Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi - Chương 17: Hoàng thượng keo kiệt cũng hào phóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
244


Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi


Chương 17: Hoàng thượng keo kiệt cũng hào phóng


Đông Phong Túy nhìn chằm chằm vào tay nàng đang xoa yết hầu, miệng nuốt nước miếng, nói: “Ngươi chọn cho trẫm chỗ sạch sẽ là được.”

Hắn cuối cùng có thể thuận lợi nói ra một cậu.

Đông Phong Túy căm tức mà nghĩ, từ nay về sau dùng bữa có nên đem tiểu nữ tử này xếp vào danh sách những người cấm lui tới không?

Cổ Lạc Nhi càng nổi giận, hắn ngược lại càng đắc ý, còn muốn khuyến khích nàng bộc phát a, còn lâu nàng mới hầu hạ hắn.

Vừa rồi cư nhiên không có chán ghét hắn, được, nàng lại tiếp tục.

Ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự muốn ăn nó? Oa, Hoàng thượng, ngài sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ngươi biết cá bị giết thế nào không? Đang sống sờ sờ mà bị người ta đem róc vẩy xuống a.”

Đông Phong Túy lông tơ trên người dựng đứng.

Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy từ trên xuống dưới, dứt khoát tóm lấy hắn làm ví dụ.

“Hoàng thượng, ngài ngẫm lại xem, nếu có người cầm dao, lấy da trên người ngài một tấc một tấc cắt đi, máu tươi đầm đìa, đau như dao cắt. A, không phải đau nhức như dao cắt, vốn chính là đang dùng dao cắt……”

“Nương nương, lời này không thể nói ra.”

An Thụy vội vàng cắt ngang lời Cổ Lạc Nhi.

Hắn là một nô tài, vốn không nên xen vào, thấy rõ Cổ Lạc Nhi càng nói càng không ra gì, vội vàng cắt ngang nàng, nhắc nhở nàng.

Hắn là yêu mến Cổ Lạc Nhi, chỉ sợ nàng họa tòng khẩu xuất.

(họa tòng khẩu xuất: vạ miệng, tai họa từ miệng mà ra)

Cắt Long thể Hoàng thượng, chẳng phải nguy rồi?

Cổ Lạc Nhi đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, thầm nghĩ, An công công này thật đúng là người tốt, bổn cô nương nhớ kỹ.

Cười ha ha nói: “Ta chính là đang làm ví dụ, sợ hoàng thượng nghe không rõ. Hoàng thượng là Long thể tôn quý, có thể nào cùng loài cá thấp hèn so sánh?”

Lập tức lại nhỏ giọng nói: “Trên thân rồng hình như cũng có vảy.”

Nàng phải dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế Đông Phong Túy ngồi, thanh âm rất thấp, những lời này chỉ có Đông Phong Túy mới có thể nghe thấy.

Đông Phong Túy tức giận trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái.

Dám cắt da hắn, khiến hắn máu tươi đầm đìa, thật quá mức.

Vừa vặn Cổ Lạc Nhi đứng thẳng người lên, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, lôi theo một sợi tóc của Đông Phong Túy, đau đến mức Đông Phong Túy oa oa kêu to.

Cổ Lạc Nhi kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Ta cho dù thuận miệng nói một chút, không có cắt da của ngươi a. Ngài là đang trách Lạc Nhi nói sai? Ngài là hoàng đế, sao cùng một tiểu nữ tử như Lạc Nhi so đo, hoàng thượng ngài nói đi?”

Đông Phong Túy lại trừng nàng một cái.

Hữu khí vô lực nói: “Đem cá lui đi.”

(hữu khí vô lực: uể oải, yếu ớt, ỉu xìu =))))

Giằng co cả nửa ngày, hắn vẫn nuốt trôi cá mới là lạ.

Vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét.

Giằng co cả nửa ngày, bụng hắn càng đói hơn, thầm nghĩ nhanh chóng cơm nước xong rồi nghỉ ngơi, nếu không lại nhìn thấy Cổ Lạc Nhi đáng giận này.

Tiện tay chỉ một món ăn nói: “Đem cái đó tới cho trẫm.”

Cổ Lạc Nhi nhìn lên, phia Đông Phong Túy chỉ, lại là một bát chân gấu.

Hừ, Đoàng đế lười tuyệt nhiên không biết bảo vệ động vật hoang dã.

Đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, trốn đến đông phong say đích sau lưng.

“Oa ô ô, Hoàng thượng, ngài biết đó là cái gì sao?”

“Chân gấu a.”

Đông Phong Túy vừa rồi chỉ là tiện tay chỉ một cái, lúc này mới nhìn rõ, thuận miệng trả lời.

Tay dò xét phía sau lưng, đem kéo Cổ Lạc Nhi đến bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

Nha đầu kia, lại muốn chơi trò bịp gì rồi?

Cổ Lạc Nhi hỏi lại: “Ngài biết chân gấu là cái gì không? Là chân tay gấu a.”

Nâng tay của Đông Phong Túy bắt lấy tay của nàng, thương xót lật qua lật lại nhìn.

“Hoàng thượng, ngài suy nghĩ một chút, nếu có người đem tay của ngài chặt xuống, máu tươi đầm đìa, đau tận xương cốt……”

“Đủ rồi.”

Lúc này không phải An công công khuyên bảo, mà đổi thành Đông Phong Túy đang gầm thét.

Hắn thật sự là chịu đủ rồi.

Trong điện tất cả mọi người đổi sắc mặt.

Hoàng thượng làm biếng mặc dù lười, nhưng cho tới bây giờ tính tình rất tốt, chưa bao giờ thấy hắn phát hỏa lớn như vậy.

Lúc này, Tiên phi nương nương đã thật sự chọc giận hắn.

Cổ Lạc Nhi cũng không sợ hắn, trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại vờ ra một bộ dáng đáng thương.

“Hoàng thượng, Lạc nhi chẳng qua là làm một cái tương tự, thật sự không muốn chém tay của ngài, thật sự không muốn làm cho ngài chảy máu, làm cho ngài đau đớn. Hoàng thượng, ngài là hoàng đế mà, sẽ không cùng một tiểu nữ tử như Lạc Nhi so đo, đúng hay không?”

Đông Phong Túy lần nữa trở nên hữu khí vô lực.

Cổ Lạc Nhi đáng chết, luôn đem hắn đặt ở vị trí hoàng đế cao cao tại thượng, rồi đem nàng tự mình trở thành một nữ tử yếu đuối vô tội.

Chẳng phải phạt nàng sẽ gánh tội danh ức hiếp nữ tử yếu đuối sao?

Đông Phong Túy vô lực lướt nhìn qua bàn ăn.

Này, mở nắp bát ra, thế nào lại không phải chân gấu, mà lại là một đôi tay người nhợt nhạt trắng bệch?

Đông Phong Túy ghê tởm một trận, thiếu chút nữa nôn ra ngoài.

Vội vàng quay đầu, luống cuống vẫy tay.

“Đem ra, toàn bộ tất cả món ăn đều đem ra đi.”

Người hầu yến không dám chậm trễ, vội vàng đem toàn bộ món ăn lui ra.

Đông Phong Túy đối mặt với bàn ăn chỉ còn lại mộ bộ bát đũa trống rỗng, bụng không chịu thua kém càu nhàu kêu lên một tiếng.

Khiến cho Cổ Lạc Nhi ha ha cười trộm.

Đông Phong Túy tức giận nói: “Vậy ngươi nói xem, trẫm nên ăn cái gì?”

Vừa dứt lời, liền nghe ngoài điện truyền đến một tiếng hô to.

“Cơm canh đạm bạc đến.”

Thanh âm được trưởng lão kéo dài ra.

Cổ Lạc Nhi cười nói: “Hoàng thượng, ăn cơm rau dưa tốt nhất.”

Cơm rau dưa này, tới quá đúng lúc rồi.

Cùng với cơm canh đạm bạc, còn có bát đũa của Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi múc hai bát cháo nhỏ, một bát cho mình, một bát khác rất rộng lượng bày tại trước mặt Đông Phong Túy.

Từng ngụm từng ngụm ăn một chút cháo, Cổ Lạc Nhi rung đùi đắc ý tán thưởng.

“Mùi, thật thơm a.”

Có thể cứ thế mà chỉnh hoàng đế lười, tâm tình thật tốt quá, có lẽ quá lâu không ăn cháo rồi, Cổ Lạc Nhi thật sự cảm thấy cháo gạo này có hương vị đặc biệt.

Đoạn thời gian trước, mẹ vì để cho nàng chuyên tâm thi đỗ, đặc biệt ở bên cạnh trường học thuê một phòng nhỏ, để cho nàng chuyển vào đó, tránh ở ký túc xá bị quấy rầy.

Hơn nữa, mỗi ngày chuẩn cho nàng đủ loại thuốc bổ, đủ loại canh hầm cách thủy, bằng mọi cách ép nàng uống.

Làm hại nàng mập lên một vòng lớn.

Khó khăn mới dụ dỗ lừa gạt đưa mẹ về quê, Cổ Lạc Nhi đang suy nghĩ giảm béo đây, hôm nay không phải là cơ hội rất tốt sao.

Cho nên, Cổ Lạc Nhi tuy không được ăn sơn hào hải vị, lại cùng Đông Phong Túy húp cháo loãng, ăn chút thức ăn, nhưng trong lòng nhưng lại vui sướng hài lòng.

Kỳ thật, không thể nói nàng cùng Đông Phong Túy ăn cơm canh đạm bạc.

Những đồ ăn này vốn là chuẩn vì nàng bị mà, Đông Phong Túy cũng không nói để cho nàng ăn sơn hào hải vị.

Cho nên, phải nói, bữa trưa hôm nay, Đông Phong Túy cùng nàng ăn cháo loãng và chút thức ăn mới đúng.

Nghĩ như vậy, Cổ Lạc Nhi càng thêm vui.

Đông Phong Túy đã rất thảm.

Hắn chưa từng nếm qua loại thua thiệt này?

Đối mặt với bóng dáng người trước mặt đều hiện lên cháo trắng, nhìn lại gương mặt Cổ Lạc Nhi đang ăn tràn đầy sắc hồng, trong nội tâm càng nghĩ càng bực bội.

Cổ Lạc Nhi vài hớp đã húp xong cháo loãng, vươn tay về phía Đông Phong Túy.

“Hoàng thượng, cầm đến đây đi.”

“Cái gì?”

Đông Phong Túy nhất thời không kịp phản ứng.

“Ngươi đáp ứng đưa bạc cho ta rồi nha. Chẳng lẽ, ngươi định quịt nợ hay sao?”

Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy, trong ánh mắt dường như mang theo một chút mùi vị khinh bỉ.

Đông Phong Túy căm tức nói: “An Thụy, cho nàng.”

Nàng cho là hắn luyến tiếc một ít bạc sao? Nhiều bạc hơn nữa hắn cũng không thèm để vào mắt.

Cắt xén ngân lượng Cổ Lạc Nhi, chẳng qua là nghĩ muốn thử nàng, xem nàng cầm ít bạc như vậy có thể hiện ra những thứ gì.

Nhìn xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Có lẽ, từ nay về sau hắn còn có chỗ phải dùng tới nàng.

“Dạ, hoàng thượng.”

An Thụy vội vàng gọi người cầm mười lượng bạc, dùng khay nâng, trình lên trước mặt Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi không khách khí, cầm lấy bạc, cất vào trong túi áo khoác.

Thần thái hào hứng về phía Đông Phong Túy cáo từ.

“Hoàng thượng, ta đi dạo phố, ngài từ từ ăn đi.”

Nghênh ngang đi ra ngoài, tay quơ quơ về phía sau lưng Đông Phong Túy.

An Thụy đã thấy không ít thói đời nhưng với chuyện hôm nay không hiểu, cái này hoàn toàn không có trong phạm vi nhận thức của hắn đi.

Tiên phi nương nương này thật sự quá kì quái, chưa từng gặp qua nữ tử như vậy.

Hoạt bát thiện lương, rồi lại to gan lớn mật, ngay cả Hoàng thượng cũng dám chọc.

Mà Hoàng thượng ư, lại dường như đối với nàng không thể làm gì, cứ bị nàng vậy mà chỉnh.

An Thụy thử hỏi Đông Phong Túy.

“Hoàng thượng, thật sự cho phép Tiên phi nương nương xuất cung sao?”

“Để cho nàng đi ra ngoài. Nhưng mà, không thể để cho nàng cứ như vậy mà đi.”

Ngoắc ngoắc tay, lệnh An Thụy tới, cúi tai nói nhỏ với hắn một hồi.

An Thụy lĩnh mệnh đi.

Đi tới cửa, nghe thấy trong điện Đông Phong Túy cao giọng ra lệnh.

“Lai lịch Tiên phi nương nương, còn có chuyện hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài.”

“Vâng.”

Thanh âm mọi người nhất tề đáp ứng.

An Thụy thả tâm, hắn sớm muốn nhắc nhở Đông Phong Túy làm như vậy, lai lịch của Tiên phi nương nương quá kỳ lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN