Âm Công - Chương 27: Khiếm khuyết nhất tuyệt việc bất - thành vô vi lộ diện loạn võ lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Âm Công


Chương 27: Khiếm khuyết nhất tuyệt việc bất - thành vô vi lộ diện loạn võ lâm


Ấn mặt ở bên trong một phá miếu xiêu dột, Thôi Oanh Oanh khẽ hỏi:

– Phục ca không hơn được hắn thật sao ?

Tay cầm vuông lụa, có tự dạng của Quỷ Tăng chỉ điểm phương cách luyện âm công, Bạch Bất Phục vừa xếp lại vừa giải thích:

– So về nội lực thì hắn không hơn ta. Nhưng về công phu thì hắn vẫn chưa dùng đến công phu Hư Không Nhiếp Vật. Nếu quyết liệt ra tay, có khi ta và hắn cùng chết.

Nhưng như thế, phía có lợi là Vô Vi Cung.

Thôi Oanh Oanh thất sắc:

– Nếu vậy, công phu của Vô Vi Tiên Tử và Bạch Y công tử đã là thiên hạ cái thế rồi sao?

Chàng cười gượng:

– Ai bảo là không ? Chính vì thế, lần lượt Hoàng Y nhân, môn chủ đời trước của Tri Thù Độc Môn, và cung chủ Bích Dạ Cung đời trước mới bị chúng hãm hại.

Nói xong chàng đổi sang cười gằn:

– Nhưng phen này, nội tình Vô Vi Cung sẽ bị xáo trộn. Nhân cơ hội đó, nếu ta luyện được Ngũ Tuyệt Bích Dạ âm công, có khi Vô Vi Cung sẽ bị diệt trừ.

Thôi Oanh Oanh ngơ ngác:

– Sao phục ca đoán biết được nội tình của Vô Vi Cung sẽ bị xáo trộn ?

Chàng lộ vẻ đắc ý:

– Chính vì thái độ của tên đệ nhất bạch y vệ, ta đoán chắc điều này.

Thấy nàng vẫn không hiểu, chàng mỉm cười giải thích:

– Thoạt đầu ta chỉ tìm cách lừa phỉnh hắn cốt để giữ toàn mạng. Không ngờ, hắn lại tin thật, ta nghĩ đây sẽ là một kế ly gián tuyệt vời.

Hít một hơi dài, chàng tiếp:

– Ta đoán được việc Độc Môn Tri Thù bị hắn huỷ diệt là do cái chết của lệnh sư và sau đó là sự xuất hiện của hắn trong khuê phòng của muội. Hắn phải đến Độc Môn Tri Thù mới hay biết việc bọn ta đã tìm được phương dược hoá giải Cuồng Tâm Tán Thần Độc. Hắn lo ngại nên hắn quyết ý ngăn trở điều đó. Ta gạt hắn là ta đã có đủ phương dược nên mới xảy ra động thủ.

Thôi Oanh Oanh reo lên:

– Thảo nào muội nghi ngờ. Nếu hắn biết phương dược cần thiết để hoá giải Hoàng mao tê chính là cái sừng tê này, hắn đâu phải phá vỡ khuê phòng của muội.

Nhìn vào chiếc sừng tê, bên trong là những dược liệu do Đoàn Phủ trao cho, đang được Thôi Oanh Oanh chốc chốc lại lắc lên cho ngấm thuốc, Bạch Bất Phục gật đầu:

– Hắn cũng đâu ngờ vuông lụa ghi khẩu quyết luyện âm công này lại được muội nhét vào chiếc sừng tê. Qua đó mới biết, thiên ý đã định là chúng ta sẽ có giải dược Cuồng Tâm Tán Thần Độc và cơ hội huỷ diệt Vô Vi Cung gần kề.

Chàng lại cười thú vị:

– Huống chi ta đã xem những hiểu biết về Vô Vi Cung do tiên mẫu lưu tự gán cho bọn sư đệ và sư muội của hắn, cộng thêm vào đó là những lời ta đề cập đến chuyện tư tình thầm kín chắc chắn phải có giữa bọn chúng khiến hắn phen này hồi cung phải lồng lộn lên như con thú dữ. Nội tình của Vô Vi Cung làm sao tránh khỏi được sự xáo trộn ?

Thán phục, Thôi Oanh Oanh lườm chàng:

– Phục ca xem vậy mà có quá nhiều thủ đoạn. Đem thủ đoạn này đối phó với nữ nhân, Phục ca nếu không là đại dâm tặc thì cũ g là một cẩu hoàng đế có lắm cung phi mỹ nữ.

Nghe nàng đề cập đến Đồng Mỹ Hoa và Đoan Mộc Hạ, Bạch Bất Phục vội lảng sang chuyện khác. Chàng hỏi:

– Khẩu quyết này muội có cần giữ lại không?

Quả nhiên Thôi Oanh Oanh phải bị chàng dẫn dụ, nàng hỏi ngược lại:

– Phục ca không cần nữa sao ?

Chàng lắc đầu:

– Ta đã xem rồi, không cần phải xem lại.

– Thế nào ? Phục ca có thể thấu triệt chưa ?

Chàng thở dài:

– Cách luyện không khó, do nội lực của ta có đủ. Cái khó là ta chưa thu thập đủ ngũ tuyệt.

– Phải đủ mới luyện được âm công à ? Sao lạ vậy ?

– Sao muội ngạc nhiên ?

– Vì Khấp Quỷ Âm Công của gia sư chỉ có một, gia sư cũng luyện được âm công vậy?

Chàng lộ vẻ ngao ngán:

– Thì ta cũng cần một chứ đâu cần nhiều ? Rất tiếc, tuy gọi là ngũ tuyệt nhưng thật ra đó chính là một chứ không phải năm như mọi người lầm tưởng.

Thấy nàng vẫn không hiểu, chàng phải giải thích rõ hơn:

– Chính vì sự lầm tưởng này, không một ai dám nghĩ đến việc phải luyện cùng một lúc năm loại Bích Dạ công phu để có ngũ tuyệt khinh thân, ngũ tuyệt chưởng và ngũ tuyệt kiếm. Sau cùng là ngũ tuyệt âm công:

sáo, tiêu, cầm, lôi, chung, ngũ khúc.

– Phục ca luyện được thì sao ? Trước là nhị tuyệt, sau đến tam tuyệt, tứ tuyệt ?

Chàng nghiêm giọng lẫn nghiêm mặt:

– Nếu ta không nhờ Ngũ tuyệt công phu thượng tầng, ta dù có luyện nhị, tam hay tứ tuyệt cũng phải bị tẩu hoa? nhập ma. Ta chỉ gặp may hơn nhiều người, kể cả lệnh tiên tôn năm xưa!

Lộ vẻ chán nản, Thôi Oanh Oanh vừa xé bỏ vuông lụa vừa than:

– Vậy đến lúc nào Vô Vi Cung bị huỷ diệt ? Chúng ta biết tìm Bích Dạ Tiêu Khúc ở đâu đây ?

Bạch Bất Phục dù đang thất vọng cũng nói lời cả quyết:

– Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm. Ta không tin chúng ta có lòng, lại không tìm được tuyệt khúc cuối cùng là Bích Dạ Tiêu Khúc!

Như phấn chấn bởi lời nói của chàng, Thôi Oanh Oanh đột nhiên đứng lên:

– Đi nào, Phục ca!

Chàng kinh ngạc tuy cũng đứng lên:

– Đi đâu, muội?

Nàng nháy mắt với chàng:

– Đi tìm Từ bang chủ Cái Bang! Trước là nhờ Cái Bang để biết qua tình hình vị tam muội xinh đẹp tuyệt trần của Phục ca.

Chàng đang nhăn nhó thì Thôi Oanh Oanh lại nói:

– Sau đó, nhờ nhân số đông đảo của Cái Bang chúng ta phải tìm cho được Bích Dạ tiêu khúc! Phục ca không muốn à ?

Chàng mỉm cười:

– Vì lý do thứ hai thì được. Còn nếu vì lý do thứ nhất, ta….

– Ta làm sao ?

Nhìn Thôi Oanh Oanh đang có điệu bộ khá hung hăng, chàng đáp bừa:

– Thì ta tùy ở muội, chứ sao nữa ?

Đang hung hăng, Thôi Oanh Oanh bỗng phì cười:

– Tùy ở muội, phải không ? Nếu vậy, sau này Phục ca không được trách muội đó.

Chàng lo sợ ra mặt:

– Muội định làm gì ?

Thôi Oanh Oanh bĩu môi:

– Muội sẽ làm gì, Phục ca khắc biết. Hừ! Để xem sau này Phục ca có cách nào chối cãi.

Dứt lời, Thôi Oanh Oanh phụng phịu bỏ đi. Bạch Bất Phục lo lắng, theo chân.

Vừa bước ra khỏi ngôi phá miếu, Thôi Oanh Oanh bỗng rít lên:

– Là kẻ nào ? Đứng lại !

Bạch Bất Phục cũng phát hiện một bóng người đang hốt hoảng bỏ chạy, bèn tung người lao vượt qua cả Thôi Oanh Oanh!

Chộp vào đầu vai của tên nọ, chàng lôi lại định quát hỏi.

Tiếng hét của Thôi Oanh Oanh từ phía sau lại vang lên:

– Phục ca hãy cẩn trọng. Rất có thể hắn là người của Vô Vi Cung cố ý dò xét chúng ta.

Toàn thân tuy đang bủn rủn vì bị áp lực đè lên đầu vai nhưng tên nọ cũng gượng lên tiếng:

– Thiếu hiệp ở họ Phục hay có tên là Phục ?

Lòng đầy nghi ngờ, Bạch Bất Phục xoay người hắn lại:

– Diện mạo các hạ đoan chính, thân thủ bình thường, chắc chắn không là người Vô Vi Cung. Sao các hạ vừa thấy bọn ta đã vội bỏ chạy ?

Tên nọ không đáp, hắn lặp lại câu hỏi lúc mới rồi một lần nữa.

Thôi Oanh Oanh vẫn còn phừng phừng lửa giận quát lên:

– Đã rơi vào tay cung chủ Bích Dạ Cung, ngươi không đáp có phải ngươi muốn chết không ?

Tên nọ không hề sợ như Thôi Oanh Oanh nghĩ. Ngược lại, hắn còn có vẻ mừng:

– Thiếu hiệp là cung chủ Bích Dạ Cung? Hà! Tiểu nhân vậy là gặp may rồi.

Chàng có phần dịu giọng:

– Sao các hạ lại nói là gặp may ?

Lần này hắn đáp:

– Tiểu nhân thoạt nghe có tiếng người, sau lại thấy một nam một nữ là thiếu hiệp và vị cô nương đây. Tiểu nhân lầm tưởng là Vô Vi Cung môn hạ nên mới bỏ chạy.

Không ngờ phúc tinh của tiểu tiểu nhân đã đến.

Thôi Oanh Oanh nhăn mặt:

– Ngươi ba hoa cái gì vậy ? Ngươi không là bọn Vô Vi Cung thì thôi, cớ sao lại là bọn ta ?

Hắn cười, có phần không quan tâm đến việc hắn vẫn đang bị Bạch Bất Phục giữ chặt đầu vai:

– Bởi vậy tiểu nhân mới nói phúc tinh của tiểu nhân đã đến.

Cảm nhận có điều lầm lẫn, Bạch Bất Phục bỗng buông tay và tự xưng:

– Tại hạ là Bạch Bất Phục, cũng là cung chủ Bích Dạ Cung!

Nghe thế, hắn mở miệng như định reo lên. Nhưng nghĩ lại, hắn thận trọng dò hỏi:

– Bạch thiếu hiệp có biết một người có tính danh là Từ Nguyên Hậu không?

Chàng giật mình, nhìn hắn kỹ hơn. Hắn tuy có dáng vẻ của một nhân vật võ lâm nhưng hoàn toàn không phải là bang chúng Cái Bang như chàng vừa có ý nghi ngờ.

Vẫn dõi nhìn đối phương, chàng gật đầu thừa nhận:

– Đó là bang chủ Cái Bang, trưởng huynh kết nghĩa của tại hạ.

Chàng nhìn thấy hắn đang có biểu hiện hài lòng nhưng sự thận trọng vẫn không vì thế mà mất đi. Hắn hỏi:

– Còn vị cô nương đây là….

Lối vặn vẹo của hắn khiến Thôi Oanh Oanh tức bực. Nàng hùng hổ xưng danh:

– Bổn giáo chủ Thôi Oanh Oanh, giáo chủ Hắc Y Giáo. Ngươi còn gì để hỏi nữa không ?

Đến lúc này hắn mới reo lên:

– Vậy thì đúng rồi! Vận số của tiểu nhân đúng là may mắn thật.

Không để cho Thôi Oanh Oanh kịp phát tác, hắn vội trút bỏ lớp y phục bên ngoài, để lộ phần y phục bên trong không xa lạ gì với Bạch Bất Phục.

Hắn còn nhanh nhẩu vòng tay:

– Tiểu nhân Ngô Chí Cường, đệ tử phân đà Vu Sơn, lãnh mệnh bang chủ mời Bạch cung chủ và Thôi giáo chủ kịp đến hội diện.

Chàng bước lùi lại, nheo mắt nhìn hắn:

– Ngô nhân huynh sao biết tại hạ Ở đây mà tìm ?

Thôi Oanh Oanh thêm vào:

– Không thể tin hắn được, Phục ca. Nếu hắn đã cố ý tìm chúng ta và biết muội cùng Phục ca chung đường, sao hắn lại nói đã lầm chúng ta với Vô Vi Cung môn hạ?

Hắn tỏ ra ung dung:

– Thôi giáo chủ nghi ngờ phải lắm. Theo khẩu dụ của bang chủ, Bạch cung chủ chắc chắn phải xuất hiện ở Vu Sơn Thần Nữ Phong vì phải tìm Thôi giáo chủ. Nhưng nếu tính theo thời gian, bang chủ đã ngờ rằng Bạch cung chủ không còn ở Vu Sơn nữa.

Do đó toàn bộ huynh đệ trong bang đều chuyển hướng truy tìm. Riêng tiểu nhân, do vận may đã đến, chưa kịp đến Vu Sơn Thần Nữ Phong đã gặp nhị vị Ở đây.

Gật đầu tỏ vẻ tán đồng lập luận của Ngô Chí Cường, nhưng chàng vẫn hỏi:

– Là bang đồ Cái Bang, việc nguỵ trang của Ngô nhân huynh là có ý gì ?

Đang vui đó, hắn vụt âu sầu:

– Bạch cung chủ chắc chỉ mới rời Vu Sơn?

Chàng vừa gật đầu, hắn liền nói:

– Chẳng trách Bạch cung chủ hỏi tiểu nhân câu này. Đây là lệnh dụ của bang chủ, toàn thể huuynh đệ trong bang nếu không tìm đến Thất đại môn phái để lánh nạn thì cũng lo lắng truy tìm tung tích Bạch cung chủ. Và tất cả đều phải ngụy trang, biến thành người khác, không được xuất đầu lộ diện trong thân phận đệ tử Cái Bang.

Thầm đoán được nguyên nhân, Bạch Bất Phục hỏi chặn trước:

– Là do Vô Vi Cung ?

Ngô Chí Cường gật đầu:

– Bạch cung chủ đoán việc như thần. Nếu không vì….

Đưa tay xua ngăn lại, chàng bồn chồn lo lắng:

– Huynh đệ trong quý bang đã gặp phải những tổn thất nào rồi ?

Hắn vòng tay, cười đắc ý:

– Đa tạ Bạch cung chủ quan tâm. Từ bang chủ thần cơ diệu toán, kịp phân tán chúng bang đồ, huynh đệ bổn bang vẫn bình yên vô sự.

Chàng lại hỏi:

– Từ bang chủ ước hẹn bọn ta ở đâu ?

Hắn đáp:

– Xuôi về phía Nam khoảng ba mươi dặm, trong một ngôi cổ tự. Bang chủ còn nói:

nếu đến đấy không gặp, xin Bạch cung chủ cấp tốc đi đến Thiếu Thất Sơn, sơn môn Thiếu lâm đại phái.

– Sao lại là Thiếu Lâm?

– Theo như bang chủ thổ lộ, tình thế bây giờ không riêng gì Cái Bang bị Vô Vi Cung uy hiếp. Thất đại môn phái cũng bị dòng nước xoáy cuốn vào. Hư thực thế nào, Bạch cung chủ khi gặp bang chủ sẽ rõ.

Chàng không dò hỏi được gì đành phải nói:

– Như vậy cũng được. Ngô nhân huynh yên tâm. Lúc gặp bang chủ, tại hạ sẽ nói giúp cho Ngô nhân huynh mấy lời.

Ngô Chí Cường mãn nguyện:

– Được Bạch cung chủ và Thôi giáo chủ nói giúp cho, tiểu nhân nguyện khắc cốt ghi tâm đại ân đại đức của nhị vị. Bạch cung chủ, Thôi giáo chủ. Tiểu nhân xin được tiễn chân.

Chàng phì cười trước lối ăn nói khéo léo của hắn. Chàng ném cho hắn một câu, ngay khi cùng Thôi Oanh Oanh lao đi:

– Ngô nhân huynh, hãy bảo trọng. Cáo biệt!

Thôi Oanh Oanh nói vào tai chàng:

– Xem ra miệng lưỡi của tên họ Ngô không vừa gì, Phục ca nghĩ sao?

Chàng cười nhẹ:

– Ở đâu cũng vậy, người có thân thủ lợi hại vẫn không bằng kẻ có khẩu tài. Gã họ Ngô nếu biết vận dụng đúng nơi đúng lúc và đừng có xu thói xiểm nịnh, tiền đồ của hắn không chỉ có bấy nhiêu.

Thôi Oanh Oanh liếc mắt đưa tình:

– Có phải hắn có khẩu tài cũng như Phục ca, nên Phục ca bênh hắn không?

Chàng trơ tráo đáp lại:

– Như vậy có gì là không tốt ? Muội không phục à ?

– Xì…! Hay hớm gì tài miệng lưỡi mà muội phải phục ? Chỉ có điều….

– Sao? Điều gì?

– Nếu muội phát hiện Phục ca còn đem tài miệng lưỡi của Phục ca để thu phục thêm một nữ nhân nào nữa, muội là người đầu tiên sẽ trị tội Phục ca.

Chàng vờ sợ hãi:

– Muội là người đầu tiên, vậy ai đó sẽ là người thứ hai, thứ ba, thứ… – Đủ rồi. Chỉ ba là quá đủ để trị tội Phục ca rồi. Hừ. Người ta thì nhất bất quá tam, còn Phục ca thì lại được đằng chân lấn đằng đầu.

Bạch Bất Phục tuy ngấm ngầm đắc ý nhưng vẫn tìm cách trêu tức nàng:

– Chỉ ba thôi, sao đủ ? Nên nhớ, ta là cung chủ Bích Dạ Cung, thân thủ bất phàm.

Chỉ có ba người, sao đủ đối phó với bổn cung chủ?

Thôi Oanh Oanh đột nhiên xuất thủ, bấu mạnh vào người chàng:

– Như vậy đủ chưa? Muốn thêm nữa không?

Chàng xuýt xoa:

– Oâi chao…! Đủ, đủ rồi. Ta không muốn thêm nữa. Thôi giáo chủ xin tha mạng.

Vẫn còn hậm hực, Thôi Oanh Oanh rít lên:

– Chưa tha được. Bổn giáo chủ phải đưa người đến cho Từ đại ca phân xử. Mau đi!

Như một tội đồ bị áp giải, Bạch Bất Phục vờ nhăn nhó suốt chặng đường.

Thấy đã đến nơi, Thôi Oanh Oanh mới nói:

– Này. Nhớ hỏi Từ đại ca về việc của Độc Môn Tri Thù. Muội chỉ mong Tam muội của Phục ca được bình yên vô sự.

Ngay lập tức, từ trong ngôi cổ tự có tiếng nói vang ra…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN