Âm Dương Miện
Chương 11: Buổi lễ khai giảng đặc biệt(hạ)
“Các ngươi cũng được a! Ngày đầu tiên của năm học mới đã đánh nhau. Đứng thẳng người lên cho ta.” Đại hán cao lớn, không khác gì Tạp Nhĩ, đều có một mái tóc ngắn màu đỏ, nhưng Tạp Nhĩ so với hắn giống như trẻ con so với người lớn. Người này nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, nếu nói Tạp Nhĩ là một con nghé non, thì hắn chính là một con trâu cực kỳ mạnh mẽ, mang ánh mắt của một con báo, không giận mà tự uy.
“Thích đánh nhau hả? Được, không thích đánh nhau không đủ tư cách làm Âm Dương Ma Sư. Sau này thiếu gì cơ hội cho các ngươi đánh nhau. Tuy nhiên, giữa sân học viện mà dám công khai đánh nhau, lá gan các ngươi cũng không nhỏ a! Xúc phạm giáo quy. Lễ khai giảng ba người khác ngươi không cần tham gia. Bây giờ, ngay lập tức, chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục cho ta. Không chạy được thì trực tiếp về nhà gặp mẹ đi. Người nào hoàn thành cuối cùng phải chạy thêm năm vòng. Đây là lễ khai giảng dành cho các ngươi. Bắt đầu.”
Tất Tô không chút do dự, là người đầu tiên bắt đầu chạy. Cơ Động tuy thầm kêu không hay, nhưng mấy ngày nay hắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ, một khi sự việc đã như vậy, chỉ còn cách bất đắc dĩ mà bắt đầu chạy mà thôi. Tạp Nhĩ có mái tóc hồng, vẻ mặt tức giận liếc mắt nhìn hai kẻ trước mặt, cũng bắt đầu chạy theo. Bạn đang xem tại Truyện FULL – truyenfull.vn
Li Hỏa học viện tổng cộng có hai cái sân thể dục, phân biên dành cho Bính hỏa hệ và Đinh hỏa hệ. Lúc này, bọn chúng đang chạy trên sân là thuộc về Bính hỏa hệ, cũng không lớn, một vòng hai trăm thước. Nhưng phải chạy đủ hai mươi vòng, chính là bốn ngàn thước, đối với một đứa nhỏ mười tuổi, hơn nữa là bộ dáng suy yếu như Cơ Động, tuyệt đối là thử thách mang tính khiêu chiến cao.
Trên sân thể dục, không ít học viên cũ và mới thấy được một màn này. Học viên cũ thì cười trộm, học viên mới thì có chút e ngại nhìn trung niên to cao kia.
Trừng mắt, trung niên cao to giận dữ hét: “Nhìn cái gì? Các ngươi cũng muốn chạy hả? Xếp hàng đến sảnh giáo học lâu tham gia lễ khai giảng cho ta ngay lập tức. Ta đếm đến mười, kẻ nào còn đứng đây với ta, lập tức chạy với bọn hắn.”
Hống – Bất luận là đệ tử cũ hay đệ tử mới, cơ hồ là cùng lúc không hô mà chạy hết, không ai hy vọng trở thành kẻ bất hạnh tiếp theo.
Tráng hán sờ sờ lên mặt, “Ta đáng sợ như vậy sao? Làm gì xấu trai và hung dữ quá đâu, hừ.” Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa nhìn ba người đang chạy, hơn nữa, ánh mắt trước tiên lại dừng trên người Cơ Động, miệng cười hắc hắc, “Ba tên tiểu tử này cũng được, có phong thái của ta năm xưa, vừa đến học ngày đầu tiền đã dám đánh nhau. Được lắm. Hơn nữa cái tên tiểu tử nhỏ gầy nhất kia, một cước hiểm, mặc dù không to lớn nhưng lại đánh ngã được một gã bưu hãn. Di, tân sinh nhập học khảo hạch năm nay có gã đệ tử như thế này mà sao ta không nhớ nhỉ?”
Chỉ chạy một tẹo, chênh lệch về tố chất thân thể lập tức biểu hiện ra. Không chút nghi ngờ, tên tiểu tử Tạp Nhĩ với mái tóc hồng thân thể con nghé con, dưới chân cực kỳ có lực, từng bước nện xuống mặt đất đem thân thể hắn vươn xa, mặc dù là bắt đầu cuối cùng, nhưng rất nhanh chóng vượt qua Cơ Động và Tất Tô, trở thành dẫn đầu đoàn.
Tất Tô tuy không bằng Tạp Nhĩ, nhưng cước bộ của hắn lại phi thường nhẹ nhàng, đuổi phía sau Tạp Nhĩ cũng không bị bỏ cách quá xa, coi như khá thoải mái.
Chạy ở vị trí cuối cũng không được kỳ vọng chính là Cơ Động. Thời điểm mới bắt đầu vẫn còn tốt, mấy ngày nay hắn cũng một mực rèn luyện chạy, hết ba bốn vòng cũng chưa có cảm giác gì nhiều, miễn cưỡng vãn theo kịp. Hết vòng thứ năm, hô hấp của Cơ Động đã bắt đầu trở nên nặng nên, hai chân như là đeo chì càng ngày càng nặng, mồ hôi cũng bắt đầu thấm vào quần áo, khoảng cách với Tạp Nhĩ và Tất Tô ngày càng xa.
Chạy đến vòng thứ chín, Tạp Nhĩ đã vượt qua Cơ Động một vòng, chẳng những hắn không có ý tứ giảm tốc, mà ngược lại chạy càng lúc càng nhanh.
Khi Tất Tô vượt qua Cơ Động một vòng thì giữ tốc độ chạy theo bên cạnh hắn, nghi hoặc nhìn hắn, “Huynh đệ, thân thể ngươi kém quá a! Phần thi thể năng trong kỳkhảo hạch nhập học ngươi thông qua bằng cách nào chứ? Vừa rồi ngươi giúp ta, cám ơn nhé.”
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn, thở hào hển nói: “Vừa rồi lúc đánh nhau ngươi không có bỏ mặc ta mà chạy, không thèm tính toán với ngươi.”
Tất Tố tự vỗ vào ngực, “Ta mà phải chạy a. Ta là loại người nào chứ?”
Cơ Động không tức giận nói: “Có chút giống.”
“Ách… được rồi, hay là để ta giúp ngươi một tay.” Nói xong, Tất Tô liền tiến lại, xốc lấy vai phải của Cơ Động, giúp hắn chịu một phần sức nặng của cơ thể.
Cơ Động hơi né, đưa tay ra ngăn, “Không cần, ta có thể tự làm được. Ngươi cứ chạy đi, mặc kệ ta.”
Trung niên tráng hán đứng ở giữa sân thể dục hiển nhiên thấy được tình huống bên này chỗ bọn chúng, “Các ngươi làm cái gì thế, mau chạy đi, lại muốn bị phạt tiếp sao?”
Tất Tô giả bộ ói, thè đầu lưỡi ra, sau đó mới tăng tốc, đuổi theo Tạp Nhĩ ở phía trước.
Chạy đến vòng thứ mười lăm, thể lực của Cơ Động đã hoàn toàn cạn kiệt, tốc độ cũng chậm lại rất nhiều, nhưng hắn lại không có chút ý tứ nào buông tha, muốn trở thành Âm Dương Ma Sư, tất nhiên phải trả một giá gấp ba mươi hai lần so với thiên tài. Sự trừng phạt ngày hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trung niên sáng hán đứng ở trung tâm sân thể dục, nhìn ba người chạy, lúc bắt đầu, hắn hân thưởng nhất chính là động tác đánh nhau cường hãn và trực tiếp của Cơ Động. Nhưng trong quá trình chạy này, hắn liền nhận ra vấn đề, rõ ràng, thân thể Tạp Nhĩ cùng với Tất Tô phi thường tốt, chạy hai mươi vòng căn bản không tính là gì. Nhưng gã đệ tử nhỏ gầy kia không ngờ lại gặp khó khăn đến như vậy. Gã đệ tử này làm cách nào mà thông qua nhập học khảo hạch đây chứ?
Nhưng, suy nghĩ của trung niên tráng hán rất nhanh chóng bị thay đổi. Với kinh nghiệm của hắn đương nhiên có thể nhìn ra thể lực của Cơ Động đã sớm cạn kiệt, thế nhưng, hắn vẫn kiên trì như cũ, không có chút ý định dừng lại, hay là cầu xin tha thứ. Có chút nghị lực. Mặc dù tố chất thân thể hắn không bằng hai gã kia, nhưng sự kiên trì lại khiến trung niên tráng hán âm thầm gật đầu.
Khi Cơ Động chạy hết vòng thứ mười sau, Tạp Nhĩ cùng Tất Tô đã hoàn thành trừng phạt của bọn chúng, ngoài dự đoán của mọi người, năng lực tăng tốc lúc cuối của Tất Tô rất mạnh, không ngờ lại có thể bất phân thắng bại với Tạp Nhĩ.
Cơ Động vẫn kiên định không ngừng nghỉ nện từng bước tiếp tục chạy, đột nhiên hắn phát hiện thân thể mình bỗng nhiên nhẹ nhàng, chạy không còn khó khăn như lúc trước nữa. Trong đầu linh quang chợt lóe, cực hạn, ta đã đột phá cực hạn? Hắn biết, ở loại vận động này, thân thể sẽ đạt tới một loại cực hạn, đột phá mức cực hạn này, chắng khác nào đâm thủng trận tuyến, cước bộ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hô hấp cũng không còn khó khăn như cũ nữa. Từ vòng thứ mười bảy đến vòng thứ hai mươi, bốn vòng này rõ ràng hắn chạy thoải mái hơn rất nhiều, kiên trì đến cùng.
Tuy nhiên, trừng phạt còn chưa chấm dứt, về đích cuối cùng, hắn còn phải chạy thêm năm vòng trừng phạt nữa. Ngay khi Cơ Động bắt đầu khởi bước chạy vòng thứ hai mươi mốt, một đạo thân ảnh đột nhiên đi lên cùng hắn.
“Ngươi làm gì?” Cơ Động quay đầu nhìn về người đang đi theo mình, chính là Tất Tô.
Tất Tô cười hắc hắc, “Việc này là do ta, ngươi vô can mà gặp họa, ta làm sao có thể để ngươi chịu phạt nhiều hơn ta chứ? Cùng nhau đi.”
Còn không chờ hắn nói hết lời, một mái tóc hồng đã xuất hiện phía bên kia Cơ Động, chính là Tạp Nhĩ, vừa chạy vừa nói: “Ta cũng không phải muốn theo ngươi, chỉ là, ta muốn chứng minh, thể lựcc ủa ta không thể kém hơn so với các ngươi.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tốc độ của Tạp Nhĩ thủy chung giống như Tất Tô, bảo trì tốc độ chạy cùng Cơ Động, ba người cùng tiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!