Âm Dương Phu Phu - Chương 17: Ngón tay trẻ con (Năm)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Âm Dương Phu Phu


Chương 17: Ngón tay trẻ con (Năm)


Trần Lập Châu xử lý xong nam quỷ kia, không thèm nhìn tôi lấy một cái mà lập tức đi tới trước cái xác của mình.

Run rẩy qua đi. Tôi thoáng bình phục lại tâm trạng của mình, miễn cưỡng duỗi thẳng hai chân mềm nhũn của mình ra, bước tới đứng cạnh Trần Lập Châu.

“Lấy dạ minh châu trong miệng ta ra.”

Tôi vội cúi người xuống, nương theo ánh trăng, tôi nhìn xác Trần Lập Châu đang nhắm mắt tựa như ngủ say, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí cậy miệng anh ta ra.

Một luồng ánh sáng trắng mờ mờ toả ra, một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu đang nằm yên trong miệng Trần Lập Châu.

Tôi nhìn Trần Lập Châu, mặt anh ta không chút cảm xúc, tôi cúi xuống cầm lấy hạt châu.

Mới đầu cầm thì thấy lạnh ngắt, sau lại thấy ấm nhuận vô cùng, cầm trong tay hết sức thoải mái. Tôi cẩn thận nâng hạt châu lên cho Trần Lập Châu nhìn.

“Trần ca, lấy ra rồi đây.”

“Em cầm lấy.”

Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Thật, thật á?”

Trần Lập Châu liếc mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt tựa như đang mất kiên nhẫn.

Tôi vội ôm hạt châu vào trong lòng, một hạt này chắc phải bằng mấy thùng đồng bạc đó!

Đang hí hửng thì tôi lại thấy Trần đại thiếu nhét một viên màu đỏ vào trong miệng cái xác, sau đó anh ta nằm đè lên trên cái xác.

Tôi trơ mắt nhìn quỷ hồn của Trần đại thiếu nằm chồng lên thân xác của mình, rồi biến thành một Trần đại thiếu.

Tôi kinh ngạc há hốc miệng ra, trời má, đây có phải là trò mượn xác hoàn hồn không vậy?

Một lúc sau, Trần đại thiếu đột nhiên mở hai mắt ra. Tôi sợ quá ngồi phịch xuống đất. Trần đại thiếu chậm rãi ngồi dậy, quay qua nhìn tôi.

Đôi mắt vốn có màu đỏ của Trần đại thiếu sau khi nhập vào thân xác đã khôi phục lại thành màu đen. Ngoại trừ khoản mặt tái-môi thâm ra thì nhìn bên ngoài trông anh ta giống hệt một người sống.

Giờ mà có nói Trần đại thiếu là do bệnh lâu chưa khoẻ thì kiểu gì cũng có người tin, ai mà biết được rằng má nó đây thực ra chỉ là một cái xác.

“Trần, Trần ca?”

“Đỡ ta dậy.”

Trần Lập Châu mở miệng nói.

Tôi run rẩy đưa tay ra định đỡ anh ta, nhưng chân lại mềm oặt không chịu nghe theo sai khiến, thế là tôi ngã sấp mặt xuống đất, đổ cả người về phía trước.

Than ôi! Sứt mồm mẻ trán ông rồi!

Tôi che miệng lại, rưng rưng nhìn Trần đại thiếu.

Trần Lập Châu cau mày nhìn tôi như thể đang nhìn một thằng ngốc.

Tôi hít một hơi rồi qua dìu anh ta lên.

Trần Lập Châu nắm cằm tôi, “Há miệng.”

Tôi không biết anh ta đang muốn làm gì, chỉ đành từ từ há cái miệng đang bị thương ra.

Vừa nãy môi dưới bị răng vập vào. Bên trong nhất định là đang chảy máu, mồm toàn vị máu tanh.

Trần Lập Châu vươn ngón tay, nhẹ hé môi dưới của tôi ra để quan sát.

Không chờ tôi phản ứng lại, Trần Lập Châu đột nhiên cúi đầu, há miệng ngậm lấy môi dưới của tôi.

Đầu lưỡi mang theo khí lạnh nhẹ nhàng liếm lên vết thương, vết thương vốn đau rát giờ đã không còn thấy đau như lúc vừa rồi nữa.

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, muốn đẩy anh ta ra, nhưng không biết làm sao lại biến thành động tác khoác vào bả vai anh ta.

“Hưm.” Tôi thoải mái “hưm” một tiếng.

Trần đại thiếu hôn tôi mềm nhũn người.

“Đứng lên.” Trần đại thiếu chợt nói khẽ.

Tôi mơ mơ màng màng, “Hả?”

“Đỡ ta vào.”

Trần Lập Châu bỏ tay đang nắm cằm tôi ra, khoác lên vai tôi.

“Ồ ~” Tôi chép miệng một cái, đỡ Trần Lập Châu dậy, chậm rãi trở về phòng.

Trần Lập Châu nằm ngửa trên giường, sắc mặt dường như không được khoẻ cho lắm. “Trần ca, anh không sao chứ?”

Trần Lập Châu cau mày, từ từ mở mắt ra, “Không sao, thân thể này đã lâu không dùng tới, có chút không quen.”

Tôi nằm bò bên cạnh anh ta, “Trần ca, anh một lần nữa quay lại vào trong thân xác của mình, đây là mượn xác hoàn hồn đúng không?”

“Không phải, thân thể này chỉ dùng được vào buổi tối, dùng được một lúc là ta lại phải đi ra.” Giọng của Trần Lập Châu có chút mệt mỏi.

Buổi tối? Ông đây thực sự vô cùng hoài nghi mục đích mượn xác hoàn hồn của anh ta.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, “Thế ban ngày thì sao?”

“Để xác lại đây, gian phòng này của em không được để cho ánh sáng chiếu vào nữa.” Trần Lập Châu nhìn tôi nói.

“Ồ.”

“Ngày nào cũng phải lấy cành liễu vẩy nước lên xác giúp ta.”

“Ồ.”

“Buổi sáng hãy đặt dạ minh châu vào trong miệng của ta.”

“Vì sao?”

“Hạt châu này sẽ giúp cho xác chết không bị thối rữa.”

Tôi chớp mắt nhìn anh ta, cứ tưởng anh cho ông đây hạt châu đó rồi kia chứ. Náo loạn suốt nửa ngày trời, hoá ra cũng chỉ là để tôi bảo quản đồ giúp anh thôi à?

Có lẽ hai chữ “thất vọng” hiện lên trên mặt của tôi quá rõ ràng, Trần Lập Châu mới nói tiếp: “Nếu em muốn, ta sẽ cho em một viên.”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa: “Cảm ơn Trần ca!”

Trần Lập Châu liếc mắt nhìn tôi: “Quần áo em mua hôm nay đâu? Sao không đốt?”

Tôi sững người, “Tôi thấy nhà anh mua nhiều quần áo tốt lắm, nên tôi bỏ ra rồi.”

“Để ở đâu?”

“Trong tủ quần áo. Tôi định đợi bao giờ mình cao hơn chút thì sẽ lôi ra mặc.” Tôi chỉ chỉ về phía tủ, vô tư nói.

Lúc quay lại thì phát hiện ra sắc mặt Trần Lập Châu thoạt nhìn không được tốt cho lắm.

“Mang ra đây.”

Trần Lập Châu vừa hạ chỉ, tôi lập tức hùng hục chạy đi lấy quần áo, dè dặt nâng tới trước mặt anh ta.

Trần Lập Châu một tay cầm lấy bộ quần áo, một tay bắt lấy tôi, sau đó nhoáng một cái đã đặt tôi ở dưới thân.

Tôi trợn mắt, cổ họng có chút phát khô.

Trần Lập Châu đè lên người tôi, để lộ ra hàm răng trắng, “Em đã muốn mặc đến vậy thì ta sẽ thành toàn cho em.” Nói xong anh ta cởi quần áo tôi ra.

Vải tơ lụa hảo hạng bị anh ta xé đến nát tươm, mịe, cái đám nhà giàu này thật chả biết tiếc của là cái gì mà!

Tôi căng thẳng nhìn Trần Lập Châu, thân thể theo bản năng dán về phía người anh ta.

Trần Lập Châu đặt trường sam lên người tôi. Chất vải mềm nhẹ lành lạnh tiếp xúc với da thịt, khiến cho tôi phải phát run.

Trần Lập Châu mở cánh tay tôi ra, mặc trường sam vào người tôi, nhưng lại không thắt nút lại. Hay nói trắng ra là, ngoại trừ hai cánh tay ra thì trên người tôi chỗ nào cũng loã lồ hết.

Y phục này tôi mua dựa theo vóc dáng của Trần Lập Châu, thành ra tôi mặc vào thì lại có hơi lớn hơn một chút, ống tay áo còn dài quá cả ngón tay.

Trần Lập Châu lôi hai tay tôi ra khỏi tay áo, chăm chú trói lại.

Tôi ngước mắt nhìn Trần Lập Châu, đôi mắt đen của anh ta giờ khắc này lại ẩn hiện màu đỏ, anh ta nhìn tôi chằm chằm, từ đầu tới cuối không buông tha cho tôi một tấc nào.

Chỉ mới bị anh ta nhìn như vậy thôi, thế mà ông đây đã…cứng lên rồi.

Trần Lập Châu nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngực tôi, tê tê lại ngứa ngứa, khiến tôi chợt khẽ run.

“Muốn ta làm em không?” Trần Lập Châu hôn tôi một lúc rồi khẽ hỏi.

Trong giọng nói trầm thấp có pha một chút khí lạnh, thổi vào tai tôi, làm cho cả người tôi toả nhiệt, hạ thân không nhịn được mà co lại.

Lửa tình tới vừa vội vừa nhanh, toàn thân tôi bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi.

“Muốn.” Tôi nhẹ đáp.

Trần Lập Châu cởi quần áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Tôi nuốt nước miếng, tay sờ loạn lên đó một trận.

Trần Lập Châu một bên hôn cổ tôi, một bên đưa tay xoa nắn bên dưới của tôi.

“Ha~”

Trần Lập Châu đột nhiên kéo nửa người tôi dậy, tiểu Trần ca đặt ở mông tôi, chất lỏng của làm mông tôi ướt dầm dề.

Thú thực, lúc Trần Lập Châu chưa cởi quần, tôi thật sự không nghĩ tới tiểu Trần ca sẽ thô to đến vậy, lúc nó đặt lên mông tôi, có cảm giác như thứ phía sau tôi chính là một cây côn vậy đó.

Tôi chợt có chút sợ hãi, to thế này, không biết ông đây có bị thành tàn phế không nữa?

“Trần ca, của anh lớn quá, tôi sẽ không chết chứ?”

Tôi tròn mắt nhìn tiểu Trần ca, nuốt miếng nước bọt, trong lòng nổi lên sợ hãi.

“Ta sẽ cẩn thận một chút.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, không ngờ Trần ca lại có một mặt ôn nhu như vậy.

“Trần ca, không phải anh cũng là lần đầu tiên giống như tôi đấy chứ?”

Trần Lập Châu ngừng tay lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi như lang sói.

Một-kích-xuyên-hồn!

Tôi há hốc miệng, mẹ nó má nó ba nó đau chảy cả nước mắt rồi!

Hỡi ơi, ai cứu lấy cái tấm thân của tôi với T.T

Trần Lập Châu căn bản không để tôi thoát thân, anh ta ghìm chặt thắt lưng của tôi, ra vào mãnh liệt.

“Ca, ca ca của em, cầu xin anh chậm lại một chút.”

Mồ hôi thấm đẫm trường sam, tôi ôm chặt lấy cổ Trần Lập Châu, chỉ sợ mình sẽ bị văng ra ngoài trong trận xóc nảy này.

Trần Lập Châu có một cơ hông mạnh mẽ đến kinh người, tôi bị làm đến mức hôn mê, tiểu Trần ca chôn ở trong cơ thể, càng lúc càng mãnh liệt. Như chỉ hận không thể nhồi cả hai buồng trứng vào bên trong.

“AAA.” Tôi nhoài cả lưng, không kìm được hô to một tiếng. Tiểu Trần ca bên trong tôi không biết đã đụng phải chỗ nào mà khiến cho cả người tôi run bắn, còn sướng hơn cả lúc tôi tự thẩm.

“Trần ca, chính chỗ đó, đâm nó đi, hô~” Cuối cùng thì cảm giác hành hạ thống khổ cũng đã biến mất, tôi ôm cổ Trần Lập Châu hét lên.

Tôi vặn vẹo cái mông, một chân quặp vào hông Trần Lập Châu, một chân gập lại, chống lên người anh ta, không duỗi thẳng ra được.

“Thoải mái quá, Trần ca, nhanh lên một chút, chính là chỗ đó, đừng có ngừng lại!”

Trần Lập Châu vừa đâm vừa xoa nắn cái mông của tôi, tôi thư sướng đến bay hồn.

“Trần ca, ha~, mạnh quá, sướng quá đi!” Tôi bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, xổ hết tất cả những từ ngữ mà mình biết ra.

Vừa kêu dứt lời, tôi cảm thấy tiểu Trần ca càng thêm to nóng hơn, thoải mái đến độ nước miếng chảy ròng.

“Trần ca, nghỉ ngơi một chút, tôi sắp không được rồi.” Nước bọt trong miệng tôi cũng dần khô cạn, cổ họng khàn đặc như nuốt phải cát. “Máaa, sao của anh lại lớn hơn rồi?”

“Trần Lập Châu, anh có còn là người nữa không hả?”

“AAA, anh giai, tôi sai rồi, anh tha cho tôi điiiiii T.T”

– —–

#VL: Thế này đã tính là cao H chưa T.T Trồi ôi tam sinh quan đáng thương của em T.T đang kinh dị mà quặt sang H nhanh quá, theo không kịp~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN