta.” Y Y sợ bà hoàng Thục phi hỉ
nộ vô thường sẽ gây bất lợi cho tiểu nãi oa Hoàng Thượng, rốt cuộc bất
chấp sợ hãi, xông lên phía trước ôm lấy chân của nàng.
Nếu kết cục là chết, nàng cũng muốn chết quang minh lỗi lạc một chút
đi? Ít nhất là vì cứu Hoàng Thượng mà chết a, sau đó chí ít là được mai
táng long trọng, được đốt theo nhiều tiền giấy,xuống âm tào địa phủ cũng sẽ không chịu đói .
“Cút ngay, đừng dùng cái tay bẩn thủ của ngươi chạm vào mẫu hậu bổn
vương.” Tiểu vương gia đem cái khăn lụa thấm máu trên trán ném ra, tiến
lên liền hung hăng đá một cước với tiểu thân ảnh, nàng, dám phá chú!
Nghĩ đến đây, lực đạo trên chân càng tăng thêm vài phần.
Đau quá! Ngực tựa như bị đâm một đao, nàng đau đến nhe răng nhếch
miệng, tiểu hài tử chết tiệt này, thế nhưng đá gãy một cái xương sườn
của nàng!
“Không được! Đem Hoàng Thượng trả lại cho ta!” Khóe miệng tơ máu chậm rãi chảy ra, nàng cắn chặt răng ,chết cũng không buông tay, tiểu nãi oa vừa rồi còn ôm hôn cái mông của nàng, nàng không thể bỏ đi, như thế sẽ
làm hắn chết trong tay hoàng Thục phi.
“Hoàng nhi.” Ánh mắt chán ghét nhìn con kiến đê tiện dưới chân, có chút sát ý.
“Cẩn tôn mẫu hậu thánh dụ!”
Không biết đứa trẻ kia thế nào lại lấy chủy thủ ở trong tay ra ngắm
nghía, tiến lên nhéo tóc Y Y, thấy nàng sợ hãi trợn to hai mắt, nhếch
miệng cười.
“Ai không dễ chọc, muốn đến gây chuyện mẫu hậu, ngươi cho là mạng của ngươi giá trị bao nhiêu tiền? Lạc Tang quốc phượng phúc? Thật sự là
buồn cười, hôm nay ta sẽ chấm dứt lời đồn đãi này, ngươi muốn chết thế
nào, một đao mất mạng, hay là đem ngươi cắt bỏ từng khối thịt trên
người, đổ máu mà chết đây?” Nói xong, hắn chủy thủ trong tay ở trước mặt nàng dao động qua lại,lưỡi dao sắc bén đúng ở phía trên làn da non nớt
lưu lại một đạo vết thương, làm cho khuôn mặt dính máu khiến người ta
thấy không rõ khuôn mặt đáng yêu nữa.(Bé tý bé teo đã muốn giết người,
mẹ nào mà dậy con “khôn” thế)
Ô ô, hủy dung nhan! Vừa tỉnh lại còn không có thấy qua khuôn mặt
chính mình, không nghĩ tới, về sau sẽ phải hé ra mặt quỷ đi gặp người!
Quả thực, hoàng cung không phải nơi sống yên ổn!
“Nếu có khả năng cứ giết, không chịu nhục, có bản lĩnh liền đơn đả
độc đấu, dùng tiểu nãi oa uy hiếp ta, tính,.. tính cái gì là anh hùng
hảo hán!” Chết, nàng cũng không sợ, dù sao đã chết qua một lần, tuy rằng chính mình cũng không biết thân thể chết như thế nào mà xuyên qua tới
đây được, nói ngắn lại, chỉ cần bắt lấy cơ hội, nàng còn phải tiếp tục
tồn tại .
“Anh hùng hảo hán?” Tay hắn khựng lại, đột nhiên cười nhạo,“Mấy thứ
này chẳng qua là cặn bã, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ như vậy(Đấu tay
không)?”
Nhìn cần cổ nàng trắng noãn, chủy thủ trong tay vung lên.
Nếu muốn chết như vậy, hắn sẽ toại nguyện cho nàng, đứa thảo dân hạ lưu, hoàng cung căn bản là không có chỗ dung thân của nàng.
~~~
Hôm nay nàng Lãnh Như Sương *nũng nịu* , ta thật không thể chống đỡ ,nên đành phá lệ , đi beta cấp tốc rồi post a
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!