Ai Sợ Ai
Chương 32: "Anh không tin em"
Ân Dao khẽ nói: “Không có gì đâu, anh ngủ tiếp đi.”
Anh sờ tay cô, nhẹ kéo lại rồi tiếp tục nhắm mắt, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn. Gần như trong chớp mắt ấy Ân Dao không muốn đi, đáy lòng thật sự tranh đấu một hồi rồi chậm rãi đẩy ngón tay của anh ra, đứng dậy xuống giường.
Cả một cái ngày trời làm việc, gần như không có lúc rảnh rỗi, chỉ có thể chờ tới giờ cơm trưa mới sờ đến điện thoại, nhắn cho anh một tin, nhưng tổng cộng không nói được mấy câu. May mắn buổi tối kết thúc công việc không trễ lắm. Khi Ân Dao về nhà, Tiêu Việt đang tựa trên ghế sofa xem kịch bản, mặc bộ quần áo ở nhà mà trước đó cô mua. Nghe thấy động tĩnh cánh cửa, anh đưa mắt nhìn qua, có hơi ngạc nhiên.
Không ngờ cô về sớm như vậy.
Ân Dao cười với anh: “Thay quần áo đi, ra ngoài chơi.”
Dạo này Cận Thiệu muốn làm đồ ngọt trong quán bar. Ân Dao cũng không hiểu nổi cái chỗ lỗ vốn như vậy có cái gì hay để dày vò, nhưng ông chủ Cận rất hào hứng, thế là đêm nay có một hoạt động ăn thử đồ ngọt nho nhỏ. Dĩ nhiên không phải mở cho người ngoài, vốn dĩ chỗ hắn cũng chẳng có mấy người khách. Đơn giản là tự làm chơi, còn đặc biệt gọi Ân Dao. Ân Dao rất sẵn lòng tới, một mặt là cô thích đồ ngọt, một mặt khác, cũng muốn đưa Tiêu Việt đi chơi, muốn thấy anh vui vẻ một chút.
Ân Dao đổi giày ở cửa, Tiêu Việt đứng dậy hỏi cô đi đâu.
“Đi ăn ké, sẵn tiện gặp bạn của em luôn.” Ân Dao nói: “Thực ra thì quán cậu ta ế lắm nên không có nhiều người đâu, anh muốn đi không?”
Tiêu Việt gật đầu.
Thay quần áo xong, phát hiện Ân Dao còn ở trong phòng chứa quần áo chưa ra, anh bèn đi tới cửa nhìn thử xem. Ân Dao đã đổi bộ đồ màu trắng, đang cầm túi thử, cô quay đầu hỏi anh: “Anh thấy cái nào đẹp?”
Hiếm khi thấy cô cũng xoắn xuýt phối đồ giống như những cô gái bình thường, dáng vẻ cau mày… hơi dễ thương.
Tiêu Việt trả lời: “Màu đen.”
Ân Dao nghe lời anh.
Lúc đến nơi đã hơn tám giờ, quả đúng như Ân Dao nghĩ, cũng chẳng náo nhiệt hơn bình thường bao nhiêu. Chỉ lưa thưa mấy bàn, cô đảo mắt một vòng rồi dẫn Tiêu Việt tới quầy bar.
Từ xa, Cận Thiệu nhìn thấy hai người bọn họ vào cửa, hơi nhướng mày. Chờ hai người tới gần, hắn làm ra vẻ tươi một cách cười khoa trương với Ân Dao, nom giống đóa hoa mẫu đơn to.
Ân Dao không thèm để ý tới mặt mũi tràn đầy xán lạn của hắn, cô nói với Tiêu Việt: “Cận Thiệu, ông chủ nơi này, hồi nhỏ chơi chung với em, anh không cần khách khí với cậu ta.”
Cận Thiệu làm ra vẻ đau lòng: “Chỉ giới thiệu cho người ta? Trọng sắc khinh bạn.” Quay đầu nhìn về phía Tiêu Việt, biểu cảm cũng thay đổi, hắn cười nhạt nói: “Rất vui được biết cậu, nghe Dao Dao nói qua rồi, hoan nghênh hạ cố ghé thăm.”
Nói xong thì bưng một ly rượu cho anh.
“Cảm ơn.” Tiêu Việt nhận lấy, nghiêng đầu nhìn Ân Dao một chút.
“Anh uống đi.” Ân Dao cười nói: “Em thử hết rồi, hôm nay không uống rượu. Lúc về em lái xe.”
Cận Thiệu tràn đầy hứng thú mà nhìn hai người bọn họ tương tác. Hắn thầm nghĩ gu của Ân Dao đúng là chẳng có quy luật, không chỉ mặt không cùng kiểu mà tính cách cũng khác biệt lớn như thế. Người trước đó dẻo mồm, hoạt bát, hiểu chuyện, còn người này hoàn toàn không phải.
Tiêu Việt cúi đầu uống rượu, Ân Dao chú ý tới chỗ ca sĩ đàn hát bên kia, thật lòng bội phục trình độ có mới nới cũ của Cận Thiệu: “Lại đổi người à?”
“Đúng rồi đó.” Cận Thiệu có chút đắc ý nói: “Người này dáng dấp được lắm đúng không? Có phải rất giống cậu người mẫu theo cô trước kia không, đều là mắt một mí…”
Hắn ta nói mà không biết giữ mồm giữ miệng, bị Ân Dao hung dữ lườm một hồi. Hắn cười nhạo nhún vai, gọi người mang đồ ngọt lên cho cô, rồi hắn đi tới bàn bên cửa sổ chào hỏi mấy người khách.
Ân Dao quay đầu nhìn Tiêu Việt, nhìn thẳng vào mắt anh, anh không nói gì. Sau đó mắt anh liếc qua nhìn người ca sĩ nọ, xem xong lại tiếp tục uống rượu, nói vẻ thờ ơ: “Đúng là rất giống.”
Ân Dao: “…”
Đột nhiên cô rất muốn đánh Cận Thiệu.
Chuyện Chu Thúc khó khăn lắm mới qua, bây giờ lại bị lật ra, mà lần này cô hoàn toàn không thể nói được gì bởi vì những gì cần giải thích thì lần trước đều nói xong rồi, giờ chẳng còn gì mới để nói nữa. Ân Dao có hơi xấu hổ, ho khẽ một tiếng, cô sờ tay Tiêu Việt dưới quầy bar. Anh không cự tuyệt, mặc cô nắm chặt.
Nhân viên phục vụ mang đồ ngọt lên.
Lúc này Cận Thiệu về tới, hắn dùng cái giọng Quảng Đông gà mờ than thở: “Đồng bào Hồng Kông thật là khó chiều.”
Ân Dao đoán hẳn là đồ ngọt của hắn bị chê bai, cô nhìn về phía chiếc bàn bên cửa sổ. Người bên đó cũng nhìn về phía này, là một người phụ nữ tóc ngắn ăn mặc rất thoải mái, không dễ đoán tuổi, chăm sóc khá tốt, mặt rất trơn bóng.
“Người bạn Hồng Kông của cậu?”
Cận Thiệu thở dài: “Đâu có, khách quý đó. Cậu út tôi nhắn lời bảo tôi mấy ngày nay tiếp người ta chơi”. Hắn nhích lại gần, cũng không thèm để ý Tiêu Việt đang bên cạnh, nói với Ân Dao: “Người phụ nữ đó còn thừa cơ sờ mó tôi” Giọng điệu hắn uể oải, nét mặt cũng chẳng có mấy phần tức giận.
Nếu là bình thường, nhất định Ân Dao sẽ không khách sáo đâm hắn một câu: “Nhìn cậu cũng hưởng thụ lắm, dứt khoát đi theo người ta đi!”
Nhưng hôm nay có Tiêu Việt ở đây, cô sẽ tự ý thức kiềm chế, nói nửa đùa nửa thật: “Vậy cậu bảo vệ mình cho tốt đi”
Ăn hai phần đồ ngọt, Ân Dao cảm thấy có hơi ngấy bèn nói ý kiến cho Cận Thiệu. Cận Thiệu lại làm một phần đem lên, tất nhiên Ân Dao đâu ăn được nhiều như vậy, Cận Thiệu liền bảo Tiêu Việt nếm thử.
Ân Dao nhắc nhở: “Bọn họ làm diễn viên, phải rất tốn sức duy trì dáng vóc, cậu đừng gây họa cho anh ấy.”
Cận Thiệu: “Còn trẻ vậy mà, trao đổi chất tốt lắm, cô lo cái gì?”
Tiêu Việt cũng không quá để ý, thật sự giúp hắn nếm chỗ đồ ngọt còn lại, nghiêm túc cho đánh giá, anh còn thuận miệng giới thiệu mấy loại nguyên liệu nấu ăn có thể thay thế ra sao. Mắt Cận Thiệu sáng lên, nhìn anh bằng ánh mắt khác: “Anh hai, anh cũng nghiên cứu cái này nữa hả?”
Ân Dao: “Anh ấy nhỏ tuổi hơn cậu đó!”
Cận Thiệu không thèm để ý tới cô, tiếp tục thảo luận cùng Tiêu Việt xem làm sao cải tiến đồ ngọt. Trái lại Ân Dao trở thành người thừa, nhưng cô thấy hình như Tiêu Việt cũng không phiền chán, nên không quấy rầy bọn họ nữa mà vào toilet gọi điện thoại cho Tiết Phùng Phùng.
Đợi cô quay lại, hai người đàn ông đang uống rượu bên quầy bar. Lúc cô đi tới mới phát hiện mặt và tai Tiêu Việt đều đã đỏ lên, không biết đã uống bao nhiêu. Anh không phải người không biết tiết chế như vậy, cho nên nhất định là Cận Thiệu gây ra.
Ân Dao nhìn Tiêu Việt một hồi, sau khi xác định anh hoàn tòan tỉnh táo, cô hỏi: “Về nhà chưa?”
Tiêu Việt gật đầu, nhích tới gần chút nói với cô: “Anh muốn vào nhà vệ sinh.” Khuôn mặt anh ửng hồng, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng anh thấp chỉ đủ để cô có thể nghe thấy.
Trong lòng Ân Dao có một chút ngứa ngáy: “Muốn em đi cùng anh không?”
Anh lắc đầu: “Anh không uống say”.
“Được.”
Chờ Tiêu Việt đi khỏi đó, Ân Dao quay đầu nhìn Cận Thiệu: “Cậu cố ý bắt anh ấy uống rượu nhiều như vậy làm gì?”
Cận Thiệu cười nhạt một tiếng: “Không phải là thay cô thử tửu lượng sao? Mai mốt dẫn đi chơi cũng giúp cô cản rượu mà.”
“Không cần cậu quan tâm.” Ân Dao cúi đầu mở túi lấy chìa khóa xe.
Cận Thiệu thuận tay ném hai tấm danh thiếp vào túi của cô.
Ân Dao không hiểu thế nào bèn móc một tấm ra nhìn rồi ngẩng đầu: “Đưa tôi cái này làm gì?”
Cận Thiệu cười ý tứ sâu xa, hắn sáp tới gần cô hạ giọng nói một câu, sắc mặt Ân Dao liền thay đổi, đẩy hắn ra: “Đầu óc cậu có vấn đề sao? Muốn dắt khách cũng đừng kéo tới chỗ tôi”.
“…Tôi giúp cô hỏi thăm một chút thôi mà” Cận Thiệu không ngờ cô phản ứng mạnh như thế, chuyện này quá bình thường ở trong giới: “Nếu tạm thời cô không có ý định thả người đi thì thôi, giữ cái danh thiếp lại cũng đâu có gì xấu.”
“Rốt cuộc mấy người các cậu coi người khác là cái gì hả?” Ân Dao lạnh mặt: “Hàng hóa sao? Còn tùy tiện chuyển tay? Mặc dù trước kia tôi tìm người mẫu, nhưng cũng không đối xử với bọn họ như vậy. Huống chi đây là Tiêu Việt.”
Cận Thiệu nhìn ra được cô tức giận thật. Cô đã từng nói Tiêu Việt không giống, nhưng hắn không coi là thật, nhưng xem ra bây giờ không dám không tin rồi.
Cận Thiệu không thể chịu nổi con gái tức giận, nhất là đây còn là Ân Dao. Hắn hơi đau đầu, bèn đổi giọng nịnh hót: “Được được được, tôi sai rồi được chưa?”
Ân Dao không để ý đến hắn, cô xé tấm danh thiếp trong tay ném qua, đang muốn tìm tấm còn lại trong túi xách thì đúng lúc này Tiêu Việt trở về.
“Đi thôi.” Anh nói.
Sắc mặt Ân Dao trở lại bình thường, cô đáp: “Được.”
Tiêu Việt ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua cô, đang chuẩn bị tạm biệt Cận Thiệu nhưng Ân Dao không cho cơ hội, cô kéo anh đi ngay.
Cận Thiệu không biết làm thế nào đành thở dài.
Quả thật đêm nay Tiêu Việt uống hơi nhiều. Anh ngồi xe trở về, vào đến nhà lại ngồi dựa vào ghế sofa một hồi, men say bốc lên. Ân Dao tắm rửa xong đi ra thấy anh bất động nên bước qua nhìn anh: “Sao rồi?”
Tiêu Việt gắng gượng duy trì tinh thần, nhìn cô một lát rồi đột ngột ngã người sang, đầu tựa trên vai cô.
“Đau đầu.”
Ân Dao nhíu mày: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy?”
Mắt anh nhắm nghiền, giọng trầm thấp vang bên cổ cô: “Anh ta bảo anh uống.”
Hiếm có dịp hỏi gì đáp nấy thế này.
Ân Dao ngắm hàng mi thật dài của anh: “Cậu ta bảo anh uống thì anh cứ uống sao? Anh bị khờ hả?”
Lúc này Tiêu Việt có hơi thiếu tỉnh táo, lại rất khó chịu, không giống dáng vẻ bình thường lắm. Anh nắm lấy ngón tay Ân Dao, nói vẻ hờn dỗi: “Sao em lại mắng anh?”
“Em không có mắng anh.” Ân Dao bất đắc dĩ giơ tay ôm anh vào trong ngực: “Cận Thiệu xấu quá, lần sau đừng chơi với cậu ta.”
Lúc cô nói lời này có vẻ rõ ràng đã quên rằng chính cô là người dẫn Tiêu Việt tới quán bar.
“Anh thả tay ra, em lấy nước nóng cho anh uống.” Ân Dao nói xong nhưng người đàn ông trong ngực lại chẳng nhúc nhích tí nào, thậm chí mặt anh còn cọ cọ vài cái chỗ vai gáy cô.
Rất hiếm khi Ân Dao thấy anh có dáng vẻ lưu manh thế này, cô phì cười: “Anh làm gì đó?”
Tiêu Việt im re nhưng cũng không buông tay, hơi thở nặng nề rơi vào lên vùng da cổ của cô. Ân Dao cũng lười cử động, cứ ôm anh như thế. Không biết đợi bao lâu trên sofa, cuối cùng cũng dỗ được anh lên giường, cũng chẳng kêu anh tắm, cứ vậy mà đi ngủ.
Ngày thứ hai, Ân Dao vẫn phải làm việc như cũ, sáng sớm cô không có đi ngay mà ở trong phòng bếp nghiên cứu cái nồi Tiêu Việt mua cả nửa ngày, sau đó tìm gạo nấu cháo. Trước khi đi cô về phòng ngủ nhìn một chút, người đàn ông trên giường còn ngủ rất say. Có lẽ là do say rượu nên bất kể động tĩnh nào cũng không thể quấy nhiễu anh. Ân Dao ngồi bên giường cúi người nhìn một hồi, nhớ tới dáng vẻ anh đêm qua, cô có hơi buồn cười hôn lên môi anh rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hơn mười giờ Ân Dao mới xem tới tin nhắn của anh, anh nói anh ăn cháo rồi, còn đặc biệt nói câu “Cháo nấu ngon lắm”. Ân Dao đang uống cà phê trong phòng trà nước, nhìn thấy tin nhắn này liền mỉm cười.
Cô chưa hồi âm, bởi vì phải lập tức chụp ảnh.
Đến hai giờ chiều, trong lúc nghỉ giải lao, cô chợt nhớ ra một chuyện, mới vội vàng nhắn tin cho Tiêu Việt: Hôm nay dì giúp việc tới nhà dọn dẹp, chắc cỡ ba giờ rưỡi tới, anh xem trong nhà có việc gì thì sắp xếp nha.
Nghĩ một chút, cô lại nhắn tiếp một tin: Phòng sách của em bừa bộn quá, anh bảo dì thu dọn giúp em đi.”
Không đợi được anh hồi âm, Ân Dao cũng không để ý, cô lại đi làm việc.
May mắn là hôm nay công việc hoàn thành rất sớm, 4:30 Ân Dao kết thúc việc chụp hình. Cô không lập tức trở về mà muốn tới trung tâm thương mại mua đồ chống rét. Ngày mai ngày mốt nhàn rỗi, tự dưng cô có một ý tưởng, muốn cùng Tiêu Việt đi Kim Sơn Lĩnh ở Vạn Lý Trường Thành ngắm mặt trời mọc mùa đông, bởi vậy cô còn lấy lens máy ảnh mới sắm ở studio đem về.
Đồ chống rét chọn xong, chỉ có mấy kiểu dáng thôi. Ân Dao chọn lấy một bộ đơn giản nhất màu đen, mua hai bộ giống nhau như đúc. Cỡ nam và cỡ nữ, mặc vào là thành đồ tình nhân.
Lái xe về nhà, đã hơn sáu giờ.
Ân Dao đậu xe xong, không cầm lens máy ảnh và quần áo mới sắm theo mà để lạo hết trong cốp sau, đỡ mất công ngày mai lại phải đem xuống. Vừa mở cửa liền có thể cảm giác được trong nhà sạch tinh, mặc dù mấy ngày nay Tiêu Việt ở lại cũng dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, nhưng so với nhân viên giúp việc chuyên nghiệp chắc chắn sẽ khác nhau.
Phòng khách không có ai, Ân Dao vào phòng ngủ tìm Tiêu Việt, cũng không thấy anh. Cô đi ra, nghe thấy phòng sách có tiếng động, cô bước vào. Tiêu Việt đang đứng ở trước bàn. Tất nhiên phòng sách cũng đã thu dọn xong, mấy cái túi giấy và hộp rỗng đặt cạnh cửa, trên bàn rất chỉnh tề.
Ân Dao nhìn thấy bên trong kệ trang trí có bày đồ chơi cũ của cô, con khỉ lông mềm màu nâu ngồi đằng kia.
Cô hơi kinh ngạc, bước qua đó: “Anh giúp em sắp xếp lại hả?”
Tiêu Việt ừ khẽ, anh xoay người, gấp hai cái túi giấy đưa cho cô: “Anh không biết phải cất mấy thứ này ở đâu, em tự làm đi.”
Ân Dao vô thức đưa tay nhận lấy, cô muốn trò chuyện cùng Tiêu Việt nhưng anh lại không nhìn cô mà đi thẳng ra khỏi phòng sách. Ân Dao sững sờ, cúi đầu xem đồ trong tay. Cô mở hai cái túi giấy ra, vừa mới liếc qua tay liền khựng lại. Là một chồng thư vượt đại dương mà những năm đó cô và Lương Tân Nam gửi cho nhau. Còn có ảnh cô chụp cho anh ta từ khi anh ta hai mươi tuổi đến hai mươi lăm tuổi. Ân Dao đứng cứng ngắc ở đó một lúc lâu rồi vứt xuống những thứ này ra khỏi phòng sách tìm Tiêu Việt. Anh đứng ở phòng khách, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ân Dao bước tới nắm tay anh nhưng bị anh tránh đi. Anh bước về trước mấy bước, Ân Dao không qua theo.
“Không phải anh cố ý xem đồ của em.” Tiêu Việt không quay đầu lại, anh nói.
Nhất thời Ân Dao không biết tiếp lời thế nào, môi cô hơi run, hỏi một câu: “Anh giận lắm, đúng không?”
“Anh không nên giận sao?” Tiêu Việt bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Là em nói em vứt hết rồi, em quên sao?”
Ân Dao không quên, thật sự cô từng nói với anh rằng đồ của bạn trai cũ cô bỏ hết rồi. Cô im lặng khiến sắc mặt Tiêu Việt càng khó coi hơn. Môi anh mím thật chặt, ngừng vài giây, giọng anh vừa trầm vừa lạnh vang lên: “Trong lòng em đã có người thương, tại sao còn muốn tìm anh?”
Ân Dao nhíu mày: “Không phải như anh nghĩ.”
“Vậy chứ thế nào?” Giọng anh đè nén, bình tĩnh một cách dị thường: “Em cất giấu hình anh của người khác, vì sao còn muốn chụp ảnh cho anh? Những chuyện em đã làm vì người khác, có phải em định làm lại toàn bộ với anh không?”
Cổ họng Ân Dao như căng lên, cô mở miệng giải thích: “Cái hộp đó là gần đây em mới cầm về, em tưởng bên trong chỉ đựng đồ của em thôi. Em cũng không biết có cả thư và ảnh chụp, nếu như em biết em sẽ không đem theo. Chuyện này em không có gạt anh, anh tin không?”
“Anh không tin em.” Vấn đề giấu trong lòng khiến Tiêu Việt khó chịu vô cùng, anh bật thốt ra: “Vào cái ngày anh ta kết hôn, em tới tìm anh là vì sao?” Lời này đã cào xé lòng anh hai ngày, đêm đó từ garage trở về, anh tra tên Lương Tân Nam trên điện thoại, hết thảy chi tiết đều sáng tỏ.
Tiêu Việt rất chán ghét bộ dáng mình khó chịu đòi cô giải thích, nhưng bây giờ anh không có cách nào nhịn được. Ánh mắt anh đỏ ửng, hỏi cô: “Em coi anh là cái gì?”
Ân Dao há miệng, nhưng phát hiện không thể nào thốt nên lời giải thích. Tại sao đêm đó cô muốn đi tìm anh, thật sự không liên quan đến Lương Tân Nam sao? Trong lòng cô hiểu rõ, dù cho sau đó không giống, nhưng lúc bắt đầu, cô thật sự không vô tội. Ân Dao chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ đối mặt với sự chất vấn này, mà điều duy nhất cô có thể giải thích là thư và ảnh chụp, nhưng anh cũng chẳng tin. Tình huống không cách nào phá vỡ thế này làm cho Ân Dao cực kỳ khó chịu, chẳng hiểu sao lòng cô chợt bực tức.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều chỉ nhìn vào lúc bắt đầu thôi sao?
“Tiêu Việt” Ân Dao nhìn thẳng anh: “Nói trắng ra là anh không tin em nghiêm túc với anh. Nếu đã lâu như vậy mà anh cũng không thể tin tưởng điểm này, vậy anh nói em biết đi, em phải làm thế nào?
Phòng khách ngột ngạt đến lạ.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Mấy giây sau, mấy chữ trầm thấp phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Kết hôn, em nghĩ tới chưa?” Tiêu Việt siết chặt ngón tay, bờ môi run lên rất nhẹ: “Em từng nghĩ tới chuyện kết hôn với anh chưa?”
Ân Dao sững sờ, cô bình tĩnh nhìn anh mấy giây rồi cười: “Anh mới bao nhiêu tuổi hả? Kết hôn?” Trong một thoáng này, cô cảm thấy mình thật không đủ hiểu anh. Anh còn suy nghĩ ngây thơ hơn cô, dễ dàng nhắc hai chữ này vậy ư?
Nụ cười của cô như đâm vào lòng Tiêu Việt: “Tới bây giờ em chưa từng nghĩ tới.”
“Phải, em không muốn lừa anh, em thật sự không nghĩ tới chuyện này.” Mới yêu đương mấy tháng thì muốn kết hôn? Ân Dao cảm thấy lúc mình 16 tuổi có lẽ mới nghĩ đến.
“Mình mới hẹn hò bao lâu đâu, có thể bàn chuyện kết hôn sao?” Ân Dao nói: “Tình cảm một người cũng không phải chỉ dựa vào giấy chứng nhận kết hôn. Em sẽ không treo hai chữ này trên miệng, đây là chuyện rất thận trọng.”
“Anh hiểu ý em rồi.” Sắc mặt Tiêu Việt tái xanh: “Ngay từ đầu trong lòng em, anh và Chu Thúc không có gì khác biệt.”
“Anh đủ chưa?”
Đột nhiên Ân Dao cảm giác không thể nào nói thông, tình cảm của cô đã bị phủ nhận nhiều lần, không ngờ bây giờ anh còn nhắc tới Chu Thúc. Trong nháy mắt, lòng cô bốc lên cơn tức: “Tất nhiên anh khác với cậu ta rồi. Anh đẹp hơn cậu ta nên tôi ngủ với anh. Tôi còn thích Lương Tân Nam đó, tôi tìm anh là để chơi bời chút thôi. Anh muốn nghe mấy câu này mà, dù sao trong lòng anh, tôi là người như vậy.” Ánh mắt của cô hơi nóng lên, cô tức giận quay mặt đi: “Anh khó chịu thế này thì còn nán lại làm gì, tôi đâu có trói anh.”
Những lời cô nói như đâm thẳng vào tim Tiêu Việt. Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, bờ môi tái nhợt run run. Lát sau anh lên tiếng: “Em bảo tôi đi thì tôi đi? Không phải em tốt bụng lắm sao? Em tốt với Chu Thúc vậy mà, em tiễn cậu ta đi Mỹ. Vậy em cho tôi cái gì rồi?”
Khóe miệng Ân Dao khẽ động, mắt cô đỏ lên. Cô chẳng nói chẳng rằng đi mấy bước tới trước chỗ huyền quan, lấy chiếc túi xách đêm qua đem ra ngoài đang đặt trên tủ. Cô mở túi lấy một tấm danh thiếp nhét vào trong tay Tiêu Việt: “Người này nhìn trúng anh, cũng muốn có anh như tôi. Một tuần này cô ta đều ở khách sạn Bách Duyệt. Anh muốn cái gì cô ta cũng có thể cho anh, phim điện ảnh, phim truyền hình, mua cho anh cái giải Ảnh đế cũng được. Đi đi”
Cô bình tĩnh nói dứt lời, nhìn anh mấy giây rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Không biết qua mấy phút, cô nghe thấy tiếng cánh cửa bị đóng lại.
Ân Dao đựng dựa vào tường phòng ngủ một lúc lâu. Khi cô đi ra ngoài, phòng khách đã chẳng còn ai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!