Ai Sợ Ai - Chương 47: Tin đồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Ai Sợ Ai


Chương 47: Tin đồn


Chuyện “trọng sắc khinh bạn” này, Ân Dao không ngại thừa nhận, với lại cô tin rằng Hoàng Uyển Thịnh cũng biết cô là người như vậy, nên sẽ chẳng bất ngờ bao nhiêu đâu. Thực tế, đúng là thế thật, so ra thì việc Ân Dao nói muốn dẫn Tiêu Việt đi cùng càng khiến Hoàng Uyển Thịnh ngạc nhiên hơn.

Họ hẹn nhau trong tiệm lẩu ở tầng bốn trung tâm thương mại. Hoàng Uyển Thịnh tới sớm, ngồi trong phòng riêng mười phút mới đợi được hai người. Ân Dao và Tiêu Việt được nhân viên phục vụ dẫn vào cửa. Hoàng Uyển Thịnh đang nhắn tin WeChat, ngẩng đầu trông thấy họ liền cười, ngoắc ngoắc tay.

Ân Dao đi tới ngồi xuống, nói: “Việc làm ăn rất thịnh vượng?”

“Cũng được.” Hoàng Uyển Thịnh cười cười nhìn cô, nói với ý sâu xa: “Tâm trạng tốt, cả người xinh đẹp hơn.”

Tiêu Việt ngồi bên cạnh Ân Dao, lên tiếng chào: “Chị Uyển Thịnh.”

Hoàng Uyển Thịnh đáp lời, cười nói: “Hai hôm trước gặp đạo diễn Trương, còn khen cậu với chị đó. Trong tay ông ấy có bộ phim mới, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ tìm cậu.”

Tiêu Việt cũng cười thản nhiên: “Lúc trước ông ấy cũng mắng em không ít.”

Là nói đến lúc quay “Minh nguyệt”. Tính tình đạo diễn Trương chẳng ra sao cả, ngoại trừ Hoàng Uyển Thịnh, ai cũng từng bị chửi. Thỉnh thoảng có vài tình tiết nhỏ, Tiêu Việt biểu hiện không hợp ý ông ấy, tránh không được mà bị lải nhải mấy câu, nhưng so với những người khác thì tần suất cực thấp. Bộ phim đó đã nâng đỡ Tiêu Việt rất nhiều, thật ra anh rất biết ơn đạo diễn Trương.

Tất nhiên Hoàng Uyển Thịnh biết câu này là nói đùa, cô ấy cũng ngạc nhiên trước trạng thái thoải mái của Tiêu Việt hiện giờ. Vì toàn bộ kỳ tuyên truyền trước đó, có thể cảm giác được anh rầu rĩ không vui. Lần trước ba người chạm mặt nhau là vào đêm tiệc từ thiện tháng chín, khi đó bầu không khí rất ngượng ngập. Trạng thái trước đó của hai người này cũng chẳng mấy tốt đẹp, nhưng tình thế hiện giờ đã khác đi nhiều.

Hoàng Uyển Thịnh trêu chọc: “Bây giờ mình hơi giống bóng đèn.”

Thật ra sau đó, người hơi giống bóng đèn ngược lại là Tiêu Việt. Lúc ăn cơm, anh nói chuyện không nhiều, gần như toàn là Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh tán gẫu. Nhưng anh cũng không cảm thấy bị bài xích, ngược lại anh rất thích ngắm dáng vẻ Ân Dao ở trước mặt bạn thân. Bất kể là khi khoa trương nói xấu Tiết Phùng Phùng với Hoàng Uyển Thịnh. Hay có đôi chút kiêu ngạo mà khoe mình đã học làm sandwich được rồi, lần sau có thể cùng nhau nghiên cứu phương pháp nấu ăn, đều rất đáng yêu.

Lúc sắp ăn xong, chủ đề lại vòng về bộ phim mà đạo diễn Trương sắp quay. Hoàng Uyển Thịnh ngẫm nghĩ, có ý tốt nhắc nhở Tiêu Việt: “Chị nghe nói vai nữ chính muốn giao cho Trình Di Mặc, ý của phía đầu tư. Lỡ như thật sự là cô ta, cậu nhớ để ý một chút.”

Tiêu Việt không hiểu lắm, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.

Hoàng Uyển Thịnh cười cười: “Dao Dao từng hợp tác với cô ta, hẳn là cũng hiểu rõ một ít.”

Tiêu Việt nhìn về phía Ân Dao.

Thật ra đối với Trình Di Mặc, ấn tượng của Ân Dao không sâu đậm. Chỉ biết là trong lúc phỏng vấn, cô ta từng nửa đùa nửa thật tiết lộ rằng rất dễ dàng vì phim mà nảy sinh tình cảm. Lỡ đâu không kiềm chế nổi cũng chỉ có thể chủ động theo đuổi thôi. Trong lời nói để lộ tác phong hào phóng, tới nổi sau đó thường xuyên dính tai tiếng với người hợp tác. Những chuyện này là Ân Dao nghe Tiết Phùng Phùng bà tám. Lúc ấy cô cũng chẳng có ác cảm gì, thậm chí trước khi chính thức gặp mặt còn cảm thấy tính cách cô nàng này có phần thẳng thắn. Về sau lúc chụp hình cũng chỉ cảm thấy cô ta quá nhõng nhẽo ngang ngược, thích ra vẻ ta đây chèn ép người khác, lại còn mắng cô bé trợ lý tới sắp khóc. Sau đó mắt thấy trong mấy tin bát quái, cô ta và bạn trai Hoàng Uyển Thịnh có liên quan đến nhau, thì cô mới để tâm nhiều hơn một chút.

Có lẽ là bởi vì trước kia không có quan hệ trực tiếp với mình nên bây giờ nghĩ đến cái kiểu thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến có khả năng sẽ rơi xuống đầu Tiêu Việt, Ân Dao có cảm giác hơi khác thường. Cô khẽ nhíu mày, chỉ nói: “Không dễ chung đụng lắm”.

Hoàng Uyển Thịnh gật đầu, lại nói với Tiêu Việt: “Vẫn chưa chốt lại, cũng không hẳn là cô ta. Chị chỉ nói trước để trong lòng cậu sớm có dự tính.”

Tiêu Việt gật đầu.

Sau khi ăn xong, họ đi dạo mấy cửa hàng trong trung tâm thương mại, hai cô gái đi đằng trước, Tiêu Việt theo sau. Trong trung tâm thương mại vừa đỏ vừa xanh, đồ giáng sinh, cây thông Giáng Sinh, rất có không khí. Đi một hồi, không tìm được bao nhiêu đồ thú vị, nhưng vẫn rất vui.

Hơn hai giờ chiều, ba người cùng lên xe ở bãi đỗ, Ân Dao tiện đường đưa Hoàng Uyển Thịnh về, rồi lại chở Tiêu Việt về nhà anh. Vừa thu dọn xong một ít đồ cần mang tới dẫn Hoành Điếm thì nhận được điện thoại Tiểu Sơn, nói mười phút sau đến đón Tiêu Việt ra sân bay. Chút thời gian ít ỏi này cũng chẳng làm gì được, chỉ đủ nói thêm mấy câu. Ân Dao vẫn nhớ tin tức mà Hoàng Uyển Thịnh nói, trong lòng có hơi mâu thuẫn. Một mặt, cô không muốn nhúng tay vào công việc của Tiêu Việt, kể cả khi anh lựa chọn phim vì đây là chuyện của chính anh. Nhưng một mặt khác, cô có lòng riêng. Lần đầu tiên bởi vì công việc của anh mà nảy sinh ra chút cảm giác lo âu.

“Nếu như đạo diễn Trương thật sự tìm anh, nữ chính là Trình Di Mặc, anh nhận không?”. Ân Dao nhịn không được bèn hỏi anh.

“Em không mong anh nhận?” Tiêu Việt nói: “Vậy thì không nhận.”

“… Vậy cũng không được.” Ân Dao nhíu mày: “Phim của đạo diễn Trương rất hay, cũng đâu thể vì chuyện này mà từ bỏ.”

Tiêu Việt chưa từng thấy cô vì chuyện của anh mà rối rắm thế này, dáng vẻ cô rất lưỡng lự. Anh cũng không thèm để ý bộ phim nãy sẽ hợp tác cùng ai, trái lại vì thái độ của Ân Dao mà tỏ ra vui mừng chút chút, anh hỏi cô: “Tóm lại là em đang lo cái gì?”

Ân Dao nói: “Em sợ cô ta ăn hiếp anh”.

Tiêu Việt nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt dần dần tối đi: “Cũng không phải ai cũng có thể ăn hiếp anh.”

Anh cũng không nói gì khác, nhưng gần như Ân Dao hiểu được nửa câu sau của anh. Trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm, cười một tiếng: “Xem ra uổng công em nhọc lòng rồi.”

Tiêu Việt cúi đầu ôm cô. Nhưng anh không nói rằng anh thích được cô quan tâm.

Tiêu Việt trở về Hoành Điếm, Ân Dao cũng kết thúc một ngày nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, cô phải chụp ngoại cảnh. Buổi trưa trên đường về, ngồi trong xe cô mới biết được mình đã lên hot search. Đương nhiên, cô chỉ là bị kéo theo thôi, chủ yếu vẫn là Hoàng Uyển Thịnh và Tiêu Việt.

Tiết Phùng Phùng gửi cho cô ảnh chụp và đoạn video đang được bàn tán điên cuồng trên Weibo. Là lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, khi đó ba người họ đều đeo khẩu trang. Ân Dao không quen đeo quá lâu, sau khi vào trong cửa hàng máy ảnh vắng người, lúc nhìn thiết bị cô thuận tay kéo khẩu trang xuống, ngắn ngủi hít một hơi. Chẳng ngờ cũng bị chụp được. Mà hai người kia lại thường xuyên xuất hiện trước công chúng, cho dù đeo khẩu trang, cũng không tránh khỏi việc bị đào sâu. Thân hình, kiểu tóc, quần áo trang sức đều có thể lấy ra phân tích.

Ân Dao về studio,thoạt tiên đi tới căn tin.

Tiết Phùng Phùng vừa ăn cơm vừa hóng chuyện, ngó thấy Ân Dao, cô ấy đẩy điện thoại tới trước mặt cô: “Dân mạng đúng là thần nhân”

Cái mà Ân Dao nhìn thấy chính là giao diện bình luận Weibo, đã được mấy chục nghìn bình luận rồi. Cô lướt xuống, fans của Tiêu Việt dường như có hơi giận dữ. Dẫu sao thì chỉ cách tin đồn lần trước chưa tới nửa tháng, giờ lòi ra thêm một vụ nữa, đúng là quá đáng.

“Tình chị em ấm ấp không được hả? Nắm tay chưa? Ôm ấp chưa? Nhìn chỗ nào ra cử chỉ thân mật vậy?”

“Mắt mù hả, rõ ràng là ba người, bộ cô Ân Dao không tồn tại sao?”

“Em trai từng hợp tác với hai bà chị rồi, bạn bè gặp nhau thì có vấn đề gì?”

Fan của Hoàng Uyển Thịnh thì lại ở một trạng thái khác——

“Ngại ghê, chị nhà tui chính thức CP Ân Dao lão sư.”

“Mở to con mắt của mi đi, người mà chị của ta dắt là Ân Dao!”

Ân Dao xem đến đây thì dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng. Cô lấy điện thoại của mình nhắn cho Hoàng Uyển Thịnh một tin, nhận được một chuỗi “cười khóc” đáp lại. Ngay sau đó có một tin: Đừng lo, cái này nồi mình vẫn cõng nổi. Để mình xử lý, chuyện nhỏ thôi.

Ân Dao đọc những tin nhắn khác, có Tiểu Sơn gửi tới một tin, nói muốn điện thoại trao đổi với cô một chút. Ân Dao gọi qua, từ miệng Tiểu Sơn mà biết được Tiêu Việt quay phim đêm từ tối qua mãi đến sáng nay, hai tiếng trước mới về khách sạn ngủ.

“Hôm nay ban ngày anh ấy không cần tới trường quay, em cũng không gọi, để anh ấy ngủ thêm một lát nữa.” Vào lúc này, Tiểu Sơn nói chuyện điềm tĩnh hơn bình thường mấy phần: “Em sợ anh ấy thức dậy, nhìn thấy rồi thì muốn công khai.” Tiểu Sơn nói vậy đâu phải là vô căn cứ, trước đó Tiêu Việt đã từng tiết lộ suy nghĩ. Anh không thích anh và Ân Dao bên nhau nhưng chẳng nhận ra nhau mà cứ phải trốn tránh. Càng không muốn nói dối rằng mình độc thân trước mặt người ta.

“Trước mắt thật sự đúng là không thích hợp lắm.” Tiểu Sơn cân nhắc lời nói: “Có điều em cũng đang suy tính chuyện này, nghĩ là chờ sang năm bộ phim điện ảnh kia chiếu rồi tìm thời cơ. Từ từ làm nền, sẽ không tới mức quá đột ngột.”

Dĩ nhiên Ân Dao không có ý kiến khác, cô cũng không muốn ảnh hưởng sự nghiệp của Tiêu Việt. Cô đồng ý với Tiểu Sơn: “Được, nếu anh ấy đề cập, tôi sẽ nói với anh ấy.” Ngừng một chút, cô nói: “Nếu như tự anh ấy chưa xem, cũng không cần nói cho anh ấy biết.”

Tiểu Sơn cũng tán thành: “Được.”

Buổi chiều, Ân Dao chụp ảnh trong phòng chụp, cũng không chú ý đến diễn biến sau đó nữa. Đợi đến tối lúc cô xem lại thì độ hot đã giảm xuống rồi. Thời đại internet là như thế, luôn có chuyện sốt dẻo xuất hiện.

Ân Dao nhìn những tin tức còn lại, có một tin nói đến Hoàng Uyển Thịnh tự mình bác bỏ tin đồn, dùng sáu cái icon “cười to”, sau đó tài khoản phòng làm việc của Hoàng Uyển Thịnh cũng share bài viết. Chuyện này coi như lắng xuống.

Ân Dao vào giao diện tìm kiếm xem thử, có một vài Weibo đăng tin mới hiện lên ở vị trí đầu.

Có một blogger dưỡng da chưa đầy năm nghìn fan đăng một bài thế này——

“Sao mà mạch suy nghĩ của mấy người thống nhất vậy chứ, không ai động não sao? Ba người có mấy cách ghép đôi, học dốt hoán vị tổ hợp hả?”

Dưới phần bình luận sắp được hai trăm bình luận, phần lớn là một chuỗi “Ha ha ha ha ha”, cũng có người biểu thị “tràn đầy đồng cảm”.

Ân Dao ấn vào, thấy blogger này còn đăng một bài khác, không để đề tài, cũng không đề cập danh tính, chỉ có một hàng chữ: Không ngại thì tìm thử xem, trong ảnh hậu trường với tất cả những nghệ sĩ cô ấy từng chụp, có như thế này hay không?

Bên dưới có sáu ảnh động cắt ra, là lần chụp trước đó Ân Dao xắn tay áo cho Tiêu Việt, rõ ràng những ảnh này được lấy ra từ cảnh hậu trường mà Weibo chính thức của bên tạp chí lúc trước đã đăng lên. Trong video hậu trường hoàn chỉnh chiếu cảnh này rất nhanh. Khi bị cắt ra thế này, có vài chi tiết đã được phóng đại. Chẳng hạn như ánh mắt Tiêu Việt lúc cúi đầu. Ảnh động thứ hai, môi anh mấp máy, không cách nào nhìn rõ anh nói gì. Sau đó là động tác Ân Dao ngẩng đầu. Cuối cùng là một tấm hai người mặt đối mặt. Thật sự là cắt quá tỉ mỉ, tới yết hầu Tiêu Việt nuốt xuống một cái cũng bị cắt ra làm một ảnh riêng. Bình luận vẫn chưa đầy một trăm, nhưng trong đó có một cái thế này: Rồi xong, tui là fan ca ca, cảm thấy hơi ngọt là làm sao? [khóc][khóc][khóc]…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN