Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê - Chương 86: Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê


Chương 86: Chương 86


Ninh Khương dù gì cũng là alpha cấp cao, các giác quan tuy đã giảm theo thời gian nhưng vẫn khá nhạy bén, tiếng gọi của Ninh Lạc vừa nhỏ, vừa khàn do khóc cũng đã đủ Ninh Khương nghe thấy.

Lão vui mừng, ra lệnh cho các thuộc hạ đằng sau:
“Ta nghe được giọng Lạc Lạc ở phía trước, nhanh lên!”
Mấy anh vệ sĩ theo chân Ninh Khương đã lâu, không cần trả lời liền trực tiếp chạy về trước, Ninh Khương cũng dùng hết tốc độ đi theo.
“Mau, mau cứu Tử Đằng!” Ninh Lạc trông thấy người chạy về phía mình, mừng rỡ.
Ninh đại thiếu gia ngạo kiều, sạch sẽ, lạnh nhạt nay lại lấm lem bùn đất, đôi mắt đỏ hoe, còn có chút sưng, dù ngốc cỡ nào vẫn có thể nhìn ra tâm lý không được ổn định.
“Gọi cứu thương!”
Người vệ sĩ vừa lên tiếng là phó đội trưởng Nguyễn, đội trưởng Trần đang ở bên ngoài tóm bọn vệ sĩ Hạ gia nên việc bảo vệ Ninh Khương – lão gia hoả cứng đầu đòi đi tìm Ninh Lạc đang do anh ta đảm nhận.
Phó đội trưởng Nguyễn rất muốn chửi thề khi trông thấy tình trạng hiện tại của Tử Đằng.
Kiểu này e là…
Tuy mạch còn đập nhưng vô cùng yếu, yếu như sợi chỉ vậy, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Phó đội trưởng không dám nghĩ thêm:
“Ai đang cầm hộp sơ cứu?”

“Em!”
Phó đội trưởng nhanh chóng nhận hộp sơ cứu rồi băng bó lại vết thương cho Tử Đằng.

Anh ta nhắc nhở Ninh Lạc, người đang vô cùng hỗn loạn:
“Cậu chủ, cậu tiêm thuốc ức chế cái đã”
Mùi tinh tức tố hương hoa thụy dương càng gần càng nồng, cũng may phó đội trưởng là omega, hai vệ sĩ gần đây là beta, chứ là alpha thì đã không bình tĩnh được như vậy.
Vệ sĩ theo Ninh Khương lúc nào cũng đem theo thuốc ức chế và các loại thuốc, dụng cụ băng bó để phòng các trường hợp rủi ro.
“Lạc Lạc!!!”
Người ông già mừng rỡ thấy cháu trai, Ninh Khương chưa kịp hỏi han Ninh Lạc đã trông thấy bộ dạng thảm thương của Tử Đằng trên vai vệ sĩ A.
Phó đội trưởng chịu trách nhiệm bảo vệ Ninh Khương nên không thể rời khỏi lão.
Ninh Lạc định chạy theo sau vệ sĩ A kia liền bị Ninh Khương ngăn lại:
“..Ta biết cháu lo cho Tử Đằng, nhưng tình hình của cháu cũng đang chẳng được tốt, đợi tan hết tinh tức tố hãy đi tìm nó”
Đây chỉ đúng một phần thôi, thực ra Ninh Khương muốn Ninh Lạc bình tĩnh lại một chút, nhìn đôi mắt đó kìa, hoàn toàn trống rỗng với mọi thứ, nhưng lại điên cuồng khi trông thấy Tử Đằng.
Ninh Khương thân là alpha cấp cao, đương nhiên sẽ thấu một phần nào đó tình trạng của Tử Đằng hơn Ninh Lạc, vết băng bó kia chắc chắn là tuyến thể bị thương rồi.

Tử Đằng đã là alpha cấp thấp, thêm bộ dạng hơi điên dại này của Ninh Lạc, Ninh Khương cũng thầm đoán ra là rất nặng rồi.
Ninh Lạc nghe lão nói thế, hướng đôi mắt màu xanh dương vốn sắc bén và trong trẻo nhưng giờ hoàn toàn vô hồn về phía lão, lẩm bẩm như tự nhủ với chính mình:
“Tử Đằng chắc sẽ không sao đâu phải không?”
Hai tay Ninh Lạc đưa lên ôm chặt lấy đầu, mắt lại hướng về phía nơi Tử Đằng, tự trách:
“Là do cháu vô dụng, nếu-“
Nếu cháu không yêu cậu ấy…không mặt dày theo đuổi cậu ấy…thì có lẽ…cậu ấy vẫn đang bình an…!
Chỉ cần nhớ đến cảnh Tử Đằng yên tĩnh với hơi thở yếu ớt nằm trong lòng mình, Ninh Lạc lại muốn phát điên:
“Lỗi của cháu…”
“Lỗi của cháu…”
Chátt
“Ông chủ…”

Ninh Lạc mở to mắt.

Ninh Khương đánh cậu.

Từ kiếp trước đến kiếp này đây là lần đầu tiên Ninh Khương đánh cậu, nhưng cũng vì thế mà cậu đã bình tĩnh hơn.
“Lôi nó ra ngoài!”
“Từ khi nào người thừa kế Ninh gia lại yếu đuối như vậy!?”
“Tử Đằng nó đã xuống mồ đâu!?”
“Nếu trách bản thân vô dụng thì hãy khiến chuyện như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào nữa!”
Mắng xong Ninh Khương xoay người đi.

Lão muốn đứt cả ruột gan đây này! Cháu rể tương lai bị thương như thế lão đã rầu rồi, vừa nãy còn tự tay đánh cháu cưng nữa! Lòng già này ai thấu!
Hạ gia.

Hạ Đông Quân.

Các người sẽ phải trả giá Ninh Khương trở nên u ám khi nghĩ đến kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Nhờ trận mắng của lão khiến Ninh Lạc hồi phục lại lý trí.

Phải! Tử Đằng vẫn còn cơ hội! Cậu ấy đang được đưa đi điều trị! Nhất định, nhất định cậu ấy sẽ sống!
Tử Đằng
…………………………………
– Đây là…
Một linh hồn trong suốt trôi lơ lửng trên một toà nhà, phía trong cửa kính đó có một người rất quen thuộc với anh ta, người đó đang chăm chú làm việc.

Và ở sau lưng người đó, có một linh hồn rất giống với linh hồn trong suốt đang ở ngoài toà nhà này, linh hồn kia cũng đang trôi lơ lửng chuyên chú theo dõi.
Reng reng reng
“Tôi nghe”
Phía bên kia điện thoại, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.
– Ninh tổng~ Đã có bằng chứng Hạ Đông Quân là người đứng sau vụ tai nạn của gia đình ngài a!
Người đàn ông nghe xong mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc lại lạnh lẽo vô cùng:
“Tiếp tục kế hoạch”
-Vâng~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN