Ái Tình - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
592


Ái Tình


Phần 23


“Vũ…vụ hối lộ của Hoàng Ân vì sao lại không tiếp tục truy tố?” Thư Lê mệt mỏi trước một tập hồ sơ dày mà Vũ đưa cho cô. Thú thực, cô không phải là người giỏi những việc này, nhưng vì Dũng, vì chính bản thân cô, cô phải tìm mọi cách lật đổ những thế lực, những con người đang chĩa mũi giáo về phía bọn họ, đặc biệt là khi Trần Dũng còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại.

“Bên công an đang điều tra, vì Hoàng Ân đã dung rất nhiều tiền và dựa hơi các mối quan hệ trong giới quan chức để dập đi vụ này. Dẫu sao hắn cũng đã mấy chục năm trong ngành rồi, hắn có những mối quan hệ không nhỏ!”

“Theo tôi hiểu thì Dũng cũng có những mối quan hệ trong giới quan chức chính phủ phải không? Anh có thể tìm cách liên hệ với bọn họ giúp tôi được không?” Thư Lê bình tĩnh.

“Anh à, không có anh em mệt mỏi lắm…”

“Anh à…tỉnh lại đi, em đang phải chống chọi tất cả một mình này, dậy đi!”

Thư Lê thì thầm, bàn tay nhỏ bé vuốt lên khuôn mặt sắc nét của hắn, đôi mắt với những sợi mi dài đang nhắm nghiền, chiếc mũi cao với sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi tái lạnh lẽo đang mím chặt…con người này, sao lúc ngủ cũng đẹp đến đáng ghen tị như vậy. Hắn đã có tuổi rồi đấy, thế mà làn da này, cơ thể này, sợ rằng đám thanh niên ngoài 20 cũng chả mấy người có thể hơn được.

“Cháu mệt rồi, về nghỉ đi!” Bà Loan đứng ở ngưỡng cửa phòng bệnh VIP, nhàn nhạt nói “Mấy hôm nay bác biết cháu cũng vất vả điều tra vụ của thằng Dũng…”

“Cháu ở lại với anh ấy thêm một lúc nữa!” Thư Lê nhỏ giọng “Bác sĩ có nói vì sao anh ấy không tỉnh lại không hả bác? Cháu tưởng rằng mọi thứ đều ổn rồi cơ mà…”

“Đúng là mọi chỉ số đều ổn rồi!” Bà Loan trầm giọng “Nhưng không hiểu sao nó vẫn không tỉnh lại…”

“Hy vọng anh ấy không có việc gì, nếu không cháu sẽ không thể chịu đựng được!” Thư Lê lau nước mắt.

Diễm đổ gục trên quầy bar, cả người cô nồng nặc mùi rượu. Mái tóc dài xõa trên đôi vai trần trông hết sức gợi cảm, khiếm đám đàn ông đằng sau không thể rời mắt.

Say…có lẽ lúc này với Diễm, say là liều thuốc tốt nhất cho bản thân mình.

Cô không biết mình nên vui hay buồn, nên cười hay khóc sau vụ tai nạn mình gây ra cho Trần Dũng. Cô yêu hắn…thực sự đã động lòng với hắn. Nhưng chính cô, chính con người này, bàn tay này đã nhuốm máu của hắn.

Cô tự hỏi mình có gì thua kém Thư Lê mà Trần Dũng vì cô ta làm mọi điều tồi tệ với cô như vậy?

Những năm trung học phổ thông, phải, những năm tháng đó, đành rằng cô xấu xí, đen đúa, gầy gò…đành rằng cô là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, phải sống nhờ họ hàng, sống nhờ trợ cấp xã hội…không ai yêu thích cô, cô chỉ là cái bóng của tiểu thư Thư Lê xinh đẹp, giàu có.

Cô từng thích Hoàng, thích cái dáng vẻ thư sinh, bảnh bao, chải truốt của hắn…nhưng lúc ấy cô cũng chỉ thầm thích, thầm vụng trộm ngưỡng mộ mà thôi. Ấy thế mà hắn cùng Thư Lê lại trở thành một cặp…

Sau này cô yêu Hoàng Ân, tình yêu đầu đời của cô dành ột người đàn ông quá từng trải, quá am hiểu phụ nữ…am hiểu tới mức hắn hiểu cô hơn chính bản thân cô. Thậm chí cô bất chấp hắn bằng tuổi bố mình, hắn có vợ con, miễn rằng hắn cho cô một danh phận. Nhưng không, hắn không thể từ bỏ bất kỳ thứ gì vì cô!

Trở thành nhân tình của Hoàng, Diễm nhận ra rằng cái mơ mộng năm xưa của cô kỳ thực chỉ là một mảng vỡ vụn…hắn – Hoàng, là người đàn ông phụ bạc, có khác gì bố cô năm xưa đâu?

Cho đến khi gặp Trần Dũng, hắn tài giỏi, trầm tĩnh, thông minh, ân cần, chu đáo…hắn có tất cả những gì một người đàn ông cần có, thậm chí khi cô sảy thai, hắn nói hắn vẫn muốn lấy cô. Diễm đã hạnh phúc, đã thực sự hạnh phúc, tới nỗi cô tự hỏi có nên tha thứ cho Thư Lê hay đẩy cô ấy trở lại bên Hoàng hay không? Âu cũng là tích đức làm việc thiện, để sau này cô và Trần Dũng có thể hạnh phúc.

Nhưng hóa ra tất cả…tất cả…chỉ là một kế hoạch. Một kế hoạch do Trần Dũng, Thư Lê vạch ra để đẩy cô vào tròng. Đúng là khôn ngoan lắm thì oan trái nhiều, tự nhận bản thân mình là người thông minh, khôn khéo…không ngờ chính mình cũng có ngày chơi dao, đứt tay…

“Sống cuộc sống tách biệt ra khỏi chủ thể…em thấy ổn chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là Hoàng Ân.

Hắn ngồi bên cạnh cô, cả người toát ra vẻ hờ hững, bình tĩnh, lạnh lùng. Hắn luôn như vậy, một người đàn ông vô cùng thâm trầm.

“Tôi ổn…” Diễm lè nhè nói “Anh tới đây làm gì?”

“Tôi nhớ em mà!” Hoàng Ân cười nhạt “Nghe nói em đã bị người ta bỏ rơi trong ngày hôn lễ…thật tiếc tôi không có mặt ở đó!”

“Khốn kiếp…” Diễm đứng bật dậy. Hắn nhắc tới nỗi đau, nỗi nhục của cô.

Diễm xoay người bỏ đi, Hoàng Ân chợt bắt lấy tay cô “Nghe nói Trần Dũng bị thương, là do em phải không?”

Diễm nghiến răng nhìn hắn. Trước mặt hắn, cô không thể nói dối.

“Em có muốn hắn và người đàn bà kia không thể gượng dậy được không?” Hoàng Ân cười nhạt “Có anh ở đây, anh sẽ giúp em. Anh luôn giúp em, và mãi mãi như vậy!”

Diễm nhìn hắn, trong đáy mắt cô là sự oán hận.

Những lá thư nặc danh gửi tới công an tố cáo công ty bất động sản và dịch vụ khách sạn Trần Dũng liên tiếp xuất hiện, dẫn tới là đội công an kinh tế của thành phố phải vào cuộc điều tra. Trong thư nặc danh tố cáo hệ thống dịch vụ khách sạn của Trần Dũng thực chất là dịch vụ mại dâm trá hình, công ty có dấu hiệu trốn thuế và lừa đảo…

Mấy ngày sau, cô gái bị bắt đang mua bán dâm tại khách sạn Hoàng Gia, khách sạn nằm trong hệ thống của công ty Trần Dũng đã khai với cơ quan chức năng rằng mình là gái bán dâm trực thuộc hệ thống quản lý của giám đốc Trần Dũng…

Thư Lê mím môi nhìn đội công an kinh tế lục tung văn phòng làm việc của Trần Dũng lên, tịch thu một số hồ sơ rồi niêm phong công ty.

Cô nắm chặt bàn tay…là bọn họ, là Hoàng Ân và Diễm, chính bọn họ đã lợi dụng lúc Dũng chưa tỉnh lại để ra đòn này.

Cô không thể tiếp tục nhân nhượng, không thể tiếp tục nhu nhược. Cô không thể để người đàn ông làm tất cả vì mình, lại vì cô mà mất đi toàn bộ sự nghiệp…cô không thể để ân oán giữa cô và Diễm liên lụy đến hắn!

“Vũ…anh đã liên lạc được với người đó chưa?”

Vũ gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng “Cô Lê yên tâm, anh Dũng không phải người dễ dàng đụng vào như vậy!”

“Chào ngài, tôi là…thư ký của giám đốc Dũng!” Thư Lê nhã nhặn mỉm cười.

Bộ trưởng X nhìn cô gái có khuôn mặt thanh thoát, nước da trắng trẻo, một người phụ nữ không quá xinh đẹp nhưng khiến người ta có cảm giác yên bình.

“Tôi nghe nói cậu Dũng đang hôn mê phải không?”

“Vâng, anh ấy đang trong tình trạng hôn mê, cảm ơn ngài quan tâm!”

“Tôi đã nghe qua vụ việc gần đây…theo cô tôi có thể giúp gì cho Dũng?”

“Xin ngài hãy giúp đỡ anh ấy…trong khả năng của ngài…”

“Tôi luôn sẵn sang giúp đỡ Dũng!” Bộ trưởng X nhìn vào khoảng không, khuôn mặt trở nên mơ hồ “Tôi từng chịu ơn cậu ấy, có lẽ bây giờ là lúc cần phải trả ơn!”

Thư Lê mỉm cười.

“Tạm đình chỉ điều tra công ty của Trần Dũng vì thiếu bằng chứng? Cậu nói cái quái gì thế…” Hoàng Ân gầm lên trong điện thoại “Như thế nào là thiếu bằng chứng? Cô gái bán dâm hôm nọ đâu?”

“Không hiểu vì lý do gì cô ta đã khai rằng mình hành nghề tự do, chỉ vì có người trả tiền nên mới đổ oan cho giám đốc Trần Dũng. Những lá thư nặc danh kia cũng bị bác bỏ…”

“Khốn kiếp!”

Hoàng Ân tức giận ném máy xuống salon.

“Có chuyện gì vậy?” Diễm sốt ruột hỏi.

“Vụ việc của công ty Trần Dũng bị đình chỉ rồi, có lẽ…không thể tiếp tục!”

“Anh nói chắc chắn như vậy…vậy mà bây giờ nói đình chỉ là đình chỉ? Anh là phó giám đốc công an, anh không có quyền hạn gì sao?”

“Trên tôi còn rất nhiều vị tai to mặt lớn, có lẽ đã có ai ra tay giúp đỡ hắn rồi!”

Diễm nắm chặt tay, nghiến răng ken két. Được lắm, các người giỏi lắm…

Thư Lê đang mở cổng nhà thì bị một cánh tay kéo lại, cô hoảng hốt định hét lên bỗng nhận ra đó là Hoàng, chồng cũ của cô.

“Anh…tới đây làm gì?” Thư Lê bình tĩnh hỏi.

“Lâu nay em không tới thăm con!” Hoàng liếc cô, lại liếc vào căn nhà khang trang của Trần Dũng.

“Lâu nay tôi bận!” Thư Lê mệt mỏi nói “Khi nào xong việc tôi sẽ thường xuyên tới thăm bé Lương!”

“Em bận gì? Vì…hắn sao?” Hoàng nghiến răng.

“Anh nói gì…tôi không hiểu…”

“Diễm đã nói tất cả cho tôi, nói rằng em và người đàn ông lái chiếc Ranger Rover mà cô ta thường cặp kè có quan hệ với nhau. Em hận cô ta tới nỗi cô ta cướp đi người đàn ông của em, em cũng phải cướp đi người đàn ông của cô ta sao?”

“Im đi, anh không biết gì thì đừng nói lung tung!” Thư Lê giằng tay ra “Dũng chưa bao giờ là người đàn ông của Diễm!”

“Tôi đã nhìn thấy họ…”

“Tôi quen ai làm gì…đó không phải việc của anh!” Thư Lê lạnh lùng liếc hắn rồi quay đi, tiếp tục mở cửa.

“Phải rồi…nhà cao cửa rộng, ô tô đẹp…em thích những thứ đó phải không? Tôi có thể cho em!” Hoàng tiếp tục lải nhải, hắn kéo tay cô “Ít ra tôi là chồng của em, là bố của con em…những thứ hắn có thể cho em, tôi cũng có thể. Quay về bên tôi được không, bé Lương cần có mẹ!”

Thư Lê trợn mắt nhìn hắn.

Trên đời này có những người đàn ông rất trơ trẽn, nhưng cô chưa từng gặp ai trơ trẽn như Hoàng.

Hắn ngủ với bạn thân của cô, đá cô ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, gắn mác thần kinh cho cô, tước quyền thăm nuôi con của cô…vậy mà bây giờ hắn chỉ đơn giản nói “quay về bên tôi đi”, mang vật chất ra dụ hoặc cô thì có thể nghĩ rằng cô sẽ quay về bên hắn sao?

“Anh điên rồi!” Thư Lê hoảng hốt nói.

“Tôi không điên!” Hoàng nghiêm túc “Tôi sai rồi…tôi nhận ra tôi đã sai rồi…không gì bằng gia đình, bằng người vợ hiền, bằng đứa con ngoan ngoãn, thông minh. Tôi sẽ không để ý tới việc em và hắn…liệu có quan hệ gì hay chưa. Chỉ cần em quay về, tôi sẽ bỏ qua tất cả!”

Thư Lê cười phá lên.

Hắn có tư cách “để ý” tới việc cô và Dũng có mối quan hệ như thế nào sao? Nghe qua lời nói của hắn, cô như thể người bỏ chồng bỏ con theo đàn ông khác, còn hắn thì đang giang rộng vòng tay rộng lượng tha thứ cho người đàn bà tội lỗi vậy.

“Anh bị điên như vậy lâu chưa?” Thư Lê vừa cười vừa hỏi “Anh ngủ với bạn thân của tôi 5 năm…đá tôi ra khỏi nhà…bây giờ anh lại nói tôi quay về, thể hiện sự rộng lượng kể cả khi tôi từng có quan hệ với người đàn ông khác sao?”

“Thư Lê, anh là đàn ông!” Hoàng tha thiết “Anh có thể có những lỗi lầm, miễn là anh biết hối hận…còn em, em là đàn bà đã có chồng, có con. Không một người đàn ông nào chấp nhận em, nhất là dạng người như hắn ta. Hắn ta có thể có tất cả, kể cả những cô gái xinh đẹp nhất. Hắn ta chỉ chơi đùa với em thôi!”

Thư Lê mở lớn mắt nhìn Hoàng. Cô chỉ nghĩ hắn bội bạc, phụ tình, chưa từng nghĩ hắn là con người nực cười, ngu ngốc, thiển cận đến vậy.

“Kể cả là chơi đùa…” Thư Lê nhàn nhạt nói “Tôi chấp nhận bị anh ấy chơi đùa, còn hơn trở lại làm vợ của một người như anh!”

Cô cười nhạt nhìn Hoàng, khuôn mặt hắn tối sầm.

“Em sẽ sớm hối hận thôi!”

“Anh Ân, bên viện kiểm sát đã lật lại vụ nhận hối lộ của anh…anh mau trốn đi, lần này là thật. Nếu không trốn, nửa đời còn lại của anh sẽ ngồi sau song sắt…”

Hoàng Ân buông thõng điện thoại rơi xuống mặt đất.

Hắn tưởng hắn đã thoát, hắn đã dung mọi mối quan hệ để dập đi vụ này, nhưng…

Hắn nhìn Diễm, cô đang say ngủ bên cạnh hắn, đôi mày hơi nhíu lại.

Hắn không biết thứ tình cảm mà mình dành cho Diễm là thứ tình cảm gì. Yêu? Thích? Hắn ở cạnh vợ gần 30 năm, nhưng khi có ý nghĩ bỏ trốn khỏi Việt , hắn không nghĩ tới vợ mình mà nghĩ tới Diễm. Quả thực hắn cũng không muốn vợ hắn, con hắn, gia đình hắn…phải bôn ba cùng hắn nơi đất khách quê người. Không có hắn, họ vẫn có khối tài sản khổng lồ mà cả đời hắn tham ô được. Còn Diễm, cô ấy là động vật ký sinh trên người hắn, không có hắn, cô chẳng có gì cả…vì vậy hắn sống, cô cũng sống, hắn chết, cô cũng chết.

“Diễm…dậy đi!” Hoàng Ân lay vai Diễm “Chúng ta phải trốn thôi!”

Hoàng Ân lái chiếc Mercedes E250 của Diễm thẳng về phía , hướng ra Kon Tum nơi có đàn em hỗ trợ cho hắn vượt biên sang Campuchia trước khi công an phát lệnh truy nã.

Khi đi cách xa Hà Nội 50km, Diễm uể oải nói với hắn “Ân…em muốn đi vệ sinh, anh có thể tìm bến nghỉ nào đó cho em mua nước và đi vệ sinh không?”

“Được!” Hoàng Ân liếc Diễm, trong lòng ngổn ngang mối lo không biết bao giờ thì công an Hà Nội phát hiện ra hắn đã rời khỏi thành phố.

Diễm vào nhà tạm nghỉ giữa đường quốc lộ để đi vệ sinh và mua vài chai nước, Hoàng Ân đổ thêm xăng và ngồi trên xe chờ cô.

“Ân…em mua ít nước khoáng và vài chiếc bánh ruốc để chúng ta ăn dọc đường!” Diễm mỉm cười.

Hoàng Ân mệt mỏi cầm chai nước khoáng dở của Diễm đưa lên miệng uống một hơi hết sạch.

“Để em lái xe giúp anh một đoạn, anh nghỉ chút đi!” Diễm ân cần.

Hoàng Ân thấy mắt mình rũ xuống, cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh…hắn gục đầu vào ghế phụ…

Diễm lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên rút điện thoại “Alo…cảnh sát phải không? Tôi có chuyện muốn trình báo…”

Hôm sau, tin tức phó giám đốc công an bị bắt khi đang bỏ trốn đăng đầy trên các trang báo. Thư Lê đọc lướt qua, trong lòng nhẹ nhõm. Kẻ thù của Dũng, người có những âm mưu nham hiểm nhất đã vào tù, vậy là bớt đi được một mối nguy hiểm.

Chỉ còn Diễm…cô ta thực sự còn nguy hiểm hơn Hoàng Ân. Cô ta có mối hận sâu sắc với Thư Lê và Dũng, thậm chí có thể thuê người đâm chết Dũng thì không biết rằng sau này cô ta có thể làm những gì? Thư Lê quyết định, cô phải một lần chấm dứt tất cả.

“Anh Vũ…anh giúp tôi một chuyện được không? Đem tất cả hồ sơ biển thủ công quỹ, trốn thuế của Diễm trình cho cơ quan chức năng, cả đoạn ghi âm giữa tôi và cô ta, cả tên nghiện đã lái xe đâm Dũng…” Thư Lê lạnh nhạt nói với Vũ.

Vũ gật đầu “Được, tôi sẽ làm theo lời cô nói!”

Thư Lê nhìn bóng Vũ rời đi, trong lòng thầm kiên định. Tất cả những gì cô làm đều là vì những người cô yêu thương nhất…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN