Âm Dương Miện - Chương 5: Ma sư Âm Dương Miện(hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Âm Dương Miện


Chương 5: Ma sư Âm Dương Miện(hạ)


Cùng với những biến hóa trên người của Dương lão, nhiệt độ không khí xung quanh cũng tăng lên kịch liệt, những luồng nhiệt khí cuồn cuộn phát ra làm cho cảnh vật trước mắt Cơ Động trở nên một trận nhộn nhạo.

Dương lão nhìn biểu tình giật mình của Cơ Động, rất vừa lòng, mỉm cười:

– Thế nào? Hiện tại ta có tư cách thưởng thức rượu ngon do ngươi điều chế hay không? Ngươi yên tâm, ta cũng không phải là uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi rõ, ta có năng lực thay đổi cuộc đời của ngươi. Ta tên là Dương Bỉnh Thiên, là viện trưởng của Ly Hỏa học viện trong Ly Hỏa thành. Cấp bậc: Hỏa hệ Ngũ quan Dương miện Thất cấp Đại tông sư.

Vừa nói, hắn vừa nâng cánh tay phải mình lên, cái vương miện màu trắng trên đỉnh đầu kia chậm rãi bay ra, ngừng lại trên lòng bàn tay của hắn. Nhưng nó cũng không có đứng yên, mà thong thả xoay vòng trên lòng bàn tay của hắn. Cơ Động lúc này mới nhìn rõ, trên chín mũi nhọn của cái vương miện kia, chỉ có năm cái đồ án hình ngọn lửa, bốn cái phía sau không có. Năm cái đồ án hình ngọn lửa này chẳng lẽ là ngũ quan theo lời hắn nói?

Cơ Động chỉ vào cái vương miện trên tay Dương lão, có chút ngây dại nói:

– Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, đây là cái gì vậy? Còn nữa, khi nãy ngươi nói cái gì mà Hỏa hệ Ngũ quan Dương miện Thất cấp Đại tông sư, là có ý nghĩa gì? Ta như thế nào cũng không biết rõ.

Lúc này đến phiên Dương Bỉnh Thiên giật mình, hắn trợn to mắt nhìn Cơ Động, phản phất như đang nhìn một cái gì rất quái dị: nguồn TruyenFull.vn

– Ngươi, ngươi đừng nói là ngay cả Ma sư Âm Dương Miện cũng chưa từng nghe qua chứ?

Nóng quá, nóng quá, Cơ Động chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ hơn, cảm giác say nóng làm cho thân thể hắn có chút khẽ co giật, nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu, thì thào nói:

– Ta không biết.

Trong mắt Dương Bỉnh Thiên toát ra một tia giật mình:

– Cũng khó trách ngươi không biết, mỗi ngày chỉ ăn xin mà sinh tồn, ngươi có thể còn chưa biết đến cái khái niệm này nữa. Ý, ngươi sao vậy, tiểu huynh đệ…

Thân thể Cơ Động đã không cho phép hắn kiên trì thêm nữa, suốt một tháng qua hắn cũng không có ăn được một bữa cơm nào ra trò, hơn nữa thân thể vốn dĩ đã suy yếu, khi nãy lúc chuyên tâm tập trung điều chế rượu cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực của hắn. Lúc này lại thêm cảm giác nóng rực áp bức, trước mắt tối sầm lại, đã lập tức ngã xuống. Cảm giác cuối cùng hắn nhận biết, chính là thân thể của mình dường như được người khác đỡ lấy, cũng không có đập xuống mặt đất cứng rắn.

Dương Bỉnh Thiên sau khi đỡ lấy thân thể của Cơ Động, dị tượng trên người hắn cũng đã tiêu biến mất. Cảm nhận được huyết mạch suy yếu trong cơ thể Cơ Động, than nhẹ một tiếng:

– Đứa nhỏ này xem ra cũng là một kẻ đáng thương. Chính là không biết hắn vì sao còn nhỏ tuổi mà đã có thể điều chế ra loại rượu cốc-tai (Kê vỹ tửu) kỳ lạ như vậy. Chẳng lẽ là con cháu dòng họ thế gia bị sa cơ? Thôi cứ mang hắn về trước rồi hãy tính.

Lập tức hắn ôm lấy thân thể của Cơ Động, chân khẽ nhúc nhích một chút, nháy mắt chỉ vài lần công phu đã biến mất tại cuối phố.

o0o

Cũng không biết sau bao nhiêu lâu hôn mê, Cơ Động dần dần khôi phục lại ý thức. Một mùi hương nồng đậm kích thích khứu giác mẫn tuệ của hắn, đây là… hương vị canh gà?

Chậm rãi mở hai mắt, cảm giác suy yếu vô lực cũng không vì một giấc ngủ mà hoàn toàn biến mất. Chăm chú nhìn lên, Cơ Động phát hiện, chính mình đang nằm tại một nơi lạ lẫm.

Sạch sẽ sáng sủa, thật là sạch sẽ. Một cái phòng rất lớn, ước chừng rộng khoảng hai mươi thước vuông, cũng không tính là xa hoa, chỉ có bày biện đơn giản. Điều hấp dẫn sự chú ý của Cơ Động chính là, bức bích họa trên trần phòng, chính là một con Hỏa Phượng Hoàng rất sống động. Toàn thân màu đỏ rực, nhìn rất sinh động, hai cánh làm ra trạng thái dang rộng, phảng phất như muốn phá không mà ra vậy. Nền của đồ án hồng sắc kia là màu hoàng kim, nhìn giống như hồng quang mà Dương Bỉnh Thiên phóng xuất ra, trước khi hắn hôn mê đã nhìn thấy. Lúc này Cơ Động cũng đã biết được, nguyên lai hư ảnh xuất hiện sau lưng Dương Bỉnh Thiên chính là Hỏa Phượng Hoàng a!

– Ngươi tỉnh rồi à?

Thanh âm nhu hòa của Dương Bỉnh Thiên vang lên. Cơ Động chống đỡ thân thể ngồi dậy, chỉ thấy Dương Bỉnh Thiên đang ngồi cạnh một cái bàn, trên bàn có đặt một cái nồi nhỏ, còn có một mâm tương thịt cùng với hai cái bánh bao. Cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, không biết khi nào, thân người dơ bẩn đã được tắm rửa, lại còn thay cho một bộ quần áo sạch sẽ. Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đã lâu không có làm tinh thần Cơ Động không khỏi rung lên một chút.

Ánh mắt hướng về phía đồ ăn trên bàn, Cơ Động nói:

– Mấy thứ này là dành cho ta?

Dương Bỉnh Thiên mỉm cười vuốt cằm:

– Ăn một chút gì rồi hãy nói tiếp, thân thể của ngươi rất suy yếu.

Cơ Động cũng không có khách khí, cầm lấy một cái bát không để trên bàn, mở nắp nồi, không cần nhìn hắn cũng biết đó là một nồi canh gà. Mũi hắn đã sớm nói cho hắn biết rồi.

Làm Dương Bỉnh Thiên có chút ngoài dự đoán chính là, Cơ Động tuy rằng rõ ràng thập phần đói khát, nhưng lúc hắn ăn cũng tuyệt không có chút gấp gáp. Bẻ một chút bánh bao đưa vào miệng, chỉ ăn có nửa cái đã ngừng lại, tương thịt cũng chỉ ăn có ba bốn miếng mỏng. Chỉ có canh gà là ăn hết hai chén. Động tác khi ăn của hắn tuy rằng không có khí chất cao quý, tao nhã giống như một quý tộc, nhưng động tác tự nhiên, lại làm cho người ta có một cảm giác hết sức hài hòa, nhẹ nhàng.

– Sao không ăn nhiều thêm một chút nữa đi?

Dương Bỉnh Thiên hỏi.

Cơ Động lắc lắc đầu:

– Đã lâu lắm rồi ta không có ăn một bữa ăn nào ra trò, trong bụng dịch tiêu hóa quá ít, ăn nhiều quá ngược lại không tốt cho cơ thể.

Nghe được lời nói của Cơ Động, trong lòng Dương Bỉnh Thiên không khỏi càng tăng thêm vài phần kinh ngạc, tâm tính đứa nhỏ này thật sự là rất thành thục a!

– Có thể nói cho ta biết chuyện của ngươi hay không?

Cơ Động nhìn về phía Dương Bỉnh Thiên. Hai chén canh gà đã vào bụng, cảm giác ấm áp nhu hòa cũng đã đẩy lùi vài phần cảm giác suy yếu ra khỏi cơ thể. Trên người hắn tựa hồ cũng có chút khí lực:

– Không có gì để nói cả, ta xuất thân từ một gia đình để toàn bộ tâm tư vào trong rượu, về sau nhà tan cửa nát nên mới lưu lạc đến tận đây. Ngươi hẳn là muốn biết vì sao ta lại có khả năng điều chế rượu phải không, rất đơn giản, chính là gia truyền.

Từ lúc trước khi bắt đầu hành động, Cơ Động cũng đã chuẩn bị kỹ càng lý do để trả lời. Nói càng nhiều càng dễ dàng lộ ra sơ hở, nói ít ngược lại tốt hơn. Hắn chưa từng nghĩ rằng lý do mình đưa ra sẽ làm cho Dương Bỉnh Thiên không có chút nào hoài nghi, nhưng hoài nghi thì sao chứ? Mục đích của hắn cũng không có liên quan gì đến thân phận của mình.

Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời của Cơ Động, Dương Bỉnh Thiên nhíu mày, cẩn thận nhìn Cơ Động suốt nửa ngày. Nhưng từ thần sắc kích động mà bình thản kia, vẫn còn mang theo vài phần kiêu ngạo cùng thương cảm, hắn căn bản là rất khó nhìn ra cái gì.

– Xem ra, ngươi là một đứa nhỏ có số khổ a!

Cơ Động đặt hai tay lên bàn, trầm giọng nói:

– Ta không cần thương hại. Ngươi bỏ công mang ta về đây, đơn giản là muốn ta điều chế rượu cho ngươi thôi mà.

Dương Bỉnh Thiên nửa cười nửa không nhìn hắn:

– Vậy bây giờ ngươi có đồng ý hay không đây?

Cơ Động nói:

– Ngươi trước tiên nói cho ta biết, những biến hóa trên người ngươi hôm qua là đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa cái gọi là Ma sư Âm Dương Miện lại là cái gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN