All You Need Is Kill
Chương 4-4: Killer Cage (4)
Ngay lúc Rita và tôi đang thực hiện chuyến hành trình từ Nhà nghỉ Trên không, Lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ đã thiết lập một hành lang phòng vệ lấy nhà chứa máy bay làm trung tâm.
Hai phút cho Rita mặc Chiến giáp. Một phút bốn mươi lăm giây để chạy tới công xưởng của Shasta. Sáu phút mười lăm giây để hạ hai con Mimic chúng tôi bắt gặp trên đường tới nhà chứa máy bay Nippon. Vậy tổng cộng là mười hai phút ba mươi giây đã qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi Nhà nghỉ Trên không.
Căn cứ đã trở nên hỗn loạn. Những ngọn lửa như liếm lên bầu trời, phương tiện giao thông thì ngổn ngang trên đường. Khói mù đổ đầy trên những con đường chia cách doanh trại, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Những viên đạn pháo khạc ra từ những họng súng ngắn, hoàn toàn vô dụng trước lũ Mimic, nổ tung trong không trung, chìm nghỉm trong tiếng gầm của khẩu súng phóng tên lửa. Những mũi giáo đâm vào những máy bay chiến đấu khi chúng lao lên bầu trời, đánh gãy những cánh quạt và khiến chúng lao đầu xuống đất.
Cứ một người chạy lên phía bắc để né tránh cảnh tàn sát thì lại có một người chạy xuống phía nam. Không tài nào biết được nơi nào là an toàn. Đợt tấn công bất ngờ đã đánh một đòn phủ đầu lên chuỗi mệnh lệnh chỉ huy. Tại cấp trên chẳng có một ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra rõ hơn những người ở cấp dưới.
Chẳng thấy nhiều xác Mimic lắm, và mười ngàn Chiến giáp trong căn cứ cũng chả có tăm hơi nào. Xác người rải rác la liệt khắp nơi. Chỉ cần liếc phần thân trên nát bấy là biết ngay họ đã lên bảng đếm số.
Một người lính đã chết nằm úp mặt xuống đất cách nhà chứa máy bay của tôi khoảng ba mươi mét. Phần thân trên đã bị xé nát ra, nhưng anh ta vẫn đang dùng hai tay nắm chặt băng đạn. Dưới làn bụi mỏng đó có một cô nàng ngực trần tóc vàng hoe tươi cười ngước nhìn từ trong trang giấy. Tôi biết rõ cái bộ ngực kỳ vĩ đó từ đâu ra. Cái gã nằm ở giường bên cạnh tôi đã nhìn chằm chằm vào chúng mỗi khi tôi và Yonabaru nói chuyện trong doanh trại. Đó là Nijou.
“Khổ thân, thằng khốn chết trong khi xem porn,” Tôi nói.
“Keiji, anh biết chúng ta phải làm gì mà.”
“Ừ, tôi biết. Sẽ không thể quay ngược lại vào lần này. Dù là ai chết đi chăng nữa.”
“Không còn nhiều thời gian đâu. Đi thôi.”
“Tôi đã sẵn sàng.” Trong một giây, tôi đã nghĩ vậy. “Chết tiệt! Đây đâu phải là trận chiến, một cuộc tàn sát thì đúng hơn.”
Cửa nhà chứa mở ra. Trên đó có dấu vết có người đã dùng xà beng để phá khóa. Rita kéo một trong những chiếc rìu chiến xuống mặt đất và mở chốt khẩu súng trường 20mm treo sau lưng.
“Anh có năm phút.”
“Tôi chỉ cần ba thôi.”
Tôi chạy vào trong nhà chứa. Đó là một căn nhà dài và hẹp với những chiếc Chiến giáp xếp thành hai hàng ngay ngắn. Mỗi căn nhà này chứa đủ Chiến giáp cho một tiểu đội, hai mươi lăm cái tựa vào tường. Không khí trong phòng nặng nề và ẩm thấp. Những ánh đèn treo trên tường cứ chớp nháy tắt mở. Hầu hết các Chiến giáp đều đang treo trên móc, lạnh lẽo không chút sự sống.
Cái mùi nồng nặc của máu gần như khiến tôi bủn rủn tay chân. Một vũng máu to tướng đọng lại giữa phòng, bám dính lên sàn bê tông. Đủ để đổ đầy một bồn rửa mặt. Hai vệt dài nhìn như được vẽ bằng cọ vẽ chảy dài từ vũng máu tới cửa bên kia, nằm tại đằng xa nơi cuối nhà chứa.
Ai đó đã bị thương nghiêm trọng tại đây, và dù là ai kéo họ đi cũng không đủ sức người hay trang thiết bị để đưa đi một cách nghiêm chỉnh. Nếu tất cả chỗ máu này đều là của một người, họ chắc chắn đã chết. Một đống Chiến giáp đang nằm ngổn ngang dưới mặt đất, y hệt như những vỏ da sau khi lột xác của một loài quái thú hình người nào đó.
Chiến giáp trông giống một trong bộ trang phục đáng yêu mà nhân viên hay mặc trong mấy công viên giải trí để họ trông giống cái con chuột lúc nào cũng cười như điên kia. Khi bên trong không có ai, chúng chỉ biết treo trên tường với cái lỗ trống hoác sau lưng, chờ đợi ai đó leo vào.
Từ khi Chiến giáp đọc được mọi tín hiệu xung điện cơ bắp, các bộ giáp đặc hiệu được tạo ra. Nếu bạn mặc Chiến giáp của người khác, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Có thể nó sẽ không di chuyển tí nào, hoặc có thể nó sẽ bẻ gãy xương bạn như bẻ gãy một cành cây, nhưng dù kết quả là gì thì nó cũng không tốt đẹp cho lắm. Không ai được tốt nghiệp khóa học căn bản mà không biết tới chuyện đó. Những chiếc chiến giáp trên nền đất là bằng chứng thiết thực nhất rằng ai đó đã bỏ qua luật cơ bản đó trong trạng thái không còn gì để mất. Tôi lắc đầu.
Chiến giáp của tôi vẫn nằm nguyên trên giá. Tôi leo lên. Trong ba mươi bảy thao tác kiểm tra, tôi bỏ qua hai mươi sáu.
Một bóng đen di chuyển tới cuối nhà chứa, nơi được máu dẫn đường –– ở phía mà Rita không để ý. Hệ thần kinh của tôi ngay lập tức chuyển sang chế độ cảnh giác. Tôi chỉ cách cánh cửa hai mươi mét, có khi còn ít hơn. Một con Mimic có thể băng qua khoảng cách đó trong chưa đầy một giây. Một mũi giáo còn nhanh hơn.
Tôi có thể giết một con Mimic bằng tay không không? Không. Tôi có thể giải quyết nó không? Có. Mimic di chuyển còn nhanh hơn Chiến giáp, nhưng các bước di chuyển của chúng lại quá dễ đọc. Tôi có thể né nó dễ dàng và áp sát tường hòng kiếm thêm thời gian để tới chỗ Rita. Trong vô thức, tôi giả lập tình hình trận chiến trong đầu, quay chân phải theo chiều kim đồng hồ và chân trái thì ngược chiều kim đồng hồ. Rồi cái bóng rút cục cũng lộ diện: Đó là Yonabaru.
Hắn ta ướt đẫm máu từ trên hông xuống. Máu khô thấm đẫm trên trán. Hắn ta trông như một gã họa sĩ bẩn thỉu. Một nụ cười thay thế cho vẻ căng thẳng trên mặt hắn và hắn bắt đầu chạy về phía tôi.
“Keiji, chết tiệt, cả sáng nay anh vẫn chưa thấy mày. Lo phát chết.”
“Em cũng vậy. May mà anh vẫn ổn.” Tôi hủy phần mềm né tránh mà cơ thể tôi đang định thao tác và bước lại chỗ áo quần tôi để trên sàn.
“Chú mày nghĩ chú mày đang làm gì hả?” hắn ta hỏi.
“Còn gì nữa? Em đi giết thêm vài con Mimic.”
“Mày điên hả? Đây đâu phải lúc làm việc đó.”
“Thế anh có việc gì tốt hơn để làm à?”
“Anh không biết, có thể là rút lui một cách yên bình và trật tự, hay tìm lấy một nơi Mimic không tới được. Hoặc chỉ đơn giản là chạy cmn luôn!”
“Người Mỹ đang chuẩn bị ra trận đấy. Chúng ta cần tập hợp với họ.”
“Họ đâu phải là chúng ta. Quên họ đi. Nếu chúng ta không rời đi ngay lúc này thì sẽ không còn cơ hội nào khác đâu.”
“Nếu chúng ta chạy, ai sẽ ở lại đánh nhau?”
“Chú mày bị mớ à? Tỉnh lại đi!”
“Đây là lý do chúng ta được huấn luyện.”
“Căn cứ đã mất, thằng em à, nó đã mất rồi.”
“Vẫn chưa nếu Rita và em vẫn còn ở đây.”
Yonabaru nắm lấy cánh tay Chiến giáp của tôi, thực ra là đang cố kéo tôi như một đứa trẻ dùng hết sức lực níu lấy tay cha mà đòi dẫn tới tiệm đồ chơi. “Mày điên rồi, thằng em. Dù là chú mày hay là anh thì cũng chẳng thể gây thêm sự khác biệt nào đâu,” hắn ta nói và tiếp tục kéo. “Có lẽ đây là giác ngộ trách nhiệm của chú mày, danh dự, kiểu kiểu thế. Nhưng tin anh đi, chẳng có ai trong chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm đi tự sát chẳng vì cái gì. Anh và chú mày chỉ là những người lính bình thường. Chúng ta không giống Ferrell hay những gã trong Lực lượng Đặc nhiệm. Cuộc chiến không cần tới chúng ta.”
“Em biết.” Tôi gỡ tay Yonabaru bằng một cú lắc khẽ. “Nhưng em cần cuộc chiến.”
“Ý chú thực sự là vậy, phải không?”
“Em không hy vọng anh hiểu được.”
Rita đang đợi tôi. Tôi đã mất bốn phút rồi.
“Đừng nói anh chưa cảnh báo chú mày đó.”
Tôi mặc kệ câu nói hờn dỗi của Yonabaru và chạy ra khỏi nhà chứa. Rita và tôi không phải là những người lính duy nhất đang mặc Chiến giáp. Màn hình của tôi sáng trưng những điểm sáng thông báo đồng đội. Co cụm thành những nhóm hai hay ba người, họ đang núp trong căn cứ hay đằng sau những chiếc xe đã lật nhào, nơi họ có thể nhảy ra nhảy vào và bắn vài loạt đạn ngắn.
Đợt tấn công bất ngờ của lũ Mimic không có một khe hở. Những người lính hoàn toàn bị ngắt kết nối tới các mệnh lệnh chỉ đạo. Kể cả những người mặc Chiến giáp kia cũng không chiến đấu như một tiểu đội kỷ luật cao –– trông giống thường dân được vũ trang hơn. Để lực lượng bộ binh vũ trang thật sự đối trọng được với Mimic, họ phải lao ra khỏi nơi ẩn nấp và ném mọi thứ họ có vào mặt kẻ thù chỉ để khiến chúng chậm lại. Một đấu một, kể cả hai đấu một thì họ cũng chẳng hề có chút cơ hội chiến thắng nào.
Những biểu tượng thân thiện chớp nháy trên màn hình của tôi, và rồi vụt tắt. Số lượng đồng chí vẫn đang giữ ở mức ổn định hầu hết là nhờ công của lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ. Số lượng biểu tượng Mimic vẫn đang dần dần tăng lên. Một nửa tín hiệu liên lạc là các xung điện từ chói tai, còn nửa còn lại là hỗn hợp của những âm thanh gào thét hoảng loạn và “Fuck! Fuck! Fuck!” Tôi không hề nghe thấy ai ra mệnh lệnh. Dự đoán của Yonabaru có vẻ sắp thành hiện thực rồi.
Tôi mở đường dây liên lạc tới Rita. “Giờ thì sao?”
“Thi hành sở trường của chúng ta thôi. Giết thêm vài con Mimic.”
“Cụ thể hơn chút được không?”
“Theo tôi. Tôi sẽ cho anh thấy.”
Chúng tôi lao vào trận chiến. Chiến giáp đỏ rực của Rita là ngọn cờ để đội quân tan rã như ong vỡ tổ bắt đầu tập hợp lại phía sau. Chúng tôi chạy qua từng người lính một, tập hợp họ lại. Cho tới khi con Mimic cuối cùng chết, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
Chiến thần Valkyrie bay từ đầu bên này Chiến tuyến Flower sang đầu bên kia một cách tùy ý, mang theo thông điệp không lời của hy vọng cho tất cả những người thấy cô. Kể cả quân Nhật Bản, những người chưa từng thấy tận mắt Chiến giáp của cô ấy, vẫn cứ chiến đấu bên cạnh cô, hồi phục lại tinh thần ngay sau khi nhìn thấy lớp kim loại đỏ rực sáng lấp lánh đó. Nơi gót chân cô đi qua là nơi trái tim của trận chiến theo sau.
Trong chiến giáp của mình, Rita là vô địch. Người cộng tác cùng cô ấy, nói thật anh ta vẫn có vài nhược điểm, nhưng không có con Mimic nào kháng cự được trước tôi đâu. Lũ kẻ thù của nhân loại đã gặp phải đao phủ của chúng rồi. Đây là lúc cho lũ Mimic thấy địa ngục nơi chúng đã sảy chân rơi vào sâu đến mức nào.
Mang theo vũ khí và áo giáp từ trong cái chết, chúng tôi khiêu vũ điệu jitterbug ngang dọc chiến trường. Nếu một tòa nhà chắn trên đường chúng tôi đi, chúng tôi tự vạch ra con đường mới bằng rìu chiến của mình. Chúng tôi kích nổ một trạm xăng để tiêu diệt hoàn toàn một đám Mimic. Chúng tôi vặn đổ tháp ăng ten và dùng nó làm vật cản. Full Metal Bitch và hộ vệ của cô là những hiện thân thép của tử thần.
Chúng tôi chạy qua chỗ một gã đang núp sau một chiếc xe quân dụng đang bốc cháy. Một con Mimic đang săn lùng hắn, và không cần nói tôi cũng biết đây là con dành cho tôi. Tôi đâm, và con Mimic ngã xuống. Tôi nhanh chóng lao tới giữa cái xác Mimic và người đàn ông để bảo vệ ông khỏi lớp cát dẫn điện rò rỉ ra từ người nó. Không có Chiến giáp để lọc và loại bỏ những con nanobot, đống cát đó là một thứ độc dược.
Rita bảo vệ quanh người đàn ông đang bị thương. Khói bay ra từ trong xe, khiến tầm nhìn giảm tới mức hai người ở cạnh nhau cũng không nhìn ra nhau. Cách đó mười mét, khoảng hướng sáu giờ, một ngọn tháp bằng thép đã ngã xuống và nằm ngổn ngang bên đó. Ở phía xa hơn, Ra đa Doppler đang chớp nháy từng đám những điểm sáng trắng. Nếu chúng tôi ở lại đây chúng tôi sẽ bị bọn Mimic tràn qua.
Cái chân của người đàn ông bị kẹt bên dưới cái xe bị lất. Hắn ta là một gã cơ bắp, và một cái máy quay phim to được đeo trên cái cổ còn to hơn cả cổ tôi. Đó là Murdoch, một nhà báo đã đứng bên cạnh Rita chụp ảnh trong buổi thể hình.
Rita cúi xuống và kiểm tra chân anh ta. “Tôi tưởng anh cố đứng ngoài chiến trường cơ mà.”
“Đó là một pose ảnh đẹp, Thượng Sĩ. Chắc chắn nó sẽ giành được giải Pulitzer, nếu tôi có thể chụp được nó. Nhưng mà không tính vụ nổ nhé.” Nhọ nồi cùng bụi bẩm bám đầy khóe miệng hắn ta.
“Tôi không biết cái này gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.”
“Được gặp nữ thần trong Địa ngục thế này nghĩa là tôi vẫn còn may mắn chán,” hắn ta nói.
“Mảnh vỡ này đâm vào chân anh tương đối sâu đấy. Sẽ mất kha khá thời gian để đưa anh ra đây.”
“Tôi có những lựa chọn gì?”
“Anh có thể ở đây chụp ảnh tới khi Mimic nghiền nát anh ra, hoặc là tôi có thể chặt chân anh và đưa anh tới trạm xá. Chọn gì thì chọn đi.”
“Rita, chờ đã!”
“Anh có một phút suy nghĩ. Mimic sắp tới rồi.” Cô ấy dơ cao rìu lên, trông chả có vẻ gì là sẽ cho anh ta đủ sáu mươi giây.
Murdoch hít một hơi sâu. “Tôi có thể nhờ cô một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu tôi sống sót –– cô sẽ để tôi chụp một tấm ảnh nghiêm chỉnh của cô chứ? Không thè lưỡi ra, không ngón giữa?”
***
Quân Nhật và quân Mỹ gặp nhau sau hơn hai giờ kể từ khi đợt tấn công nổ ra. Trong khoảng thời gian đủ dài để mặt trời leo lên từ chân trời phương Đông lên và tỏa sáng chói lòa thẳng từ trên đỉnh đầu, những người lính trên mặt đất đã co cụm lại thành một thứ mà rốt cục bạn cũng có thể gọi là phòng tuyến. Đây là một trận chiến nham nhở, nhưng vẫn chưa đến mức tan tác. Vẫn còn rất nhiều người còn sống, vẫn cử động, vẫn chiến đấu.
Rita và tôi băng qua tàn tích của căn cứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!