Ái Tình Chưa Dứt - Chương 42: Anh đừng sợ, quyền anh là như vậy đấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Ái Tình Chưa Dứt


Chương 42: Anh đừng sợ, quyền anh là như vậy đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là lần đầu tiên Văn Kha được nhìn thấy sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, khi mới vừa bước vào, trong nháy mắt chỉ cảm thấy bị chấn động.

Cả tầng hầm đều được để thông thành một khoảng không gian rộng lớn, bốn bức tường được chạm trổ điêu khắc bằng hình ảnh của đấu trường Colosseum (1) liền với nhau, tạo nên khí thế khát máu tràn ngập khiến người khiếp sợ, mà võ đài nằm ở vị trí chính giữa được chằng xung quanh bởi những sợi dây màu đỏ.

(1)= Đấu trường Colosseum hay còn được gọi là đấu trường La Mã tại Ý được xây dựng vào năm 70 và 72 sau Công nguyên, đây là đấu trường lớn nhất trong quá khứ nó có thế chứa đến 50.000 khán giả. Ngày nay, dù chỉ còn giữ lại chưa tới 1/3 cấu trúc ban đầu nhưng nó vẫn được coi là biểu tượng của đế chế La Mã và là một trong những tuyệt tác trường tồn cùng với thời gian.

Trong thời cổ đại, nơi này được ví như con đường đến địa ngục. Đấu trường sử dụng cho các võ sỹ giác đấu và nô lệ có nguồn gốc tù binh chiến tranh thi đấu. Theo ước tính, hơn 500.000 người và hơn 1 triệu động vật chết khi tham gia các trò chơi sinh tử đẫm máu ở đấu trường La Mã nhằm mua vui cho mọi người trong thời gian công trình này hoạt động.

Lúc này toàn bộ nơi đây đều là tiếng người nói ồn ào ầm ĩ, cảnh tượng đó khiến Văn Kha lấy làm sợ hãi.

Mà ngay chính lúc ấy, Hứa Gia Nhạc mới vội vã từ một lối khác đi tới, sắc mặt của anh ta hiện rõ vẻ lo lắng, sau khi đi qua liền nói thầm với Văn Kha: “Cận Sở có việc tìm tôi, tôi phải đi gọi điện cho em ấy đây, sợ là tối nay không theo dõi được trận đấu này rồi, xin lỗi Hàn Giang Khuyết giúp tôi nhé.”

“Có chuyện gì xảy ra với Cận Sở sao?” Văn Kha vội vàng hỏi.

“Cũng không tính là có chuyện gì.” Hứa Gia Nhạc nhíu mày lại, trong ánh mắt của anh ta để lộ sự uể oải, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Em ấy… Ừm, thích một Alpha, vừa nãy gọi điện hỏi ý kiến của tôi nên mới thấy hơi lo.”

Văn Kha không khỏi ngơ ra một lúc.

Theo lý thuyết mà nói, Omega sau khi ly hôn lại hỏi ý kiến chồng cũ về chuyện đó thật sự có hơi lạ lùng, nhưng đối với hình thức ở chung giữa hai người này mà nói thì cũng không quá khó hiểu đến như vậy, anh lập tức gật đầu một cái, đáp lại: “Vậy cậu mau đi đi, không cần phải để ý đến Hàn Giang Khuyết đâu, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Ừ.”

Hứa Gia Nhạc không nói thêm điều gì nữa, chỉ đơn giản gật đầu ra hiệu chơi vui nhé với Phó Tiểu Vũ, rồi quay đầu rời khỏi.

Phó Tiểu Vũ đưa Văn Kha ngồi vào chiếc bàn bên cạnh võ đài, đây hẳn là khu vực VIP nên so với những chỗ ngồi ở đằng sau và bên cạnh đều cách ra một khoảng. Nhân viên phục vụ vừa trông thấy bọn họ ngồi xuống, liền nhanh chóng đi qua rót mời hai người champagne đã được giữ lạnh.

Thời điểm đợi đến khi trận đấu bắt đầu, bầu không khí không tránh khỏi có hơi gượng gạo.

Văn Kha không rõ nên làm gì khi ở chung với Phó Tiểu Vũ, qua bao năm như vậy rồi dường như anh không có vòng xã giao nào cả, huống chi là đang đối diện với một Omega ưu tú như thế kia.

Nhưng anh cũng là người rất sợ lúng túng, khi nghĩ đến quan hệ giữa Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ, mặc dù có chút bí ẩn đáng lưu tâm, nhưng anh vẫn nghĩ không thể để bạn bè hắn có cảm giác bản thân bị lơ là được, vì thế vẫn mở lời trước, anh nói: “Phó Tiểu Vũ, vừa nãy trong phòng tập thể hình cậu đã nhắc đến bữa ăn dinh dưỡng, đó là gì thế? Tôi thật sự không hiểu gì về lĩnh vực quyền anh này cả, cậu có thể nói một chút cho tôi biết được không?”

Văn Kha tuy là người điềm đạm khiêm tốn, thế nhưng lại chẳng hề ngốc nghếch, thậm chí trong tính cách bẩm sinh lại có được sự nhạy cảm, khiến anh biết rõ nên giao thiệp với người khác như thế nào, bằng không cũng sẽ chẳng thể duy trì được tình bạn thân lâu dài qua nhiều năm như vậy với Hứa Gia Nhạc được.

Khi phải đối mặt với một Phó Tiểu Vũ kiêu ngạo, Văn Kha biết nên đặt trọng tâm vào đâu. Đối phương là bạn thân bao năm qua của Hàn Giang Khuyết, thậm chí còn là ông chủ của hắn, nên xét trên mối quan hệ xã giao như thế, anh nghĩ bản thân phải cố gắng để đối phương chấp nhận mình.

Phó Tiểu Vũ cầm ly rượu trong tay, quay đầu lại, có vẻ khá bất ngờ vì không nghĩ Văn Kha sẽ chủ động nói chuyện, cậu ta ngừng lại một chút mới giải thích:

“Thật ra Hàn Giang Khuyết có bác sĩ dinh dưỡng riêng phụ trách vấn đề ăn uống cho mình, bình thường cũng chỉ được ăn ức gà, một ít rau và các loại hạt khô, tuyệt đối không được ăn đồ nhiều dầu mỡ và đồ chua cay, thậm chí ngay cả lượng thức ăn được đưa vào cơ thể hằng ngày cũng phải được kiểm soát nghiêm khắc.”

“Vậy lúc bình thường, bình thường đều ăn toàn đồ dinh dưỡng như vậy sao?”

Văn Kha không nhịn được khẽ hỏi.

“Cậu ấy thích những loại vận động đọ sức quyết liệt.” Phó Tiểu Vũ nói: “Đương nhiên phải cố gắng hết sức để giữ cho mình khoẻ mạnh, vậy nên cho dù có thích ăn lẩu đến đâu, nhưng một tháng nhiều lắm cũng chỉ đi ăn một lần.”

Trong nháy mắt, đầu óc Văn Kha lại nghĩ đến những thứ hắn đã cùng anh ăn trong mấy ngày qua——

Mỳ ăn liền, lẩu, thịt viên chiên xù, cơm cà ri sườn, nhất thời khiến anh cảm thấy buồn bực muốn chết.

Mười năm chia cách dài đằng đẵng này, khiến cho sự hiểu biết của Văn Kha đối với Hàn Giang Khuyết của hiện tại thật sự rất hạn hẹp.

Tuy anh lo lắng cho hắn, nhưng lại không nhịn được mà thấy hơi giận, bởi vì hắn ở chỗ anh chỉ mải lo ăn, ăn đến là vui vẻ mà không nói gì với Văn Kha cả.

“Tôi… tôi thấy cậu tối nay cũng chỉ ăn chút salad, ngay cả sốt mayonnaise cũng không cho vào.”

Văn Kha khẽ nói.

Thật ra thì câu nói này hoàn toàn cũng chẳng có gì không thoả đáng, nhưng sau khi hỏi, anh dường như mới nhận ra được chuyện đáy lòng mình thực sự để ý đến là gì——

Anh để ý đến, vì sao Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết nhất trí duy trì một mối quan hệ như vậy.

Cùng thích vận động, có thói quen ăn uống giống nhau.

Phó Tiểu Vũ nhìn Văn Kha, trong đôi mắt mèo tròn xoe của cậu ta như loé lên vẻ phức tạp, một sự phức tạp sâu xa, lại lờ mờ không rõ một loại cảm xúc thương cảm cùng không cam lòng.

Nhưng cảm xúc như vậy quả thật quá khó hiểu, ngay đến Văn Kha trong thoáng chốc đó cũng coi như mình đã nhìn lầm.

Qua một lúc lâu, Phó Tiểu Vũ rốt cuộc mới khôi phục được vẻ mặt bình thản như trước, đáp lại: “Buổi tối tôi thường ăn rất ít.”

Ngay sau đó, toàn bộ đèn trong sàn đấu dưới lòng đất này bỗng nhiên bị tắt hết đi, rồi một ngọn đèn sáng từ đằng xa chợt loé lên chiếu thẳng vào trên võ đài.

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự hình như là MC kiêm trọng tài leo lên võ đài, lớn tiếng nói: “Hoan nghênh quý vị, đã đến với hiện trường trận chung kết quyền anh hạng nặng của giải VIC lần thứ mười tám. Không sai, tối nay nhất định sẽ là một đêm không thể ngủ được—— bởi chính đêm nay, ngay trên võ đài dưới chân tôi đây, Nhà vô địch năm nay của chiếc cúp VIC sẽ xuất hiện. Người chiến thắng không những nhận được đai vàng của Nhà vô địch, mà còn lập tức nhận được giải thưởng là một triệu tiền mặt!”

Đôi mắt Văn Kha nhất thời mở to, lúc này anh mới hiểu được trước đó Phó Tiểu Vũ vì sao lại lo lắng với tất cả các chi tiết nhỏ đến như thế, cũng đã hiểu rõ vì sao người xem ở đây lại nhiều đến như vậy.

Vì đây là trận chung kết, tối nay Hàn Giang Khuyết thi đấu để giành lấy vị trí Nhà vô địch.

Tiếp theo đó, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, kèm theo là làn khói mỏng manh như sương mù từ đống băng khô lan toả, có bóng người cao lớn đi ra từ lối dành cho võ sĩ, từng bước từng bước đi lên võ đài.

Giọng nói của MC trong nháy mắt cũng tăng cao: “Hãy để chúng ta cùng nhau chào đón, võ sĩ mặc trang phục màu xanh đang đi tới võ đài—— chính là tay đấm kỳ cựu với thành tích hai năm liên tiếp giành được đai vàng, Vua gấu nước Nga Ivanov!!”

Đi cùng lời giới thiệu là những tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, bóng người kia cũng chậm rãi đi về phía trước, mãi đến tận khi áo choàng màu xanh lam đứng dưới chùm ánh sáng.

Trong nháy mắt đó, Văn Kha mới hiểu

được tại sao lại gọi anh ta là Vua gấu.

Tay đấm Inavov này quả thật giống như một toà lâu đài bằng sắt, trong cuộc sống hiện thực, một người với chiều cao hai mét hơn như thế kia thật sự doạ người.

Cơ thể người da trắng khi rắn rỏi lên, các khối cơ bắp đều như ửng đỏ, phô bày loại sức mạnh khủng khiếp.

Văn Kha có cảm giác như bản thân căng thẳng đến mức, nhịp tim đập cũng đang tăng nhanh. Hàn Giang Khuyết thực sự có thể đánh bại một quái vật như thế sao.

“Hiện tại ra sân chính là tay đấm mặc trang phục màu đỏ JQ (2)—— anh ta chính là chú ngựa ô của năm nay, từ những trận đấu liên kết trong giải đã không hề thất bại một trận nào.”

(2)= viết tắt phiên âm của Giang Khuyết (Jiang Que).

Cùng với đó là những tiếng thét còn đinh tai nhức óc hơn cả vừa nãy, Hàn Giang Khuyết mặc trên người áo khoác màu đỏ rực đi từng bước một từ trong lối đi ra phía bên ngoài.

Thân trên của hắn để trần, chiếc quần đùi võ sĩ màu đỏ rực, cổ tay còn được quấn chặt bằng dải khăn màu đen, đây là để bảo đảm cho việc trong trận thi đấu Alpha sẽ không thả tin tức tố ra để áp chế đối phương, chỉ người có được tin tức tố với đẳng cấp cao hơn mới cần phải đeo như vậy.

Mặc dù đứng đến cạnh Inavov, Hàn Giang Khuyết với chiều cao 1m92 không có được ưu thế.

Nhưng khi đứng dưới ánh sáng kia, da thịt bóng loáng căng chặt của hắn giống như vải satanh, đường nét cơ bắp có sự rắn rỏi đẹp đẽ riêng biệt của người phương Đông.

Hắn tựa như một con thú hoang, mỗi một đường cong đều trần trụi phơi bày ra cảm nhận về cái đẹp của nguồn năng lượng.

Rất ít người có thể trải nghiệm được cảm giác như vậy, Văn Kha nhìn theo bóng dáng người mình yêu thương bước lên võ đài khiến lòng người kích động đó.

Trong những tiếng la hét “JQ” liên tiếp vang lên, anh ngửa đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết, có cảm giác như hô hấp của bản thân đột nhiên ngưng lại trong nháy mắt ấy.

MC cũng biết rõ ở những nơi thế này không thích hợp nói những lời thừa thãi, một tay ông ta vừa kéo tay Inavov, tay còn lại kéo tay Hàn Giang Khuyết, để hai người họ cùng giơ cao găng tay thi đấu quyền anh của mình lên, sau đó liền bắt đầu cất cao giọng đếm ngược.

Khi tiếng đếm ngược đến “Một” cùng với tiếng chuông báo hiệu chói tai vang lên, MC nhanh chóng lùi ra bên ngoài khu vực thi đấu.

Sự lựa chọn của ông ta rõ ràng là rất sáng suốt, bởi Hàn Giang Khuyết đối diện trực tiếp với Inavov chỉ là chuyện trong một, hai giây, hắn đã ra chiêu tấn công trong chớp mắt.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, võ sĩ mặc trang phục màu đỏ đã nhanh chóng tung ra quả đấm nặng nề vào đôi cánh tay đang dựng lên phòng thủ của Inavov, khiến quả đấm tấn công này rõ ràng là không đạt được hiệu quả đến như vậy.

Vua gấu đeo miếng bảo vệ răng, càng lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Anh ta hiển nhiên là đã nổi giận với sự khiêu khích của Hàn Giang Khuyết, sau khi giơ tay lên đỡ đòn thì nhanh chóng giáng trả, quả đấm to lớn nặng nề màu xanh lam giáng một đòn mạnh vào đầu hắn.

Cú đấm kia mang theo tiếng gió rít gào, như là có thêm sức mạnh khủng khiếp, Văn Kha căng thẳng đến mức không thể thở nổi, mãi đến khi nhìn thấy Hàn Giang Khuyết cúi người thấp xuống một ít nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công kia, anh mới tạm yên tâm.

Một vòng có đi có lại thế này đương nhiên chỉ là thăm dò, cả hai bên đều không chiếm được lợi thế nào.

Khi Inavov cùng Hàn Giang Khuyết giằng co, với chiều cao có lợi khiến anh ta nhìn qua như một con gấu trắng khổng lồ, đè ép chặt chẽ một Hàn Giang Khuyết thấp bé hơn so với bản thân.

Sau vài giây vờn nhau, lại là Hàn Giang Khuyết tấn công trước.

Chỉ nghe những tiếp “bụp bụp bụp bụp” liên tiếp vang lên, hai quả đấm của hắn luân phiên nhau tựa như bão táp, trực tiếp tấn công quyết liệt thẳng vào lồng ngực của Vua gấu.

Inavov bị những đòn tấn công như vậy, đánh cho phải lùi về phía sau từng bước từng bước một.

“Ý chí chiến đấu của JQ rõ ràng là đang sục sôi! Anh ta là lính mới trên sàn đấu này, phương thức thi đấu khi đối diện với Vua gấu đã từng hai lần giành được đai vàng—— quá điên cuồng!” MC lớn tiếng tường thuật: “Ồ! Vua gấu đang lùi lại! Anh ta sắp lùi đến cuối võ đài rồi, anh ta đang dùng chiêu quấn chặt!!”

Văn Kha không hề hiểu gì về quyền anh, nhưng trong những lời tường thuật của MC về trận đấu, anh cũng lập tức hiểu

được điều gì gọi là quấn chặt.

Anh chỉ thấy Inavov bị tấn công liên tiếp đến mức, không thể không dùng hai tay của mình khoá lại hai tay của Hàn Giang Khuyết ở khoảng cách gần, khiến cả hai bên không thể tung ra những cú đấm nào nữa.

Trong sàn thi đấu những tiếng thét chói tai càng ngày càng vang, rõ ràng là những đòn tấn công liên tiếp dài đến gần nửa phút đều khiến khán giả phấn khích.

Văn Kha nhìn mọi người ở xung quanh mình, trong khoảnh khắc ấy, đáy lòng anh cũng dâng lên cảm xúc phấn khích trước nay chưa từng có, nhưng vừa mới hé miệng ra lại vì gượng gạo mà ngừng lại—— anh chưa từng thể hiện ra ngoài quá nhiều cảm xúc như vậy, cũng không biết nên làm thế nào để làm càn trên sàn thi đấu này.

Nhưng mà anh thật sự thật sự rất muốn giống như những người khác vậy, hét ầm lên—— JQ!!!

Mà Phó Tiểu Vũ rõ ràng lại không lạc quan được như thế, lông mày của cậu ta nhíu sâu, cúi đầu xuống uống một ngụm rượu lớn.

Ngay giây tiếp theo, khi đôi bên mới vừa tách nhau ra một kẽ hở, Vua gấu đột nhiên liền chớp lấy cơ hội tung thẳng một đấm nặng nề vào phía bên phải đầu của Hàn Giang Khuyết.

Cú đấm này quá nhanh, bởi vì tốc độ khủng bố lại dùng sức rất mạnh.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cả người Hàn Giang Khuyết tựa như bị đánh bật về phía sau bay thẳng ra ngoài, thân thể đổ nhào xuống dây chằng màu đỏ có độ đàn hồi.

“A!”

Toàn thân Văn Kha giống như gắn lò xo, lập tức bật thẳng người lên từ trên chỗ ngồi.

“Fuck!” Phó Tiểu Vũ theo bản năng mắng một câu bằng tiếng Anh, thần kinh của cậu ta cũng căng lên: “Quá mạo hiểm tiến gần rồi, quá mạo hiểm rồi!”

Cậu ta lẩm bẩm.

MC cũng có nhận xét giống như Phó Tiểu Vũ: “JQ vẫn không đủ kinh nghiệm! Đối thủ là Vua gấu, là người đã hai lần đeo đai vàng của Nhà vô địch, anh chàng này đã quá sơ suất khi giao tranh như vậy khiến Vua gấu chớp được thời cơ! Chỉ sợ hiệp này JQ không còn cơ hội nữa!”

Phó Tiểu Vũ nhìn thấy Văn Kha giống như muốn đi về phía võ đài, mới vội vàng gọi anh lại: “Bây giờ không thể đến đó được.”

Mặt mũi Văn Kha trắng bệch.

Anh hoàn toàn không để ý được đến cái gì là thắng thua, từ góc độ này nhìn qua đó, má phải của Hàn Giang Khuyết bị đấm đến đỏ ửng một mảng lớn, tuy rằng đã đeo bảo vệ hàm, nhưng cũng có thể nhìn ra được lợi của hắn đã thấm máu.

Chú sói con của anh bị thương, khiến Văn Kha cảm thấy trái tim của mình đều sắp vỡ tan.

Phó Tiểu Vũ nhìn vào anh, người đàn ông này lo lắng đến mức đôi môi đều run lên ngay cả giọng nói cũng thế: “Cậu ấy, có phải cậu ấy bị thương rồi không? Có thể trước tiên ngừng đánh đã được không?”

Cậu ta đối với câu hỏi vô lý lại buồn cười này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, những năm nay Phó Tiểu Vũ đã xem qua rất nhiều trận đấu của Hàn Giang Khuyết, dường như chưa từng có một Omega nào lại giống như người này, nhìn thấy hắn mới bị đấm một cái mà đã như sắp khóc lên.

Hàn Giang Khuyết là Alpha, là Alpha cấp S mạnh mẽ đến như vậy.

Làm sao có thể bởi vì một đòn thế này mà đã ngã gục được đây.

Phó Tiểu Vũ mang theo suy nghĩ kỳ lạ trong lòng, cậu ta có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn đành đứng dậy, vỗ vào lưng Văn Kha, khẽ nói: “Không có chuyện gì đâu, anh đừng sợ. Quyền anh là như vậy đấy—— ”

Đấu trường La Mã

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN