Âm Công - Chương 18: Cố nhân tương phùng quen mà lạ - dụng cơ trí đối phó địch nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Âm Công


Chương 18: Cố nhân tương phùng quen mà lạ - dụng cơ trí đối phó địch nhân


Ngay khi biết là đang đi về phía Bích Dạ Tuyệt Đầm, dù chỉ còn nửa ngày đường nữa là đến nơi nhưng Đồng Mỹ Hoa cũng phải khựng lại:

– Bạch huynh dựa vào đâu mà biết lão Quỷ Y đi đến Bích Dạ Tuyệt Đầm ?

Đã đến lúc phải nói, Bạch Bất Phục bèn thuật cho Đồng Mỹ Hoa câu chuyện có liên quan đến cái tráp gỗ có trong một mật thất Hắc Y Giáo.

Thuật qua sự việc chàng bảo:

– Ta vẫn chưa rõ tại sao tỵ độc châu có trong Lục Triều Kim Phấn lại có thể giúp lão vược được Bích Dạ Tuyệt Đầm. Không lẽ đầm nước Bích Dạ có ẩn tàng độc chất ?

Đồng Mỹ Hoa cũng lộ vẻ ngơ ngác:

– Muội đã từng nghe nội tổ nói qua việc Bích Dạ Cung nằm giữa Bích Dạ Tuyệt Đầm. Nhưng lại không nghe có độc chất ở đó.

Chàng kinh nghi:

– Sao ? Lệnh nội tổ cũng am tường về Bích Dạ Cung như thế sao ?

– Sao Bạch huynh tỏ vẻ kinh ngạc ? Bích Dạ Cung nằm giữa Bích Dạ Tuyệt Đầm, điều này hầu như ai cũng biết, không lẽ Bạch huynh không biết?

Nói là biết thì mâu thuẫn với câu hỏi trước đó, nói là không biết thì không đúng với sự thật, Bạch Bất Phục vội tìm lời khống chế:

– Là ta không ngờ lệnh nội tổ cũng biết như lão Quỷ Y, thế thôi!

Chàng lại hỏi, hy vọng Đồng Mỹ Hoa sẽ thôi nghi ngờ:

– Muội có nghe lệnh nội tổ nói gì nữa về Bích Dạ Tuyệt Đầm?

Quả nhiên Đồng Mỹ Hoa vì cố nhớ lại nên không nghi ngờ nữa.

Nàng đáp:

– Theo nội tổ thì Bích Dạ Tuyệt Đầm ở chỗ bất kỳ vật gì dù nhẹ cũng không thể nổi được trên mặt nước. Do đó việc vượt qua đầm để đến Bích Dạ Cung là không thể.

Gật đầu như thừa nhận điều này, chàng lại dò hỏi:

– Còn gì nữa không?

Câu hỏi của chàng ngay lập tức tạo sự nghi vấn cho Đồng Mỹ Hoa:

– Bạch huynh càng lúc càng tỏ ra thần bí. Đặc điểm dị biệt của Bích Dạ Tuyệt Đầm dường như Bạch huynh đã biết, Bạch huynh còn hỏi muội để làm gì?

Không ngờ Đồng Mỹ Hoa lại có tâm tư linh mẫn đến vậy, Bạch Bất Phục vì bất ngờ nên không biết phải giải thích như thế nào cho xuôi tai.

Còn đang ngẫm nghĩ, bất giác Bạch Bất Phục quát lên:

– Là ai ? Hãy hiện thân đi?

Đồng Mỹ Hoa nghi ngờ nhìn quanh. Không thấy động tịch gì, nhưng nàng vẫn lào thào phỏng đoán:

– Có phải Bạch huynh phát hiện được lão Quỷ Y không?

Chàng lắc đầu đáp khẽ:

– Tiếng động khá mơ hồ, thoạt có thoạt không, lão Quỷ Y không thể có thân thủ này?

– Vậy là Quỷ Kiếm?

Chàng vẫn lắc đầu:

– Quỷ Kiếm có tính khí trầm lặng, hành vi bí bí ẩn ẩn này tuyệt đối lão không thèm làm.

– Vậy thì ai?

Chàng trầm giọng, nửa như muốn đáp lời Đồng Mỹ Hoa nửa như nói cho kẻ bí ẩn nọ nghe:

– Thiện bất lai, lai giả bất thiện! Kẻ này dù có là đại địch đi nữa nhưng hành sự không quanh minh, rụt cổ giấu đầu như loài rùa không đáng cho chúng ta bận tâm.

Đúng với kế mưu của chàng, một giọng nói đầy cao ngạo vụt cất lên ngay khi chàng dứt lời:

– Công phu của tiểu tử cũng hay mà lời nói còn hay hơn!

Một nam một nữ bỗng xuất hiện với khinh thân pháp bất phàm.

Với y phục trắng ngần của họ, dù đôi nam nữ này chàng chưa hề gặp mặt nhưng chàng vẫn có phần kinh nghi.

Đã thế, nam nhân kia còn nói lúc vừa yên vị:

– Thế nào ? Bọn ta tuy không là đại địch của ngươi nhưng ngươi có nhận ra việc chẳng lành đang đến với ngươi không ?

Tuy càng thêm tin chắc vào sự đoán của bản thân về xuất xứ của đôi nam nữ kia, nhưng Bạch Bất Phục vẫn cứ ngơ ngác nhìn họ.

Chàng chỉ tin hoàn toàn vào suy đoán của chàng khi nghe nữ nhân kia ứng tiếng hỏi một cách trịnh thượng:

– Bạch Bất Phục là ngươi ?

Chàng thôi hoang mang, lên tiếng hỏi ngược lại:

– Nhị vị không phải là hai nhân vật trước kia tại hạ đã gặp.

Nữ nhân nọ cau mặt giận dữ:

– Ngươi còn dám nhắc đến họ nữa sao ? Vì chuyện trước kia, để ngươi trốn thoát, họ đang gánh chịu một hình phạt nặng nề.

Chàng trở lại vẻ hoang mang:

– Nói vậy, giữa họ và nhị vị là đồng môn huynh đệ tỷ muội?

Nam nhân nọ rít khẽ:

– Ngươi hỏi đủ chưa ? Bọn ta đâu phải đến đây để ngươi tra vấn?

Bạch Bất Phục dù không được đôi nam nữ đáp lại minh bạch nhưng chàng vẫn đoán ra nên kêu lên:

– Hoá ra chư vị đều là môn nhân của môn phái nào đó ? Đó là môn phái gì ? Sao lại có thái độ thù nghịch với tại hạ ?

Từ khi đôi nam nữ lạ mặt xuất hiện, Đồng Mỹ Hoa không những không hiểu những lời đối thoại giữa họ mà nàng còn từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

Không chịu được, nàng thì thào hỏi vào tai Bạch Bất Phục:

– Họ là ai, Bạch huynh?

Nhớ đến sự hiện diện của Đồng Mỹ Hoa, chàng vội lên tiếng để phân minh với đôi nam nữ kia:

– Chuyện giữa tại hạ và chư vị hoàn toàn không có liên can gì đến Đồng Mỹ Hoa cô nương. Nhị vị không được động đến nàng.

Đôi nam nữ kia chưa kịp đáp lời thì qua thái độ của Bạch Bất Phục. Đồng Mỹ Hoa lại lên tiếng:

– Bản lĩnh như Bạch huynh mà phải kiêng dè họ sao? Họ thật sự là ai?

Chàng lo ngại ra mặt:

– Mỹ Hoa! Cô nương hãy nghe theo lời khuyên của tại hạ:

đừng hỏi gì đến chuyện này, tốt hơn hết là cô nương mau đi khỏi đây. Tại hạ chỉ nói được bấy nhiêu thôi.

Thái độ của chàng không những khác lạ so với trước đây mà chàng còn thay đổi cách xưng hô khi lên tiếng nói với nàng.

Cảm nhận được sự đe doa. đang đến với Bạch Bất Phục, Đồng Mỹ Hoa càng hỏi dồn dập hơn:

– Muội không đi và muội cứ hỏi. Họ là ai ? Sao huynh tỏ ra khiếp sợ họ ? Đã vậy muội càng không nên bỏ đi. Chết cùng chết, sống cùng sống, muội tuy phận nữ nhi nhưng chưa hề biết đến câu “tham sinh úy tử”. Họ là ai, Bạch huynh ?

Đôi nam nữ kia cùng cười lên man dại:

– Ha… ha…. Ha….!

– Ha… ha…. Ha….!

Phản ứng của Đồng Mỹ Hoa và hai tràng cười hàm chứa nhiều ngạo khí của đôi nam nữ kỳ bí nọ khiến Bạch Bất Phục nhanh chóng có thái độ.

Chàng xê bắn toàn thân về phía đôi nam nữ và lập tức khởi công khai chiến.

Chiếc quạt giấy liền xuất hiện trên tay chàng. Và khi chiêu thức đã hình thành Bạch Bất Phục gầm lên vang dội:

– Mỹ Hoa, mau chạy đi. Đừng trái lời ta. Chạy!

Một chiêu hai thức, Bạch Bất Phục đưa đầu quạt của chàng vừa hất nhẹ một cước lên cao.

Trong khi đó, nữ nhân như hiểu ý nam nhân nên chiêu thức phối hợp liền được thi thố. Để tránh cước chân của chàng, chân lùi tay quật bổ xuống.

Với chiêu công của nữ nhân nếu giữ nguyên chiêu thức thì một chân của chàng chắc chắn sẽ bị đoạn lìa hoặc vỡ vụn khi chiêu thức đó được nữ nhân giáng xuống.

Ngược lại, chàng mà thu chiêu thì theo đà rụt về chàng khó tránh chiêu cước ở phía sau do nam nhân đưa ra sẵn chờ chàng.

Lâm nguy bất loạn, Bạch Bất Phục đột ngột thay đổi đấu pháp.

Chàng không thu chân về như nữ nhân kia toan định, trái lại, chàng nhanh tốc đặt chân xuống. Rồi lấy chân đó làm trụ chàng vừa đứng lên vừa chồm toàn thân về phía trước với tay quạt chọc thẳng vào Hiệp Cốc huyệt và Khúc Trì huyệt của nữ nhân.

Thoạt nhìn tưởng đâu vì ở thế cùng, Bạch Bất Phục phải liều lĩnh. Đến khi chiêu thức đã thành hình mới thấy đó là cách hoá giải tuyệt luân của chàng.

Chồm người về phía trước vô hình chung chàng làm cho cước chân của nam nhân kia rơi vào khoảng không vì đã quá tầm. Đồng thời, cách chàng vừa nhập vừa dùng quạt điểm vào hai huyệt đạo kia của nữ nhân đó là cách phản thủ hoàn công nhất mực khôn khéo.

Nữ nhân nọ đang cật lực hạ chưởng tay sẵn sàng đoạt lìa một trong tứ chi của chàng đã phải bất ngờ vì diện đối diện với đầy đủ thân hình của chàng sừng sững xuất hiện. Giữ nguyên chiêu chưởng thì bị đầu quạt điểm đúng trúng Hiệp Cốc huyệt, thu chưởng về lại bị vào huyệt Khúc Trì, nữ nhân nọ không thể không bối rối.

Tuy nhiên, ngay từ đầu Bạch Bất Phục đã có thái độ kiêng dè họ không phải không có nguyên do.

Và họ thật sự lợi hại chứ không phải chỉ có thế này.

Mấy chiêu vừa qua, Bạch Bất Phục có thể hơn được họ chỉ vì họ ra tay với mục đích nhất định. Họ không muốn chạm chiêu với chàng vì họ không thể chạm chiêu.

Hay nói cho đúng hơn nguyên nhân thật sự của việc này chỉ có Bạch Bất Phục ngấm ngầm hiểu, họ không muốn chạm chiêu chỉ vì họ tin rằng sau một hoặc hai chiêu là cùng, họ có thể nhẹ nhàng phế bỏ công phu của chàng. Đó là mục đích của họ, một khi họ là đồng môn huynh tỷ muội với đôi nam nữ trước kia thì mục đích của họ cũng là mục đích của đôi nam nữ kia.

Do đó, khi lâm phải tình huống ngoài dự liệu, nữ nhân nọ cũng thay đổi đấu pháp.

Bất chấp đầu quạt của chàng đang uy hiếp Hiệp Cốc huyệt hay Khúc Trì huyệt gì cũng được, từ tâm chưởng của nữ nhân một luồng lực đạo bỗng tuôn ào ra cùng với sự hiện hữu của tiếng hét lảnh lót.

– Là ngươi buộc ta phải ra tay! Đỡ!

Khoảng cách giữa tâm chưởng kia và tấm thân nhục thể của chàng nào có là bao xa, đến ba thước một cũng không đủ. Do đó, chưởng kình nọ vừa xuất hiện, sinh mạng của chàng liền rơi vào cảnh ngộ thập tử nhất sinh.

Thế nhưng, trong cảnh ngộ đó gặp ai khác họ có thể bấn loạn vì hoảng hốt, còn Bạch Bất Phục thì không.

Chàng không xem chưởng kình này ra gì. Vì không xem ra gì nên chàng đâu cần phải ngăn đón hay tránh né. Đã thế, chàng còn ung dung xoè quạt ra.

Chàng phất quạt vào gương mặt mỹ miều của nữ nhân, đương nhiên trong cái phất quạt này phải có một lực đạo kèm theo.

Hành vi của chàng nếu ai nhìn thấy phải nghĩ ngay đến việc chàng muốn dồng sinh đồng tử cùng đối phương, hoặc gọi đúng hơn thì đây là ý muốn lưỡng bại câu thương của chàng.

Khoảng cách khá gần, kình bên này quật xuống bên kia và kình bên kia cuộn đến bên này, trong một sát na nữa nếu song phương giữ nguyên chiêu thức ắt tử thần sẽ mỉm cười đón nhận một lúc hai oan hồn uổng tử.

Nhưng sát na đó không đến. Nam nhân kia sau khi hụt chiêu đã kịp bật ngay người dậy và cũng kịp thời lượng định tình thế nguy ngập cho cả hai. Nam nhân nọ bàng hoàng:

– Lục muội, không được đâu. Lùi lại mau!

Lời đề tỉnh của nam nhân nọ vang đến kể như muộn, nhưng có như thế mới thấy được thân thủ tuyệt phàm của nữ nhân.

Nhanh không thể tưởng, nữ nhân nọ vừa ngoặc ngược chiêu chưởng lên không trung và còn nhanh chân nhảy lùi lại thật xa về phía hậu.

Còn nam nhân kia do vừa kêu vừa lao đến nên chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn ngón tay chỉ của nam nhân đã kề cận đại huyệt Linh Đài của Bạch Bất Phục.

Ngay khi tiếng kêu của nam nhân, Bạch Bất Phục không cần tài thông thiên triệt địa cũng đoán biết phản ứng của cả hai. Chàng nhẹ nhàng khoa chân về phía trước một bước vỏn vẹn, đủ để cho việc điểm huyệt của nam nhân kia bất thành.

Tiếp đó, chàng liên tục loạn động cước bộ, thi triển bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ với tận lực bình sinh. Hành vi này của chàng ngay lập tức biến đổi bóng nhân ảnh từ một thành ba rồi từ ba biến thành chín. Chàng lập tâm vây kín nam nhân nọ vào vòng vây hư ảo của chàng.

Nhận thấy nam nhân kia hoàn toàn loạn nhãn trước bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ và không biết phải công kích vào bóng nhân ảnh nào, Bạch Bất Phục đến lúc này mới cười lạnh thành tiếng:

– Hừ! Các hạ tưởng có thể dễ dàng khuất phục Bạch mỗ sao ? Nên nhớ tên của mỗ là Bạch Bất Phục đấy. Nằm xuống nào!

Chín bóng nhân ảnh đang chạy vòng quanh nam nhân nọ cùng đưa cao hữu thủ.

Và lạ thay, có đến hai bóng hữu thủ xuất ra hai lực đạo thực thụ.

Không thể tin một Bạch Bất Phục bằng xương bằng thịt lại đột nhiên biến thành hai Bạch Bất Phục giống nhau để có được hai chưởng thật lẫn lộn vào bảy chưởng ảo, nam nhân nọ bàng hoàng khắp người:

– Ồ! Đây là công phu gì thế này ?

Đến như nữ nhân đang buộc phải ở bên ngoài quan chiến cũng không sao đoán ra tại sao Bạch Bất Phục có thể thực hiện được một việc không tưởng thế kia. Qúa nóng lòng vì lo lắng cho nam nhân đồng môn, nữ nhân nọ hét inh ỏi:

– Đánh ! Thế nào cũng được, đánh đi Ngũ ca !

Bạch Bất Phục chợt lo sợ khi nghe nữ nhân nọ hét lên như thế. Tiên hạ thủ vi cường, chàng nghĩ thế bèn quát to:

– Thì đánh này!

Giữa hai chiêu thực chàng theo tình thế đang diễn để bỏ một chọn một. Và một này chính là chiêu chưởng tối hậu với thập thành công lực của Bạch Bất Phục quyết phải thắng.

Nam nhân nọ ngay sau tiếng hét của nữ nhân cũng phải thay đổi ý định. Và khi nhận ra một trong hai chưởng kia chợt mất đi chỉ còn lại một, nam nhân nọ bèn gầm lên:

– Xem chưởng!

Kình lực của song phương liền lao ngược vào nhau.

Và tiếng chấn kình không thể không có.

Tiên phát chế nhân, Bạch Bất Phục là người chủ động lại ra tay với tận lực bình sinh nên vẫn nguyên vị. Ngược lại, nam nhân nọ động thủ lúc bất phòng nên bị chấn kình đẩy bật về phía sau với hai khóe miệng rỉ máu đỏ thắm.

Nhất cử công thành, Bạch Bất Phục lao đế định chế trụ huyệt đạo của nam nhân.

Tuy nhiên, nữ nhân nọ đâu phải chỉ có đứng nhìn ?

Vừa lao đến, nữ nhân nọ vừa rít lên lanh lảnh:

– Bạch Bất Phục! Ngươi có chết cũng đừng trách ta.

Bị luồng kình lực uy mãnh của nữ nhân ngăn lại, Bạch Bất Phục động dung và lập ức hoành thân lạng tránh.

Không dễ gì buông tha, nữ nhân hướng về bóng nhân ảnh của chàng phát xạ một tia chỉ kình.

Càng thêm động dung, Bạch Bất Phục vội tung người lên không và kêu lên thảng thốt:

– Chỉ Dung Hoá Thạch Công phu ?

Ngọn chỉ kình Chỉ Dung Hóa Thạch nọ chưa kịp lướt qua dưới hai chân, Bạch Bất Phục thoáng bàng hoàng khi nghe nữ nhân vụt cười lên:

– Ha…. Ha …. Ha…. Ngươi cũng biết Chỉ Dung Hóa Thạch ư ? Vậy sao ngươi phải lẩn tránh ?

Hai tia chỉ kình nữa lại được nữ nhân nọ phát xạ. Và lần xạ kình này nữ nhân như quyết lòng hạ thủ chàng. Bởi một tia chỉ kình thì lao đúng vào phương vị của chàng, tia còn lại do để phòng Bạch Bất Phục còn dư lực để bay vọt lên cao, nữ nhân kia đã tiên liệu và phát xạ chận trước.

Không còn cách nào khác để ứng phó hữu hiệu, Bạch Bất Phục đành quật ra một chưởng, quyết đẩy lùi ngọn chỉ kình đang lao ngay vào chàng.

– Xem đây Ẩn ước trong tiếng kình phong do Bạch Bất Phục đánh ra có tiếng kêu u u du dương trầm bổng như là tiếng sáo.

Nữ nhân nọ nhếch môi cười nhạt và nói lời chê bai:

– Tưởng gì, hoá ra ngươi đã lén luyện Bích Dạ Sáo Khúc công phu.

Lời chê bai của nữ nhân còn vẳng bên tai thì tiếng chạm kình đã vang lên.

Và ngay sau đó, sắc diện của nữ nhân phải tỏ ra trầm giọng:

– Hừ ! Chẳng trách ngươi gây được thương thế cho Ngũ ca của ta. Bạch Bất Phục!

Để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh nào.

Có lẽ lần đối phó vừa rồi của Bạch Bất Phục đã cho nữ nhân kia nhìn ra điểm lợi hại của chàng nên ngay khi quát xong, chiêu thức của nữ nhân liền trầm trọng hẳn lên.

Nhìn thấy công phu do nữ nhân đang thi triển, Bạch Bất Phục hết sức rung động.

Bởi chàng đã nhận biết tên gọi của công phu đó. Và càng nhận biết chàng càng thêm hoang mang đần đế chấn động toàn bộ trí nghĩ của chàng.

Chàng không muốn cũng không dám phát chiêu chống trả. Hai chân vừa chạm đất Bạch Bất Phục vội đảo bộ và tận lực thi triển bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ.

Giữa hang loạt những bóng nhân ảnh do Bạch Bất Phục vừa tạo ra, ngọn chưởng kình mà chàng vừa nhìn ra lai lịch được nữ nhân thi thố liền bay mất vào khoảng không.

Càng thêm căm tức vì điều này, nữ nhân nọ chớp dấn đến và quật ra liên tiếp nhiều chưởng lực vào bất kỳ bóng nhân ảnh nào ở phía trước.

– Bạch Bất Phục! Thủ đoạn này của ngươi không làm gì được ta đâu. Xem này!

Đỡ này! Trúng này!

Sự động nộ của nữ nhân vô tình lại đúng ý Bạch Bất Phục. Chàng tìm cách tiến vào gần nữ nhân hơn nữa.

Đánh nhiều chưởng thì hụt nhiều chưởng nữ nhân nọ đâu thể cam lòng.

Do đó, hết lượt này đến lượt kia nữ nhân nọ không hề tiếc sức khi cứ ra chiêu tới tấp và liên hồi kỳ trận.

Được một lúc chi trì như vậy, Bạch Bất Phục vụt cười lên.

– Ha…. Ha…. Ha…!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN