Ái Tình - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
520


Ái Tình


Phần 27


“Anh không cảm thấy chúng ta đang rơi vào bế tắc sao?” Phượng mềm mại hỏi “Em trở về, anh không đón nhận em, anh hờ hững với em. Có phải anh hết yêu em rồi không?”

“Anh không nói như vậy!”

“Thế vì sao anh từ chối em, anh muốn bỏ em phải không?”

“Anh sẽ không bao giờ bỏ em!”

“Chúng ta…cho nhau một cơ hội được không, Dũng?”

“Em muốn thế nào?”

“Tối nay 8h, tại nhà hàng anh đã cầu hôn em… Em chờ anh!”

“Được!”

Phượng mỉm cười hài lòng trở về phòng. Cô mở điện thoại bấm số gọi ột người…khóe môi cô nhếch lên.

Tối nay Phượng xuất hiện trong bộ đầm Channel màu trắng sang trọng, cô đưa bàn tay mềm mại vuốt ve miệng ly rượu vang. Trần Dũng có vẻ thoải mái hơn một chút kể từ ngày Phượng từ Anh Quốc trở về. Hắn cảm thấy nên ình một cơ hội, cũng nên cho Phượng một cơ hội. Dẫu sao họ cũng là vợ chồng gắn bó bao nhiêu năm.

Hai người trò chuyện một cách khách sáo. Dũng hỏi về cuộc sống của Phượng tại , Phượng chỉ dịu dàng “Không có anh, em chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Thật vui vì em đã trở lại nơi này, ở bên anh!”

Trần Dũng nở nụ cười gượng gạo, sau đó lấy cớ đi vệ sinh.

Phượng nhìn Trần Dũng bước đi, cười nhạt rút trong túi xách một lọ thuốc bột nhỏ, rắc vào ly rượu, khuấy đều.

“Thư Lê, cô đang ở đâu? Anh Dũng…anh ấy say rượu…anh ấy đang nằm tại khách sạn…phòng… Cô mau đến gặp anh ấy được không?” Vũ hốt hoảng nói qua điện thoại.

“Tại sao lại là tôi? Phượng đâu? Vợ anh ấy đâu? Tôi nghĩ người mà anh cần báo tin lúc này là Phượng chứ…” Thư Lê cố kìm nén cơn xúc động.

“Không được…lúc này không được! Anh Dũng luôn gọi tên cô, luôn nói muốn gặp cô. Anh ấy không chịu về nhà, không chịu gặp chị Phượng. Nếu chị ấy mà gặp anh ấy lúc này thì!”

Thư Lê im lặng.

“Cô Lê, tôi xin cô. Trước đây anh Dũng từng mổ cắt dạ dày, nếu như anh ấy tiếp tục như vậy tôi sợ rằng…coi như cô chỉ đến khuyên bảo anh ấy một chút thôi, được không?”

Thư Lê cảm thấy trái tim đau nhói.

Hắn gọi tên cô sao?

Hắn còn nhớ cô sao?

Cô tưởng rằng hắn đã vui vầy bên người vợ đẹp, bên đứa con trai ngoan, đã quên mất trên đời còn một người phụ nữ là Thư Lê, vậy mà…

Cô có nên đến gặp hắn hay không? Gặp? Gặp? Chỉ là…nhìn hắn một chút, khuyên hắn đừng uống rượu, nói cho hắn gia đình mới là tất cả, đừng vì người phụ nữ như cô…

Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt, Thư Lê lấy tay quệt lấy, bình tĩnh nói “Được, tôi đến bây giờ!”

Thư Lê tần ngần đứng trước cửa phòng 301 khách sạn A, cửa phòng không khóa.

Hắn, chỉ cách cô một cánh cửa, nhưng cô cảm giác như khoảng cách của bọn họ là cả thế giới. Cô đã yêu hắn, yêu một người đàn ông mạnh mẽ, lãng mạn nhưng cũng đầy bá đạo, một người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian! Dù tình yêu ấy, đạo đức hay xã hội hiện đại không chấp nhận, nhưng không sao…không sao…với cô, là bể khổ, là núi đao biển lửa…cô tình nguyện nhảy xuống. Miễn là từng trải qua cảm giác được yêu thương, được che chở, dù ra sao cũng đáng mà, phải không?

Thư Lê đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cô không phải là Trần Dũng say sưa như cô tưởng, mà là hai người đang ân ân ái ái trên giường.

Thư Lê không kịp nhìn, chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy kích tình, không gian ám mùi dục vọng. Cô lấy tay bưng mặt, quay ngoắt, lắp bắp “Xin…xin…lỗi…tôi nhầm phòng…” Chắc là cô nhầm phòng.

“Dũng…Dũng…nhẹ thôi…” Giọng phụ nữ rên rỉ nỉ non, mà giọng nói này không phải ai khác chính là Phượng, vợ của Trần Dũng.

Vậy người đàn ông kia…cô nhớ lại bóng lưng màu đồng quen thuộc, hơi thở gấp gáp quen thuộc. Là hắn!

Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt trắng ngần, cô quay lưng bỏ chạy!

“Là em sắp đặt phải không?” Trần Dũng quấn hờ một chiếc khăn tắm, ngồi quay lưng về phía Phượng.

“Em là vợ của anh, lên giường với anh là chuyện cần phải sắp đặt mới được sao?”

“Trong rượu của anh có thuốc!”

“Em không biết…có lẽ anh say!”

“Anh là người không dễ say, Phượng…” Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt còn đỏ ửng sau một trận kích tình đầy cuồng nhiệt của Phượng, gằn giọng “Cả việc Thư Lê xuất hiện tại đây. Là em!”

Hắn không nghi vấn, là hắn khẳng định.

“Thôi được!” Phượng cười xòa “Là em. Anh biết tính cách của em đấy, em là người biết nhìn xa trông rộng. Em muốn cô nhân tình bé nhỏ của anh cắt-đứt-mọi-tơ-tưởng-đến-anh!”

“Cô ấy đã ra đi rồi, Phượng!”

“Em là vợ của anh. Quan hệ với anh là chuyện bình thường…” Phượng hờ hững nói “Dạy cho nhân tình của chồng một bài học cũng là chuyện bình thường!”

Trần Dũng bật dậy, bàn tay nắm chặt “Cô ấy ở bên anh khi em rời bỏ anh. Và khi em trở lại, cả anh lẫn cô ấy đều đã chết tâm rồi!”

“Nếu chết tâm…” Phượng cao giọng “Vì sao nhìn thấy cảnh đó, cô ấy lại bỏ chạy…vì sao lại xúc động…”

“Vậy em muốn cô ta đứng nhìn từ đầu đến cuối mới hài lòng sao?” Trần Dũng gầm lên, lấy tay hất hết những cốc thủy tinh trên bàn xuống đất.

“Anh…” Phượng tức tối.

“Em quá khác rồi, Phượng! Em chưa từng là người đàn bà ích kỷ như vậy, độc ác như vậy!” Trần Dũng xoay người bỏ đi.

Thư Lê bỏ chạy ra khỏi sảnh khách sạn. Lễ tân khách sạn hốt hoảng nhìn cô gái vừa đi vừa khóc…lẽ nào cô này bắt được chồng đang ngoại tình? Bọn họ nhìn nhau bàn tán.

Hắn cùng cô ta…hắn cùng cô ta…cảnh đó…những tiếng rên rỉ đó…chúng ám ảnh cô như một đoạn phim khủng khiếp, những tiếng rên như mũi khoan xoáy thẳng vào màng nhĩ của Thư Lê.

Thậm chí nếu là mũi khoan xoáy vào màng nhĩ, có lẽ Thư Lê sẽ không đau lòng như vậy.

Cô không nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn yêu hắn nhiều như vậy!

Cô thua rồi, cô chỉ là một kẻ mặt dày vọng tưởng. Vọng tưởng rằng hắn vẫn còn nhớ đến mình, thì ra…cái hắn muốn cô nhìn thấy chính là cảnh hạnh phúc viên mãn của vợ chồng hắn. Hắn muốn cô hiểu rằng, đời này kiếp này Thư Lê và Trần Dũng, không bao giờ được phép nghĩ đến nhau.

Thư Lê đang bần thần bước đi như chạy thì va vào Vũ.

Vũ nắm lấy vai cô, giọng nói hơi trầm xuống “Thư Lê, cô bình tĩnh đi!”

Thư Lê cứng đờ như một con rối gỗ.

“Xin lỗi…” Vũ lẩm bẩm “Xin lỗi…là anh Dũng ép tôi nói dối Lê, là anh Dũng ép tôi…”

“Anh Vũ…” Thư Lê vô cảm nói “Anh giúp tôi một chuyện được không?”

Thư Lê xin nghỉ làm tại nhà bà Hạnh rồi theo sự sắp xếp mà cô nhờ vả Vũ, về Bắc Ninh thuê một căn nhà nhỏ trong làng thưa thớt dân để trú ngụ.

Cô muốn yên tĩnh suy ngẫm, muốn biến mất.

Mặc dù rời xa Hà Nội, cô sẽ không được gặp bé Lương. Nhưng cô biết, mảnh đất đó đối với cô chẳng có gì tốt đẹp. Cô không đủ dũng cảm để đối mặt với hiện thực, cô không đủ tự tin để tiếp tục sống tại nơi mà mang đến cho cô toàn những kỷ niệm đau thương.

Cô cũng không có nổi sự lạnh lùng, độc ác để tới bệnh viện bỏ đi đứa bé của cô và Dũng, vì vậy cô quyết định sẽ một mình sinh nó ra tại mảnh đất thôn quê yên bình này, khi có cơ hội cô sẽ trở về Hà Nội thăm bé Lương.

Thư Lê đờ đẫn bên khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh ngắt. Nếu như cô chỉ là một đám mây, vô tư vô lo không suy nghĩ…hờ hững trôi trên bầu trời, một ngày nào đó hóa thành mưa, thản nhiên biến mất thì tốt biết bao.

“Lê…mở cửa cho tôi!” Giọng Vũ vang lên sau cánh cửa gỗ.

Vũ xuất hiện, hai tay là hai chiếc làn đựng đầy thức ăn.

“Anh đến thăm tôi là tốt rồi. Anh đã giúp đỡ tôi nhiều như thế…còn mang đồ ăn đến cho tôi!” Thư Lê gượng gạo mỉm cười.

“Cái này…” Vũ cười cười “Tôi chỉ phụ giúp cô Lê thôi, đáng là bao. Dẫu sao hoàn cảnh của cô cũng rất đáng thương!”

Hắn thực sự cảm thấy cô đáng thương.

Hắn cũng dằn vặt hàng đêm khi cùng Phượng lừa dối cô. Nhưng biết sao được, Phượng đã từng giúp đỡ gia đình hắn, cô ấy có ơn với hắn, hắn không thể không báo đáp.

“Cám ơn!” Thư Lê cười khẽ. Phải, cô là thứ phụ nữ đáng thương, vừa đáng thương vừa đáng cười nhạo. Đây liệu có phải quả báo của một nhân tình hay không?

“Anh đã giúp đỡ tôi nhiều còn thường xuyên đến thăm tôi!” Thư Lê mỉm cười.

“Không có gì!” Vũ xua tay. Hắn cũng…không thực lòng đến vậy. Là Phượng sai hắn thường xuyên đến xem xét tình hình của Thư Lê để báo lại. Hắn nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô, trong lòng suy nghĩ. Vì sao Phượng lại để cho Thư Lê mang thai đứa con của anh Dũng? Áng chừng cái thai cũng hơn 4 tháng rồi.

“Dạo này cô thế nào?”

Thư Lê khẽ vuốt bụng, mỉm cười “Tôi khỏe, em bé cũng khỏe. Anh biết không, tôi có cảm giác nó là một đứa con gái rất mạnh mẽ!” Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng. Đó là giọt máu của hắn, người đàn ông cô yêu đến si mê.

“Sao rồi?” Giọng Phượng lạnh nhạt vang lên qua điện thoại.

“Cô ấy vẫn khỏe!” Vũ nghiêm túc trả lời. Hắn đang lái xe từ Bắc Ninh trở về Hà Nội.

“Đứa bé…thế nào? Cái bụng lớn chưa?” Phượng khẽ hỏi.

“Cô ấy đã được hơn 4 tháng rồi!”

“Vũ!” Phượng chợt nghiêm giọng “Lần sau tới, hãy pha thuốc ra thai vào đồ ăn của Thư Lê!”

Kít!

Vũ hoảng hốt phanh xe giữa đường.

Hắn…đã từng bẻ gãy chân, tay người khác, đánh cho người khác sống dở chết dở…nhưng chưa bao giờ hắn hại trẻ con. Chưa bao giờ, đặc biệt là một đứa trẻ vô tội còn chưa ra đời, đặc biệt là giọt máu của Dũng.

“Chị Phượng!” Giọng Vũ mất bình tĩnh “Không thể, tôi không thể làm việc thất đức này…”

“Trả lời tôi. Làm hay không làm?” Phượng lạnh nhạt.

“Tôi không thể!”

“Vô dụng!”

Tít…tít…tít…

Vũ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra ròng ròng. Hắn biết Phượng không phải người đơn giản như vậy! Không có hắn, sẽ có người khác hãm hại Thư Lê. Hắn có nên hay không, báo cho cô ấy biết?

Không được, hắn còn vợ còn con…hắn còn cuộc sống của hắn. Không thể vì Thư Lê mà làm phật lòng Phượng. Hắn sẽ mất tất cả!

Không được!

Trần Dũng tránh mặt Phượng tối đa có thể. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và vợ ngày càng xa!

“Dũng…Thư Lê đã rời khỏi nhà bác Hạnh hơn tháng nay rồi. Con cho người đi tìm chưa? Khổ thân con bé, bụng mang dạ chửa…” Giọng bà Loan âu sầu vang lên.

“Con đã cho Vũ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy!”

Thư Lê đã biến mất kể từ cái đêm cô ấy chứng kiến hắn và Phượng ân ái trong khách sạn.

Cô đi đâu? Cô làm gì khi đang mang thai. Cô có còn giữ nó không? Hay cô đã…

Trần Dũng nắm chặt bàn tay.

Hắn cảm thấy mình chính là tội nhân, hắn là kẻ có tội, đã phụ bạc cô. Hắn có khác gì người chồng trước của cô, cũng chỉ là một kẻ khốn nạn, chối bỏ trách nhiệm.

Hắn điên cuồng tìm cô, thậm chí xộc vào nhà Hoàng tìm cô…hắn đã lục tung cả cái Hà Nội này lên, nhưng vẫn không tìm thấy cô. Cô ấy…có thể đi đâu?

Vũ xách hai làn thức ăn, theo con đường cũ bước tới ngôi nhà mà hắn thuê trong làng cho Thư Lê.

“Lê…mở cửa…”

Thư Lê xuất hiện sau cánh cửa. Cô tiều tụy hơn một chút, sắc mặt sạm hơn một chút…nhưng cái bụng lại tỉ lệ nghịch lớn hơn một chút so với lần Vũ tới thăm cô nửa tháng trước.

“Anh vào đi!”

Vũ đẩy cửa bước vào, không để ý sau lưng hắn là bóng một người phụ nữ.

“Lê dạo này thế nào?”

“Tôi bị ho, chắc bé đang mọc tóc!” Thư Lê mỉm cười rót trà “Anh Vũ uống trà đi!”

Vũ nâng chén trà lên miệng, đang định hỏi gì thì có tiếng tru tréo “A đây rồi…đôi gian phu dâm phụ…bắt quả tang mày lén nuôi vợ bé…”

Một người phụ nữ khoảng trên dưới 30, khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt sắc sảo lao vào trong sân, vừa lao tới vừa gào.

“Cái loại mất dạy…nói là đi làm công vụ cho ông chủ lại tới đây lén lút thăm nuôi vợ bé… A, lại còn mang thai à?” Thoa hét lên, hùng hổ tiến tới. Sau lưng cô ta là hai người đàn ông lực lưỡng. Hai người đàn ông nhanh chóng tiến về phía Vũ.

Vũ hoảng hốt “Thoa…em đến đây làm gì…”

“Đến để chứng kiến anh và vợ bé lén lút như thế nào?” Thoa gầm lên.

“Chị à…chị hiểu lầm rồi…” Thư Lê vô thức lấy tay đặt lên bụng, yếu ớt.

Bốp!

Thoa vung tay tát vào mặt Thư Lê một cái, gào “Câm mồm. Gái đĩ già mồm à? Tao bắt tận tay day tận trán mày với chồng tao đang tằng tịu, lại còn mang bụng bầu lớn thế này. Còn định chối à con đĩ kia? Cái loại cướp chồng người khác…kinh tởm hơn cả mấy con phò đứng đường!”

Thư Lê sững sờ ôm mặt, đau, nhưng không đau bằng nỗi nhục trong lòng cô.

“Thoa…im đi, không phải như em nghĩ!” Vũ định tiến tới giữ vợ thì hai người đàn ông lực lưỡng rất nhanh kéo tay hắn. Vũ lắc mình chống cự nhưng không được, hai người này có võ.

“Hôm nay tao ày biết thế nào là cướp chồng người khác…” Thoa vừa gào thét vừa nhảy tới túm tóc, tát bôm bốp vào mặt Thư Lê. Thư Lê hoảng sợ lùi lại, hai tay ôm lấy bụng.

Không được, cô phải bảo vệ đứa con bé bỏng của cô…

Không được, cô phải giữ lấy giọt máu của hắn!

Ánh mắt Thoa hơi lưu chuyển…bên ngoài cửa đã có không ít hàng xóm trong làng đứng xì xầm bàn tán, chê cười, chỉ trỏ về vụ đánh ghen này.

“Bảo sao…tự dưng có người phụ nữ lạ hoắc đến ở, lại mang cái bụng bầu, đúng là dạng đàn bà thối thây!”

“Đúng là vợ bé mà…cái loại không biết xấu hổ!”

Bên trong, Thoa nhìn xung quanh rồi kéo Thư Lê ra phía bàn đá ngoài sân, đẩy mạnh.

Thư Lê ngã xuống, bụng đập vào cạnh bàn…

Bụng cô đau đớn như dao cắt, cô có thể cảm nhận sự ướt át của dòng máu chảy ra từ giữa hai chân mình…

Thư Lê vật vã nằm dưới đất, cảm nhận mình đang mất dần đi đứa con trong bụng, cảm nhận ánh mắt khinh miệt của người làng nhìn cô như thể, thứ nhân tình như cô, thứ đàn bà chửa hoang như cô đáng bị như vậy.

“Gọi cấp cứu…gọi cấp cứu…” Vũ hét lên, dùng hết sức lực lao tới bên Thư Lê, đỡ cô dậy.

Cô ấy chảy máu.

Cô ấy…không xong rồi. Con của Trần Dũng, không xong rồi!

Phía xa xa sau đám người làng lố nhố, một chiếc Lexus màu trắng từ từ hạ kính xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Phượng thoáng hiện lên nét cười.

ah..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN