Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không - Chương 26: Hãy làm những gì mình thích đừng bao giờ hối hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không


Chương 26: Hãy làm những gì mình thích đừng bao giờ hối hận


Editor: AmiLee

Kỷ Dao xốc chăn lên bước chân trần xuống giường dẫm lên thảm lông màu trắng như tuyết đi vào phòng quần áo.

Phòng ngủ diện tích rất lớn, có gần trăm mét vuông, ngay cả đi vào phòng quần áo cũng lớn hơn so với phòng nghỉ ở tiệm thú cưng của Kỷ Dao.

Bên trong phân loại đặt chỉnh tề theo thứ tự là quần áo, mũ, giày, vớ vừa thấy đã biết làm từ thủ công cùng chất liệu rất cao cấp.

Kỷ Dao tùy tiện chọn vài món lên thử, lớn nhỏ ngoài ý muốn khá vừa người, chẳng lẽ người ở nơi này trước đây có cùng kích cỡ với mình?

Lúc này, cửa phòng ngủ bị người gõ, một người phụ nữ lớn tuổi mặc bộ váy màu xanh đậm, dáng vẻ hiền lành, uốn gối chào Kỷ Dao, rất dịu dàng nói:

“Ngài Evans, tôi là nữ quan Sophia, đã đến giờ cơm trưa, ngài muốn dùng riêng hay là cùng với Bệ hạ?”

Kỷ Dao không chút nghĩ ngợi đã nói:

“Tôi ăn một mình là được!”

Cảm thấy trả lời quá nhanh thì không ổn, lại bổ sung thêm một câu:

“Bây giờ tôi đang bị bệnh, ăn cùng Bệ hạ sẽ đem virus lây bệnh cho ngài.”

Sophia cười nói:

“Được, ngài đối với bệ hạ thật là quan tâm săn sóc.”

Kỷ Dao: “…”

Xin lỗi, không có, cậu chỉ là lo lắng cùng Đại Đế ăn cơm mình sẽ bị áp lực như núi, không ăn được nhiều mà thôi.

Sophia phất tay, bốn người nữ hầu bưng khay bạc nối đuôi nhau mà vào, đem bàn cạnh đầu giường đẩy đến trước mặt Kỷ Dao.

Sau đó mang lên một bàn thức ăn phong phú, tôm tươi sốt cà chua, bánh gạch cua chiên với nấm Truffle, cá tráp nướng hương thảo, cá sumi hấp, canh măng tây với sò cùng salad hoa quả thập cẩm.

Tất cả đều đựng trong đồ sứ cao cấp dát vàng bạc xa hoa, xinh đẹp giống ảnh chụp trên tạp chí nghệ thuật, vừa lúc là món Kỷ Dao thích ăn nhưng lại mua không nổi nguyên liệu nấu ăn.

Lăn lộn một buổi sáng, Kỷ Dao đã có chút đói bụng, nhưng lại không muốn ăn, miễn cưỡng ăn một nửa thì ăn không nổi nữa, chỉ đành áy náy nói:

“Xin lỗi nha, lãng phí nhiều thức ăn như thế, lần sau đưa cho tôi ít đi một chút.”

Sophia hỏi:

“Những đồ ăn này không hợp khẩu vị của ngài sao? Ngài muốn ăn gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu của ngài.”

Kỷ Dao vội nói:

“Không phải, những đồ ăn này rất ngon, tôi từ trước đến giờ chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như thế, chỉ là tôi ăn uống không tốt, ăn không hết nhiều như thế.”

Sophia thông tình đạt lý* mà nói:

“Ngài đang bị bệnh trong người, ăn không vô cũng rất bình thường, không cần tự trách. Bất quá ngài quá gầy, có người nhìn sẽ đau lòng, chờ sau khi hết bệnh sẽ ăn nhiều lên một chút, mập lên một chút mới tốt.”

*Thông tình đạt lý: Am hiểu lý lẽ.

“Được, tôi sẽ cố gắng.”

Kỷ Dao buồn bực, ai sẽ đau lòng chứ? Cậu ở trong hoàng cung này căn bản không quen biết ai hết.

Ăn no rồi thì mệt rã rời, nói xong mấy câu Kỷ Dao nhịn không được ngáp nhẹ một cái.

“Ngài nghỉ ngơi đi, chúng tôi cáo lui trước. Bên ngoài phòng ngủ của ngài lúc nào cũng có bốn nữ hầu chờ lệnh, ngài có bất luận yêu cầu gì đều có thể gọi đến các nàng, hoặc là trực tiếp rung chuông phân phó cho tôi cũng được.”

“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”

Sophia dẫn bốn nữ hầu rời khỏi phòng ngủ, đem cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Kỷ Dao trở lại trên giường, rốt cuộc thả lỏng mà nằm xuống.

Gian phòng ngủ này hướng nam, ở lầu ba, cửa sổ sát đất bức màn không có hoàn toàn khép lại, lấy góc độ của Kỷ Dao vừa lúc có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ một hoa viên giữa không trung.

Vòm nhà kính rất lớn trong đó có trồng vô số loài hoa quý hiếm, bên ngoài lạnh lẽo đến mức nước đóng thành băng. Trong hoa viên lại ấm áp như xuân, đầy màu sắc, âm nhạc du dương truyền đến, tốt đẹp đến không chân thật như vậy, dường như làm cho người ta cảm thấy một tia thấp thỏm bất an.

Giống như Sophia và những nữ hầu đó, đối với cậu rất lịch sự, chu đáo, nhưng mà Kỷ Dao lại lo lắng cho ngôn ngữ cử chỉ của mình không ổn, sẽ mang đến phiền phức cho người khác.

Để cho người ta không biết làm sao chính là Louis Đại Đế, thái độ của cậu với ngài giống như Antonio và Eugene nhưng lại có chút không hoàn toàn giống nhau.

Kỷ Dao không biết vị Đại Đế này đem mình vào cung với mục đích gì, mình nên đối mặt thế nào với người đàn ông địa vị tôn quý nhất trên tinh cầu này đây.

Bỏ đi, không nghĩ nhiều được như vậy, trước ngủ một giấc rồi lại nói.

Kỷ Dao trở mình, nhắm mắt lại.

Chỗ ngoặt trên hành lang dài, Louis vẻ mặt nghiêm túc mà đứng trước tường treo một bức tranh tĩnh vật, như thưởng thức lại như đang suy nghĩ sâu xa.

Nghe được tiếng bước chân từ gian phòng ngủ kia truyền đến, anh quay đầu giống như mình đang tùy ý đi tới chỗ Sophia hỏi:

“Sao rồi?”

Sophia tuổi tác so với Louis còn lớn hơn mấy chục tuổi, đã hầu hạ từ khi anh vào hoàng cung tới nay, đối với tâm tư nhỏ của Đại Đế hiểu rõ nằm lòng lại không vạch trần.

Trả lời:

“Bị cảm lạnh ảnh hưởng, ngài Evans ăn uống không tốt, cơm trưa chỉ ăn một nửa, bây giờ đã ngủ rồi.”

Louis hơi hơi nhíu mày:

“Em ấy vốn đã gầy, lại bị bệnh, ăn ít như thế thân thể làm sao chịu được.”

“Thần đã khuyên nhủ qua, hy vọng qua mấy ngày nữa bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”

Sophia nói mà mặt lộ ra vẻ chần chờ:

“Ngài Evans rất am hiểu lòng người, ngôn ngữ cử chỉ làm cho người ta như tắm mình trong gió xuân, là một quý ông lịch thiệp, chỉ là..”

Louis ngẩn ra:

“Xảy ra chuyện gì? A Dao không hài lòng chỗ nào sao?”

“Cũng không phải.”

Sophia quyết định ăn ngay nói thật, Louis tuy rằng hai trăm tuổi, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn là người mới biết yêu, nếu không có người tới chỉ điểm, chỉ sợ sẽ đi không ít đường vòng.

“Bệ hạ, thần không biết giữa ngài và ngài Evans có hiểu lầm gì, nhưng xin thứ cho thần nói thẳng, bây giờ tình trạng thân thể ngài Evans không tốt chỉ là thứ hai, mấu chốt là tinh thần cùng cảm xúc cậu ấy sa sút và khẩn trương.”

“Theo như vừa rồi thần quan sát, ngài Evans hoàn toàn đem ngài xem như một người xa lạ, ngài lại đối xử tốt với cậu ấy, chỉ làm cho cậu ấy cảm thấy áp lực lớn mà sinh ra tâm đề phòng với ngài.

Hơn nữa cậu ấy đối với hoàn cảnh trong hoàng cung cũng không thích ứng được, chỉ là không muốn làm mọi người khó xử mới để ở trong lòng không có nói ra.

Kéo dài như vậy đối với thể xác và tinh thần của ngài Evans đều sẽ không tốt, cũng không có tác dụng tích cực trong việc cải thiện quan hệ của ngài cùng cậu ấy.”

Louis mày không khỏi nhíu chặt lại, không thể không thừa nhận lời này của Sophia nhất châm kiến huyết*, tuy rằng thật sự rất mất mặt nhưng vẫn buồn bực nhìn về phía nữ quan lớn tuổi kinh nghiệm phong phú mà thẳng thắn thú nhận:

* Nhất châm kiến huyết: Nói trúng tâm sự.

“Không dối gạt bà, ba tháng trước, ta đã từng lấy hình rồng cùng A Dao thân mật khăng khít mà ở chung ba ngày, sau lại bất đắc dĩ vội vàng mà đi.

Em ấy đến bây giờ còn không biết con rồng đen kia chính là ta, mà trước mắt ta cũng không tiện nói cho em ấy tình hình thực tế, cho nên.. Bà nói ta bây giờ phải làm sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN