Alpha Nhà Tôi Có Chút O - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Alpha Nhà Tôi Có Chút O


Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hạ Du
Tay gắp đung đưa theo biên độ lớn dưới điều khiển của Tiết Chước, anh căn đúng thời cơ ấn nút hạ xuống, quả nhiên tay gắp hạ xuống giống trong video.
Tay cầm nắm trên đầu gấu bông nhưng dưới tác dụng của quán tính ngón tay vẫn lắc lư.
Lần này có hi vọng!
Tằm mắt Đường Tân dõi theo chuyển động của gấu bông, trong lòng có chút khẩn trương.
Suy cho cùng là lần đầu tiên thử nghiệm, mặc dù gấu bông được gắp ra phía cửa, nhưng vì góc độ lắc lư đập vào vách ngăn nên lại rơi xuống.
Nhưng vẫn là có hi vọng, Đường Tân khen ngợi: “Chước bảo bối thật là giỏi!”
Gấu bông được đưa tới cạnh vách ngăn sẽ dễ dàng gắp ra được, Tiết Chước nhường vị trí tỏ ý Đường Tân tới chơi.
Đường Tân: “Anh tới sao?”
Vừa nãy liên tục thử nghiệm làm cậu nhận rõ một sự thật là bản thân cậu không có chút thiên phú nào trong việc gắp gấu bông.

Nhét không ít tiền nhưng một con gấu bông cũng chưa gắp được nên cậu vẫn nghiêng về để Tiết Chước gắp tiếp.
Tiết Chước không nói gì, chỉ nắm lấy tay Đường Tân kéo tới gạt điều khiển.
Cơ thể bị vòng lấy, Đường Tân biết suy nghĩ của Tiết Chước, cậu theo lực độ của Tiết Chước điều khiển cánh tay gắp thú.
Quả thật gấu bông bên cạnh vách ngăn rất dễ đã bị bắt, như vậy chuyện rơi ra cũng là chuyện bình thường.

Tâm trạng vui vẻ của Đường Tân cũng trực tiếp biểu hiện trên mặt, cậu phấn khởi quay đầu: “Thật sự gắp được!”
Tiết Chước cách Tiết Chước lấy gấu bông từ dưới ra, vừa đứng thẳng cậu đã quay đầu lại.
Tiết Chước: “…”
Hối hận.
Sa không muộn mấy giây chứ, anh đã bỏ lỡ một cơ hội tình cờ hôn đàn anh.
Cơ hội đều do tạo ra.
Tiết Chước trầm tư.
Thế là anh nhét gấu bông vào ngực Đường Tân, thuận thế hôn lên miệng Đường Tân một cái.
“Gắp hộ, thu phí.”
Không có tình cờ thì mình cố gắng tạo ra thôi.
Những ngày qua Đường Tân đã quen thỉnh thoảng Tiết Chước sẽ hôn cậu, có lúc là má, có lúc là khóe miệng.

Từ sau khi xác định Đường Tân không sợ hãi anh tiếp xúc thân mật, dường như Tiết Chước đã phá vỡ phong ấn kỳ quái nào đó, biến thân thành chim gõ kiến, mổ mổ mổ mổ trên mặt Đường Tân.
Gắp được gấu bông không dễ, trong lòng Đường Tân cũng vui vẻ.

Trực tiếp mua một tặng một, học cách của Tiết Chước rồi cũng hôn lên mặt anh một cái.
“Khen ngợi năm sao!”
Kết quả lần đi này chính là hai người trực tiếp ở chỗ máy gắp thú chơi tới trước giờ cơm tối, Đường Tân thu hoạch được một ôm lớn gấu bông.
Đường Tân dở khóc dở cười.
Bạn trai nhỏ vẫn luôn dùng các loại phương thức để cậu biết bạn trai nhỏ rất thích cậu thân thiết với em ấy.
Hết lần này tới lần khác Tiết Chước quá mức thanh thuần, đã hôn nhiều lần vậy rồi nhưng vẫn chưa một lần tiếp xúc sâu hơn.
Đường Tân cũng không tiện mở miệng nói điều này trước, hai người vẫn hôn nhau như vậy.
“Tối nay ăn cơm với bạn cùng phòng của anh chứ??” Đột nhiên cậu nhớ tới mình bị Phan Phái làm tức giận quên mất gì đó.
“!” Dấu chấm than của Tiết Chước cũng được cụ tượng hóa.
“Không cần lo lắng, cậu ấy cũng dẫn tối tượng theo, là một nam Alpha.” Đường Tân an ủi bé con, “Đối tượng của cậu ấy là Trịnh Đình Hạo.”
Trịnh Đình Hạo…
Tiết Chước phản ứng lại, sau đó cười ra tiếng.
Mặc dù chưa từng nghe qua cái tên này nhưng Tiết Chước lập tức get được ý của Đường Tân.
“Chỉnh Đình Hảo?” (Đồng âm với Trịnh Đình Hạo ~ nghĩa là làm tốt lắm)

Đường Tân ho nhẹ hai tiếng, trên mặt đầy vẻ không liên quan tới anh: “Cái này không phải anh nói.”

Phương pháp an ủi rất có tác dụng, bây giờ trong đầu Tiết Chước đều là ‘làm tốt lắm’.
Mặc dù Cảnh Duật Hoài thèm ăn tôm hùm cay, nhưng dù sao đây là lần đầu chính thức nhận biết Tiết Chước nên bọn họ vẫn tới ăn ở một quán lẩu.
Dù sao bốn người nhìn đống vỏ tôm với hay tay đầy dầu mỡ nói chuyện dường như không quá thích hợp với trường hợp này.

Sự tiếp thu với quán lẩu rất mạnh, muốn ăn lẩu gì thì ăn lẩu đó, nguyên liệu cũng tự do.
Dáng vẻ Trịnh Đình Hạo tuấn tú, đeo gọng kính viền bạc, trắng trẻo lịch sự, dùng cách nói của Cảnh Duật Hoài chính là khắp người viết đầy nhã nhặn bại hoại.
Không giống với sinh viên bọn họ, Trịnh Đình Hạo lớn hơn họ không ít, đã đi làm mấy năm.

Nhưng sau khi cởi âu phục ra mặc quần áo thoải mái cũng không nhìn ra tuổi tác.
Không có cố ý làm khó, hai bên cũng rất khách khí, mọi người ăn uống cũng vui vui vẻ vẻ.
Lúc sắp đi Cảnh Duật Hoài bảo muốn thêm Wechat Tiết Chước, sau này có chuyện liên lạc cho thuận tiện.
Còn chưa đợi Tiết Chước hỏi Đường Tân câu trả lời xong, Trịnh Đình Hạo bên kia đã mở miệng trước.
“Cũng không cần thêm Wechat đâu.” Trịnh Đình Hạo biết rõ Omega nhà hắn là một nhan khống nên dốc sức đề phòng những chuyện chưa xảy ra.
“Ngày nào anh cũng quản nhiều thế này.” Ngoài miệng Cảnh Duật Hoài không vui nhưng cũng bỏ Wechat qua một bên.
Đường Tân cũng biết Trịnh Đình Hạo sẽ ngăn cản nên vừa rồi không có phản ứng gì, đợi hắn khuyên Cảnh Duật Hoài xong mới mở miệng: “Để lại số điện thoại đi.”
Cảnh Duật Hoài chỉ thích phương thức liên lạc của mỹ nhân nằm trên danh sách bạn bè của mình nên cũng không để ý là phương thức liên lạc nào nên đương nhiên cậu ta không có ý kiến.
Có chuyện gì cũng cần liên lạc nên Trịnh Đình Hạo cũng không cản cái này.
Cũng không phải hắn không tin Cảnh Duật Hoài, chỉ là dục vọng chiếm hữu của Alpha phát tác thôi.
“Lúc đó nếu không phải thấy anh đẹp…” Cảnh Duật Hoài nhớ lại, nếu không phải lúc mới gặp, nhan sắc của Trịnh Đình Hạo quá mức rung động cậu ta cũng sẽ không ngã thảm thế này.
“Ừ, là em thiệt thòi, buông tha rừng rậm chọn một cọng cỏ là anh.” Trịnh Đình Hạo nhìn về phía Cảnh Duật Hoài cười tỏa nắng rồi đưa tay xoa xoa tóc cậu ta.
Với hành động phát cơm chó của hai người, Đường Tân thấy nhiều nên quen rồi, nội tâm không có chút dao động này.
Tiết Chước quay đầu lại, hơi cúi đầu yên lặng nhìn Đường Tân, ánh mắt vừa mong đợi lại vừa vô tội.
Đường Tân: “…”
Được rồi.
Cậu cũng đưa tay lên xoa xoa đầu Tiết Chước, ngón tay xen lẫn trong những sợi tóc mềm mại.

Đường Tân mang ý xấu cố ý vò loạn tóc Tiết Chước, nhìn mái tóc vểnh xù lên của anh mà tâm tình vui vẻ.
Tiết Chước không để ý đầu tóc mình, chờ Đường Tân xoa xong thì đứng thẳng người, đưa tay bóp bóp dái tai cậu.
Ừm, loại chuyện một đổi một này anh vẫn luôn hiểu rõ.
Cuối cùng vẫn là chính Đường Tân nhìn không nổi nữa mới vuốt lại tóc cho Tiết Chước.
Cơm tối đã ăn xong, hai đôi tình nhân nhỏ ăn ý tách ra đi chơi.


Rất nhanh đã tới ngày quốc khánh, buổi sáng sáu giờ rưỡi, Đường Tân ấn tắt đồng hồ báo thức rồi ngủ tiếp.
Nằm được hai phút lại đột nhiên tỉnh lại, cầm di động lên liếc nhìn thời gian rồi nhanh chóng thay quần áo đã chuẩn bị xong từ hôm qua.
May mà cậu đã dự liệu được mình sẽ bám giường.
Hôm nay tám rưỡi bạn trai nhỏ sẽ lên máy bay về nhà.

Bình thường Đường Tân đi máy bay đều đến sân bay trước nửa tiếng, nhưng thời gian Tiết Chước chọn quả thật có chút sớm, muốn đưa anh đi sân bay Đường Tân không thể không giảm đủ loại thời gian.

May mà trường học cách sân bay không xa, nếu không Đường Tân có thể sẽ lựa chọn không giãy giụa, trực tiếp bỏ luôn ý tưởng đưa tiễn anh.
Đường Tân cũng tò mò hỏi sao TIết Chước lại chọn vé sớm như vậy, nhưng chỉ nhận được meme vô tôi.jpg của bạn trai nhỏ.
Hơn sáu giờ mặt trời đã lên cao, bên ngoài trừ ít người hơn ban ngày thì không có gì khác biệt, điều này cũng giảm bớt cơn buồn ngủ của Đường Tân rất nhiều.
Từ trước tới giờ Tiết Chước đều dậy sớm chạy bộ, thức dậy lúc sáu rưỡi đối với anh thì gần như không có ảnh hưởng gì.

Áo hoodie màu xanh đậm rộng rãi và một chiếc quần ống rộng xám nhạt làm giảm bớt cảm giác xa cách do thân thể cao lớn mang lại, đập vào mặt là tuổi trẻ sung sức làm Đường Tân giãy giụa ra khỏi trạng thái buồn ngủ.
“Chào buổi sáng.” Tiết Chước đưa qua một ly cháo còn ấm, sau đó tay đưa cháo thuận tiện nắm lấy bàn tay khác của Đường Tân.
“Chào buổi sáng.” Đường Tân cũng cười lại, nắm tay kéo xuống một chút, đến khi Tiết Chước cúi đầu xuống thì thuận thế hôn lên gò má anh.
Ngoài mặt Tiết Chước vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là tần suất chớp mắt nhanh hơn bình thường một chút.
Đường Tân hơi hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Em khống chế tin tức tố của mình chút đi.”
Để tránh tranh chấp nên ở nơi công cộng không thể thả ra quá nhiều tin tức tức tố.

Vừa nãy dưới tâm trạng kích động, rõ ràng tin tức tố của Tiết Chước có chút không khống chế được, Đường Tân chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiết Chước: “…”
Anh đỏ tai thu lại tin tức tố của mình.
“Không mang miếng dán ngăn à?”
Vì mới trưởng thành hoặc do những nguyên nhân khác cũng có không ít Omega và Alpha không khống chế tốt được tin tức tố bản thân, miếng dán ngăn là để đảm bảo tin tức tố không tiết ra quá nhiều..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN