Ai Sợ Ai - Chương 28: "Em đang ghen phải không?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Ai Sợ Ai


Chương 28: "Em đang ghen phải không?"


Sắp bắt đầu quay, thợ trang điểm thừa dịp dặm sơ sơ lớp trang điểm cho diễn viên

Da Tiêu Việt đẹp sẵn nên không cần tô son trát phấn cả nửa ngày, chỉ cần hơi chú ý tạo khối một chút để khi lên hình được góc cạnh hơn, cho nên thợ trang điểm tùy tiện bôi hai lần là xong rồi. Anh đi đến bên cạnh, có một nam diễn viên khác nói chuyện với anh. Anh hơi cúi đầu, giống như đang suy tư một lúc sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói mấy câu hình như đang trả lời đối phương.

Ân Dao vẫn luôn nhìn anh.

Một hai phút sau, rốt cuộc anh ngẩng đầu, ánh mắt tùy ý nhìn về phía trước.

Chẳng hiểu sao nhịp tim Ân Dao nhanh hơn một chút, sau đó phát hiện anh mắt Tiêu Việt thẳng tắp rơi trên người cô. Cách nhau một khoảng không mấy xa xôi, ở giữa có máy móc và công nhân viên liên tục đi lại. Cô cảm thấy dường như Tiêu Việt ngẩn ngơ.

Mấy giây sau, người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh, lại trò chuyện cùng anh tiếp. Có vẻ như Tiêu Việt đột nhiên hoàn hồn, nghiêng mặt sang nghe người kia nói xong nhưng anh chưa trả lời, đôi mắt lại nhìn qua về phía cô.

Ân Dao không biết giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hình như anh đang kiềm chế chính mình.

Rất kích động sao? Có phải muốn tới ôm cô không?

Ân Dao tự luyến nghĩ đến chuyện này, không nhịn được cười với anh.

Xung quanh quá nhiều người, mà anh phải làm việc ngay lập tức, tình huống khách quan không cho phép cô thể hiện nhiều hơn với anh. Cũng vào lúc Ân Dao nghĩ như vậy thì bắt đầu quay.

Lần quay này vẫn dùng bối cảnh từ đường. Cả phòng nghiêm túc hẳn, nhân viên công tác đồng loạt vào vị trí, diễn viên vây xem đều giữ yên lặng. Đóng cùng Tiêu Việt là nam diễn viên diễn cảnh trước đó, trong phim hắn là anh cả của Tiêu Việt. Đây là cảnh huynh đệ tranh chấp, cả hai diễn viên có không ít lời thoại, cũng đòi hỏi rất cao về cảm xúc. Tiêu Việt vừa vào sân liền quỳ xuống nghe vị đại ca kia quở trách.

Từ chỗ Ân Dao có thể trông thấy toàn bộ cảnh từ bên hông. Cô nhìn thấy anh cúi đầu mím môi nhưng lưng ưỡn thẳng tắp. Dựa vào lời thoại, Ân Dao nghe hiểu đại khái tình tiết. Tướng quân nhỏ nhà họ Triệu, vì thiếu niên khí phách đã đánh công tử nhà Hầu gia ở giáo trường.

Một đoạn răn dạy thật dài kết thúc, Tiêu Việt đột nhiên đứng dậy phản bác huynh trưởng. Đoạn này anh phải biểu hiện ra tâm tình vừa tức giận vừa oan ức, vậy nên nên lúc anh ngẩng đầu mắt đã đỏ ửng. Anh nhớ thoại rất kỹ, tức giận cãi lại, cuối cùng lau mắt rồi quỳ xuống lần nữa.

Từ trước tới nay Ân Dao chưa từng bắt gặp dáng vẻ anh thế này, xem hết cảnh này có hơi không bình tĩnh nổi, vẫn đắm chìm trong cảm xúc ban nãy của anh.

Đáng tiếc, rõ ràng Tiêu Việt biểu hiện rất tốt, nhưng bởi vì cảm xúc của ông anh kia đặt không đúng chỗ nên phải quay lại. Đạo diễn gọi nam diễn viên kia lên giảng giải cảnh quay.

Giữa lúc này, thợ trang điểm đưa khăn giấy cho Tiêu Việt, rồi kiểm tra lớp trang điểm của anh lần nữa. Ân Dao chú ý thấy, hình như anh lại đang nhìn cô. Bỗng nhiên nhận ra, cô đợi ở đây có phải sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh không?

Nghĩ như vậy một hồi, vào lúc họ bắt đầu quay, Ân Dao không nhìn tiếp, cô đi cùng Hoàng Uyển Thịnh ra ngoài, vào một góc phòng sưởi ấm.

Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc này còn chưa đến năm giờ mà sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Hôm nay phần diễn của Hoàng Uyển Thịnh còn lại một cảnh, trước giờ cơm tối là có thể quay xong. Cô ấy nói với Ân Dao: “Cậu tới đây đúng lúc ghê, hôm nay mình không phải quay đêm, đợi lát nữa hoàn thành là có thể đi. Mình dẫn cậu đi ăn đồ ngon, đêm nay Giáng sinh, chắc trên phố náo nhiệt lắm.”

“Chỗ này của các cậu cũng đón Giáng sinh sao?”

“Có chứ” Hoàng Uyển Thịnh nói: “Đoàn phim còn phát táo nữa đó.”

Ân Dao cảm thán: “Cuộc sống trong đoàn làm phim của các cậu cũng muôn màu muôn vẻ thật.”

“Mua vui trong khổ thôi” Hoàng Uyển Thịnh cười hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi không? Nhân lúc mình rảnh, có thể đi cùng cậu”

Ân Dao không nói gì, Hoàng Uyển Thịnh cho là cô đang suy nghĩ, liền đề nghị: ” Muốn đi hang Mộng Hoan không? Bình thường du khách đến Hoành Điếm, hình như toàn thích đến đó”.

Ân Dao lắc đầu: “Không muốn đi.”

“Vậy cậu muốn chơi gì? Đợi ở khách sạn cùng mình sao?”

“Uyển Uyển” Ân Dao thẳng thắn nói cô ấy: “Ngoại trừ tới thăm cậu, mình còn muốn thăm một người khác nữa.”

Hoàng Uyển Thịnh ngạc nhiên.

“Ai vậy?”

“Người ban nãy quay phim.”

Hoàng Uyển Thịnh run lên một cái chớp mắt, trợn mắt nhìn, hạ giọng hỏi: “Là Tiêu Việt?”

Ân Dao cười gật đầu.

Hoàng Uyển Thịnh nhìn vẻ mặt Ân Dao, nhớ lần trước cô nói gặp được một người, lập tức hiểu ra. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng dù sao Hoàng Uyển Thịnh thấy nhiều chuyện thị phi trong giới, nên chẳng kích động đến mức chụp bắp đùi người ta. Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Quen nhau lúc nào?”

“Tháng sáu.” Ân Dao nói: “Cậu đoán được là anh ấy nhanh như vậy, có phải cũng đồng ý lời nhận xét của mình không?”

“Là câu “cực kỳ đẹp” sao?” Hoàng Uyển Thịnh cười một tiếng: “Nếu mình không tán đồng, đừng nói là cậu sẽ tuyệt giao với mình đó?”

Im lặng một chút, cô ấy thật thà nói: “Ánh mắt của cậu khá lắm, cậu ấy cực kỳ có tiềm lực. Rất rõ ràng, con đường tương lai rộng mở. Hiện giờ nhân vật mà cậu ấy đang giữ rất hay, lại sâu sắc nữa. Đợi phim phát sóng chắc chắn sẽ lên một bậc thang.”

Ân Dao: “Cậu nói vậy giống người đại diện quá.”

Hoàng Uyển Thịnh: “Mình đang đánh giá khách quan thôi. Chuyện khác mình cũng không hiểu rõ, mặc dù trong phim mình là chị cậu ấy, nhưng ngoài phim không tiếp xúc nhiều. Có vẻ cậu ấy kiệm lời lắm, đến giờ còn khách sáo gọi mình là “cô Hoàng” đó”

Ân Dao nói: “Anh ấy có hơi chậm nhiệt.”

“Thật sao?” Hoàng Uyển Thịnh cười nhạo: “Nhưng mà… từ tháng sáu đến giờ, hình như cũng mới nửa năm mà.”

“…”

Ân Dao cúi đầu cười, không nói tiếp.

Hoàng Uyển Thịnh thấy biểu tình trong mắt cô, trong lòng cô ấy hơi kinh ngạc: “Cậu muốn chờ cậu ấy quay xong hả? Hình như nay cậu ấy quay đêm, đoán chừng đợi lát nữa ăn cơm tối xong phải chuyển sang quay ngoại cảnh đó. Cậu về với mình hay là thế nào?”

“Về với cậu đi, mình không muốn làm phiền đến anh ấy” Thầm nghĩ đợi anh quay xong rồi nói tiếp.

“Vậy được.”

Lát sau, trợ lý lại tới gọi, Hoàng Uyển Thịnh đi quay cảnh cuối cùng hôm nay. Cô ấy kêu trợ lý đưa Ân Dao ra xe bảo mẫu trước.

Đợi cô ấy quay xong, xe chạy về đường Vạn Thịnh.

Tới khách sạn, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì Tiêu Việt gọi đến. Ân Dao đoán hẳn là đến bọn giờ bọn họ phát cơm rồi.

Vừa nối máy liền nghe Tiêu Việt hỏi: “Em ở đâu?” Ngữ khí có chút sốt ruột.

“Em về khách sạn.” Ân Dao nói: “Nghe nói anh còn phải quay đêm, buổi tối làm xong rồi thì báo em biết nha.”

Tiêu Việt không trả lời, anh đứng cạnh đoạn tường lát đá xanh, nghe mười mấy mét bên ngoài có người phát cơm đang gào to. Anh hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Không phải đã nói phải tới thăm anh sao?” Trong giọng nói của cô mang theo ý cười: “Em nói chuyện biết giữ lời lắm đó. Anh đi ăn cơm đi, đừng để người ta cướp sạch. Em cúp đây.”

Không nghe anh đáp, cô lại thúc giục một câu: “Mau ăn cơm đi.” Nói xong liền tắt máy.

Đêm nay mười một giờ Tiêu Việt quay xong, vừa kết thúc liền gọi cho Ân Dao, nhưng cô không trả lời anh.

Tài xế đoàn phim đưa mọi người về khách sạn.

Vào thang máy, Tiêu Việt lại gửi một tin, hỏi Ân Dao ngủ chưa.

Đợi ba phút thì nhận được tin trả lời: “Em ở trên đường, bên trái khách sạn anh. Anh xuống đi”

Tiêu Việt vừa mở cửa phòng, nhìn thấy tin nhắn lập tức cầm thẻ căn cước đi ra ngoài. Thang máy ở tầng 1 chưa lên, anh đi thang bộ xuống.

Ân Dao đứng ở góc đường, trên đường thỉnh thoảng có đoàn diễn viên đi ngang qua.

Cô đứng dưới đèn đường, bên cạnh có một sạp báo đã đóng cửa. Đợi một hồi mới nhìn thấy xa xa đằng kia có một bóng dáng quen thuộc. Anh chân dài bước vội, mặc áo khoác phao dáng dài, nhưng bởi vì anh cao nên cũng không lộ vẻ cồng kềnh. Anh đi tới gần, Ân Dao dắt anh ra sau sạp báo tránh gió lạnh.

“Uyển Uyển nói, khách sạn bọn anh ở luôn có phóng viên canh me chụp hình.” Ân Dao không hiểu về ngành giải trí, không biết nam diễn viên ở mức độ như Tiêu Việt thì có bị rình mò hay không. Nhưng cô cảm thấy để an toàn, vẫn nên cách xa cái khách sạn kia ra.

Tiêu Việt biết cô nói “Uyển Uyển” là chỉ Hoàng Uyển Thịnh, hôm nay nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau. Anh không mở miệng, lẳng lặng nhìn Ân Dao mấy giây, đèn đường từ bên trái rọi xuống, khuôn mặt của cô trông rất trắng.

Ân Dao hỏi: “Sao không nói gì hết?”

“Nói cái gì?” Anh đưa tay sờ gương mặt cô.

“Gì cũng được.” Cô nâng cằm lên: “Lâu vậy chưa gặp mà không có gì muốn kể em biết sao?” Vừa nói xong, liền bị anh bọc vào trong chiếc áo to sụ. Anh chẳng hé nửa lời, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô. Chốc lát sau, anh nếm được vị sữa trong miệng cô.

“Lại ăn đồ ngọt à?” Anh hỏi câu này khi môi họ vẫn đang dán vào nhau, giọng trầm trầm chỉ đủ cô nghe thấy.

“…Uyển Uyển mua bánh phô mai cho em.”

“Ngon không?”

“Ừm.” Bên trong lớp áo khoác, Tiêu Việt chỉ mặc một chiếc áo len. Dính sát vào nhau nên gần như Ân Dao có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền sang cho cô.

Sau đó yên lặng một hồi. Anh ôm cô rất chặt, hơi thở nóng rực cứ lướt qua bên tai cô.

“Đằng trước năm trăm mét có một khách sạn không tồi.” Ngừng một xíu rồi nói tiếp: “Anh có mang theo thẻ căn cước.”

Ân Dao hiểu rõ ý anh, cô phì cười.

Tiêu Việt buông tay, lùi về sau một chút, anh cụp mắt: “Cười cái gì?”

Ân Dao cười híp mắt nói: “Em cũng đâu có định đi thuê phòng với người khác.”

Tiêu Việt không nói lời nào, nheo mắt nhìn cô.

Ân Dao chậm chạp thu hồi dáng tươi cười: “Nghe Uyển Uyển nói, ngày mai bốn giờ bọn anh phải thức dậy hóa trang, đúng không?”

Anh gật đầu.

“Anh phải nghỉ ngơi.” Ân Dao nhìn anh một cách sâu xa: “Anh biết mà, nếu như anh ở cùng em, đêm nay em sẽ không để cho anh ngủ.”

Tiêu Việt im lặng không lên tiếng anh đứng một hồi, anh nói: “Tối mai anh không cần quay phim.”

Ân Dao gật đầu: “Được, em chờ anh”. Cô nhẹ nhàng kiễng chân, vòng tay qua ôm cổ anh, môi cô dán bên tai thủ thỉ: “Lúc em ở trường quay, có phải làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Tiêu Việt không muốn trả lời cho lắm.

Nhưng Ân Dao hỏi một cách rất dịu dàng, anh không muốn gạt cô nên đành thừa nhận: “Anh sẽ muốn nhìn em.”

“Vì sao?”

“Không biết.”

Ân Dao lại cười lên, cố ý nói: “Lúc em xem Uyển Uyển diễn, cô ấy có bị ảnh hưởng đâu.”

“…Giống nhau sao?”

“Có gì không giống?”

Tiêu Việt quay mặt đi chỗ khác, lười nói với cô. Nhưng vài giây sau, lại nhịn không được quay đầu lại nghiêm túc nói với cô: “Cũng có người khác đến thăm đoàn anh, nhưng anh không bị ảnh hưởng.”

Ân Dao lại bắt lệch trọng điểm: “Có người tới thăm đoàn của anh?”

“…Lúc trước.”

“Phụ nữ sao?”

Anh không đáp lời.

“Là người theo đuổi anh?” Ân Dao gật đầu: “Em biết rồi, là người theo đuổi anh.”

“Anh không có đồng ý.” Tiêu Việt nói: “Là tự cô ta muốn tới, anh không có nói chuyện với cô ta”.

Ân Dao: “Anh nói chuyện với cô ta thì em cũng đâu có biết.”

“…”

Cũng không biết cớ gì chủ đề lại lái sang đây, cuối cùng hai người vừa được ở bên nhau lại đối thoại ấu trĩ thế này.

Nhịn mấy giây, Tiêu Việt thì thầm hỏi cô: “Em đang ghen phải không?”

Ân Dao không đáp.

Tiêu Việt nhăn mày, mím môi rồi thò tay vào trong túi áo lấy ra một quả táo đóng gói đưa cho cô.

_____

**[Trong tiếng Trung, “táo” phát âm gần với “bình an”. Vì vậy, nó đã trở thành loại quả may mắn mà người Trung Quốc thường tặng nhau dịp Giáng sinh].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN