Ái Tình - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
547


Ái Tình


Phần 25


Thư Lê nhìn Phượng. Đó là vợ của hắn!

Cô biết vì sao hắn từng chọn một người bạn gái thiếu thông minh như Kiều My, vì cô ta có nét hao hao như Phượng.

Phượng ngồi thản nhiên trên ghế salon, nhìn Trần Dũng. Giọng cô hơi bâng quơ “Em trở về rồi!”

Trần Dũng nhìn Phượng. Cô ấy đã rời đi bao nhiêu lâu? 8 tháng 21 ngày…hắn tự nhủ thầm. Giờ cô trở về là vì đã tha thứ cho hắn? Hay đưa cho hắn một tờ đơn ly hôn ép hắn ký vào? Hắn thực sự không chắc mình hy vọng điều gì hơn… Trước đây thì có thể là hy vọng Phượng tha thứ cho hắn, tha thứ cho sự bất cẩn đã lạc mất đứa con trai, nhưng bây giờ, có Thư Lê, hắn cũng không dám chắc!

“Anh nhìn thấy!” Trần Dũng cố kiềm chế cơn xúc động trong lòng, thản nhiên.

“Anh mới thuê bảo mẫu sao?” Phượng hơi liếc về phía bếp.

“Ừ!” Trần Dũng lạnh nhạt.

“Em mệt quá…thực sự rất nhớ anh!” Phượng hơi tiến về phía Dũng, giang tay định ôm hắn. Hắn như một phản xạ vô thức, lui lại mấy bước.

“Anh…tránh em sao?” Phượng hơi sững sờ.

“Đã rất lâu rồi!” Trần Dũng trầm giọng.

Ngày ấy, hắn đón Bảo và Bảo Tuấn. Hắn nghe điện thoại, chợt nhận ra Bảo Tuấn đã biến mất khỏi tầm mắt của mình. Hắn hoảng hốt chạy đi tìm con…rồi nhận ra…chiếc ô tô đó cướp đi đứa con trai yêu thương của hắn. Lần đầu tiên hắn khóc!

Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực!

Lần đầu tiên hắn cảm thấy…mình vô dụng như vậy!

Phượng gần như hóa điên…cô nhảy vào cào cấu hắn, đấm đá hắn túi bụi…cô trầm cảm một thời gian, sau đó quyết định rời xa Việt , sang Anh Quốc cùng mẹ mình. Cô rời xa hắn cũng đã 8 tháng 21 ngày, nay cô trở lại bên hắn, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!

“Phải, đã rất lâu!” Phượng cười nhạt “Không phải anh đã có người mới chứ?”

“Không hẳn là như vậy!” Trần Dũng nhàn nhạt nói. Hắn chợt nhận ra Thư Lê đang bưng một đĩa hoa quả, đứng ở cửa phòng khách nhìn hắn và Phượng. Trong tim hắn nhoi nhói một cơn đau…

“Tôi gọt ít dưa cho chị và Bảo !” Thư Lê vừa bước vào phòng khách, vừa mỉm cười đặt đĩa dưa xuống bàn.

Cô nhận ra Trần Dũng tránh ánh mắt của cô, tránh nhìn cô.

“Cảm ơn!” Phượng hờ hững “Cô quả là một bảo mẫu nhanh nhẹn!”

Phượng kéo vali, nhìn Trần Dũng “Em lên phòng trước nhé!” Vừa nói vừa cầm một miếng dưa đưa lên miệng, khóe mắt xinh đẹp khẽ liếc khuôn mặt cứng đờ của hắn. Bảo lon ton chạy theo mẹ, vừa chạy vừa líu lo “Mẹ bế Bảo …mẹ bế Bảo …”

Phượng lên phòng, rút điện thoại gọi cho Vũ “Vũ, cậu nói tất cả tình hình gần đây của anh Dũng cho tôi!”

“Chúc mừng anh!” Thư Lê mỉm cười nhìn Trần Dũng, hắn vẫn tránh ánh mắt của cô “Vợ chồng đoàn tụ, vậy là tốt rồi!”

Trần Dũng trầm giọng “Không cần phải nói những lời như vậy…Lê, tôi…”

“Không cần phải nói nữa!” Thư Lê lắc đầu “Tôi…sẽ sớm rời khỏi nơi này. Nơi này không thể xuất hiện hai người đàn bà cùng hướng về một người đàn ông!” Cô vừa nói vừa quay đi, rất nhanh. Bàn tay Trần Dũng định kéo lấy cô, nhưng ngập ngừng giữa không trung…

“Cô đã tới!” Diễm liếc mắt nhìn Thư Lê. Cô ta rất gầy, gầy tới nỗi da bọc xương, khuôn mặt hốc hác tới đáng sợ. Thư Lê cảm thấy trong lòng nhộn nhạo khó chịu. Tuy hận cô ta, ghét cô ta…nhưng rốt cuộc cô ta cũng là kẻ đáng thương, cô ta cũng là em gái của mình.

“Cô có vẻ…không tốt!”

“Tôi có thể tốt sao?” Diễm cười nhạt.

“Tôi đã nghe Trần Dũng nói về việc giữa mẹ tôi và mẹ cô!” Thư Lê nhìn thẳng vào Diễm “Sự thực tôi và cô chỉ là nạn nhân, đáng lẽ chúng ta không nên sống trong thù hận như vậy. Nhưng tôi rất muốn biết, mẹ tôi…bà ấy hận bố tôi, hận mẹ cô, nhưng còn tôi? Bà ấy muốn cô hại tôi sao?”

Diễm ngước lên nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn. Chợt cô ta hỏi “Cô có thể nói với quản giáo cho tôi một điếu thuốc không?” Đã lâu rồi cô không hút thuốc.

Diễm vừa nhả khói, vừa nhìn Thư Lê qua làn khói thuốc. Thù hận kia, oán giận kia…với cô, tất cả đều chỉ là hư ảo, là một cái bẫy.

“Mẹ tôi, à không…bà ấy, luôn nguyền rủa ông ta và người đàn bà đó. Hàng ngày, ngay từ khi tôi còn nhỏ, tới nỗi sự hận thù của bà ta đã ngấm sâu vào máu thịt của tôi, tựa như mục đích sống của tôi là trả thù vậy!”

“Đến một ngày, bà ấy dắt tôi tới ngôi nhà khang trang đó, chỉ cho tôi biết đó là ngôi nhà của kẻ thù! Bà nói rằng phải trả thù, phải hại tất cả những người trong ngôi nhà đó. Tôi nhớ hôm đó tôi mặc một chiếc áo len rách, chân chỉ đi một chiếc dép lê giữa mùa đông lạnh. Tôi thấy ông ta và người đàn bà đó dắt một đứa bé rất xinh ra khỏi nhà, tôi chợt hỏi “Mẹ ơi…đứa bé kia là ai? Con muốn có chiếc áo khoác đó, muốn có đôi giày đó…” Bà ấy chợt nhìn tôi sững sờ, sau đó nói “Đó là em gái của con, người cướp đi mọi thứ của con…”

“Có lẽ tôi còn quá bé nên không hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói đó của bà, hoặc cũng có thể chính bà ta đang nhắc đến sự tráo đổi đó. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng tôi dâng lên một cỗ ghen tị. Khi cô sống trong nhung lụa, trong sự giàu sang, no ấm…thì tôi, tôi sống trong nghèo khổ, nay đây mai đó. Nhìn người mà tôi tưởng là mẹ mình ở bên hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Đến trường, lũ trẻ chửi tôi là đứa không có cha, mẹ tôi là hồ ly tinh…thậm chí tôi còn chưa hiểu hồ ly tinh nghĩa là gì! Tôi nuôi sự ghen ghét, thù hận sâu sắc trong lòng đối với cô, với suy nghĩ cô chính là người cướp đi tất cả của tôi!”

“Bà ấy không xui cô hại tôi sao?” Thư Lê cảm thấy mình đã khóc tự bao giờ khi nghe những lời tâm sự của Diễm. Thì ra cô và cả cô ta, cũng chỉ nạn nhân của một sự trả thù, chỉ là công cụ trả thù của họ mà thôi!

“Điều đó không quan trọng!” Diễm cười khẩy “Quan trọng là bà ấy đã thành công, tôi…cô…ông ta…người phụ nữ đó, tất cả chúng ta, chẳng ai là người hạnh phúc cả. Bà ấy chẳng muốn ai hạnh phúc cả!” Diễm nhận ra khóe mắt mình đã ướt, ném điếu thuốc xuống đất, lạnh nhạt “Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa…đừng bao giờ đến tìm tôi!”

Diễm đứng lên, xoay người định trở lại buồng giam.

“Diễm…” Thư Lê bật dậy “Tôi…tôi sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho cô, sẽ giúp cô giảm tội!”

Diễm không ngoái lại, chỉ cười lớn, nụ cười chua xót đến nao lòng…

“Ngày mai tôi sẽ rời đi!” Thư Lê lạnh nhạt nói.

“Em sẽ đi đâu?” Trần Dũng cao giọng.

“Đó là việc của tôi!” Thư Lê hờ hững nhìn hắn “Anh hãy quay về cuộc sống vốn có của mình đi. Cảm ơn anh, vì tất cả. Nếu có cơ hội, tôi sẽ trả ơn cho anh!”

Cô quay đi. Trần Dũng bắt lấy tay cô “Em không cần thiết phải như vậy…em vẫn có thể làm ở đây, chăm sóc Bảo . Đây là một công việc tốt. Em ra đường bao nhiêu phức tạp, tôi không yên tâm!”

“Dũng…” Thư Lê dứt khoát gạt tay hắn ra “Tôi không thể sống trong một ngôi nhà mà ngày ngày nhìn anh…ở bên cạnh vợ mình được. Đó không phải là sống, mà là sự hành hạ. Tôi và anh chỉ ở bên nhau có thời hạn, tôi chỉ là tình nhân có thời hạn của anh… Và bây giờ, hạn chót của tôi đã tới!”

Trần Dũng nhìn theo bóng lưng của Thư Lê. Phải, bọn họ đã đến hạn chót rồi.

Gần đó, Phượng núp sau cánh cửa nghe hết tất cả, khóe miệng cô hơi nhếch lên.

“Cô hẹn gặp tôi có việc gì?” Thư Lê vừa ngồi xuống bàn, vừa nhìn Phượng. Cô đoán ra cô ta chắc đã biết về mối quan hệ giữa cô và Trần Dũng.

“Cô uống gì?” Phượng tao nhã hỏi. Cô ta luôn như vậy, khuôn mặt mang một vẻ nhã nhặn, tinh khiết. Nhưng Thư Lê biết, người càng bình tĩnh thì càng nguy hiểm.

“Cho tôi một ly cà rốt ép!” Thư Lê quay sang nói với người phục vụ.

Người phục vụ bước đi, Thư Lê quay sang mỉm cười với Phượng “Tôi biết cô hẹn gặp tôi có việc gì. Chắc hẳn cô đã đoán ra, hoặc biết được mối quan hệ của tôi và giám đốc. Nếu không một bà chủ lớn như cô không tự dưng hẹn uống café cùng bảo mẫu của con trai mình!”

Phượng mỉm cười, người phụ nữ đến nụ cười cũng tao nhã, cái nhíu mày cũng đầy vẻ xinh đẹp.

“Tôi chỉ muốn kể cho cô Lê nghe một câu chuyện!”

“Tôi rất sẵn lòng!”

“Hơn hai mươi năm trước, tôi và Dũng quen nhau!” Phượng chậm rãi kể “Lúc ấy tôi là tiểu thư nhà giàu, ba mẹ tôi ở Anh, tôi sống với ông bà nội ở Việt . Không biết cô có biết rằng anh ấy từng nghiện heroin, mà người đưa anh ấy vào con đường nghiện ngập để tiện sai khiến chính là…bố anh ấy!”

Thư Lê không bày tỏ một chút cảm xúc nào, lẳng lặng lắng nghe.

“Không hiểu sao tôi thích anh ấy…lúc ấy Dũng không có vẻ đẹp đàn ông như bây giờ, chỉ là một cậu bé có đôi mắt rất nhiệt huyết. Tôi động lòng, tôi theo đuổi Dũng… Anh ấy từng xua đuổi tôi, hét vào mặt tôi anh ấy chỉ là một con nghiện ma túy, một thằng nghiện đi bán thuốc phiện cò con để lấy tiền hút chích. Chính tôi, chính tôi đã đưa anh ấy ra khỏi con đường ấy, một lần nữa vực anh ấy sống lại!”

“Dừng lại…” Thư Lê ngắt lời “Tôi hiểu ý cô nói. Cô muốn nói cô là người đã giúp Dũng thoát khỏi vòng xoáy nghiện ngập, đem lại cho anh ấy một cuộc sống mới? Cô muốn khẳng định với tôi cô là người có vị trí rất quan trọng trong lòng Dũng, rằng anh ấy sẽ không vì tôi mà bỏ cô?”

Thư Lê mỉm cười “Cô không cần nói với tôi những điều này. Tôi chưa bao giờ muốn tranh giành với cô. Tôi và anh ta chỉ là mối quan hệ dựa trên lợi ích… Anh ấy giúp đỡ tôi, tôi ở cạnh giúp anh ấy bớt cô đơn! Vậy thôi…chúng tôi chỉ là tình nhân có thời hạn, nay hạn chót của chúng tôi đã đến. Tôi sẽ rời đi, cô không cần phải nói chuyện với tôi những điều thừa thãi này!”

Thư Lê đứng dậy.

“Cô Lê…” Phượng lạnh lùng “Tôi hy vọng cô sẽ làm đúng như những điều cô nói. Rời khỏi Dũng…mãi mãi!”

“Yên tâm!” Thư Lê cười nhạt “Nhưng cô Phượng này, nếu thời gian cô đến gặp tôi để dằn mặt tôi, cô dành cho Dũng, xoa dịu nỗi đau của anh ấy thì tôi nghĩ rằng cô sẽ thành công hơn. Cô đến gặp tôi cho thấy cô không đủ tự tin thì phải?”

“Tôi chưa từng nghĩ cô Lê lại là người ăn nói sắc sảo như vậy!” Phượng trang nhã nhấp một ngụm trà “Vì sao cô lại nghĩ tôi không tự tin?”

“Người tự tin sẽ không quan tâm chồng mình có bao nhiêu nhân tình, mà chỉ quan tâm trong lòng anh ta, mình có vị trí như thế nào!”

“Tôi từng là người thất bại trong hôn nhân, tôi cũng không có tư cách chỉ dạy cho cô. Nhưng cô Phượng này, nếu cô nghĩ chỉ một mình cô đau khổ vì mất con, một mình cô được quyền bỏ trốn thì cô lầm rồi. Cô đau đớn mười thì anh ấy cũng đau đớn không kém gì cô, trong lúc anh ấy cần cô nhất, cô lại bỏ trốn một mình…để mặc anh ấy xoay xở với nỗi đau, với nỗi mặc cảm tội lỗi, rồi trở về, tỏ ra chưa từng có chuyện gì xảy ra?” Thư Lê liếc nhìn Phượng “Hình như cô là người đàn bà ích kỷ thì phải… Dũng hay Bảo , trong lòng bọn họ, với cô, đều là vết thương rất khó lành!”

Thư Lê rời khỏi quán café, trong lòng trống rỗng.

Cô không biết mình tỏ ra như thế đã đủ mạnh mẽ hay chưa? Đã đủ để Phượng không coi thường mình hay chưa…

Trái tim yếu ớt của cô đã đau, đau đến khó thở khi Phượng xuất hiện nơi ngưỡng cửa, thản nhiên tuyên bố “Mở cửa đi, tôi là chủ nhân của nhà này!”

Trái tim yếu ớt của cô đã nức nở, đã thổn thức khi nghe Dũng nói “Không hẳn là như vậy!” Với hắn, cô còn không hẳn được coi là “người phụ nữ khác” sao? Thậm chí tư cách để cạnh tranh với vợ hắn, cô cũng không có. Bởi rốt cuộc, cô chỉ là tình nhân. Trong mối quan hệ này, cô chỉ là người thứ ba đáng chê trách.

Cô có gì? Cô có vài tháng ở bên cạnh hắn…cô biết gì về hắn?

Còn Phượng, cô ấy là vợ chính thức của hắn, có con với hắn, có hơn 20 năm ở bên cạnh hắn, hiểu hắn từng chân tơ kẽ tóc, là người đưa hắn ra khỏi cuộc đời tăm tối khi xưa.

Cô có gì? Cô chẳng có gì, còn Phượng có tất cả. Cô chỉ có lòng kiêu hãnh của riêng bản thân mình, rằng cô – tình nhân có thời hạn, biết rút lui khi nữ chính trở về. Trong cuộc đời của Trần Dũng, cô cũng chỉ là một nhánh cây tô điểm, không phải là đại thụ cắm rễ thật sâu trong tim hắn giống như Phượng. Có lẽ, với hắn, cô cũng giống như Kiều My…một tình nhân có thời hạn!

Phải, là độc dược, là loại độc dược ngấm từ từ…khiến cho người ta đau như xé gan xé ruột. Biết là sẽ đau, biết là sẽ chết, nhưng không thể không uống, không thể từ chối. Bởi hắn – là thứ độc dược hạnh phúc của đời cô!

Thư Lê lặng lẽ lau nước mắt. Lê à, mạnh mẽ lên, kết cục này không phải mày đã đoán trước sao?

Thư Lê kéo vali rời khỏi nhà Trần Dũng. Hắn không tiễn cô. Cũng phải, không nên làm như vậy!

“Tới nhà người mà bác giới thiệu, bà ấy là bạn thân của bác. Bà ấy có một đứa cháu nội 5 tuổi…ba mẹ nó thường xuyên ra ngoài làm việc!” Bà Loan vừa nắm tay Thư Lê, vừa dặn dò “Cháu…bảo trọng nhé!”

Thư Lê gật đầu, nắm chặt tay bà “Ơn tình của bác và Dũng, cháu…không bao giờ quên. Nếu kiếp này không thể trả, hẹn kiếp sau cháu sẽ trả cho hai người!”

“Đừng nói như thế!”

“Cháu sẽ cố gắng làm việc…cháu còn muốn sau này có thể giành lại quyền nuôi bé Lương, khi cháu…có điều kiện tốt hơn!” Thư Lê nhìn xa xăm. Cô chưa thể đâm đơn giành quyền nuôi con, cũng bởi cô biết bây giờ cô không thể đem lại cho nó cuộc sống đầy đủ như bố nó, ít ra là về vật chất. Hoàng có thể phụ bạc cô, nhưng với con trai của mình, hắn chưa bao giờ ngừng yêu thương nó.

“Chúc cháu đạt được điều cháu muốn!” Bà Loan siết chặt tay cô rồi buông ra. Bà biết trong lòng Thư Lê không dễ chịu. Nó đã yêu rồi, thực sự yêu con trai bà. Còn Dũng…có lẽ nó cũng không đơn giản coi Thư Lê chỉ là nhân tình như nó tưởng, chỉ là nó chưa nhận ra mà thôi. Bà biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản dừng lại tại đây.

Với Phượng, bà từng vừa yêu mến, vừa hận cô ấy.

Bà yêu mến vì Phượng từng giúp Trần Dũng thoát khỏi vòng xoáy nghiện ngập, giúp nó làm lại cuộc đời.

Nhưng bà cũng từng hận Phượng, hận khi cô ấy bỏ mặc Trần Dũng trong lúc cuộc đời nó tăm tối nhất.

Mất con, vợ bỏ đi. Là một người mẹ, bà chứng kiến Trần Dũng hàng đêm uống rượu tới say mèm, đập vỡ tất cả ảnh có mặt Phượng trong tay hắn, gào tên cô ta…gào tên Bảo Tuấn… Bà chứng kiến con trai bà phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày, khi bà gọi điện sang Anh Quốc gặp Phượng để thông báo tình hình, bà chỉ nhận được một câu hờ hững “Vậy mẹ chăm sóc anh ấy cho tốt, con không có tâm trạng trở về Việt !”

Cô ta không có tâm trạng, vậy con trai bà thì sao?

Con đau một thì mẹ xót mười, bà từng hận vì sao Phượng phải tàn nhẫn với Dũng như vậy? Đó rốt cuộc…cũng chỉ là tai nạn! Con trai bà không biết đau sao? Thậm chí không chỉ đau đớn vì mất con, mà còn là mặc cảm tội lỗi dằn vặt nó hàng đêm!

Cô ta không thương Bảo sao? Một đứa trẻ mới gần 4 tuổi, hàng đêm khóc ngằn ngặt vì nhớ mẹ, vì nhớ em…vậy mà người phụ nữ ấy không ở cạnh chồng và con trai khi họ yếu đuối nhất, cần cô nhất, mà bỏ đi để giải thoát cho riêng mình.

Phượng mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu đen, khuôn mặt xinh đẹp chỉ cần trang điểm nhẹ cũng hết sức nổi bật. Cô nhìn mình trong gương. 38 tuổi, cô đã già sao? Thư Lê, cô ấy mới 28 tuổi… Nhưng cô không tin mình không đủ sức quyến rũ bằng người phụ nữ ấy. Cô với Trần Dũng đã có bao nhiêu năm ở bên cạnh nhau, đã có biết bao nhiêu kỷ niệm…còn Bảo , Bảo Tuấn. Cô không tin mình không có giá trị bằng người phụ nữ mới xuất hiện trong cuộc sống của hắn mấy tháng. Cô không đủ tự tin sao? Thư Lê, cô đã quá coi thường tôi.

Phượng bước ra khỏi nhà tắm, ánh mắt lưu luyến đầy gợi cảm nhìn Trần Dũng đang ngồi bên máy vi tính. Đã bao lâu cô không động vào người hắn? Cô thực sự rất nhớ hắn…nhớ vòm ngực rắn chắc, hương thơm nam tính, đôi tay mạnh mẽ của hắn…

Cô nhớ cách hắn vuốt ve, ân cần, trìu mến cô mỗi khi họ làm tình xong, đôi môi bạc lạnh của hắn áp lên trán cô, lên má cô, lên môi cô…ngọt ngào như thế nào!

“Dũng…nghỉ ngơi đi!” Phượng vừa luồn tay qua cổ Trần Dũng, vừa đặt cằm lên hõm vai hắn.

“Anh đang làm việc!” Trần Dũng không phản kháng, chỉ hờ hững nói.

“Việc có thể lúc nào cũng làm được…nhưng khi vợ đang có hứng muốn ở bên chồng thì không phải lúc nào cũng có đâu nhé…” Phượng ỡm ờ.

“Phượng!” Trần Dũng thở dài, gỡ tay cô ra khỏi cổ hắn “Có những việc dù em coi như chưa từng xảy ra nhưng không phải thực sự như vậy. Anh cần có thời gian để suy nghĩ và chấp nhận mọi thứ!”

Phượng khoanh tay, lạnh lùng “Vậy sao? Anh chưa bao giờ từ chối em. Lý do là gì?”

“Lý do? Không phải em biết sao…chúng ta đã xa nhau gần 9 tháng, em không có một cuộc điện thoại, một tin nhắn, một câu hỏi thăm dành cho anh!”

“Em cần có thời gian!”

“Anh cũng vậy!” Trần Dũng lạnh lùng ôm laptop đứng lên “Chúng ta cần có thời gian cân bằng cuộc sống, để hiểu rõ tương lai sẽ nên như thế nào!”

“Vì cô ta sao?”

“Em nói ai?”

“Thư Lê!”

Trần Dũng nhìn khuôn mặt xinh đẹp chuẩn mực, trên biểu cảm không có một chút nào tức giận của Phượng. Cô ấy luôn như vậy, luôn nhã nhặn, luôn bình tĩnh, nhưng cô là người phụ nữ khó dò nhất mà Trần Dũng từng gặp!

“Em đã biết?” Trần Dũng hờ hững “Nhưng chuyện của anh và cô ấy không liên quan gì đến chúng ta. Chuyện của chúng ta chỉ là chuyện của chúng ta. Cô ấy chỉ là nhân tình của anh, giữa anh và cô ấy…chấm dứt rồi!”

Hắn quay lưng bỏ đi.

Phượng nhìn theo hắn, nhếch mép cười

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN