Âm Dương Phu Phu
Chương 28: Quỷ môn quan (Bốn)
(#VL: Từ chương này là bắt đầu ghê ghê mà nghiêm túc hơn rồi nha~:”( Qua đọc thử lại mấy chương tới cũng thấy sờ sợ)
Sắc trời tối dần, trăng toả ra luồng ánh sáng trong suốt, chiếu xuống sân viện. Cây hoè già đung đưa theo gió.
Tôi đứng trong sân, bên cạnh là sư phụ mặt mày nghiêm nghị.
“Con nghĩ cho kỹ vào, tuy đây là biện pháp, thế nhưng một khi bị phát hiện, có thể con sẽ không quay về được nữa đâu.”
Tôi nhìn dạ minh châu trong lòng bàn tay, trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
“Vậy há miệng ra.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo. Lão đầu nhét hạt châu vào miệng tôi, rồi đặt bài vị của Trần Lập Châu vào tay tôi.
“Tiểu Duẫn, quỷ đi âm lộ, người đi dương lộ. Hôm nay tới đón Trần đại thiếu, nhất định là phải đi âm lộ. Kiệu quỷ, người sống không thể ngồi. Nhưng Trần đại thiếu đã bảo con đi cùng cậu ta, vậy con chỉ có thể thay thế thi thể mà đi cùng cậu ta về đó.
Nhớ kỹ lấy, một khi con đã ngậm hạt châu này, bất luận trên đường có xảy ra chuyện gì, con cũng tuyệt đối không được mở mồm, vì mở mồm là dương khí thoát ra ngay. Càng không thể lên tiếng, quỷ kiệu phu mà phát hiện được, đến lúc ấy con sẽ bị đẩy vào âm lộ, không có cách nào quay trở lại dương lộ được nữa. Con hiểu chưa?”
Tôi tỏ vẻ trấn định gật gật cái đầu, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
“Có điều con cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần nhịn qua một đêm là tới nơi. Qua được đêm nay, mọi chuyện sẽ không còn gì đáng ngại. Còn chưa kể, quỷ khiêng kiệu còn nhanh hơn người ấy chứ, ha ha.”
Lão đầu vẫn còn tâm tư cười đùa. Tôi hung hăng lườm ông một cái.
Lão đầu ngưng cười, đưa tay vỗ vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi nằm lên trên bàn.
Đồng hồ “coong coong” mười hai tiếng, gần như cùng lúc đó, bên ngoài cửa đồng cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi cùng sư phụ quay ra nhìn nhau. Sư phụ gật đầu một cái, rồi vội vàng ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một trận âm phong lập tức thổi vào, cả người tôi run cầm cập.
Tôi ngó trộm ra thì thấy được bốn nam tử thân mặc trường sam màu đen đang đứng ngoài cửa, trên đầu còn đội mũ quả dưa (*) đen xì. Mặt mày trắng bệch, bốn đôi mắt đen lòm cứ vậy mà nhìn thẳng tăm về phía trước.
Thấy cửa lớn mở ra, bốn người liền khiêng quan tài đen đi vào. Bọn họ bước đi rất nhẹ, tốc độ lại cực nhanh, nhoáng cái đã vào đến sân.
Lão đầu lấy ra bó hương đã chuẩn bị sẵn, châm lửa đốt rồi cắm vào trong lư hương ở trước mặt bọn họ.
Bốn người kia lập tức buông quan tài xuống, vây quanh lư hương hít lấy hít để.
Lão đầu lập tức bế tôi đặt vào quan tài, vì thân nhiệt tôi nóng, không thể để lũ quỷ động vào, nếu không sẽ để lộ mất.
Tốc độ hít của bốn người kia cực nhanh, chỉ trong chốc lát cả một bó hương to đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Hít xong, bốn người lập tức trở về vị trí ban đầu. Tên đứng đầu trái kiệu đột nhiên dòm vào trong quan tài nhìn tôi.
Gương mặt cứng ngắc mang theo màu xám trắng của người đã chết. Tròng mắt rợn người cẩn thận kiểm tra bên trong quan tài một lượt. Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai tay siết lấy bài vị của Trần Lập Châu, không dám thở mạnh.
Trong sân tĩnh lặng đến đáng sợ. Đợi mãi không thấy có động tĩnh gì, tôi không kìm nổi bèn hé mắt ra nhìn. Vừa mở mắt đã thấy ngay bản mặt người chết đang ở cách mình chưa tới một gang tay, mũi nhấp nhô ngửi ngửi. Đầu tôi tê rần, toàn thân như bị điện giật, nổi hết cả da gà.
Sư phụ thấy thế liền vội vã đốt một đống tiền giấy, miệng lẩm bẩm, “Đã đến giờ, mau lên đường thôi.”
Quỷ kiệu phu kia vừa nghe, lập tức đứng thẳng người dậy, cót két đóng lại quan tài. Tầm mắt tôi bao phủ một màu đen kịt.
Dưới thân đột nhiên cảm thấy trống rỗng, quan tài bị nhấc lên, loạng chà loạng choạng đi ra. Tuy đã bị quan tài ngăn cách với thế giới bên ngoài, thế nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy được âm thanh của sư phụ.
“Đi sớm về sớm, chớ quên dương lộ.”
Lúc mới nằm trong quan tài, tôi còn rất hồi hộp, xung quanh một mảnh đen kịt, tôi lại không dám lên tiếng, suýt thì quên luôn cả việc thở.
Không gian tĩnh lặng đến rợn người, tôi thậm chí còn không nghe thấy được cả tiếng bước chân, hay tiếng sột soạt của quần áo, cứ như thể tôi vẫn luôn yên vị tại một chỗ suốt nãy giờ.
Bên ngoài quan tài, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng chả có. Tôi biết, nhất định đây chẳng còn là dương lộ nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, tôi bắt đầu dần thích ứng với sự tĩnh lặng này, ngón tay mò mẫm bài vị, thậm chí tôi còn nắm được rõ cả tổng số nét bút được ghi trên tấm bài vị này, thế mà vẫn cứ chưa tới được Trần gia.
Lúc tôi đếm nét bút đến lần thứ một trăm, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh!
Tôi thầm vui mừng, không lẽ tới Trần gia rồi?
Tôi vội dán lỗ tai vào vách quan tài, cẩn thận nghe ngóng.
Hình như có tiếng nhạc cụ? Tôi thấy lạ, bèn nghe tiếp, lúc này mới nghe ra được rõ ràng, má nó đây là tiếng nhạc hỉ mà!
Chẳng cần đoán cũng biết, giữa đêm khuya khoắt, chỉ có thể là minh hôn!
Tôi thót tim, thầm kêu khổ. Ông đây đúng là đen đủ đường!
Tiếng nhạc hỉ càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, dường như đã tới gần đây lắm rồi.
Bỗng dưng, tiếng nhạc hỉ im bặt. Tôi nhanh chóng nín thở, lắng nghe bên ngoài.
“Cớ gì lại cản đường?” Một âm thanh cứng ngắc vang lên.
“Đêm nay là ngày đại hôn của tao, bọn mày tránh đường mau.” Tên đàn ông cất tiếng thô khàn lạnh lùng nói. “Nếu không, tao sẽ nuốt cả chúng mày và chủ nhân của chúng mày vào bụng!”
Tôi nằm trong quan tài, cuống cuồng nhìn bài vị của Trần Lập Châu. Trong lòng không ngừng lẩm mẩm tên anh. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
“Tránh ra, sắp đến giờ rồi.” Kiệu phu cứng nhắc đáp lại.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Tên đàn ông kia tựa hồ nổi giận. Một trận cuồng phong thổi tới, quan tài vốn đang nằm yên bỗng trở nên lắc la lắc lư.
Tôi nằm bên trong tí thì ói. Tay mò xuống muốn tìm thứ gì đó để bám vào, bài vị trên tay cũng vì thế mà buông lỏng.
“Thùng!” Bài vị của Trần Lập Châu đập vào quan tài. Tôi run người, nhanh chóng đưa tay đi mò lại.
Thế nhưng càng gấp thì càng chẳng tìm được, tôi vã hết cả mồ hôi. Hơi nóng không ngừng dâng lên, tựa hồ bốc ra cả bên ngoài.
“Hử? Sao lại có mùi dương khí?”
Tôi cả kinh, tim như muốn ngừng đập, tay cũng không dám động.
Ngừng một lúc, quan tài đột nhiên bay thẳng về phía trước rồi rơi bịch xuống.
Cả người tôi đập xuống quan tài, đau đến nhe răng.
“Bên trong kiệu này giấu người sống!” Tên đàn ông bỗng thét lên.
Tôi cuống cuồng che miệng, răng ngậm chặt viên dạ minh châu, đầu óc không còn nghĩ được gì.
Lẽ nào lời tiên đoán của sư phụ linh ứng, Khúc Tiểu Duẫn tôi ngày hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?
– —
(*) Mũ quả dưa (瓜皮小帽) đây nha mấy ba~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!