Âm Dương Phu Phu
Chương 19: Ngón tay trẻ con (Bảy)
Trần Lập châu tựa vào cây, nhìn tôi một lúc lâu, “Em muốn giúp ông ta?”
Tôi gãi gãi đầu, “Dẫu sao Trương Tiểu Bảo cũng là bạn thân của tôi, nhà nó xảy ra chuyện, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Ông ta giết cả một ổ con cái nhà người ta, em cảm thấy Hoàng bì tử sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?”
(*) Hoàng bì tử là tên gọi khác của Hoàng đại tiên.
Tôi sững người, Hoàng bì tử là chúa thù dai, lần này Trương thúc chọc phải phiền phức lớn thật rồi.
“Trần ca, anh có cách nào không?”
“Đơn giản thôi, nợ máu trả máu.” Trần Lập Châu lạnh giọng đáp.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, “Không còn cách nào khác sao? Chỉ cần giữ được cho họ cái mạng là được.”
“Vậy thì phải nhìn xem bọn họ có muốn sống nữa hay không?”
“Là ý gì?”
“Giết con người ta, thì phải lấy con mình ra mà bồi thường.”
Tôi ngớ người, “Nhà Trương thúc làm gì có sinh được đứa nào đâu.”
“Nhưng Hoàng bì tử thì lại không hề hay biết chuyện này.”
Trần Lập Châu ghé vào tai tôi thầm thì mấy câu.
Nghe xong cách của anh ta, tôi đứng yên tự đấu tranh tư tưởng mất một lúc lâu, cuối cùng vẫn thấy đây có lẽ đã là cách giải quyết tốt nhất.
Tôi xoay người chạy trở lại.
Trương Tiểu Bảo thấy tôi, khó hiểu hỏi: “Mày đi nhanh vậy?”
Tôi không phản ứng lại cậu ta mà đi thẳng tới trước mặt Trương thúc, mở miệng hỏi: “Trương thúc, thúc hãy thành thật nói cho cháu biết, có phải thúc đã chọc phải Hoàng bì tử rồi hay không?”
Trương thúc vừa nghe, cả người tức thì run lên, thất kinh ngước mắt nhìn tôi.
Trông vậy là tôi biết mình đã nói trúng rồi.
“Thúc đến cùng đã làm gì?”
Trương thúc nuốt nước bọt, “Mấy hôm trước thúc có lên núi săn thú, phát hiện ra một ổ Hoàng bì tử, thúc bắt chúng nó lại, lột da, đem lên chợ bán. Số thịt còn lại, thúc cầm về nhà ăn.”
Trương Tiểu Bảo nghe xong, lập tức kêu lên: “Thúc! Hoàng bì tử mà thúc cũng dám động tới?”
Trương Cường vã mồ hôi lạnh, “Thúc vốn cũng không định, nhưng chả hiểu sao lúc ấy cứ như bị ma xui quỷ khiến.”
Tôi ngắt lời, “Trương thúc, thúc giết con của Hoàng bì tử, bây giờ người ta muốn nợ máu phải trả bằng máu, thúc tính giải quyết thế nào đây?”
Trương thúc răng run cầm cập, “Tiểu Duẫn, cháu cứu thúc với, thúc thật sự biết sai rồi!”
“Giờ cháu có một cách, chỉ là không biết thúc có nguyện ý làm hay không thôi?”
“Cháu nói đi!” Trương thúc kéo người tôi, trong mắt tràn đầy hi vọng.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, hạ giọng thầm thì, “Thúc hãy làm một khế ước với Hoàng bì tử, đợi đến khi thúc có con, hãy trao con của thúc lại cho người ta.”
Trương Cường nghe thế, mắt lập tức biến sắc, “Cháu có ý gì?”
“Trước mắt đây là cách duy nhất có thể bảo vệ được nhà thúc. Giờ hai người vẫn chưa có con, khế ước này coi như cũng chỉ là hữu danh vô thực, hai người sẽ không có chuyện gì cả. Nếu nhỡ như hai người có con thật, đến lúc đó cứ đưa cho người khác nuôi, cũng coi như là trả lại món nợ của hai người.” Tôi nhỏ giọng bảo.
Trương Cường ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm gật gật cái đầu, “Làm theo lời cháu vậy!”
Tối đó, tôi viết cho Trương Cường một bản khế ước, đồng thời đặt hai con gà vào trong nhà. Xong xuôi, tôi để Trương Cường trốn vào buồng, không cho đi ra.
Tôi với Trương Tiểu Bảo nằm bò bên cửa sổ, mắt ngóng nhìn ra ngoài.
“Tiểu Duẫn, cách này của mày có được không?” Trương Tiểu Bảo bất an hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, “Nói thật tao cũng chả biết nữa.”
Trần ca bảo sao tôi làm vậy. Còn phải xem xem Hoàng đại tiên có nể mặt mũi hay không đã.
Hai chúng tôi người đứng người nằm, chờ đến quá nửa đêm, Trương Tiểu Bảo đã sớm ngủ say như chết.
Hai mí mắt của tôi cũng đánh nhau loạn xạ. Ngay lúc tôi đang chuẩn bị nhắm hai mắt vào, đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo xộc vào trong y phục của tôi, làm tôi lạnh đến tỉnh cả người.
Trần Lập Châu bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng tôi.
“Đừng nghịch nữa!” Tôi thấp giọng bảo.
Trần Lập Châu cắn tai tôi, “Trời tối rồi.”
Tôi biết anh ta có ý gì, nhưng mông ông vẫn còn đau lắm!
“Chính sự quan trọng!”
Trần Lập Châu nheo mắt lại, khiến cho tôi có chút túng quẫn, “Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp.”
“Đến rồi.” Trần Lập Châu đột nhiên nhìn về phía cửa.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên xem.
Liền thấy trong sân, thình lình xông tới một bóng đen. Nương theo ánh trăng, tôi đại khái đã có thể thấy rõ được thứ đó là gì.
Một con Hoàng bì tử khổng lồ! Nó đang giương nanh múa vuốt, răng nanh trắng toát ánh lên.
Tôi định thần lại, nín thở chờ đợi.
Tôi thấy Hoàng đại tiên đi lại trong sân hai vòng, sau đó mới đi tới trước cửa nhà. Cúi đầu nhìn qua khế ước đang đặt trên mặt đất, nó vươn chân trước ra, gõ gõ lên cửa.
Cộc cộc cộc.
Tôi sợ hết hồn, nhanh chóng quay sang nhìn Trần đại thiếu, “Làm sao giờ?”
Trần Lập Châu vỗ vai tôi, “Đừng sợ, nó không vào được đâu.”
Quả nhiên, Hoàng bì tử gõ cửa hồi lâu, không thấy có động tĩnh gì, nó chỉ có thể lại quanh quẩn mấy vòng ở trước cửa.
Lúc nó gõ lại lần nữa, Trương Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai gõ cửa đấy?”
Tôi sợ quá bèn chạy qua bịt mồm cậu ta lại.
Hoàng bì tử dường như nghe thấy được trong nhà có người, nó lập tức dựng đứng lên, phun ra tiếng người, “Là ta đây.” Giọng nói giống hệt với giọng nói của Trương thẩm.
Tôi vẫn tiếp tục bịt chặt miệng Trương Tiểu Bảo lại, ra hiệu cho cậu ta chớ có lên tiếng.
Trương Tiểu Bảo cũng trông thấy Hoàng bì tử, cậu ta sợ đến xanh mắt mèo.
Hoàng bì tử lại gõ gõ cửa, “Mở cửa nhanh nào, thẩm về rồi đây.”
Nếu như không phải là đã trông thấy được con Hoàng bì tử qua ô cửa sổ mà chỉ nghe thấy được mỗi tiếng thì đúng thật đã tưởng đó là Trương thẩm trở về.
Chúng tôi ở bên trong sợ đến mức không dám lên tiếng, không phát hiện ra Trương thúc đang lảo đảo đi ra.
Nghe tiếng bước chân, tôi bèn quay đầu lại. Liền trông thấy Trương thúc đã bước tới cửa, đưa tay định mở cửa ra!
Tôi vội hô lên, “Đừng mở cửa!”
Trương thúc nghe thấy tôi gọi thì tỉnh táo lại, tay dừng lại ở then cửa, gần như sắp mở ra.
Hoàng bì tử ngoài cửa gào lên, “Trương Cường, ngươi giết con ta, lột da ăn thịt chúng, ta muốn ngươi phải đền mạng!”
Trương Cường sợ quá ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy.
Tôi nhìn Trần Lập Châu, “Giờ làm gì nữa?”
Trần Lập Châu nghĩ nghĩ, sau đó xuyên cửa ra ngoài.
Hoàng bì tử trông thấy Trần Lập Châu thì sững lại, con mắt tròn vo tựa như có chút ý kiêng dè, “Ngươi muốn làm gì?”
Trần Lập Châu lạnh mắt nhìn nó, “Cầm lấy khế ước rồi cút về.”
Hoàng bì tử lùi vế phía sau vài bước, liếc nhìn khế ước cùng con gà trên mặt đất, rồi lại nhìn Trần Lập Châu, “Chuyện dương gian ngươi cũng muốn quản? Ngươi không sợ quỷ sai biết được sao?”
Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng, “Hoặc là cầm lấy khế ước, hoặc là bị ta ăn, ngươi chọn đi.”
Hoàng bì tử nghĩ nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tức giận ngậm lấy khế ước cùng con gà chạy đi mất.
Thấy Hoàng bì tử biến mất trong bóng đêm, tôi bèn chạy ra xem Trương thúc thế nào.
Trương thúc cả người run lập cập, dưới thân là một vũng nước lớn.
Tiểu Bảo cũng bệch cả mặt, không dám hó hé câu nào.
“Trương thúc, Hoàng bì tử đi rồi. Thúc yên tâm đi.” Tôi nhẹ nhàng an ủi.
“Đi thật rồi?” Trương thúc tóm chặt tay tôi, run rẩy hỏi.
Tôi gật gật, quay đầu nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, hôm nay mày ở lại với Trương thúc đi.”
“Mày thì sao?” Tiểu Bảo sốt sắng hỏi.
“Tao phải về rồi.”
Tiểu Bảo nghe thế, vội can, “Trễ thế này rồi, đừng về nữa.”
Tôi cười mỉm, “Yên tâm, dương khí của tao nặng lắm, quỷ không dám tìm tới tao đâu.” Nói xong tôi quét mắt nhìn Trần Lập Châu đang đứng bên cạnh.
“Tao còn có bùa của sư phụ nữa cơ mà.”
Tiểu Bảo thấy tôi muốn về, không thể làm gì khác hơn là tìm cho tôi một cây đèn cầy, “Vậy mày đi cẩn thận nhé.”
Tôi gật gù, nhận lấy đèn cầy rời khỏi nhà Trương thúc.
Sau này, Trương thẩm cuối cùng cũng vẫn có con. Để bảo vệ đứa trẻ, Trương thúc đã mang theo vợ chuyển đến một nơi thật xa, thế nhưng đứa trẻ vừa sinh ra thì đã bị chết mất, nghe đâu trên bàn tay còn bị thiếu mất ba ngón.
Sư phụ nghe chuyện này, thở dài lắc đầu một cái, “Súc sinh cũng có linh tính. Con người một khi đã đánh mất lương tâm thì ngay đến cả súc sinh cũng không bằng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!