Âm Dương Phu Phu - Chương 3: Minh hôn (ba)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Âm Dương Phu Phu


Chương 3: Minh hôn (ba)


Vừa mở mắt tôi đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên ngoài trời đã sáng. Đây là mơ ư? Trong đầu hiện lên những hình ảnh vụn vặt, tiền giấy, quan tài, còn có cả nữ quỷ kia nữa, mẹ nó rốt cuộc là tôi đã bị trúng tà gì vậy, lại mơ một giấc mơ như vậy.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lão đầu đang ngậm tẩu thuốc, chậm rãi tiến vào bên trong: “Tiểu tử, tỉnh rồi đấy hử?”

“Sư phụ, hôm qua lên núi hình như con bị trúng tà hay sao ấy, tối qua con gặp phải ác mộng, sợ muốn chết.” Tôi kinh sợ kể lại.

Lão đầu cười khà khà: “Nằm mơ? Không có đâu.”

Tôi “Hả?” một tiếng, trông thấy nụ cười thần bí của lão đầu, da đầu tôi run lên. Trong miệng dường như vẫn còn mùi máu, lập tức dạ dày tôi cuộn trào, tôi ghé người vào bên giường bắt đầu nôn khan.

“Đừng có ói ra nữa, đã sớm bị tiêu hóa hết trong bụng con rồi.” Lão đầu rít một hơi thuốc rồi chậm rãi phả khói ra.

“Lão đầu, người thực sự để con lấy tên quỷ kia đấy à?” Tôi không thể tin nổi mà nhìn vào ông.

Gương mặt của lão đầu hiện lên một chút vẻ u sầu: “Tiểu Duẫn, đây là con đường sống duy nhất của con. Cái vị Trần thiếu gia kia, trời sinh chí âm, vốn có mệnh cô sát, không ngờ lại bị đột tử trước. Đã thế lúc chết vẫn còn có oán hận trong lòng, cho nên mới trở thành đại lệ quỷ. Có điều, có cậu ta ở bên cạnh con, con sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện sẽ bị đám quỷ quái tìm tới cửa nữa. Cái này gọi là, lấy độc trị độc!”

Tôi cười thảm: “Lão đầu, phải sống bên cạnh quỷ suốt ngày như thế, dù cho có không bị đám quỷ khác ăn, con cũng sẽ bị dọa sợ đến chết mất!”

Lão đầu cười khà khà: “Bị dọa sợ chết còn hơn là bị chết thảm!” Nói xong ông lại tiếp tục rít một hơi thuốc.

Tôi thở dài, vuốt mặt nói: “Người kia, à không, tên quỷ kia đâu?”

“Ta đã tính xong ngày rồi, ba ngày sau là thời điểm thích hợp nhất cho chuyện của các con. Nhà bọn họ cũng đã để lại sính lễ, ba ngày sau sẽ quay lại.”

“Sính lễ ấy ạ?” Tôi hơi sửng sốt.

“Vầnggg.” Lão đầu bĩu môi, cầm tẩu thuốc chỉ chỉ xuống đất.

Bấy giờ tôi mới phát hiện ra có năm chiếc thùng gỗ to có khóa bằng đồng đang được đặt trong căn phòng nhỏ hẹp: “Là gỗ lim, đắt lắm đấy, không hổ là gia đình giàu nhất trấn Trần gia, quả là chịu chơi.” Lão đầu bỏ tẩu thuốc ra, chậm rãi nói.

“Chẳng có tác dụng cái rắm gì cả!” Tôi ngồi xuống thở phì phà phì phò, mở một chiếc thùng ra, bên trong đầy ắp những đồng bạc. Hào quang của những đồng bạc suýt chút nữa thì làm đui mù mắt của tôi. “Hỡi thần linh ơi, sao mà nhiều tiền quá vậy trời nè!” Tôi lập tức cầm một đồng lên thổi thổi rồi đặt lại gần bên tai để lắng nghe âm thanh tuyệt vời của nó.

“Lão đầu, đống tiền này đủ để con tiêu xài cả một đời đó!” Tôi kích động cầm đồng bạc lên, khoa chân múa tay.

Lão đầu nhìn tôi, hơi mỉm cười: “Mới có thế thôi mà con đã sung sướng đến vậy rồi? Con nhìn sang thùng bên cạnh đi.”

Tôi vội vàng mở thùng bên cạnh ra, bên trong tràn ngập vàng bạc châu báu, ba chiếc thùng còn lại cũng đều lấp lánh kim quang.

“Lão đầu, hay là chúng ta ôm đống tiền này cao chạy xa bay đi! Bản lĩnh của người lớn đến thế cơ mà, nhất định là có cách trốn được bọn họ!” Tôi cười tủm tỉm.

Lão đầu gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày, tức giận nhìn tôi: “Con bị đơ hả? Con quên mất là con đã ký hôn khế sinh tử với cậu ta rồi à? Chạy? Có mà chạy đằng trời!”

“Hôn khế sinh tử, nói trắng ra chính là một sợi dây buộc chặt hai bọn con vào với nhau, chỉ cần một người biến mất hoặc chết đi, thì người còn lại cũng sẽ bị i xì như vậy.”

Nghe xong, tôi ngồi phịch xuống dưới đất, đầu óc hoàn toàn trở nên choáng váng.

Sau một hồi lâu sững sờ, tôi nhào tới ôm chân lão đầu, bắt đầu gào lên: “Sư phụ, con không muốn lấy quỷ đâuuuu, con vẫn còn là một xử nam mà, con muốn lấy một cô vợ có ngực có mông cơ. Sư phụ, người không thể trơ mắt đứng nhìn con đoạn tử tuyệt tôn như vậy được.”

Lão đầu vỗ vỗ đầu tôi: “Nhận mệnh đi. Tiểu Duẫn ngoan, con cứ coi như người vợ mà con lấy về là một người không có ngực cũng không có mông.”

Nghe xong, tôi lập tức buông tay ra, chỉ vào lão đầu rồi mắng: “Người đúng là đồ con rùa, con có chết cũng không làm theo ý nguyện của bọn họ đâu.” Dứt lời tôi liền chạy ra ngoài.

“Giỏi! Có cốt khí lắm, sư phụ ủng hộ con!” Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy lão đầu đang cầm một đồng bạc đặt ở bên miệng thổi thổi, rồi lại đặt vào bên tai, vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, sau khi con “đi”, sư phụ sẽ tìm cho con một nơi có phong thủy tốt, để sang kiếp sau con có thể đầu thai vào một gia đình tốt. Con cũng đừng lo lắng cho ta, vì đống tiền này cũng đã đủ để ta an dưỡng tới già rồi.”

Lão đầu vô lại!

Tôi quay người bốc một nắm tiền rồi lại chạy ra ngoài.

“Làm cái gì đấy?!”

“Ông đây có chết cũng phải làm một con ma no!”

Nhoáng một cái đã tới ba ngày sau. Hôm đó, sư phụ đưa cho tôi một bộ hỉ phục, bảo tôi mặc vào.

“Lão đầu, sao lại là váy thế này?! Còn cả khăn hỉ nữa chứ?!” Tôi ném đống quần áo lên bàn rồi gào lên.

Lão đầu nhún vai: “Đây đều là đồ mà Trần đại thiếu đã chuẩn bị cho người vợ đầu tiên của mình, không ngờ đến cuối cùng lại lấy con, con cứ mặc vào đi.”

“Mặc cái con khỉ ấy! Ông đây không mặc quần áo của đàn bà đâu!” Tôi tức đến nỗi suýt thì méo mũi.

Lão đầu cười khì khì: “Tiểu Duẫn, dầu sao thì cũng đã đến nước này rồi, đừng có chống cự nữa, con nghĩ mà xem, cậu ta là quỷ cơ mà, còn có thể làm gì con được cơ chứ. Con chẳng cần phải làm gì mà cũng được nhận mấy thùng sính lễ, đã vậy lại còn được tặng thêm một tay vệ sĩ cao to vạm vỡ miễn phí nữa chứ. Nếu đổi lại là ta thì đừng có nói là váy, con có bảo ta ốp thêm hai cái bánh phao vào ngực ta cũng sẽ làm!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Lão đầu, con biết người là một người không biết xấu hổ, thế nhưng người cũng đừng có nghĩ là ai ai cũng đều không biết xấu hổ giống như người!”

“Phí lời, mau thay đi.” Sư phụ gõ tẩu thuốc lên đầu tôi: “Tranh thủ còn chưa tới giờ, ta có một số chuyện muốn nói với con.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu, tôi đành phải miễn cưỡng mặc bộ hỉ phục, nhét khăn hỉ vào trong áo trước ngực.

Sau khi thấy tôi thay xong, lão đầu nghiêm mặt dặn dò: “Trước mười một giờ đêm, người của Trần gia sẽ đưa thi thể và bài vị của Trần đại thiếu tới trước cửa, đến lúc đó con hãy cõng cậu ta đi vào trong bằng cửa đồng.”

“Con cõng anh ta?!!!” Tôi hốt hoảng gào lên.

“Trông con kìa, chỉ là mỗi cái thi thể thôi mà, chứ có bảo con phải ngủ cùng với cậu ta đâu.” Lão đầu trợn mắt liếc tôi một cái: “Đừng có nói leo nữa. Đến lúc đó con phải cõng cậu ta đi vào, rồi còn phải cõng cậu ta bái thiên địa nữa. Sau đó hãy đem chôn cậu ta dưới gốc cây hòe già ở trong viện nhà chúng ta. Bao giờ chôn xong thì con hãy cầm tấm bài vị quay trở về phòng. Khóa kỹ cửa phòng lại, đợi đến hết đêm thì lễ này coi như được hoàn tất.”

Tôi bệch mặt nhìn sư phụ: “Vậy sư phụ thì sao, người phải ở lại cùng với con chứ!”

“Con thành thân thì ta làm sao mà ở lại cùng với con được. Việc này con phải tự lực cánh sinh hết. Con cứ yên tâm, ta sẽ ngồi uống rượu ở ngay nhà cái lão Vương hàng xóm ấy, nếu thấy có động tĩnh gì, ta lập tức sẽ trở về ngay.” Sư phụ bày ra vẻ mặt “mọi chuyện đều có ta lo hết”.

“Có cái con khỉ ấy, nhà chú Vương cách nhà mình tận mấy dặm lận, con có gào đến khản cổ họng thì người nhất định cũng sẽ không thể nào nghe thấy được.” Một chữ tôi cũng không tin.

“Đừng có hoảng, Tiểu Duẫn, có hôn khế sinh tử kia rồi, Trần đại thiếu tuyệt đối sẽ không làm hại gì đến con đâu, con cứ can đảm lên, sư phụ tin tưởng ở con.”

“Không được! Nhỡ đâu tính tình anh ta hung ác thì sao? Người phải ở lại đây để giúp đỡ con!” Tôi ôm chặt lấy cánh tay của ông, mặt dày mày dạn nói.

Lão đầu nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng đành bảo: “Hầy, thôi được rồi, con đã sợ như vậy thì ta sẽ ở lại cùng với con. Bây giờ hãy còn sớm, con vào phòng bếp mang thịt bò ta mua ra đây, hai ta nhắm tí rượu lót bụng đã.”

“Còn lâu, con không tin người đâu.” Lúc này tôi không thể tin vào bất kỳ lời nào của ông.

“Cái thằng này, sư phụ đã nói đến như thế rồi mà vẫn còn không tin? Thế ta đưa cho con bầu rượu của ta đã được chưa nào, con cứ việc đi đi, ta sẽ ở đây đợi con mà.” Sư phụ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ với tôi.

Tôi thầm nghĩ, bảo bối quý giá nhất của lão đầu này chính là bầu rượu, có lẽ đúng là ông đang nói thật.

Tôi cầm lấy bầu rượu đi vào trong phòng bếp: “Người cứ chờ ở đấy, con lập tức sẽ quay lại ngay, nếu người mà dám chạy, con sẽ nhổ trụi hết râu ở trên mặt người đi!”

Lúc bước vào trong phòng bếp, tôi quả nhiên nhìn thấy một đĩa thịt bò chín, còn có cả một đĩa lạc. Tôi vội vàng bưng đĩa ra ngoài.

Đợi đến khi tôi trở lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của lão đầu kia đâu nữa. Đúng là cái lão lừa đảo mà!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN