Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết - Chương 11: Quý ông của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết


Chương 11: Quý ông của tôi


Thượng

London cũng không lạnh lắm, mùa đông chỉ lạnh được vài ngày, những ngày sau là nỗi phiền mưa rơi, hồi tôi còn trong nước đã không thích che ô rồi, còn gặp thời tiết mưa rỉ rả, thế là dứt khoát không bước ra khỏi cửa luôn, trừ những lúc đi học, thời gian còn lại chỉ rú trong căn phòng thuê thôi.

Nhà thuê một tuần 150 bảng Anh, khá là đắt, nhưng được cái gần trường, trị an tốt, ăn uống cũng tiện nên không có gì phàn nàn cả.

Tôi học thiết kế, có liên quan đến đá quý, ở nước Anh được hai năm rồi, trên cơ bản trừ học hành ra thì không quen biết nhiều người lắm.

Lầu trên có người da trắng ở, đôi lúc 2 bên gặp ngau ngẫu nhiên, thấy tôi hối hả lao lên hoặc xuống lầu sẽ rất lịch sự nhường đường.

Những hôm đó đều là cuối tháng lúc tôi được giao đề án, giảng viên là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không hài lòng một điểm thôi đã phải làm lại từ đầu, tôi gấp đến độ chạy một mạch từ trường về đến nhà trọ, mở ra bản phác thảo tiếp tục lên ý tưởng, nào còn để ý người đã nhường đường kia là ai.

Thẳng cho đến khi sự việc lặp lại nhiều lần, tôi chạy được giữa chừng sẽ tạm dừng lại nói cảm ơn người ta, mà người đó thì… anh chàng người Anh mũi cao mắt xanh sẽ cười khách sáo, hơi khom người.

Trên thực tế cái gọi là quý ông người Anh chỉ là hình tượng có trong tiểu thuyết văn học nước nà thôi, từ khi đến Anh, tôi mới biết rằng ở Anh côn đồ giang hồ còn nhiều hơn quê hương tôi, chưa kể trình độ cao hơn nhiều, họ chơi hết cướp còn giựt luôn, chỗ tôi cùng lắm là cầm mã tấu, còn người đàng hoàng ấy hả, trái lại thì thờ ơ, lịch thiệp thì chưa chắc được gặp đâu.

Mình lại may mắn được gặp một người như vậy, có đôi lúc chạm mặt nơi cầu thang, tôi sẽ nói một tiếng, chào buổi sáng thưa ngài, hoặc vào giữa trưa, buổi tối nói lời chào các kiểu mới ù chạy.

Bước chân trên con đường ngốc xít như thế, quý ngài lịch thiệp kia lúc nhìn thấy tôi sẽ cười, tựa lưng trên tay vịn cầu thang nhìn theo tôi lao đi, tôi tạm dừng chào hỏi sẽ gật đầu, sẽ đáp lại một câu chào buổi sáng chào buổi chiều linh tinh.

Tôi đã nói mùa đông nước Anh cũng quá lạnh ấy nhỉ, năm nay lại đón một trận tuyết lớn, tôi vừa nhận bản thảo thiết kế trên trường về, dọc đường nhảy mũi vài cái, mở cửa tầng dưới nhà thuê ra còn suýt ngã sấp mặt, tôi biết mình bị cảm rồi, còn sốt nữa, ông thầy đáng ghét, chỉ tại cái tính mắc dịch của ổng hại tôi muốn bay cả đầu óc lúc mà nộp bài đã hoàn thành cho ổng xem.

Trong lòng thầm chửi ông thầy hướng dẫn, loạng choạng lếch thây lên lầu, chỉ mong có thể nằm ra cái giường của mình, uống thuốc rồi ngủ luôn.

Tay bám lên tay vịn cầu thang, vừa đi được nửa đường, người đã nóng hổi, mồ hôi tuôn như tắm ướt đẫm áo sơ mi, tôi chắc chắn đấy, hơn nữa còn tệ hơn, tôi vừa nhảy mũi thì nước mắt nước mũi đã thi nhau ứa ra, khiến tôi càng muốn chửi ông trời.

“Này, cậu bị cảm à?” Bên cạnh có người hỏi.

Quay lại thì thấy đó là quý ngài lịch thiệp, tôi quẹt mũi một cách không hề có duyên, nói mang theo giọng mũi:

“Vâng, thưa ngài, cơ mà vẫn ổn ạ, tôi về phòng uống thuốc rồi đánh một giấc là ổn ngay thôi.”

“Cậu phát sốt rồi, nên đi viện thì hơn.” Quý ngài lịch thiệp nói một cách nghiêm túc.

Hể, làm ơn đi, thời tiết quái quỷ này ai lại muốn ra ngoài chứ, cho nên tôi khách sáo nói: “Không đâu, thưa ngài, tôi không sao.” Bám lên tay vịn định lên phòng.

“Cậu xem coi sắp gục tới nơi rồi kia đứa trẻ đáng thương ạ.” Quý ngài lịch thiệp túm được tay tôi rồi nói: “Chết tiệt, cậu sốt như con gà tây trong lò ấy.”

Không đợi tôi phân bua, hắn kéo tôi định xuống lầu,“Tôi đưa cậu đi viện.”

“Không…” Tôi muốn gạt hắn ra, nhất quyết không theo.

“Cậu nên đi bệnh viện, đứa trẻ đáng thương ạ, hoặc là cậu sẽ hấp hối trong căn phòng của mình, tôi không báo cảnh sát để họ tới đây nhặt xác, cậu nên biết, họ cũng không chuyên nghiệp đến thế, có thể bố mẹ cậu sẽ không nhận được thi thể toàn thây của con họ đâu.” Quý ngài lịch thiệp đang nói những lời kinh dị.

Tôi bị hắn kéo xuống lầu, ngồi vào chiếc xe ấm áp của hắn, tôi lặp lại: “Thưa ngài, cám ơn ngài rất nhiều, nhưng tôi không bị nặng đâu ạ, tôi không cần đi bệnh viện.”

“Cậu cần.” Quý ngài lịch thiệp hơi đanh mặt, đôi môi mỏng nhếch lên, trông rất lạnh nhạt, khác một trời một vực cái người với nụ cười thường trực bên môi kia.

God, tôi sẽ không yêu người như thế đâu…. Người Anh lạnh lùng như này trên đường quơ một cái có cả nắm, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng bằng đấy không đủ để tôi không ưa họ.

“Thưa ngài, tôi nghĩ tôi chỉ cần ngủ một giấc là ổn ngay.” Tôi lặp lại.

“Không, đứa trẻ đáng thương, cậu cần được chăm sóc.”

“Tôi không phải đứa trẻ đáng thương,” Tôi kiên nhẫn sửa lại: “Tôi sẽ tự chăm sóc cho mình, thưa ngài tôi là người trưởng thành.”

Tuyết phía trước chặn đường, cảnh sát đang chỉ huy mọi người đi đường vòng, tôi ghét giao thông ở Anh, đó là lý do dù đã sống ở Anh lâu như vậy vẫn không mua chiếc xe nào, luôn có lý do để không làm thế, nhưng quý ngài đây chỉ cần rẽ vài vòng đã thuận lợi đi về phía bệnh viện.

“Thưa ngài, cám ơn lòng tốt của ngài.” Tôi nói với hắn, định khi xuống sẽ nói tiếp thì nghe hắn nói: “Cậu bé này, cậu nên giữ sức, đừng như con chim nhỏ chíp cha chíp chíp hoài.”

Bạn biết đó, bạn rất hiểu mà, bất cứ một người đàn ông nào bị nhận xét là như con chim nhỏ đều sẽ tức giận, tôi cũng vậy, nên tức đỏ cả mặt lên giọng: “Ngài đừng có sỉ nhục tôi.”

“Không đâu, cậu bé ạ, tôi không hề, hiện tại cậu cần phải nghỉ ngơi, nghe tôi đi, hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi.” Quý ngài lịch thiệp rướn người ra khỏi xe, hôn lên mí mắt tôi, nói với giọng ra lệnh.

Nhưng điều đó không khiến tôi nhắm lại mắt, trên thực tế, tôi mở còn to hơn, to hơn cả mặt trăng nước Anh.

Trung

“Đứa trẻ đáng thương, cậu cần được chăm sóc.” Quý ngài lịch thiệp nắm lấy tay tôi, nói một cách bình tĩnh: “Cậu có bằng lòng kết giao cùng tôi không? Làm ơn…”

Nếu không có câu trước đó, nếu chỉ có câu sau thôi thì sẽ hoàn hảo hơn rồi, đáng tiếc là không, cho nên tôi lắc đầu từ chối,“Không, thưa ngài.”

Quý ngài lịch thiệp gật gật đầu,“Không sao.”

Đến bệnh viện kiểm tra các mặt sức khỏe, sau đó hắn mới chở tôi về, đảm bảo chăn đã đắp kín thì mới nói tiếng “Ngủ ngon”, rồi rời đi.

Tôi chợt rất muốn gọi về nhà, có lẽ là vì lúc nãy quý ngài lịch thiệp đã nhắc đến, cũng đã 4 năm rồi, đã không còn ai đề cập chuyện kết giao với tôi nữa.

Tôi gọi cho mẹ, hỏi bà: “Mẹ có nghĩ anh ấy trên Thiên Đường liệu có còn nhớ con không ạ?”

Mẹ ở đầu bên kia im lặng, rồi mới nói: “Có chứ.”

Tôi nói: “Mẹ ơi, đến bây giờ con vẫn yêu anh ấy, vẫn luôn, cho dù anh ấy đã đi thật xa rồi.”

“Ừ, cậu ấy nghe thấy sẽ rất vui.”

Tôi nói: “Mẹ, con rất nhớ anh ấy.” Tôi khóc không thành tiếng, nói với mẹ: “Mẹ ơi, con nhớ lắm… Nơi này hoàn toàn không có anh, nhưng con vẫn cảm giác anh ấy vẫn bên con, nhưng con không tìm được anh, con mất anh rồi….”

“Không sao đâu bé yêu à, cậu ấy luôn bên con mà, con không cần phải tìm cậu ấy, cậu ấy luôn ở cạnh con mà.”

“Dạ.” Tôi đáp: “Mẹ ơi, con nhớ anh ấy….”

“Có thể có chuyện gì được chứ con, không sao đâu, con nhớ cậu ấy, cậu ấy cũng nhớ con mà.”

“Nhưng anh ấy không đến tìm con….” Tôi siết chặt di động, nói: “Anh ấy không đến tìm con, con sợ con sẽ quên mất anh ấy, con không muốn thế.” Đã lâu rồi tôi không ích kỷ như thế, nhưng tối nay, tôi phải xả ra bằng hết.

“Không đâu, con sẽ không quên cậu ấy đâu, con yêu cậu ấy cơ mà, sau này cho dù con có yêu người khác đi nữa, con cũng sẽ không quên cậu ấy đâu con.”

“Quên chứ ạ, mẹ à, anh ấy đã đi rồi, anh ấy đã không còn đây, con sẽ quên anh ấy, con sợ lắm, mẹ ơi, con sợ con quên anh ấy, quên đi quá khứ.” Bốn năm, bốn năm không dài cũng không ngắn, tôi còn nhớ gương mặt anh, nhưng mà, tôi không thể nhớ tình yêu của anh, tôi muốn gợi lại, nhưng không tìm thấy anh.

Tôi hoảng lắm, tôi nghĩ tôi thật sự hoảng rồi, tôi khóc nức nở nói với mẹ: “Làm sao bây giờ? Con sợ con sẽ quên anh ấy mất? Con không thể tìm thấy anh ấy thì làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu con… Không sao đâu con…” Bà ở bên kia dỗ dành, cũng rất đau lòng.

Tôi khóc đến khó thở, nếu là trước kia, anh ấy sẽ nói: “Em phải mạnh mẽ lên, dù cho anh không còn bên em nữa, em cũng phải mạnh mẽ lên, đừng khóc nữa, em càng khóc người khác sẽ khi dễ em.”

Anh sẽ ôm lấy tôi, vô cùng bi thương, nói: “Tôi không thể bảo vệ em được nữa, em phải tự bảo vệ lấy mình, hiểu không?”

Tôi đáp rằng được, tôi nói: “Anh phải nhanh chóng tốt lên, rồi em sẽ bảo vệ chính mình, sau đó là bảo vệ anh, không để anh lo lắng thay em nữa, vậy được chứ?”

Anh cười, một nụ cười đẹp vô cùng, anh hôn lên trán tôi, dịu dàng của anh, bao năm sẽ như vậy.

Không may, anh ấy vẫn ra đi, ngày anh ấy rời khỏi thế giới này cũng là ngày tuyết rơi, tuyết rất lớn, tôi ôm lấy thi thể lạnh băng của anh, tôi hỏi mẹ, có phải điều hòa bị hỏng rồi không ạ, đừng mở cửa, anh ấy sẽ bị cóng mất.

Mẹ chỉ khóc nấc lên, tôi không rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy cả tôi và anh đều rất lạnh.

Chúng tôi đáng ra phải ở trong một căn phòng ấm áp, trao nhau cái ôm, rồi mới đến vĩnh viễn sánh cùng đất trời, sông cạn đá mòn, chúng tôi sẽ cùng nhau chết đi.

Nhưng anh vẫn ra đi trước, để tôi lại một mình, sau đó lại muốn tôi tham dự tang lễ của anh.

Tôi rất lạnh, tôi ôm lấy mình khóc suốt đêm, đến hôm sau thì đôi mắt cũng sưng húp.

Sáng ngày hôm sau, quý ngài lịch thiệp đến, nói: “Cậu đã khá hơn chưa?”

Tôi nói ừ, không muốn mở cửa.

Hắn nói: “Cậu mở cửa đi, tôi muốn xác định có cần đưa cậu đến chỗ bác sĩ không.”

Tôi nói tôi đã tốt hơn rồi, nhưng giọng của tôi rất khó nghe, tôi nghĩ hắn dễ gì mà tin lời tôi chứ.

Quả nhiên, hắn vẫn gõ cửa,“Nghe này, cậu bị ốm, chúng ta cần phải đi bệnh viện.”

Tôi lắc đầu, dù biết hắn không thấy, vẫn lắc đầu.

“Nhóc con à, mau ra đi…” Hắn ở bên ngoài gõ cửa nói.

“Không, tôi không phải nhóc, tôi 26 rồi…” Tôi tức giận và một lần nữa đòi lại quyền trưởng thành của mình.

Tiếng gõ cửa không vang lên nữa, nhưng cánh cửa lại mở ra, tôi chắc chắn đó là chìa khóa nhà, rồi mới nghe hắn nói: “Nhóc ạ, chúng ta cần phải đi bệnh viện, cậu hót còn tệ hơn vịt kêu.”

Hạ

Được rồi, đúng vậy đó, tôi phải thừa nhận, tôi nhìn nhầm rồi, quý ngài lịch thiệp cũng không “lịch thiệp”.

Trên thực tế, một tuần sau, dưới sự lừa gạt đến mê muội đầu óc, tôi đã lên giường với hắn.

Hơn nữa, đáng buồn thay, một tháng sau đó tôi sống chung với hắn.

Tôi tốt nghiệp, hắn có theo tôi về nước một lần, khi mẹ tôi nhìn thấy hắn thì kinh ngạc há hốc miệng, bố thì mắng đồ giặc Tây đuổi hắn đi… Mẹ hỏi tôi: “Con yêu hắn?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy tại sao?” Mẹ rất lo lắng.

“Con rất tịch mịch.” Tôi thành thực nói ra nguyên nhân.

Mẹ tôi xoa đầu tôi, thở dài một tiếng,“Như thế không công bằng với người ta.”

“Không sao đâu ạ, mẹ, hắn bên con, con bên hắn, không ai thiệt hơn ai.”

“Là vậy sao?” Mẹ vẫn có vẻ lo lắng.

Tôi gật đầu.

Sau khi tôi về lại Anh hoàn tất luận văn kết thúc việc học, dự định thu dọn đồ đạc rồi về nước, bởi tôi muốn chăm

sóc bố mẹ mình.

Quý ngài lịch thiệp hỏi tôi: “Về bao lâu?”

Tôi nghiêm túc nói: “Không biết nữa.”

Đúng vậy, tôi không biết,

Cái nơi ấy, trước đây có anh, có ba có mẹ, giờ đây anh đã đi, vẫn còn bố còn mẹ, cho nên tôi vẫn muốn về.

“Em không nghĩ đến chuyện chúng ta?” Quý ngài lịch thiệp như có tâm sự.

Tôi trầm mặc không đáp.

Quý ngài lịch thiệp thở dài một tiếng, ôm lấy tôi, nói: “Đứa nhỏ đáng thương, em ác lắm.”

Tôi ôm lại hắn, rầu rĩ nói,“Xin lỗi.”

Về nước rồi, tôi cứ nghĩ chuyện chúng tôi đã kết thúc, sau này cả hai sẽ trở thành người xa lạ gặp nhau thì cười, nhưng quý ngài đây sẽ lâu lâu gọi đến, gửi chuyển phát, thậm chí lên MSN trò chuyện đôi chút, có khi một tuần, có khi một tháng, hoặc đến tận nửa năm.

Cho nên qua thời gian dài, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau.

Tôi bắt đầu sự nghiệp thiết kế trang sức, vẫn ở nhà là nhiều, ít khi ra ngoài, vẫn ghét mưa, trong 2 3 năm không gặp được người nào sưởi ấm lúc tịch mịch, tôi nghĩ tôi phải vượt qua cả cuộc đời còn lại bằng những ký ức về anh.

Thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến quý ngài lịch thiệp, nhớ cách gọi hắn thích đặt cho tôi, hắn vẫn gọi tôi là đứa bé đáng thương, trong phòng cũng có quà hắn gửi, nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện, tôi nghĩ hắn quen chăm sóc tôi, dù cách xa ngàn dặm, tôi vẫn còn lại đứa nhỏ đáng thương hắn đã tưởng như chạm sẽ vỡ như thủy tinh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng, có lần hắn sau một thời gian im lặng rất lâu, hắn nói với tôi trên MSN: “Em là đứa nhỏ đáng thương tôi vừa thấy đã thương.”

Sau đó tôi vẫn trò chuyện với hắn trong nụ cười ảm đạm, tôi nghĩ, tôi đã tổn thương quý ngài lịch thiệp đã luôn che chở cho tôi rồi.

Hắn đối xử với tôi rất tốt, hơn một năm ở chung với nhau đã cho thấy điều đó, dù đã chia xa gần 4 năm, hắn vẫn sẽ gửi đến vài món quà mà tôi thích.

Có một lần, sau thời gian cả nửa năm không liên lạc gì nhau, tôi trò chuyện với hắn trên mạng: “Quý ngài lịch thiệp, anh nói xem, tôi có còn cơ hội không?”

“Cơ hội gì?”

“Cơ hội được sánh đôi một đời với anh.”

“Em cần ư?”

“Đúng thế, tôi cần.”

“Em có yêu tôi không?”

“Không, tôi nghĩ tôi thích ngài, thích vô cùng.”

“Vậy sao?”

“Đúng thế, tôi nghĩ tôi sẽ thử yêu ngài, xin lỗi.”

“Sao phải xin lỗi?”

“Tôi đã từng yêu một người… Cho đến bây giờ vẫn yêu, có lẽ sau này vẫn luôn yêu, anh ấy đã ra đi, cho nên, tôi sẽ yêu anh ấy trong những hồi ức, sẽ luôn yêu anh ấy, nhưng mà, tôi nghĩ tôi muốn tìm một ai đó khác ở hiện thực, đặt người đó trong lòng, và tôi muốn ngài là người ấy của tôi.”

Bên kia im lặng.

“Ngài sẽ là người ấy chứ?” Tôi nghĩ tôi đang cầu xin hắn.

“Sao lại là tôi, người khác không thể à?”

“Không.”

“Vì sao?”

Ngón tay tôi khựng lại trước bàn phím một chốc, rồi nó mới hồi lại bắt đầu cử động, “Bởi vì, tôi yêu ngài.”

Đầu bên kia lại là một khoảng lặng dài, sau đó thì di động vang lên.

Đó là số gọi từ nước ngoài, tôi run run bắt máy, tôi nghe thấy giọng quý ngài lịch thiệp, “Lần này không thể nói đi nữa, cho dù em có yêu người đã mất kia sâu đậm.”

Trái tim tôi đập rộn ràng, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, thế rồi tôi nghe thấy mình nói: “Vâng, thưa ngài.”

“Em phải yêu tôi, chân thành.” Hắn nói tiếp.

“Vâng, thưa ngài.” Tôi đáp.

“Tôi sẽ không cấm em nhớ về người yêu cũ của em.” Hắn bổ sung.

“Vâng ạ, thưa ngài, cám ơn, thưa ngài.”

“Về sau em nên nói mọi chuyện với tôi, chứ không phải trốn tăm biệt tích.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Vậy thì, tôi yêu em.”

“Vâng, thưa ngài, cám ơn ngài.”

“Em đừng gọi tôi là ngài, bé đáng thương ạ, tôi là người yêu của em.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Hử?”

“Được, David.”

—o0o—

PS: Vậy cố sự nhàm chán nhạt nhẽo này cũng đã kết thúc, ngủ ngon.

W aka Glen Yuruzu: Em dzai này, tui không biết nói gì về em… hoàn đoản văn.^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN