Ái Tình Chưa Dứt - Chương 118-3: Con nhất định phải thật khỏe mạnh ((3))
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Ái Tình Chưa Dứt


Chương 118-3: Con nhất định phải thật khỏe mạnh ((3))


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện nhà họ Trác dần dần lắng xuống, Văn Kha cũng đã chuyển đến ở tại thành phố H bởi vì nhà họ Hàn đã đưa Hàn Giang Khuyết về đây.

Anh giao hết những bằng chứng có liên quan đến Hàn Triệu Vũ cho Hàn Chiến, thế nhưng vẫn cứ bị cưỡng ép không được nhúng tay vào.

Hàn Triệu Vũ không giống Trác Viễn, những điều liên quan đến anh ta dường như không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào, chỉ khi Hàn Chiến có ý định muốn ra tay mới có thể uy hiếp đến được.

Văn Kha có thể kéo đổ nhà họ Trác đã đủ để kiệt sức rồi, thật sự không có cách nào chống lại nhà họ Hàn được nữa. Quãng thời gian đó, tuy rằng vệ sĩ nhà họ Hàn vẫn đi theo anh nhưng mối quan hệ giữa hai bên cũng không khá hơn.

Từ đầu đến cuối Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh lại, thực ra trong lúc Văn Kha xử lý chuyện của Trác Viễn giữa chừng cũng quay về thăm qua mấy lần, nhưng chỉ ngồi trên chiếc ghế được đặt ở bên cạnh trong phòng bệnh yên lặng ngắm nhìn Alpha đang nằm trên giường, sau đó đến khi trời sáng lại vội vã rời đi.

Biểu hiện kìm nén này của Omega, thậm chí còn khiến rất nhiều người nhà họ Hàn đều có những lời phê bình kín đáo.

Bọn họ nhìn thấy Văn Kha bận bịu đối phó với nhà họ Trác ở thành phố B, thậm chí kiên cường tiếp nhận phỏng vấn nhưng lại không thấy dáng vẻ Omega này khóc lóc nức nở bên cạnh Hàn Giang Khuyết, điều này ít nhiều khiến bọn họ cảm thấy không vui——

Sau mấy tuần Hàn Giang Khuyết rơi vào tình trạng hôn mê, Văn Kha đã chấp nhận chuyện đánh dấu nhân tạo.

Trước khi làm phẫu thuật, anh không thông báo cho bất cứ ai trong nhà họ Hàn, chỉ nhờ Hứa Gia Nhạc giúp ký tên để rồi bình tĩnh tiếp nhận giải phẫu.

Khi làm phẫu thuật, Văn Kha nằm úp sấp trên bàn mổ nghiêng mặt qua một bên, lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt Hàn Giang Khuyết đang ngủ say bên cạnh.

Anh đã được gây tê, nhưng vẫn cảm nhận được con dao giải phẫu sắc bén đang rạch da thịt ở sau gáy mình ra, cảm giác đó giống như lúc làm phẫu thuật tách bỏ đánh dấu vậy, thế nhưng ngay sau đó Omega lại cảm nhận thấy một ống kim tiêm thô to được cắm vào tuyến thể sau gáy của mình, sau đó… có thứ gì đó được chậm rãi truyền vào bên trong.

Đánh dấu nhân tạo rất lạnh lẽo, không có những nụ hôn nóng bỏng cùng khao khát, không có những lời nỉ non của người yêu thương.

Thế nhưng sau khi cơn tê dại rút đi, Văn Kha vẫn cảm nhận được điều đã lâu không thấy——

Cảm nhận được Hàn Giang Khuyết.

Khi anh nhắm mắt lại, dường như có thể ngửi thấy hơi thở của Hàn Giang Khuyết quẩn quanh bên mình.

Omega đặt tay lên gực, giống như là trong nhịp đập trái tim mình có thêm linh hồn của Alpha vậy.

Anh hoàn toàn không nhớ được bản thân khi bị Trác Viễn đánh dấu, đã từng có cảm giác liên kết chặt chẽ như thế này hay chăng.

Một tuần sau chuyện đó, Văn Kha vẫn cảm nhận được luồng hơi thở mới mẻ này giống như Hàn Giang Khuyết vẫn đang ở quanh đây, cảm giác thân mật đã lâu không gặp này khiến cho anh gần như đã lạc quan lên.

Bụng của anh càng ngày càng lớn, các em bé cũng thường xuyên đá vào bụng Văn Kha, mỗi lần đau bụng là anh sẽ nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt ve cái bụng của mình rồi thủ thỉ với các con:

Bảo bối, các con đều nhớ ba Hàn rồi đúng không?

Ba cũng nhớ lắm.

Các con nói xem, ba của mấy đứa sắp tỉnh lại chưa?

Nhưng mà Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh lại.

Cho dù Văn Kha mỗi giờ mỗi phút đều cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nhưng Alpha vẫn chưa tỉnh lại.

Phó Tiểu Vũ đang dần dần khôi phục lại như trước từ sau những đả kích.

Văn Kha đã bước vào giai đoạn cuối của kỳ mang thai thành ra lực bất tòng tâm, bất kể là tập đoàn IM hay là LITE đều cần người tâm phúc hỗ trợ, thế nên anh và Hứa Gia Nhạc đều phải quay về thành phố B một lần nữa nắm lại quyền khống chế cục diện trong tay.

Bởi vì bận rộn cho nên mỗi tuần Omega chỉ có thể đến thành phố H một lần.

Một buổi cuối tuần của tháng Ba, khi anh lái xe kịp đến nơi thì đã là đêm khuya rồi, trong bệnh viện gần như không có người nào, đèn trong hành lang cũng đã tắt được một nửa.

Bước chân của Phó Tiểu Vũ rất nhẹ, cậu đang đi đến phòng bệnh của Hàn Giang Khuyết, thế nhưng lúc đi đến cửa lại thấy cánh cửa kia khép hờ chỉ mở ra một khe hở nhỏ.

Cậu có hơi lo lắng, vì vậy mới âm thầm đi đến nhìn vào bên trong——

Thì ra là Văn Kha đang ngồi ở đó.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Omega lại như tên trộm chỉ đang len lén cẩn thận muốn bò lên giường của Hàn Giang Khuyết.

Alpha đang nằm trong một phòng bệnh cao cấp, cho nên ngay cả giường bệnh cũng vô cùng rộng rãi.

Mà cho dù như vậy, đối với một Omega mà nói cũng rất vất vả.

Vóc người của Văn Kha đến giai đoạn này đã trở nên tròn trịa, đặc biết là phần eo thân cũng trở nên đẫy đà hơn.

Anh như là một chú gấu mập, động tác cũng rất ngốc nghếch, một chân đưa lên trên giường rồi nhưng dù cố gắng dùng sức nhích lên mấy lần mà vẫn không tìm được vị trí, thế là lại trượt xuống đến cuối cùng cũng không trèo lên nổi nữa.

Tình cảnh ấy vốn là nên có hơi buồn cười, nhưng trong lòng Phó Tiểu Vũ lại càng cảm thấy xót xa.

Cuối cùng Văn Kha chỉ có thể thất vọng từ bỏ, ngơ ngác ngồi xuống bên giường nhìn vào Hàn Giang Khuyết.

Qua một lát, anh lại cố hết sức cúi người xuống.

Từ góc độ này của Phó Tiểu Vũ nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy Omega muốn dùng khuôn mặt mình khẽ dán vào khuôn mặt của Alpha, cò cọ rất nhẹ rất nhẹ——

Anh muốn cùng Hàn Giang Khuyết thân mật biết bao nhiêu.

Cùng với từng giai đoạn trong thai kỳ, Omega cũng không nhỏ nhắn mềm mại như trước nữa.

Mà Alpha đang nằm ngủ say trên giường bệnh cũng không ôm lấy anh vào lòng như thường ngày nữa.

Hàn Giang Khuyết vẫn rất đẹp đẽ, nhưng sau khi nằm yên bất động đã lâu như vậy, các bắp thịt trên người hắn cũng đang dần thoái hóa không thể cường tráng như trước được nữa.

Ngoài những động tác cọ xát như động vật nhỏ vậy, Phó Tiểu Vũ còn nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ giống như là đang đè nén truyền ra từ phòng bệnh.

Phó Tiểu Vũ nhẹ bước chân lùi ra đằng sau, cậu ngồi xuống hàng ghế chờ, trong lòng cậu không sao nói rõ được những u sầu.

Khi Hàn Giang Khuyết mới vừa hôn mê được một tuần, cậu cảm thấy nỗi đau này rất sắc bén nhưng dần dần một tháng, thậm chí là hai tháng, nỗi đau này cũng chậm rãi bị mài mòn.

Người tỉnh táo sẽ còn bận rộn vì cuộc sống, cho nên giữa chừng có lần Phó Tiểu Vũ đã cho là Văn Kha cũng dần dần tiếp nhận chuyện này——

Dù sao nhìn qua Văn Kha là một Omega dẻo dai, kiên cường như vậy thậm chí là không rơi quá nhiều nước mắt trước mặt người ngoài.

Mãi đến khi cậu nhìn thấy những điều vừa xảy ra trong nháy mắt đó, nhìn thấy Văn Kha trong đêm khuya ngốc nghếch muốn ngủ cùng Alpha đang mê man để rồi lén lút dùi dụi như thế, lại nhìn thấy Văn Kha thút thít như vậy, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên mới nhận ra được——

Nỗi đau của Văn Kha, trước nay chưa hề kết thúc.

Có lẽ mãi mãi cũng không kết thúc được.

Phó Tiểu Vũ nhìn vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt bỗng thấy cay cay, cậu vẫn luôn đợi cho đến khi Văn Kha đi ra từ phòng bệnh, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì hỏi han một chút.

“Tiểu Vũ, tuần này đến sớm vậy à.” Văn Kha vẫn chào hỏi cậu như mọi lần, sau đó là từ từ đỡ lấy bụng mình rồi đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Phó Tiểu Vũ, khẽ nói: “Tình hình công ty bên đó vẫn ổn cả chứ?”

“Mọi việc đều ổn, lượng người sử dụng Love is the end cũng đã tăng đến hàng triệu rồi. Văn Kha, còn anh thì sao?” Phó Tiểu Vũ quay đầu qua, khi Văn Kha ngồi xuống bên cạnh mình, cậu mới chợt nhận ra Omega đang mang thai đã tiều tụy đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng, thậm chí ngay cả đáp án cho câu hỏi của mình vào lúc này cũng đã rất rõ ràng: “Sắc mặt của anh nhìn kém lắm.”

“Không có chuyện gì đâu, tối hôm qua tôi không ngủ ngon lắm.” Văn Kha miễn cưỡng mỉm cười.

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của anh đã nổi lên vài nếp nhăn, đôi môi cũng không còn huyết sắc, khi đang nói chuyện bỗng nhiên lại phát ra một tiếng shhh, sau đó lại cố hết sức cúi người xuống nắm chặt bắp chân mình rồi nhỏ giọng nói: “Thỉnh, thỉnh thoảng hay bị chuột rút thôi, đừng lo…”

Cứ nắm như vậy một hồi lâu, rốt cuộc anh mới ngồi ngay ngắn người lại.

Phó Tiểu Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói sao, một lúc sau lại chỉ chỉ vào kẹp tài liệu màu xanh trong lòng Văn Kha, hỏi: “Đây là cái gì?”

Văn Kha yên lặng một lát cuối cùng mới nhẹ nhàng mở tập tài liệu kia ra——

Hóa ra đó vốn là tập kẹp giấy vẽ, bên trong là hai bức tranh ngày trước Hàn Giang Khuyết vẽ cho Văn Kha, một bức là cậu bé trai ôm lấy cổ của chú hươu cao cổ, để thắt cho chú ta một chiếc nơ bướm màu hồng nhạt.

Một bức tranh khác là chú hươu cao cổ cao to xấu xí đang cắn một đám mây đen to lớn, dịu dàng che đi những hạt mưa to bằng hạt đậu cho cậu bé đứng ở bên dưới.

Văn Kha đưa từng bức tranh cho Phó Tiểu Vũ xem, sau đó khi giở đến bức cuối cùng, đó là một bức tranh được vẽ bằng bút sáp màu sắc rực rỡ——

Vẽ một chú hươu cao cổ nhiều nếp nhăn đang ngồi ở dưới đất rơi nước mắt.

So với Hàn Giang Khuyết, Văn Kha rõ ràng là không có tài năng vẽ vời bẩm sinh, Phó Tiểu Vũ phải cố hết sức mới nhìn ra đó là một chú hươu cao cổ.

“Những lúc tôi rất nhớ cậu ấy thì sẽ vẽ lung tung một chút, trước đây tôi luôn cảm thấy là cậu ấy vẽ rất xấu nhưng sau khi tự mình bắt tay vào làm tôi mới biết rằng Hàn Giang Khuyết còn có tài năng hơn mình nhiều. Đây là bức tranh hôm qua mất ngủ tôi đã vẽ ra, tôi muốn đặt ở trong phòng bệnh của cậu ấy nhưng lại thấy rằng vẽ không được đẹp lắm… định mang về phỏng theo tranh của cậu ấy vẽ lại một chút.”

Văn Kha vừa vuốt ve những bức tranh ngổn ngang những nhớ nhung vừa nói.

“Anh nghỉ ngơi có được tốt không, ăn cơm có thấy ngon miệng không? Vẫn thường nửa đêm tới thăm Hàn Giang Khuyết như vậy à?” Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại hỏi rất nghiêm túc.

Văn Kha ngẩng đầu lên, ngẩn ra một chút rồi mới đáp: “Tôi thật sự không có chuyện gì đâu.”

Nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra được sự tiều tuỵ cùng hoang mang của anh.

Sắc mặt Văn Kha tái nhợt chẳng còn chút máu, đây tuyệt đối không phải là trạng thái của một Omega đang mang thai thời kỳ cuối nên có.

Phó Tiểu Vũ không có quá nhiều do dự, cậu nhân lúc Văn Kha không chú ý đến đã quyết định rất nhanh phải gọi cho Hàn Chiến.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Hàn Chiến đã dẫn thẳng người đến bệnh viện, nóng nảy chặn Văn Kha lại.

Anh đã lặp lại những điều đã nói với Phó Tiểu Vũ với Hàn Chiến, nhưng không có tác dụng gì.

Alpha đã già vừa nhìn thấy sắc mặt của Văn Kha, vẻ mặt cũng thay đổi, anh vừa muốn mở miệng nhưng lại bị những lời vô cùng nghiêm nghị của ông cắt ngang: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu phải sống dưới sự giám sát của tôi. Không điều dưỡng cơ thể cho khỏe lại thì không được đến bệnh viện.”

Một khi trong lòng Hàn Chiến đã quyết cái gì, Văn Kha dù phản ứng thế nào cũng trở thành vô dụng, Omega được chính thức dẫn đến căn nhà lớn của nhà họ Hàn tại ngoại ô thành phố H, ở cùng với Hàn Chiến, mấy người con trai khác của ông đều không ở đây cho nên trong nhà vẫn luôn vắng vẻ. Quãng thời gian này, lại có thêm bác sĩ dinh dưỡng và y tá bất cứ lúc nào cũng giám sát chặt chẽ tình trạng sức khỏe của Văn Kha.

Lượng ăn của Omega rất ít, nhưng mà anh cũng không phải là không ăn gì, chỉ là có cố thế nào cũng đều không cảm thấy đói bụng, ăn một chút rồi lại cố sức ăn một chút nhưng tóm lại là vẫn không đủ nhiều.

Mà giấc ngủ của Văn Kha cũng rất nông, ban đêm có mấy lần Hàn Chiến ở cách đó một cánh cửa đã nghe thấy những tiếng động rất nhỏ trong phòng Omega.

Hàn Chiến lo lắng cho con trai mình, lại càng lo lắng cho Văn Kha vì những kích động mà tổn thương đến mấy đứa con, nên mới không để anh đi gặp Hàn Giang Khuyết, thế nên cả ngày Omega thành ra cứ ngơ ngác ngồi ở trong phòng.

Căn nhà của nhà họ Hàn rất lớn, bên ngoài còn có vườn hoa rộng rãi nhưng Văn Kha trước nay đều không đi ra ngoài ngắm hoa bao giờ, chỉ đến khi Hàn Chiến muốn đi thăm Hàn Giang Khuyết, Văn Kha mới hỏi ông nhiều lần là có thể dẫn mình đi cùng được không.

Sau khi ông quyết tâm nói không được, Văn Kha sẽ đưa những bức tranh bằng màu sáp rực rỡ để ông mang đến phòng bệnh của Alpha.

Cho dù được chăm sóc cẩn thận, Omega vẫn chậm rãi héo mòn.

Anh chưa bao giờ điên cuồng xin xỏ Hàn Chiến thả mình ra ngoài, chỉ là càng ngày càng trở nên im lặng ít nói, thời gian ngồi ngẩn ra cũng càng lúc càng dài.

Lòng Hàn Chiến như lửa đốt, lúc này ông mới nhận ra được Omega lúc trước lạnh lùng trả thù nhà họ Trác chỉ là lớp vỏ bọc cứng rắn Văn Kha tạo ra cho mình, cái vỏ bọc kia khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Văn Kha có thể thuận lợi vượt qua chuyện này.

Nhưng trên thực tế rõ ràng đó chỉ là một sự giả tạo.

Omega rõ ràng là bởi vì quá thương nhớ Hàn Giang Khuyết nên sắp khiến mình dù đang sống sờ sờ nhưng cũng sắp chết đến nơi rồi.

Có một buổi đêm, Hàn Chiến rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, ông bèn dẫn Omega đến căn phòng bình thường không để cho ai dễ dàng bước vào.

Đó là một căn phòng lớn vuông vức được xây dựng theo lối kiến trúc kiểu Nhật, ban công thật dài được rải chiếu trúc, chỉ cần bước lên hai bậc là có thể đi vào được bên trong.

Bên ngoài sân sau đều là Thanh Sơn.

Trong sân sau là một thế giới nho nhỏ của mình Hàn Chiến.

Omega ôm lấy chăn gối mềm mại ngồi ở trên chiếu trúc, kinh ngạc nhìn vào cảnh sắc xa lạ trước mắt.

Nơi này thoạt nhìn so với căn nhà lớn của nhà họ Hàn có những điểm không giống, nơi này thoạt nhìn…

Rất thô sơ cũng rất theo kiểu ở quê thường thấy.

Bên ngoài sân là giàn cây nho, dây leo đã bò thật dài trên đó còn có từng chùm nho xanh tím, bên phải là mấy giàn cà chua bi, một mảnh đỏ au dính mưa lại trở nên lóng lánh.

Dựa sát gần chân tường là sắc xanh của măng tre đang nhú, ngoài ra còn có một chú gà lông xù lên đang thản nhiên tản bộ giữa những khóm măng.

Hàn Chiến thật ra không am hiểu cách nói chuyện với lớp con cháu, ôn chỉ sắp xếp Văn Kha ngồi ở đằng kia, sau đó là yên lặng đưa lưng về phía Omega, giống như thường ngày đi vào đôi ủng đầy bùn đất bắt đầu làm việc.

Ông đi lại không tiện, bình thường thần thái đều hết sức uy nghiêm bên cạnh luôn có người vây quanh hầu hạ.

Nhưng mà ở đây, Hàn Chiến lại chỉ giống như một ông lão nhà nông bình thường, mỗi ngày đều làm mấy việc tự cung tự cấp, đầu tiên là xới đất cho giàn cà chua sau đó là kiểm tra tình trạng sâu bọ cho giàn nho cuối cùng là quấn lại cái lều chặt một chút.

Mấy đêm sau đó, Văn Kha cùng Hàn Chiến dường như đã đạt được một sự ăn ý kỳ lạ.

Trước khi sắp đi ngủ, anh đều sẽ ôm chăn ngồi ở đó xem ông lão làm việc nông, sau khi ngồi nhìn một lúc mới trở lại phòng mình đi ngủ.

Mãi đến tận ngày thứ tư, giữa hai người rốt cuộc mới có sự giao lưu.

Hàn Chiến hái được một chùm nho be bé cùng với ít cà chua bi đã chín, dùng vòi nước bên cạnh rửa sạch rồi để vào một cái rổ nhỏ sau đó là đưa cho Văn Kha.

Văn Kha nhặt lên một quả cà chua bi để ăn: “Ngọt lắm ạ.”

Hàn Chiến nhìn anh, bỗng nhiên lại khẽ nói: “Qua nhiều năm như vậy rồi, trừ ta ra, cậu là người đầu tiên ngồi ở chỗ này. Ngay cả mấy đứa con trai, ta cũng không cho đứa nào đến cả.”

Văn Kha ngẩn ra một chút, nhưng còn chưa lên tiếng, Hàn Chiến đã tháo cái nón xuống từ từ ngồi vào bên cạnh anh.

Hai người họ một già một trẻ ngồi song song trên chiếc chiếu trúc, im lặng dưới đêm trăng yên tĩnh giữa Thanh Sơn mênh mông.

“Đêm nay sẽ có mưa đó.” Hàn Chiến nói: “Sáng mai ở đây sẽ có sương mù bay lãng đãng, cảnh sắc nơi này sẽ trở nên rất đẹp, cậu nên đến nhìn.”

Văn Kha cúi đầu xuống ăn nho, qua một lát rốt cuộc mới nói nhỏ: “Tại sao cha lại chỉ để con đến đây?”

Hàn Chiến im lặng một lúc lâu, ngay khi Văn Kha cho rằng ông sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì người Alpha này, bỗng nhiên lại lên tiếng: “Bởi vì cậu thường khiến ta nhớ đến Tiểu Lâu.”

“Năm ta ba mươi sáu tuổi ấy bị anh trai trong nhà truy sát, bị đạn bắn trúng một chân, thế nhưng ta không dám trở về thành phố mà phải chạy trốn về miền quê—— trốn mãi trốn mãi, cả đoạn đường này chân ta càng ngày càng đau, cũng mất máu quá nhiều nên chỉ có thể dựa vào chút sức lực khát vọng được sống dọc theo đường núi đến tận nửa đêm, sau đó cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa liền hôn mê ngã xuống ven đường.

Đợi đến nửa đêm khi mở mắt ra, đã nhìn thấy Omega mới hơn hai mươi tuổi đầu kia đang ngồi ở bên cạnh nhìn vào đỉnh đầu của ta, cho nên khi đó khuôn mặt đang xoay ngược lại nhưng ở trong mắt ta không biết vì sao lại trở nên vô cùng đẹp đẽ. Sau đó ta nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra người kia đã ngồi qua một bên, lần này là ở chính diện lại còn cười với ta một cái—— nụ cười này lại càng trở nên tuyệt đẹp, hàm răng của người ấy rất trắng, đôi mắt cười lên tựa vầng trăng khuyết, người ấy nói với ta: Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Lúc đó ta đã nhìn người trước mặt đến ngây dại, Omega ấy chính là Nhiếp Tiểu Lâu.”

Đó đã là chuyện xưa của gần ba mươi năm trước.

Hàn Chiến rất ít khi nói nhiều như vậy, chỉ khi nói về Nhiếp Tiểu Lâu, ngay cả từng nét đẹp trên khuôn mặt của Omega kia cũng không nỡ lòng lược bỏ.

“Ông ấy đã cứu cha ạ?” Văn Kha không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Ừm.” Hàn Chiến gật đầu một cái: “Nhiếp Tiểu Lâu học vẽ, năm ấy người kia về nông thôn vẽ cảnh vật trùng hợp lại cứu được ta bên bờ sông. Lúc đó ta cũng không dám trở về thành phố sợ anh mình điều tra ra được, trên đùi lại bị thương nặng nên cũng không tiện đi tìm đồ ăn. Nhiếp Tiểu Lâu thích vẽ sông núi, hoa cỏ và động vật nhỏ cho nên mấy việc như trồng rau bắt cá đều rất biết làm.

Hồi ấy chúng ta ở trong một căn nhà nhỏ bên bờ sông, giá vẽ của người đó được đặt ở bên ngoài, chỉ có khi trời mưa mới cất vào bên trong. Dáng vóc người ấy mảnh mai, nhưng thật ra lại rất khỏe khoắn, mùa hè đến kéo ống quần lên đứng ở trong dòng suối nhỏ dùng xiên bắt cá đến tối sẽ nướng cho ta ăn.

Quãng thời gian đó, mặt trăng vẫn luôn vừa tròn vừa lớn, ban đêm mát lạnh, chỉ có âm thanh của tiếng ve kêu khiến người có cảm giác như đang được ngủ trong lòng núi rừng rộng lớn, khi trời đổ mưa mọi thứ lại càng trở nên đẹp đẽ hơn. Ban đầu ta thường ngủ ở trên giường của người ấy, còn Nhiếp Tiểu Lâu sẽ ngủ trên một cái ghế nhỏ, sau đó ta đã nói với người ấy, hai chúng ta cứ nằm chung trên giường đi, ta sẽ không làm chuyện gì khác đâu.”

Văn Kha lắng nghe đến thất thần, mãi tới lúc này rốt cuộc mới không nhịn được mà khẽ mỉm cười, còn hỏi nhỏ: “Có thật không ạ?”

Hàn Chiến cũng khẽ cười, khóe mắt ông đã điểm vài nếp nhăn nhưng khi nói đến chuyện cũ trong đôi mắt lại loáng thoáng lóe lên ánh sáng.

Năm ông hơn ba mươi tuổi, vẫn còn trẻ tuổi như thế, nhiều sức hấp dẫn như thế, cho dù là bị thương nặng tinh thần sa sút nhưng vẫn cứ mê hoặc được một Omega xinh đẹp trẻ trung, ông đã từng tự tin cho rằng mình có thể nắm giữ được tất cả các cuộc gặp gỡ trong đời mình, bao gồm cả tình yêu.

“Người ấy thật sự rất tốt.”

Giọng Hàn Chiến khàn đi nói.

Ngồi ở bên cạnh ông, dù sao cũng là một Omega trẻ tuổi khác, tất cả những điều điên cuồng khi còn trẻ chẳng có cách nào nói ra khỏi miệng, thế nhưng mấy chữ này có lẽ đã đủ rồi.

“Ta và Nhiếp Tiểu Lâu sống ở bên bờ sống gần ba tháng, thật ra ta đã sớm phải quay về chỉ là vẫn luôn không nỡ, cứ kéo dài mãi nhưng cuối cùng cũng không thể nấn ná được nữa, cũng đã đến lúc ta phải rời đi rồi. Ta nói với Tiểu Lâu, hãy chờ ta quay lại sẽ dẫn người ấy đi rồi sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Thế nhưng—— ”

“Thế nhưng thật ra khi đó ta đã kết hôn rồi, cũng đã có Triệu Cơ, gia đình bên vợ cũng rất có thế lực. Khi nói ra lời thề ấy, trong lòng ta vốn không coi đó là chuyện đùa nhưng rất nhiều lúc mọi chuyện đều không thể theo ý mình được, sau khi ta trở về, cuộc tranh đấu với người anh quá mức hiểm nguy, ta vốn đã không còn có thể lo đến Tiểu Lâu lại càng không thể ly hôn vào lúc đó, đợi đến khi Tiểu Lâu tới tìm, ta mới biết được là người ấy đã có thai rồi. Đương nhiên là ta đã mừng rỡ như điên nhưng mà người ấy cũng quá đỗi quật cường.”

Văn Kha và Hàn Chiến cùng im lặng.

Anh là người thông minh, thật ra không cần ông ấy nói tiếp, anh cũng có thể rõ ràng đó là một kết cục khốc liệt đến thế nào.

Qua rất lâu, anh mới khẽ nói: “Là cha có lỗi với ông ấy.”

Tính cách Văn Kha ôn hòa, hiếm khi thẳng thắn nói những lời đanh thép như vậy đối với Hàn Chiến, nhưng mà câu nói ấy vẫn cứ buột ra khỏi miệng.

“Văn Kha, Hàn Giang Khuyết không giống ta, ta vẫn thường cảm thấy thằng bé không thông minh. Nhưng sau khi nghe được đoạn ghi âm của nó, ta mới nhận ra rằng, nó không giống ta nhưng vẫn là một ta khác. Con người khi đến một độ tuổi nhất định, thường sẽ không nhịn được mà nhớ về những chuyện khi còn trẻ, nhớ về—— khi đó, nếu như không đi đường cũ mà rẽ sang một con đường khác, vậy thì hôm nay sẽ trở thành như thế nào?”

“Hàn Giang Khuyết là ta khi đã chọn một con đường khác.”

Đôi mắt của Văn Kha bỗng nhiên có hơi cay cay, cúi đầu xuống nhìn rổ cà chua bi đỏ tươi trong tay mình.

Anh yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc chỉ hít mũi một cái rồi nói rất nhỏ: “Con thật sự rất nhớ cậu ấy.”

“Ta biết.”

Trong đôi mắt thâm trầm của Alpha đã già nhanh chóng lóe lên một tia đau lòng: “Ta biết.”

Ông lão duỗi đôi tay khô gầy ra, có chút vụng về xoa xoa cái bụng của Omega, khẽ nói: “Con cứ giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt, bất kể Tiểu Khuyết cuối cùng có tỉnh lại hay không thì con cũng là Omega đã bước vào cửa nhà họ Hàn này rồi, cái nhà này sẽ chăm sóc cho con chu đáo sẽ không để con không có nơi nương tựa.”

Văn Kha bất chợt ngẩng đầu lên, anh dường như đã chậm chạp nhận ra được điều gì đó.

“Ta biết con thất vọng về chuyện của Triệu Vũ.”

Khi Hàn Chiến thở dài, sắc mặt cũng mang theo một vệt đau thương, ông nhìn vào Thanh Sơn trước mắt, nói: “Nhưng Triệu Vũ như vậy… thật ra cũng là vì đã đi theo con đường cũ của ta năm đó, ta trách mắng nó nhưng thật ra người gieo quả lại chính là bản thân mình. Tiểu Khuyết là con trai của ta, Triệu Vũ cũng vậy. Ta già rồi, không chịu nổi cái cảnh cùng lúc mất đi hai đứa con trai—— nhưng con yên tâm, ta nhất định sẽ cho con một câu trả lời.”

“Văn Kha,”

Hàn Chiến quay đầu qua, trong đôi mắt thường ngày vẫn thật uy nghiêm của ông lại lóe lên chút thỉnh cầu bất đắc dĩ, ông nói nhỏ: “Tiểu Khuyết là con trai của ta và người ấy—— trong bụng của con là cháu của ta và Tiểu Lâu. Con… con phải thật mạnh khỏe, vì con trai của ta cũng là vì Tiểu Tuyết và Niệm Niệm, nhất định phải thật khỏe mạnh.”

Ông lão Alpha cao to không biết cách nói chuyện bằng thái độ nhẹ nhàng thế này, nên khi ông cứ lặp lại mãi câu “nhất định phải thật khỏe mạnh”, đôi mắt cứ nhìn vào anh tha thiết.

Văn Kha không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái.

Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa phùn kéo dài dệt thành đám mây mù bao phủ lên Thanh Sơn, bầu trời đầy sao kề sát bên nhau như là đang rủ rỉ bên tai những lời tâm tình.

Văn Kha lại nghĩ đến chuyện ba mươi năm trước, nơi đó có ánh trăng sáng giống như Thanh Sơn, có con suối nước chảy róc rách, có tiếng ve kêu trong đêm hè.

Ba mươi năm sau, ông lão cô độc đã dời chốn đào nguyên năm đó vào trong sân sau của chính mình.

Nhưng trong sinh mệnh của ông ấy, đã không còn bóng dáng của Omega mà ông ấy nói là “Người ấy thật sự rất tốt” nữa rồi.

Đời người ấy à.

Chính là không thể trọn vẹn như vậy đấy.

Tất cả của tất cả, đều ngắn ngủi giống như màn sương.

Chỉ có không được viên mãn mới trở thành vĩnh hằng.

Có lẽ ở trong cái đêm đó, anh đột nhiên lại hiểu ra sự không trọn vẹn vĩnh viễn này, trái lại như là dần dần bước ra từ trong hang khô tuyệt vọng gần như là một sự tỉnh ngộ của thiền ý.

Đến lúc sáng sớm, măng tre bên góc tường trong cơn mưa bụi đã lặng lẽ nhú ra khỏi mặt đất, giống như sinh mệnh nhỏ trong bụng anh này cũng đang lặng yên cử động, một thế giới mới cũng đang lặng lẽ trào dâng.

Sau khi tình trạng sức khỏe của Văn Kha đã chuyển biến tốt hơn, Hàn Chiến bắt đầu đưa anh đi thăm Hàn Giang Khuyết mỗi ngày.

Bọn họ một già một trẻ tạo thành một mối quan hệ tình cảm thân thiết ràng buộc, một ông lão cô độc, một Omega yếu đuối đang trong thời gian mang thai sống nương tựa vào nhau, cùng nhau chậm rãi giãy dụa bước ra từ trong những niềm đau.

Hàn Chiến cũng giống hệt như những ông lão khác trong lúc mong cháu chào đời, khi ngày dự sinh gần đến, trong nhà họ Hàn đã chuẩn bị đủ mọi đồ dùng cho các em bé, quần áo từ mấy tháng đến bảy tám tuổi đều được mua về, đồ chơi càng khỏi phải nói đã chồng chất đâu đâu cũng có.

Trong buổi tiệc mừng ngày Văn Kha sắp sinh, Hàn Chiến để Omega ngồi bên tay trái của mình, trịnh trọng tuyên bố dù cho Hàn Giang Khuyết có tỉnh lại hay không thì anh cũng là người bạn đời của hắn mà người làm cha như ông đã chấp nhận rồi. Ông cũng đã chuẩn bị từ sớm cho Hàn Giang Tuyết cùng Văn Niệm hai tài khoản cá nhân, đợi đến sau khi hai thằng nhóc trưởng thành sẽ tự mình quyết định sử dụng số tiền đó như thế nào.

Chuyện thứ hai mà Hàn Chiến tuyên bố, lại khiến bầu không khí trong bữa tiệc gia đình đều trở nên ngưng trọng. Ông quyết định để cả nhà Hàn Triệu Vũ ra nước ngoài sinh sống, nếu không có lý do đặc biệt thì không cần trở về, cũng không được liệt vào danh sách những người thừa kế nữa. Quyết định này, đại khái là cả nhà họ Hàn cũng đã dự liệu được rồi, sắc mặt Hàn Triệu Vũ tái nhợt không nói một lời thế nhưng sắc mặt của hai người anh rõ ràng là cực kỳ hả hê.

Hàn Chiến cũng không để ý đến Hàn Triệu Vũ, đồng thời thẳng thắn tuyên bố một chuyện cuối cùng—— ông sẽ thu hồi lại một phần quyền nắm cổ phiếu và để lại một phần nhỏ cho Hàn Giang Khuyết, phần này tạm thời sẽ do Phó Tiểu Vũ quản lý. Hàn Giang Khuyết cũng không được ông liệt vào danh sách những người thừa kế.

Quyết định này, ít nhiều khiến cho tất cả những người ngồi ở đây đều không sao hiểu nổi, thậm chí còn cho là đây chỉ nhằm mang dụng ý khác. Chỉ có là Văn Kha là rất bình tĩnh uống canh, bởi ở đây chỉ có anh là người duy nhất hiểu được tâm sự trong lòng Hàn Chiến——

Lão sói già cuối cùng cũng đã quyết định thả Hàn Giang Khuyết ra, để hắn giống như lời nói của chính mình được tự do trở thành một chú hươu vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN