Ám ảnh và trầm cảm
Chap 7: Bắt đầu
Sắng sớm, bài hát “I ate her” từ điện thoại của Tiểu An vang lên. Vũ Đình bị đánh thức bởi tiếng nhạc báo thức. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy khuôn mặt một tên đàn ông đang đè lên người cô, nhìn cô chằm chăm. Cô hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vung chân, vung tay rồi đập đúng chỗ hiểm của hắn. Hắn đau điếng ngã lăn ra sàn. Tiểu An nghe thấy tiếng động lớn vội chạy ra. Vũ Đình nhìn thấy cô, vừa khóc vừa kêu:
-A… An! Tên biến thái kia hắn vừa định sàm sỡ tớ!!!!
-Ông kia tôi đã bảo ông bao nhiêu lần rồi!
Xong, Tiểu An đá thần chết một cái. Rồi cô trấn an Vũ Đình:
-Đình Đình, ông ta là một người họ hàng xa của tớ ra đây chơi. Nhìn thế thôi chứ ông ấy không phải người xấu đâu.
-V… vậy tại sao “người họ hàng của cậu” lại ăn mặc như thế kia ?
Tiểu An giờ mới để ý, không biết bộ đồ lao công ông thần chết kiếm từ đâu ra. Thần chết thản nhiên nói:
-Trong lúc tìm cô, ta cướp được từ tên lao công ở gần đó đấy…
Tiểu An vội bịt mồm hắn lại, cười trừ:
-Ông ta nói đùa ấy mà, hahaha!
Vũ Đình tỏ vẻ khó hiểu, nhớ ra chuyện ngày hôm qua cô vội hỏi Tiểu An:
-Ly nước hôm qua đã bị bỏ thuốc vào, tớ thật bất cẩn. Chúng ta thoát ra bằng cách nào vậy ?
-Cô phải cảm ơn t… Áy!!
Tiểu An nhéo vào đùi thần chết một cái, không thể nào để lộ chuyện thàn chết cứu được, cô nói dối:
-À thì… cảnh sát đột nhiên ập vào và… bọn chúng bị bắt… ờ… và chúng ta được thoát!
Vũ Đình ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi:
-Vậy… Thu Di và Tú Ảnh đâu?
Tiểu An suýt nữa quên mất hai cô gái sành điệu này. Hôm qua, khi cô và Vũ Đình quay trở lại bọn họ lại không hề có ở đó. Chẳng lẽ họ cũng là đồng bọn của chúng?
-Tớ không thấy họ từ hôm qua rồi… mà Vũ Đình nay tớ nghĩ cậu không nên giao du với hai cô gái ấy.
Vũ Đình im lặng
-Xin lỗi An, tớ phải đi rồi.
Vũ Đình chỉnh lại áo của mình, cầm điện thoại gọi taxi rồi bước ra khỏi nhà không nói thêm một lời nào nữa.
-Cô ta giận rồi hay sao đấy?
-Ông im đi! Tất cả là tại ông hết!
Tiểu An hét ầm ĩ lên.
-Hả! Ta có làm gì đâu!?
-Ông lắm mồm
-Ta nói đúng mà…
-Ông có nhất thiết phải nói ra chuyện đó không hả ông già nhiều chuyện!!?
-Còn cô có nhất thiết phải gọi ta là “ông già” không hả!?
-Ông có nói cho tôi tên ông đâu!!!
-Tại cô có hỏi đâu!!!
-Vậy tên ông là gì!
-…
Thần chết có vẻ băn khoăn một lúc, ông ta trả lời:
-Thực ra… từ trước đến giờ ta có nhiều tên lắm nên cô thích gọi thế nào thì gọi…
-Hả!? Tôi! Đặt tên !?
Tiểu An ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Vậy… Tử Thiên nha…?
Thần chết tỏ vẻ bất bình
-Ta không thích cái tên này! Tại sao cô lại chọn nó chứ?
-Đây là tên con chó của Mạc Hải
-Hả!? Chó gì tên kì vậy! Cô lấy tên chó của người yêu cũ ra đặt tên cho tôi à!!!?
-N… người yêu cũ…
Nước mắt của Tiểu An bắt đầu giàn giụa, thần chết bối rối quá an ủi:
-Ờ… ừm….thực ra ta thấy cái tên cũng không tồi đâu…
Tiếng chuông điện thoại của Tiểu An lại reo lên một lần nữa. Tiểu An giật mình nhìn đồng hồ.
-Đã hơn 8h rồi ư! Thôi chết rồi !
Cô vội vàng mặc áo khoác, bôi chút son môi rồi mở cửa đi ra ngoài. Thần chết hỏi:
-Cô đi đâu vậy?
-Tôi đi thử vai diễn
-Cô? Thử vai?
-Chỉ là vai quần chúng thôi nhưng tôi sẽ cố gắng để trở nên nổi tiếng sau này!
-Cô nghĩ cô có thể trơe thành đại minh tinh chỉ trong thời gian ngắn thế thôi sao? Cô cũng thật ảo tưởng đấy, hahaha.
Tiểu An bực mình lắm
-Để rồi xem, ông gi… nhầm Tử Thiên!
-…
-Thay vì cái tên đó cô có thể gọi lại ta là “ông già”
-Không đâu, tôi khá thích cái tên đó mà
Tiểu An cười hì hì, cô tạm biệt “ông già” Tử Thiên và nhanh chóng đến công ty nơi diễn ra sự kiện tuyển diễn viên.
Tiểu An cảm thấy như cô đã sống lại
(Còn tiếp)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!