Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không - Chương 13: Mùa xuân rất tốt đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không


Chương 13: Mùa xuân rất tốt đẹp


Editor: AmiLee

Sau khi cùng Lily và Linda thêm bạn lẫn nhau, Kỷ Dao nhanh chóng thấy được bài đăng “Trực tuyến thành phố X” kia đứng vị trí đầu bảng hot search.

Đã theo dõi ID của Đại Đế “Louis đệ nhất” và nhấp vào chủ trang của ngài ấy.

Thật không thể tin được, số lượng fans lên tới một tỷ, là người sử dụng siêu A có được lượng fans hâm mộ nhiều nhất.

Tuy nhiên, cái tài khoản này của Louis Đại Đế dường như là những người khác thay ngài xử lý, bởi vì đăng lên đều là một số tóm tắt tin tức chính thức của chính phủ, toàn bộ giao diện tản ra một loại hơi thở vô dục vô cầu của người máy.

Tuy nhiên vào khoảng hai mươi ngày trước: “Louis đệ nhất.”

Đã đăng một bài rất ý vị sâu xa, tám chín phần là từ tay Đại đế, viết: 【 Mùa xuân rất tốt đẹp. 】

Chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản mà thôi, không biểu tượng cũng không có hình ảnh nhưng lượng bình luận cùng chia sẻ lại cao đến kinh người, phía dưới một mảnh khen ngợi.

Dân mạng cũng sôi nổi đăng tải những bức ảnh chụp cảnh đẹp mùa xuân của mình, ở khu bình luận của Đại Đế có cuộc thi chụp hình vô cùng náo nhiệt đăng đầy hình ảnh lạ mắt và độc đáo.

Kỷ Dao nhất thời nổi hứng, nhấn vào thích và chia sẻ bài đăng này, sau đó cậu cũng đăng một bức ảnh chụp thôn Thải Hồng một ngày trước khi rời khỏi đó.

Con đường nhỏ ẩm ướt sau cơn mưa, các loại hoa dại đủ màu sắc mở ra còn vương chút nước, dãy núi uốn lượn giữa làn sương mù trắng xóa.

Rừng rậm màu xanh đậm bảo vệ thôn xóm nho nhỏ với những bức tường trắng mái đỏ như những người lính thầm lặng, giữa không trung một cầu vồng lộng lẫy vắt ngang bầu trời.

Cậu đăng bức ảnh cùng dòng chữ đính kèm cũng rất đơn giản: “Mùa xuân thôn Thải Hồng đặc biệt đẹp.”

Tuy rằng chỉ ở đó hơn nửa tháng, nhưng để lại cho Kỷ Dao những kỉ niệm quý báu khó quên, người dân thôn Thải Hồng tốt bụng và giản dị.

Phong cảnh núi non đẹp như tranh vẽ, cùng một con rồng màu đen to lớn giống như truyện cổ tích, cuộc gặp gỡ kỳ lạ cùng một màn mưa sao băng tuyệt đẹp.

Đây là bài đăng đầu tiên sau khi Kỷ Dao đăng ký siêu A, trong nháy mắt đã mất hút trong trăm triệu đội quân chia sẻ và đăng bài khác.

Buổi tối hôm nay Kỷ Dao tương đối bận, vẫn chưa kịp ăn cơm, chờ tới buổi tối tám giờ trong tiệm kết thúc công việc, Lily cùng Linda đều đi rồi, cậu mới cảm giác được bụng có chút đói.

Cậu không muốn ăn, nghĩ đến mùi vị thịt vẫn là có chút buồn nôn. Nhưng người là sắt cơm là thép, không ăn đói đến choáng váng, vì thế chọn chút đồ ăn đồ chay thanh đạm.

Loại tình huống này có chút bất thường, Kỷ Dao chưa bao giờ kén ăn, thân thể khoẻ mạnh ăn gì cũng ngon, sao đột nhiên dạ dày lại cồn cào, chẳng lẽ là tới thành phố lớn khí hậu chưa quen sao?

Cậu sờ bụng nhỏ của mình, thầm lẩm bẩm: “Ngày mai mi cần phải lấy khí lực chiến đấu, nếu chậm trễ công việc làm mất việc, mi cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc, nghe được không?”

Xa vạn đặm trong hoàng cung Alpha, đang ở hội nghị lớn Louis đột nhiên đánh cái hắt xì to, đem văn kiện giấy trên bàn thổi bay vài tờ.

Phía dưới các đại thần lập tức nhặt văn kiện lên, quan tâm hỏi: “Bệ hạ, ngài không thoải mái sao? Muốn kêu ngự y tới khám một chút không?”

“Không có việc gì, chỉ là cái mũi đột nhiên có chút ngứa.”

Louis lấy ra khăn tay lau, sau đó nhìn về phía bàn người nào đó trong hội nghị.

“Cậu vừa rồi nhắc tới An Sơn, nơi đó xảy ra chuyện gì? Tiếp tục đi.”

Douglas Đại thần năng lượng mới thăng chức, đĩnh đạc nói: “Bệ hạ, thần vừa rồi đề nghị ở khu M05 An Sơn trong núi xây một nhà máy năng lượng nguyên tử thương mại quy mô lớn, trang bị bốn tổ máy phát điện một triệu KW, một năm có thể tạo ra ba mươi tỷ KW điện trở lên.

An Sơn địa lý vị trí rất thuận lợi, tỏa ra cho một thành thị bậc một, hai cái thành thị bậc hai, cùng với sáu cái vệ tinh thành thị mới, nhu cầu điện lực yêu cầu lượng cực lớn.

Nhà máy năng lượng nguyên tử một khi xây xong việc đầu tư sẽ giải quyết vấn đề nơi dùng điện khó khăn, hơn nữa hiệu quả thương mại và lợi ích cũng sẽ rất tốt..”

“Ngừng lại.”

Louis mặt không biểu tình mà đánh gãy lời Đại thần Douglas mặt mày đang hớn hở diễn thuyết, “Có thể là cậu đã quên, ta một tháng trước vừa mới từ khu M05 trở về, cũng khảo sát qua quanh vùng An Sơn, ta không nghĩ rằng cần phải xây dựng nhà máy năng lượng hạt nhân.

Bất quá An Sơn phong cảnh đẹp, tự nhiên cảnh quan độc đáo, vẫn như cũ duy trì được hoàn cảnh nguyên sơ, cá nhân ta cho rằng có thể liệt vào danh sách khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã để bảo vệ tốt hoàn cảnh sinh thái của địa phương. Đại thần bảo vệ môi trường cảm thấy như thế nào?”

Bị điểm danh đến Đại thần bảo vệ môi trường của Đế Quốc, lão Eric lập tức đứng thẳng lưng, lấy giọng điệu tán thưởng nói: “Bệ hạ thật là mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng!

Chúng ta không thể mù quáng phát triển kinh tế bằng chi phí môi trường, nếu không mất nhiều hơn được. Nhà máy năng lượng nguyên tử tuy rằng hiệu quả và lợi ích rất lớn, nhưng tiềm tàng tính nguy hiểm cũng không thể bỏ qua, điện không đủ dùng vậy dùng ít đi một chút.

Phải vận động một cuộc sống ít carbon và thân thiện với môi trường, không cần vận động công chúng chấp nhận mạo hiểm để xây dựng một nhà máy năng lượng hạt nhân.

Câu cửa miệng nói yêu quý tinh cầu Alpha chính là yêu quý chính chúng ta, chỉ có bảo vệ tốt môi trường sinh thái mới có thể bảo đảm Đế quốc phát triển lành mạnh cùng bền vững, xây dựng một xã hội hài hòa tràn đầy sức sống!”

Douglas sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn đối thủ ngồi đối diện, lão già ngoan cố không chết này ngoài việc vuốt mông ngựa còn biết cái gì.

Trước kia vẫn luôn cùng mình đối nghịch, hôm nay lại ngăn cản khiến mình làm trò trước mặt Bệ hạ cùng đông đảo đại thần, thật là đáng giận đến cực điểm!

Trong cơn tức giận, Đại thần năng lượng hai mắt đỏ bừng, trong miệng bật ra một hàng răng nanh, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm đầy đe dọa, như thể giây tiếp theo liền lao về phía đối diện, đem lão Eric xé thành mảnh nhỏ.

Louis vẻ mặt không đổi mà vung tay lên, ở bên cạnh phòng họp ba người cận vệ khổng lồ sức mạnh hùng hậu lập tức tiến tới, hai người ghì chặt Đại thần Douglas, một người cầm trong tay một ống tiêm chứa đầy nước thuốc màu lam, nhanh độc chuẩn đâm cây kim vào cổ anh ta.

Douglas co giật vài lần như bị điện giật, răng nanh thu lại, ánh mắt tan rã, mềm oặt mà ngã xuống ghế.

Lão Eric đắc ý mà sờ sờ ria mép hoa râm trên miệng, vẻ mặt vô tội mà lắc đầu thở dài:

“Haizzz, người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, Douglas sao ngươi lại làm thế, không cùng quan điểm có thể từ từ thương lượng, sao phải tức giận chứ.”

Douglas nghĩ lại cùng lão già này tranh chấp cũng không đủ lực, chỉ có thể dựa vào ghế giương mắt nhìn chằm chằm.

Các đại thần khác đối với việc này đều thấy nhiều cũng không quá ngạc nhiên, trong phòng hội nghị thỉnh thoảng lại diễn ra.

Mọi người đối với Douglas có đồng tình, có khinh thường, có vui sướng khi người gặp họa, không phải trường hợp cá biệt.

Tuy nhiên, vẻ mặt mỗi người càng thêm nghiêm túc, dáng ngồi càng thêm thẳng thắn, cho thấy chính mình tỉnh táo, bình tĩnh, không bao giờ đột nhiên nổi điên hóa thú, đỡ phải cũng bị người ấn xuống cho một mũi.

Phải biết rằng thuốc trấn an sử dụng nhiều là có tác dụng phụ, làm không tốt còn chưa tới trăm tuổi sẽ hoa mắt tay run, uống một ly cà phê cũng có thể làm đổ ra đũng quần của mình, giống như việc tiểu tiện mất khống chế, mất mặt xấu hổ là một chuyện, mấu chốt là con đường chính trị trên cơ bản liền đã kết thúc.

Louis lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Eric nói không sai, vấn đề An Sơn được liệt vào danh sách khu bảo tồn thiên nhiên đã được định rồi.

Tuy nhiên, đề nghị của Douglas cũng có đạo lý, vấn đề khu M05 thiếu điện xác thật cần phải giải quyết, xem có thể chuyển điện từ Bắc vào Nam hay không, hoặc là sử dụng năng lượng gió và mặt trời để tạo ra nguồn năng lượng sạch tới phát điện.

Vấn đề này hai cái bộ lại nghiên cứu kỹ một chút và cùng đưa ra một bản báo cáo khả thi gửi cho ta”.

Lão Eric cùng Douglas mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, tuy rằng trong lòng không ưa gì nhau nhưng lại không thể không cùng nhau đồng ý.

Louis nhìn toàn cảnh An Sơn được chiếu ra trước phòng hội nghị hơi hơi xuất thần, cầm lòng không được mà lại nghĩ tới từng ở trong sơn cốc vượt qua ba ngày ba đêm.

Vừa rồi bác bỏ đề tài thảo luận của Douglas tu sửa nhà máy năng lượng hạt nhân, một mặt là lo lắng về vấn đề môi trường, một mặt lại là xuất từ sự ích kỷ, nơi đó đối anh mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

A Dao hẳn là cũng là hy vọng An Sơn có thể bảo trì nguyên trạng đi, nếu không về sau cậu ấy cũng không có biện pháp lại vào núi hái nấm Hồng Chưởng.

Nếu không phải quốc sự quấn thân, không có biện pháp phân thân, anh thật muốn trở về khu An Sơn tự mình đi tìm người!

“Bệ hạ, mấy ngày gần đây ở khu R03 quanh vùng sa mạc phát hiện dấu hiệu của phản quân.”

Đại thần quốc phòng nói một câu đem Louis kéo về hiện thực, khu R03 cùng đại khu M giáp ranh nhau, làm một số dây thần kinh của anh nhảy dựng.

Trầm giọng nói: “Đại khu R không phải vừa mới quét sạch qua một lần trong ba tháng sao, ông không phải bảo đảm ít nhất trong ba năm đều bình an không có việc gì, tại sao nó quay trở lại nhanh chóng như vậy?”

Đại thần quốc phòng chảy mồ hôi đầy đầu trả lời: “Tâu bệ hạ, ngay lúc đó xác định trên cơ bản đã đem toàn bộ phản quân tiêu diệt hầu như không còn, chỉ dư số ít cá lọt lưới bỏ trốn.

Trong đó có một tên biệt hiệu gọi là “Lãnh chúa vực sâu” rất mưu mô xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, tập kết lại một đám tay chân những kẻ liều mạng, còn tự tay đánh chiếm một số thế lực nhỏ phân tán ở các khu vực khác về mình, trở thành thủ lĩnh mới của phản quân, hiện tại thuộc hạ có khoảng bốn mươi ngàn người dưới tay gã.”

Louis lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ gã là Lãnh chúa vực sâu hay là chuột cống. Hãy để cho Antonio dẫn binh đi, mau chóng đem gã diệt trừ cho ta.”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Trong phòng hội nghị mọi người đột nhiên trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Antonio, thượng tướng năm sao của Đế Quốc, chiến công hiển hách, tính tình bốc lửa, nguyên hình là một con sư tử Barbary, chính là một thanh vũ khí sắc bén của quân bộ.

Đại Đế nếu phái anh ta xuất chinh, đó chính là thực sự nổi giận, vậy thì Lãnh chúa vực sâu nhất định càn rỡ không được bao lâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN