Âm Dương Miện
Chương 13: Hạ Thiên lão sư(hạ)
Tạp Nhĩ trừng mắt liếc hắn:
– Ngươi mới là kẻ điên. Cơ Động, ta ủng hộ ngươi. Mẹ ta từng nói qua, chỉ cần cố gắng, không thành công cũng thành nhân. Có cái gì cần ta hỗ trợ, ngươi cứ tự nhiên nói.
Tất Tô không cam lòng chịu lép vế, nói ngay:
– Ta cũng vậy, sau này chúng ta chính là huynh đệ.
Cơ Động nhìn hai người, không nói gì, giơ tay phải ra, Tạp Nhĩ cùng Tất Tô cơ hồ là đồng thời giơ ra, nhưng Tất Tô cũng phản ứng nhanh hơn một chút, ba bàn tay lớn nhỏ bất đồng cùng hợp vào một chỗ, ánh mắt nhìn nhau, cùng cười phá lên.
Khi đám người bọn hắn đi vào phòng giáo vụ lĩnh giáo phục cùng thời khóa biểu, còn xảy ra một sự cố nho nhỏ. Tất Tô cùng Tạp Nhĩ thì không sao, đều chỉ nhận của hệ mình mà thôi, nhưng Cơ Động thì lại khác, phải lĩnh đồng thời của cả hai hệ, nên khi hắn nộp thông báo nhập học mà Dương Bỉnh Thiên đặc biệt viết riêng cho hắn, ánh mắt của lão sư ở phòng giáo vụ tựa hộ như nhìn thấy quái vật vậy.
– Buổi sáng vừa mới làm lễ khai giảng xong, buổi chiều đã phải đi học rồi. Học viện còn có nhân tính không vậy! Không cho chúng ta nghỉ ngơi chút nào hết.
Tất Tô nhìn thời khóa biểu rên rỉ…
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn:
– Có giỏi thì ngươi hét lớn lên một chút.
Tất Tô than thở nói:
– Ta chỉ càu nhàu một chút thôi mà. Chẳng qua, lớp buổi chiều này cũng không tệ, hiếm có buổi nào mà Bính hỏa hệ với Đinh hỏa hệ lại học chung với nhau. Một năm cũng không có mấy lần đâu. Bây giờ chúng ta làm gì? xem tại TruyenFull.vn
Tạp Nhĩ nói:
– Về ký túc xá của ta đi, dù sao lúc này cũng không có ai ở đó.
Tất Tô chu môi lên nói:
– Quên đi, ký túc xá Bính hỏa hệ các ngươi toàn là nam sinh thì có gì hay chứ, hay là qua ký túc của ta đi, tuyệt đại bộ phận Đinh hỏa hệ của ta đều là nữ sinh, còn có không ít người xinh đẹp. Mà ký túc xá của ta là một người một phòng, không giống như của các ngươi, bốn người chen chút nhau trong một phòng.
Tạp Nhĩ nói:
– Đồ ẻo lả, ngươi coi như xong rồi. Chạy đến Đinh hỏa hệ của ngươi, chẳng phải muốn ta bị cũng nhiễm âm khí như ngươi hay sao chứ.
– Khốn kiếp, Tạp Nhĩ, ngươi còn gọi ta là đồ ẻo lả nữa, lão tử sẽ liều mạng với ngươi.
– Được rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa, đến chỗ của ta đi. Chỗ của ta là thanh tịnh nhất, ta mời các ngươi uống rượu.
Lời nói của Cơ Động khiến Tất Tô cùng Tạp Nhĩ đều im lặng, hai người liếc nhau, đồng thời hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Ngươi vào đây mà còn có thể uống rượu hả?
Cơ Động nghi hoặc nói:
– Làm sao vậy?
Tạp Nhĩ thần bí, cười hề hề nói:
– Trong học viện chính là cấm rượu. Khi bọn ta bước vào cổng trường đều bị kiểm tra. Chẳng qua bọn ta còn may, do tuổi còn nhỏ, nên không bị kiểm tra nghiêm ngặt lắm, đối với học viên cũ thì quản lý nghiêm lắm. Nếu có rượu uống, sau này ngươi chính là lão Đại của ta a! Ta khi mới năm tuổi cha ta đã tập cho ta uống rượu, nên nhập học ở đây, điều này chính là điều làm ta đau khổ nhất.
Tất Tô nắm chặt lấy cánh tay trái của Cơ Động:
– Chúng ta còn chờ cái gì nữa, đi nhanh đi.
Khi Cơ Động mang theo bọn họ đi vào phòng mình trên tầng mái của khu phòng học thuộc về Bính hỏa hệ, Tất Tô cùng với Tạp Nhĩ hai người chứng kiến được kệ rượu chứa ít nhất mấy trăm loại rượu khác nhau, tâm tình bọn họ đã bị Cơ Động hoàn toàn chinh phục. Đương nhiên, còn có một ít thịt nướng vốn do Dương Bỉnh Thiên để dành sẵn cho hắn. Cơ Động mặc dù tuyệt không tán thành uống cocktail khi ăn thịt, nhưng biến thành bữa trưa thì cũng không sao cả.
Mặt trời quá ngọ, buổi học của tân học viên năm nhất ở Ly Hỏa học viện cũng theo đó bắt đầu. Tạp Nhĩ cùng Tất Tô hai người đều ngồi ở cuối phòng học, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô. Nếu nhìn kỹ, sẽ có thể phát hiện hai tên tiểu tử này đều có chút bộ dáng lâng lâng. Cơ Động cũng không ngồi cùng một chỗ với bọn họ, mà ngồi ở hàng ghế đầu, một phần là vì dáng người hắn nhỏ gầy, hơn nữa cũng để có thể nghe giảng tốt hơn. Cố gắng gấp ba mươi hai lần, không phải là lời nói nói suông không thôi.
Tất Tô thấp giọng nói:
– Tạp Nhĩ, đại ca nói rượu chúng ta uống không phát ra có mùi, sẽ không bị lão sư phát hiện, liệu có đúng không?
Tạp Nhĩ tức giận nói:
– Ngươi tự mình ngửi đi thì biết. Đại ca mà cũng thèm đi lừa ngươi a! Chẳng qua, từ trước tới bây giờ, ta thực sự chưa bao giờ được uống qua một loại rượu nào ngon như vậy, cực kỳ kích thích, cực kỳ có cảm giác.
Tất Tô nói:
– Đại ca nói, rượu chúng ta uống sau một lát, sẽ từ từ tan mất hơi rượu, sao ta vẫn còn cảm thấy lâng lâng thế nhỉ?
Tạp Nhĩ lúc này đã tỉnh táo vài phần:
– Đó là do tửu lượng của ngươi kém, ngươi xem, ta cũng không có việc gì rồi. Ta quyết định, từ nay sẽ đi theo Cơ Động ca, ăn thịt và uống rượu ngon.
– Im lặng, lập tức im lặng hết cho ta. Ai còn thầm thì to nhỏ ta sẽ cho ra ngoài trời nắng kia chạy vài vòng.
Âm thanh mạnh mẽ vang lên, trong phòng học vốn còn có chút lộn xộn bỗng trở về nên im lặng lại. Không cần phải nhìn, nghe ngữ khí Cơ Động cũng biết là ai đến.
Bính hỏa hệ cùng với Đinh hỏa hệ, đệ tử hai hệ tổng cộng cũng chỉ có sáu mươi mốt người. Đương nhiên, Cơ Động chính là người thừa ra, còn lại hai hệ khác, mỗi hệ đều có ba mươi người bằng nhau, mà năm cấp học khác cũng như vậy. Cho nên, toàn bộ Ly Hỏa học viện này có tổng cộng có khoảng ba trăm sáu mươi đệ tử.
Cơ Động tuy có hai bộ giáo phục, hai thời khóa biểu khác nhau, nhưng hôm nay hắn mặc chính là giáo phục của Bính hỏa hệ. Giáo phục Bính hỏa hệ là màu đỏ, giáo phục Đinh hỏa hệ là màu xanh lam, những phần còn lại thì không khác nhau mấy. Sau lưng có bốn chữ “Ly Hỏa Học Viện” rất to, nhìn qua hơi quê mùa một chút, bộ giáo phục này tuyệt đối không tính là tinh xảo cho lắm. Tuy nhiên, dựa theo lời của Tạp Nhĩ và Tất Tô, học phí một năm học cũng rất cao, đến năm mươi kim tệ. Cho dù có khả năng vượt qua khảo hạch, cũng không phải ai cũng có thể nhập học nổi. Hơn nữa, giá học phí này còn chưa bao gồm tiền ăn ở sinh hoạt nữa.
Trên Ngũ Hành đại lục, việc giao dịch chủ yếu dựa vào kim tệ, chỉ có điều, kim tệ sử dụng ở quốc gia, hình dáng lại có chút khác nhau. Một kim tệ tương đương với mười ngân tệ, hay một trăm đồng tệ. Nghe nói còn có một loại Ngũ Hành kim tệ sử dụng chung trên toàn đại lục, mỗi một đồng có giá trị bằng một trăm kim tệ thông thường.
Hạ Thiên lão sư, mặc một bộ trường bào màu đỏ, đi lên bục giảng. Bộ quần áo của hắn cùng với quần áo của viện trưởng Dương Bỉnh Thiên cũng không có gì khác biệt. Chỉ có điều thân thể cường tráng của hắn, căn bản là bộ trường bào này không thể hoàn toàn che dấu hết được. Vẻ cường hãn lộ ra, dễ dàng làm kinh sợ đám tiểu hài tử đa phần chỉ mới mười tuổi này.
Cùng đi lên bục giảng với Hạ Thiên lão sư còn có một lão sư khác, dáng người cao gầy, so với Hạ Thiên chỉ thấp hơn nửa cái đầu. Một bộ váy liền áo màu lam dài bao phủ bên ngoài dáng người động lòng người của nàng, nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Thần sắc nhìn qua thoáng có nét thanh thoát nhưng lạnh lùng.
Ánh mắt của Hạ Thiên mang theo uy áp nhìn khắp bốn phía, đảo qua gương mặt của sáu mươi mốt tên đệ tử. Đột nhiên, hắn vỗ mạnh vào bàn, phát ra một tiếng oanh minh mãnh liệt, ngay cả bục giảng bằng gỗ nặng cũng theo đó mà kêu lên một tiếng. Tiếng đập tay đột ngột vang lên, nhất thời dọa đám đệ tử nhảy dựng lên. Vị lam y lão sư cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!